"Vậy, cô sẽ đến Mộc tinh cùng tôi chứ?" Vũ Chinh nhìn Dạ Tiểu Vũ, đôi con người đen in hằn lên hình bóng khuôn mặt cô. Người phụ nữ này, càng lúc càng khiến hắn yêu thích. Làm cách nào để khiến cô dựa dẫm vào hắn nhỉ? "Được thôi." Dạ Tiểu Vũ bâng quơ nói không một chút chần chờ. Mộc Tinh, có một số thứ rất hữu ích. Nếu có thể đi du lịch Mộc tinh miễn phí tranh thủ kiếm thêm một chút ít vật phẩm bàn tay vàng, nhất là bằng tiền của Vũ Chinh, vậy thì cớ sao lại không làm? Hơn nữa, dường như bạo động ở Mộc tinh, cũng không đơn giản như vậy đâu... Dạ Tiểu Vũ mân mê môi. Nếu cô nhớ không nhầm, bây giờ đang là lúc nữ chính Phượng Ly Hy kia đi công tác ở Mộc tinh đi... ... "Hư A ah ah... chưa đủ... chưa đủ.... chưa đủ ah... Ta cần thêm nữa... thêm nữa... thật nhiều nhiều..." "Máu tươi càng nhiều... ta sẽ càng thêm mạnh mẽ... Phượng Ly Hy... Dạ Tiểu Vũ... các ngươi hãy chờ đó cho ta..." Ả ta ngồi trên đống xác chết của những nam nhân ngu ngốc, T*** d*** cùng máu tươi nhuốm đỏ cả cơ thể, nụ cười của ả vặn vẹo đến đáng sợ. Cô gái này, phát điên rồi. ... Dạ Tiểu Vũ liếc nhìn Vũ Chinh đang giả vờ lúng túng, có chút muốn bật cười một tiếng. Tiểu xử nam khi biết yêu lần đầu, quả thật là ngốc nghếch vô cùng. "Tôi không muốn bị tiếng là bạc đãi cấp dưới nên có ý định cấp cho cô một căn phòng hạng nhất trên phi thuyền như tôi, ngặt nỗi bọn họ thông báo rằng đã hết phòng... cho nên ủy khuất cô phải cùng... cùng tôi trụ trong một căn vậy." Vũ Chinh lúng túng trần thuật lại, hai vành tai đỏ một màu cà chua xinh đẹp. "Ha ha, ngài không cần nói gì mà... tôi hiểu..." Dạ Tiểu Vũ mỉm cười, ánh mắt ám muội, lướt qua căn phòng nhỏ. Ha ha... chỉ có một chiếc giường, tên ngốc này từ khi nào mà thông minh như vậy nhỉ? Hay là đàn ông khi muốn ném một ai đó lên giường đều sẽ IQ tăng đột biến? Lần đầu tiên, Dạ Tiểu Vũ nghi ngờ ánh mắt đánh giá Vũ Chinh của mình. Có vẻ, cô còn phải nghiên cứu kĩ thêm về tâm lí học gì gì đó rồi! "Ha ha... làm phiền cô rồi." Vũ Chinh xấu hổ cười. Hắn nhờ đại ca tư vấn chỉ có mỗi phương pháp này, cô sẽ không ghét bỏ hắn đi? "Ngài muốn ăn nhẹ một chút gì không?" Dạ Tiểu Vũ mặc kệ tên lớn xác này đang suy nghĩ vớ vẩn gì, mặc tạp dề vào và đi vào bếp. "Cho tôi một đĩa sa lát nhẹ là được rồi." Vũ Chinh lật tấm hồ sơ ra, ánh mắt lại theo kẽ hở liếc nhìn độ cong gợi cảm đang tất bật dưới bếp. Hắn không muốn chỉ dừng lại ở đây, hắn muốn, là được nhìn thấy hình ảnh này hàng ngày, trong nhà của hắn. Khi hắn chìm đắm trong sự dịu dàng và quan tâm của cô, cô lại để lộ ra một góc nhìn gai góc và đầy sắc bén, sau đó, lại thật quyến rũ và trưởng thành, tựa như bông hoa mẫu đơn gợi cảm nhưng không hề thiếu mạnh mẽ và can trường. Dạ Tiểu Vũ, rốt cuộc, em là một người phụ nữ như thế nào đây? Tối... "Dạ thư kí, cô đã tắm xong chưa?" Vũ Chinh sờ sờ mũi, nhìn thân hình nóng bỏng mờ nhạt in trên cánh cửa thủy tinh mờ. Tại sao cánh cửa này không đi chết đi nhỉ? "Chưa... ngài đợi tôi chừng 5 phút nữa là được rồi." Dạ Tiểu Vũ trầm mình trong bồn tắm, tay liên tục vuốt màn hình ảo. Phương Ly Hy đã đến Mộc Tinh trước khi nó bạo phát bạo động khoảng chừng 2 tuần, hành tung của cô ta trong thời gian này rất bí ẩn, không một ai nắm rõ. Thế có nghĩa là, đợt bạo loạn này rất có thể là do cô ta nhúng một tay vào. Tin tưởng cô đi, nữ chính nam chính đi đến đâu thì nơi đó sẽ có chuyện, không phải giường sập thì là bạo phát chiến tranh :v Nhưng mà, cô ta gây ra bạo động ở Mộc Tinh là có mục đích gì? Gây chiến tranh? Gây xung đột? Hay chỉ đơn giản là muốn phá hoại Liên Bang? Cũng có thể lắm, trọng sinh nữ chính mang thuộc tính hận đời, trời phụ ta thì ta phụ người mà. Câu hỏi này Dạ Tiểu Vũ thắc mắc suốt một buổi tối mà cũng không nghĩ ra lời giải đáp, xoay xoay một lúc thì đã đến giờ đi ngủ rồi. "Nguyên soái, để tôi ngủ trên sô pha nhé, người của ngài quá lớn, không thể ngủ trên chiếc sô pha này!" Dạ Tiểu Vũ chớp chớp mắt, vô tội nhìn chiếc sô pha ọp ẹp cùng bóng dáng cao lớn trước mặt. "Ngài là một Nguyên soái, tôi không thể để ngài chịu ủy khuất được!" "Không được! Là nam nhân ai lại để nữ nhân chịu khổ thay mình? Để tôi nằm dưới sàn cũng được!" Vũ Chinh lắc đầu. Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ trở nên sâu thẳm. Tên này, có vẻ không giống như một người thông minh đang tìm cách ném nữ nhân lên giường, mà giống một tên ngu ngốc không hiểu phong tình là hơn! Thật mâu thuẫn, lúc thì láu cá mưu mô, lúc lại ngu ngốc y như một con lợ*. "Vậy thì, theo tôi thấy hay là chúng ta phân giường đi, dù sao chiếc giường này rất rộng!" Dạ Tiểu Vũ chớp mắt, chỉ về phía chiếc giường kingsize.