Vũ Chinh suy tư đọc từng chữ trong báo cáo trên tay, lông mày của hắn nhíu lại đến mức Dạ Tiểu Vũ cũng phải lo lắng cho cái cơ mặt trên trán của hắn. "Hà..." Vũ Chinh đặt báo cáo trên tay xuống, suy tư ôm lấy trán. "Cô... cô nghĩ rằng cao tằng của Liên Bang hiện nay đang ở trong tình trạng nào..." Một câu hỏi bất chợt của Vũ Chinh hướng đến Dạ Tiểu Vũ. "Tôi ư?" Dạ Tiểu Vũ dừng công việc trên tay lại. Câu hỏi của Vũ Chinh giống như một con dao nhỏ đâm thẳng vào những mớ kí ức vụn vặn của cô. "Thật sự, đối với tôi, đám cao tầng các người đó chỉ giống như một lũ lợn ngu ngốc mà thôi." Vốn không có mong chờ gì ở câu trả lời của Dạ Tiểu Vũ - Vũ Chinh giật mình nhìn vào cô. Khuôn mặt của thiếu nữ không còn là nụ cười nhẹ nhàng dịu dàng kia, mà đã thay vào đó là một tầng băng sương mỏng dính nhưng lại lạnh lẽo vô cùng. Dạ Tiểu Vũ liếc nhìn hắn, ánh mắt sắc bén tựa như một con dã thú đang xù lông bảo vệ một cái gì đó. "Lũ lợn ư?" Một so sánh thú vị khiến Vũ Chinh bật cười. "Không đúng ư?" Dạ Tiểu Vũ liếc hắn. "Một đám sinh vật yếu ớt đầy ngu ngốc tự khoác lên mình một lớp vỏ bọc sáo rỗng mang tên chính nghĩa, không phải là lợn thì là gì?" Cô xoa xoa những ngón tay của mình, ánh mắt lơ đãng mang theo sự chán ghét sâu sắc. "Một đám chính khách chỉ biết nở những nụ cười giả dối và nịnh bợ, trong mắt bọn họ chỉ có lợi ích và lợi dụng kẻ khác. Những quân nhân như chúng ta thực chất chỉ là những con vật tội nghiệp bị bọn họ lợi dụng vì lợi ích của chính mình mà thôi." "Ha..." Nghĩ đến hình ảnh Dạ Thần treo đầy dây dựa nằm trong bệnh viện, Dạ Tiểu Vũ lại không thể không cười lạnh một tiếng. Vũ Chinh ngẩn ngơ nhìn cô gái trước mặt. Một cái nhìn thật sắc bén với thời cuộc và nhân tâm, cô ta... thật quyến rũ... Dịu dàng mà sắc bén... quyến rũ nhưng không phàm tục... Sau một thoáng ngẩn ra, Vũ Chinh đã lấy lại được trạng thái bình thường của mình. Hắn cười nhẹ một tiếng. "Sau 1000 năm kiến quốc, quả thật cao tầng của Liên Bang đã có một số bộ phận bị biến dạng, mục nát, thế nhưng kì thật chỉ là con sâu làm rầu nồi canh mà thôi. Vẫn còn rất nhiều những con người sống hết mình với vinh dự của Liên Bang." Nhớ về những người lính không ngần ngại xông ra chiến trường, những vị đại tá, đại úy ngu ngốc dấn đầu vào chịu chết kia, Dạ Tiểu Vũ có chút trầm mặc gật đầu. "Tôi hi vọng sẽ có một ngày, sinh mệnh của những người lính trong mắt của bọn họ sẽ không giống như sinh mệnh của những con súc vật tội nghiệp kia." Vũ Chinh trầm mặc. Hắn đưa văn bản cho Dạ Tiểu Vũ. "Bạo loạn ở Mộc tinh?" Một dòng chữ lớn khiến Dạ Tiểu Vũ giật mình. Một bên là dân quân bạo loạn, một bên là cao tầng của Mộc Tinh. Lí do mà bạo dân đưa ra chính là "những người cầm quyền đáng phải chịu tội lại không nhận được trừng trị đích đáng"? "2 năm trước, có một vụ cưỡng hiếp bạo dâm cực kì kinh khủng được đưa ra ánh sáng. Cho dù tình dục hiện nay đã phổ biến đến mức mà SM cũng đã là một thú vui rất tao nhã rất bình thường. Thế nhưng "cưỡng chế cường bạo" vẫn là một trọng tội vô cùng bị nghiêm cấm của Liên Bang." Vũ Chinh nói. "Đồng thời vụ cưỡng hiếp này, lại kinh khủng đến mức khiến người ta rợn cả người." "Liên tục 5 năm, hàng nghìn đứa trẻ cả nam lẫn nữ bị bắt cóc, tuy nhiên mật độ không dày và khoảng thời gian cách nhau cũng không ngắn nên người ta chỉ cho là chúng bị lạc hay bị bọn buôn người bắt cóc mà thôi. Cho đến một ngày, người mẹ nhìn thấy con trai của mình bị gắn trên một sợi xích chó, cùng lúc bị cả chục người đàn ông ăn mặc cao sang cường bạo ngay trên đường cái." Vũ Chinh nhăn mày nói. "Ngay lập tức những cuộc điều tra thăm dò nổi lên, từng hành động tội ác bỉ ổi bị phơi bày. 5 năm, những đứa trẻ bị bắt trở thành những nô lệ tình dục cho bọn quan lại quý tộc ở Mộc tinh, một số còn bị bán ra các tinh hệ khác, không còn cách nào được nhận về nhà." "Những đứa trẻ được cứu về đều đã hoàn toàn bị phế bỏ, mất đi hết toàn bộ nhận thức của mình. Một số đứa bé kiên cường hơn thì phải gánh chịu trên mình nỗi đau tinh thần vô cùng lớn, theo lời kể của chúng, những hành động dã man của những con người mang trên mình bộ mặt của dã thú hoàn toàn bị phơi bày." "Hàng loạt các quan chức bị ép vào buồng giam, những kẻ liên quan bị bỏ tù và những đứa trẻ cùng gia đình của chúng được nhận trợ cấp hậu đãi." "Thế nhưng những điều đó có thể giúp chúng lấy lại được những gì đã mất ư?" Dạ Tiểu Vũ cắt ngang lời của Vũ Chinh. Đôi mắt của cô tựa như một con dao sắc bén nhìn thẳng vào hắn. "Nói đi, lấy lại được không?" Vũ Chinh nhắm mắt, lắc đầu. "Không thể." Lời nói này tựa như đã rút hết tất cả sức lực của hắn. Ánh mắt Dạ Tiểu Vũ lóe ra sự điên cuồng. "Đúng vậy! Không bao giờ! Để tôi đoán tiếp phần tiếp theo đi? Một tin tức lại bị lộ ra, kẻ chủ mưu của vụ việc năm xưa là một kẻ quyền cao chức trọng, hoàn toàn không phải gánh chịu bất cứ hậu quả nào, thậm chí là còn kiếm lời nhờ nó nhiều vô cùng. Tất cả người dân tức giận đòi lại quyền công đạo, thế nhưng lại bị đàn áp tàn nhẫn." "Cuối cùng, là bạo động? Đúng chứ ngài đại nguyên soái?" Cô cười lạnh. Một điều thật đáng buồn chính là, những gì Dạ Tiểu Vũ nói, hoàn toàn không có chỗ nào không đúng. Vũ Chinh chỉ có thể trầm mặc gật đầu. Những lời nói của cô, khiến hắn cảm thấy thực hổ thẹn. Sâu mọt của Liên Bang, quả thực đã xâm nhập thật sâu bên trong rồi, tựa như tằm ăn rỗi, khiến cho Liên Bang vốn bền chắc như tường thành đã có dấu hiệu bị nứt vỡ.