Xin lỗi mọi người mấy hôm rồi chậm trễ<img alt="" src="https://s0.wp.com/wp-content/mu-plugins/wpcom-smileys/twemoji/2/svg/1f626.svg" data-pagespeed-url-hash=2194934762 onload="pagespeed.CriticalImages.checkImageForCriticality(this);"/> Tại tớ ốm qua, đi ra đi vào viện suốt ấy. Mà từ mai đến 30 tớ đi học tuần sinh hoạt công dân ở trường cả ngày nên chắc cũng chẳng xong kịp được đâu. Cho tớ kéo hạn đến mấy ngày của tháng 10 hen :’&gt;. Nếu ai tò mò về bộ mới, mọi người có thể nhìn vào thanh “Con nuôi dưỡng” ở đầu trang, phần “Con chưa lấy chồng” sẽ thấy đã có mục mới, đọc thử để hóng dần hen &gt;v&lt; Loại chuyện này tuy rằng rối rắm mãi cũng không hay nhưng Lâm Hưởng lại không có biện pháp nói với người khác. Từ biểu hiện của các đồng nghiệp và bạn bè có thể nhìn ra được, cho dù Chung Thành Lâm có gặp hay chưa thì vẫn có những khoảnh khắc anh không tồn tại trong trí nhớ của họ, Lâm Hưởng ít nhiều có thể nhận ra mình là người duy nhất còn lưu lại tất cả kí ức. Lâm Hưởng không biết phải ngăn cản những chuyện phát sinh ngày càng nhiều này như thế nào, phương pháp nào cũng đều thử qua. Suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng chỉ biết được đến đâu hay đến đó. Coi mỗi ngày đều là ngày cuối cùng bên nhau . Chung Thành Lâm cũng dần nhận ra Lâm Hưởng gần đây có chuyện, anh hỏi cậu lại giả vờ như không sao. Nhưng cả ngày ngẩn người,buổi tối đi ngủ hai hàng lông mày nhíu chặt lại đã tố cáo tất cả. Anh so với trước kia càng đối xử với cậu tốt hơn, nhưng càng làm thế lại càng khiến Lâm Hưởng bứt rứt khó chịu. Tối hôm đó ở lại Chung gia, Chung Thành Lâm đi tắm trước, Lâm Hưởng không có việc gì làm liền mở diễn đàn lên xem. Mấy năm trở lại đây Lâm Hưởng viết hơn mười bộ tiểu thuyết, đoản văn nhiều không đếm nổi, chỉ có duy nhất bộ “Sống chung với boss” bị khóa lại để sửa chữa, còn lại hầu hết hố đều là lấp gọn gàng.nhimkishu98.wordpress.com Nhưng từ khi cậu sửa chữa truyện, không viết thêm bộ mới, có không ít fan bỏ theo dõi trở thành người qua đường, lại cũng có không ít người qua đường tham gia vào hàng ngũ fan. Bởi thế dù có thấy người trao phần thưởng trong chuyên mục của mình cũng chẳng để tâm lắm. Thường xuyên có người tung phần thưởng lên bài viết của cậu, sớm đã thành thói quen, Lâm Hưởng rất ít khi tự ngược đi quan tâm xem mấy phần thưởng đó trị giá bao nhiêu tiền. Nhưng hôm nay trong lòng có tâm sự, chẳng biết nghĩ gì lại bật lên xem. Sau đó cậu chấn kinh. ( Tung phần thưởng này tương đương như độc giả bỏ tiền để nâng vị trí của tác giả trên diễn đàn ấy, nhưng thông thường người ta chỉ bỏ ra một hai đồng gọi là thôi nên Lâm Hưởng mới không để tâm tới) Tuy rằng thường xuyên có độc giả tung phần thưởng nâng vị trí cho cậu, nhưng Lâm Hưởng không thể không giật mình với cái người mới đăng này. Cậu thậm chí còn nhấn tải lại trang web một lần, ấy thế mà cái ID “King” vẫn lù lù ở đó. Lâm Hưởng tắt máy tính, khởi động lại một lần nữa, bấm vào kiểm tra diễn đàn mà tay thiếu chút nữa rút gân luôn rồi. Cậu đếm đếm từ con số, hình như người này tung tới 100W (cái này phần sau sẽ giải thích nha) Điên rồi sao? ! Mẹ nó, chẳng lẽ đây là điển hình của được đại gia bao nuôi ? Ở đâu ra thằng đần cho người khác nhiều tiền quá vậy? Lâm Hưởng mở bảng xếp hạng ra xem, quả nhiên thấy tên của mình chễm chệ ở vị trí số 1, cách người đằng sau khoảng cách rất xa. Mẹ ơi, quả nhiên được đại gia chống lưng thật tốt. Cậu quay lại chuyên mục của mình xem thông tin người kia, không ngờ là tài khoản mới lập hôm nay, người ta cũng chỉ vung tiền cho mỗi mình cậu. Mẹ ơi quả thật là thụ sủng nhược kinh mà, chẳng lẽ đây là nhất kiến chung tình trong truyền thuyết? Hắc, chắc là không phải đâu, người ta anti còn chẳng kịp nói gì yêu. Nhất là từ khi bắt đầu sửa cốt truyện, cái đám anti fan của cậu còn nhiều hơn thì phải, quyết tâm lập tường thành kiên cố bảo vệ thế giới máu chó đến cùng. Cả diễn đàn cũng theo đó mà sôi trào một lần nữa, mọi người thi nhau tìm hiểu xem vị đại gia chi tiền mạnh tay này là ai. Có mấy vị tác giả khác thì cho rằng đây là Lôi mẹ tự mình bỏ xèng đánh bóng bản thân, nhưng rất nhanh đã chết chìm trong nước bọt của “Hội những người điên cuồng vì Lôi mẹ.” Lôi mẹ ngây ngô nhà bọn này mà phải để mặt tới những thứ vật chất hư danh tầm thường ấy à? Các người có biết Lôi mẹ nhà bọn này chưa từng giả moe đòi bọn này bỏ tiền nâng hạng, nhưng mà người ta cam tâm tình nguyện chi tiền đưa cô ấy tới đỉnh vinh quang. Hãy nhìn cái vẻ ghen tị xấu xí đáng ghê tởm trên mặt các người đi, không ai yêu, không ai thương, tự mình phải bỏ tiền còn suy bụng ta ra bụng người. Chửi sướng mồm xong ai nấy đều chạy đi tung phần thưởng cho Lâm Hưởng, người không có tiền thì bỏ 1 W còn tặng thêm vài biểu tượng đóa hoa làm phần quà tinh thần, ai có tiền còn ném hẳn 10W  luôn. Lâm Hưởng bị dọa, vội vàng mở chuyên mục của mình ra. Đây là lần thứ hai cậu lên tiếng, cũng là lần đầu tiên phát biểu dưới ID chính thức của mình. Lời ít mà ý nhiều : Mọi người thừa tiền à? Các bạn fan lại được dịp điên cuồng. Mẹ ơi, lôi mẹ, rốt cuộc cũng được thấy ID chính của lôi mẹ nói chuyện. Không ngờ lần này chính chủ ra trận luôn, phải chụp hình lưu làm kỉ niệm. Lôi mẹ ngốc ngốc dễ thương, iem là fan não tàn nè ~ Lôi mẹ nói chuyện quả nhiên không giống đám người tầm thường kia. Người khác hận không thể khiến độc giả chi nhiều tiền một chút, đây lôi mẹ nhà này còn biết tiếc tiền. Ha ha, cho cái đám ngu ngốc kia tức chết đi. Lâm Hưởng muốn nói thật ra tôi đâu có nghĩ cho mấy người, chẳng qua tôi sợ nhỡ bữa nào mọi người trở mặt lại lôi chuyện này ra nói mà thôi. Gì thì gì đối với một người không chỉ có đạo đức tốt còn rất hiểu giá trị đồng tiền như Lâm Hưởng mà nói, lừa tình lừa tiền là hành vi vô cùng đồi bại.=.=nhimkishu98.wordpress.com Cho nên thật ra cậu cũng chỉ là người trần mắt thịt mà thôi. Lướt xuống xem một loạt bình luận, đập vào mắt Lâm Hưởng là cái tên làm tâm cậu run bần bật. Người đã hâm hấp, tên cũng không thua kém : King! Tên đã hâm hấp, lời nói cũng y chang. King : Lôi mẹ, tiểu thuyết của cô rất hợp khẩu vị của tôi, từ nay về sau tôi bao cô, tuyệt đối không để cho kẻ nào ức hiếp cô. Lâm Hưởng chỉ muốn nói ĐM ngài là ai vậy, nổ gì nổ to quá thể. Cái loại tiểu thuyết ba xu rẻ tiền máu chó đầy trời mà cũng hợp với khẩu vị ngài đây được sao. King : Còn nữa, tôi có gửi thư vào hòm thư của cô rồi, đại gia cho cô vinh dự được biết QQ, nhớ thêm bạn tốt đó. Chúng ta cùng nhau tham khảo về kỹ năng xây dựng tiểu thuyết, tôi cũng muốn tập viết tiểu thuyết, sau này xuất bản sách rồi sẽ cho cô chữ kí. Viết viết cái mông, nếu mang quyển từ điển Hán ngữ ra đọc rồi viết linh tinh vài thứ mà được xuất bản sách, vậy tiểu thuyết não tàn máu chó của ông phải được giải Nobel (*) văn học rồi. Lâm Hưởng mở hòm thư điện tử ra xem, quả nhiên thấy một lá thư gửi tới từ tài khoản lạ. Cậu trực tiếp xem nhẹ mấy câu tôi là người cao quý hoàng tộc gì đó, đảo mắt liền tìm được một mã tài khoản QQ. Hở? Sao lại có cảm giác tên hòm thư này có chút quen quen nhỉ? “Đang làm gì thế?” Chung Thành Lâm tắm rửa xong, đứng đằng sau cậu vừa lau đầu vừa ngó vào,kéo chuột lên nhìn địa chỉ hòm thư liền nhíu mày : “ Anh của anh  lấy hòm thư công ty gửi cho em một đống linh tinh này làm gì không biết?” “…. Anh của anh?” Lâm Hưởng quay đầu : “ Chung Nhất Thần á?” “… Không thì còn có thể là ai?” Tiểu Lâm nhà anh quả nhiên có chút chậm tiêu. Lâm Hưởng một lần nữa nhìn kĩ lại mã tài khoản QQ, đúng là càng nhìn càng thấy quen mắt, bảo sao ban nãy bản năng mách bảo nên bỏ qua mấy lời nhảm nhí kia. Cái tên này, không ngờ còn có thể mò lên được tận đây. Lâm Hưởng tắt diễn đàn đi, quay đầu lại nghiêm túc nói với Chung Thành Lâm : “Chúng ta cùng bàn luận một chút về tiền tiêu vặt của anh trai anh đi.” “Ừ?” Chung Thành Lâm ngồi lên giường, đem cậu kéo tới ngồi lên đùi anh. Lâm Hưởng sống chết kéo cái móng heo đang thò vào trong vạt áo cậu : “ Em đang nói chuyện nghiêm túc đó.” “Em cứ nói đi, anh nghe mà.” Chung Thành Lâm như trước bám riết không tha quyết tâm ăn đậu hũ đến cùng, móng heo lại bắt đầu thò vào trong quần cậu.nhimkishu98.wordpress.com “…” Cái người này càng ngày càng phúc hắc! Rất không ngoan. Lâm Hưởng bị anh trêu chọc thở không nổi, chuyện tiền tiêu vặt của kẻ nào đó bị ném sang tận sao Hỏa luôn rồi. Cậu hiện tại lo cho an nguy của cúc hoa còn chưa xong đây này. =.= Hôm sau đến công ty, Lâm Hưởng mở QQ lên thấy tài khoản Chung Nhất Thần sáng đèn liền chủ động gửi tin nhắn qua. Chung Nhất Thần thấy thế thì thụ sủng nhược kinh. Đần không thể hiểu nổi : 0.0 Sao hôm nay cậu lại chủ động tìm tôi thế này? Chuyên gia trị đần độn : Ha ha Đần không thể hiểu nổi : Sao lại cười nguy hiểm như vậy? Lâm Hưởng nghĩ thầm đôi khi cảm giác của hắn cũng nhạy thật đấy. Chuyên gia trị đần độn : Chớ khẩn trương,chẳng qua gần đây không tâm sự với anh, trong lòng có chút cô đơn ấy mà. Đần không thể hiểu nổi : Hừ… Cậu cũng biết cậu lâu rồi không thèm trả lời tin nhắn tôi sao? Có điều đại gia là người thiện lương thánh thiện, không thèm so đo với cậu. Kiềm chế, tuyệt đối phải kiềm chế. Nhân lúc đối thủ đang lơ là phải trị tận gốc. Chuyên gia trị đần độn : Ha ha. Nói thử xem, gần đây anh bận làm gì thế? Đần không thể hiểu nổi : Làm việc phụ Thành Lâm chứ còn làm gì nữa? Chuyên gia trị đần độn : Không cần vất vả như vậy. Có thời gian nên kiếm cái gì giải trí cho đầu óc nhẹ bớt. Đần không thể hiểu nổi : Cậu cũng nghĩ vậy sao? Chuyên gia trị đần độn : Phải. Mới là lạ! Mẹ nó, trong lúc người yêu ông còn đang nai lưng ra như trâu như bò làm việc mà hắn cũng có mặt mũi chơi sao? Lúc tan tầm thôi chẳng nói làm gì, đằng này ngay trong giờ làm cũng chán chơi game lại ngồi đọc truyện. Phải giết! Giết ngay trước khi hắn kịp đẻ trứng! Đần không thể hiểu nổi : Lâm Hưởng, cậu quả là người lương thiện. Anh bạn, anh hết thuốc chữa rồi. Lâm Hưởng một lần nữa cầu nguyện cho chỉ số thông minh của hắn. Quen lâu như vây, bị hành hạ bao nhiêu lần không đếm xuể mà vẫn có thể cho rằng Lâm Hưởng là người “lương thiện.” Người như thế này, cho dù có ngược thêm một vạn lần nữa cũng không nhiều. Chuyên gia trị đần độn : Gần đây anh chơi gì thế? Vẫn chơi game lần trước sao? Đần không thể hiểu nổi : Không chơi nữa, chơi lâu quá rồi hết vui. Gần đây tôi toàn đọc tiểu thuyết thôi, tôi còn phát hiện ra một diễn đàn đăng toàn truyện hay thôi. Để tôi gửi link cho, cậu thử nhìn xem. Ông đây sinh hoạt ở đó không biết bao nhiêu năm, còn cần anh phải giới thiệu sao? Cũng chỉ có cái loại IQ số âm như anh mới có thể thấy truyện của mấy đứa loli viết nhăng viết quậy là hay. Chuyên gia trị đần độn : Tôi vừa xem qua rồi, không tồi. Đần không thể hiểu nổi : Thì đó, đấy là cậu, chứ là người khác còn lâu tôi mới nói cho biết. Chuyên gia trị đần độn : Mà ở đầu trang có cái mục tung phần thưởng là sao? Đần không thể hiểu nổi : À, cái đó hả? Nó gần như là tung tiền cho tác giả mình thích được thăng hạng ấy. Chuyên môn trị đần độn : Vậy người xếp đầu chẳng phải rất được hâm mộ sao? Oa, được hơn 130W luôn này, cái này tương đương với bao nhiêu tiền? Đần không thể hiểu nổi : 1 W tương đương với ba nghìn đồng. Cô ấy đặt nghệ danh là Lôi mẹ. Cậu đọc thử tiểu thuyết của cổ mà xem, cực kì hay luôn. Chuyên gia trị đần độn : Anh thích người ta như vậy mà không tung tí phần thưởng nào sao? Đần không thể hiểu nổi : Làm sao mà thế được. 130W kia có 100W là của ông đó. Nếu không phải bị giới hạn số tiền tung phần thưởng một lần, ông đây đã tung hẳn 200W rồi. Chuyên gia trị đần độn : Ồ ~ 200 W cơ á? Vậy là khoảng 600 ngàn còn gì? Đần không thể hiểu nổi : Lại chẳng!Ông đây là ai chứ, thiếu vài đồng lẻ đó sao? Chuyên gia trị đần độn : Anh đã nhiều tiền như thế, về sau chắc cũng không cần xòe tay đòi tiền Thành Lâm đâu nhỉ? Đần không thể hiểu nổi: Gì? Đần không thể hiểu nổi: (⊙o⊙) Đần không thể hiểu nổi: Không phải! Lâm Hưởng, mọi chuyện không như cậu nghĩ đâu. Mẹ nó, thực ra tôi rất thiếu tiền mà. Đừng thoát QQ mà, không cần mà ( Tay Nhĩ Khang) (**) Lâm Hưởng cậu quay lại đi!! Tôi có thể giải thích !!! Lâm Hưởng thoát QQ, quay lại dùng phần mềm nội bộ công ty gửi tin nhắn cho Chung Thành Lâm : Anh trai anh nói từ nay về sau không cần đưa tiền tiêu vặt nữa. Chung Thành Lâm nhận được tin không khỏi vui mừng, anh hai rốt cuộc cũng trưởng thành, biết tiết kiệm rồi. (Zl =))) Hai người là bố con đấy à =))) Anh lập tức gửi tin nhắn cho anh trai, tỏ ý mình rất tự hào. Chung Nhất Thần khóc không ra nước mắt. Hôm qua ông đây mang toàn bộ tiền tiêu vặt ra tung phần thưởng mất rồi còn đâu, tiền lương tháng này còn lâu mới tới. Mẹ nó, còn đang tính mấy hôm vừa rồi chăm chỉ, có gì chiều nay xin Thành Lâm tăng tiền tiêu vặt lên một chút, giờ kế hoạch chết từ trong trứng nước rồi. Làm sao có thể nói sự thật với em trai đây, nó mà biết bảo đảm toàn bộ tiền sẽ bị tịch thu luôn, so với không cho tiền còn thảm hơn. Mẹ nó, quả nhiên không thể trêu đùa với hồ ly.nhimkishu98.wordpress.com Lâm Hưởng, cậu là đồ khốn. Ông đây không bao giờ chơi với cậu nữa! (#*^@&amp;^ (*) Giải Nobel : là một tập các giải thưởng quốc tế được tổ chức trao thưởng hằng năm kể từ năm 1901 cho những cá nhân đạt thành tựu trong lĩnh vực vật lý, hoá học, y học, văn học, kinh tế và hòa bình; đặc biệt là giải hoà bình có thể được trao cho tổ chức hay cho cá nhân. (**) Tay Nhĩ Khang