Xí nghiệp mình làm việc bỗng biến thành công ty của con trai , Lâm Hưởng nhận ra bản thân rất vui vẻ với thay đổi này. Buổi sáng bị em trai làm phiền xong, cậu cũng chỉ quay về phòng cắn hạt dưa, uống cà phê , viết tiểu thuyết nguyên ngày. Vốn hồi trước công việc cậu làm cũng không đòi hỏi chuyên môn gì nhiều, bây giờ lại càng không biết làm gì. ( Công ty hiện tại là của Chung Nhất Thần – cũng đồng thời là nhân vật bạn thụ sáng tác ra, mà các tác giả thường coi nhân vật của mình như con ấy nên mới nói là công ty của con trai) Đúng giờ tan tầm, tôi thỏa mãn xách cặp táp ra thang máy. Tầng cao nhất của công ty là nơi của các thành viên cao cấp, đương nhiên sẽ có thang máy riêng. Cứ nghĩ tới từ giờ đi thang máy không cần chen lấn nữa lại thấy cuộc đời tốt đẹp biết bao. Cậu bấm nút tầng 1, cửa thang máy chuẩn bị đóng lại mở ra, nam phụ pháo hôi trong truyền thuyết Chung Thành Lâm xuất hiện trước mặt. Lâm Hưởng ngẩn người sau đó kịp thời phản ứng, nhanh nhảu nói : “ Giám đốc Chung, ngài xuống tầng mấy ạ?” “B2.” B2 là bãi đỗ xe. Lâm Hưởng bấm nút,chờ thang máy chậm chạp đi xuống. Trong không gian hẹp kín lại chỉ có hai thằng đàn ông ít nhiều cũng có chút xấu hổ. Tuy rằng là nhảy ra từ truyện nhưng nói gì thì nói người ta cũng là đại boss,  phận nhân viên quèn như cậu lẽ ra nên nói vài câu dễ nghe vuốt mông ngựa mới phải. Còn chưa biết phải nói gì Chung Thành Lâm đã chủ động mở miệng. “Tên cậu là gì?” “Lâm Hưởng, Lâm trong hai cây gỗ, Hưởng trong nói lớn” “Lâm Hưởng” Chung Thành Lâm lẩm nhẩm trong miệng hai tiếng. Lâm Hưởng không nhịn được lại dán chặt lấy góc thang máy thêm tí nữa, hận không thể dán chặt vào trong luôn. Trời đã vào thu rồi mà sao càng ngày càng nóng nhỉ? “Cái cậu tên Lâm Tự hôm nay tới nhận việc là em cậu? Em ruột?” “Dạ đúng” Quả nhiên thanh niên pháo hôi này mới đó đã coi trọng thằng em trai vừa mít ướt vừa M nhà mình. Chuyện tình yêu nói tới là tới, nhanh thật, Lâm Hưởng nghĩ thầm . Tuy rằng trong tiểu thuyết viết thấy cũng bình thường, ai ngờ phát sinh trong hiện thực, lại còn biết ngay từ đầu là tình yêu vô vọng, nghĩ sao cũng thấy đau hết cả trứng. Lúc đứng ở trạm chờ xe buýt, Trần Nguyên gọi điện rủ cậu đi uống rượu. Lâm Hưởng nghĩ bản thân cũng không bận gì liền đáp ứng. Trong quán rượu ồn ào, trên bàn lăn lóc chục chai bia, Trần Nguyên một tay quàng qua vai Lâm Hưởng, một tay nắm lấy chai bia nốc ừng ực như uống nước lã, thỉnh thoảng còn thổi đầy hơi bia vào mặt cậu. “Cụng li nào” Trần Nguyên tựa đầu vào vai cậu, thứ ánh sáng tạp nham từ đèn nê ông hắt lên mặt khiến gương mặt Trần Nguyên nhấp nháy đủ thứ màu : “Bạn yêu ơi tớ lại thất tình, làm thế nào bây giờ?” Lâm Hưởng chậm rãi bấm đốt tay tính toán, từ sau khi bọn họ gặp nhau, hình như đây là lần thứ 29 Trần Nguyên thất tình. Lần một, lần hai Lâm Hưởng còn có lòng an ủi hắn. Sang tới lần thứ ba, thứ tư, Lâm Hưởng bắt đầu hết kiên nhẫn. Rốt cuộc tới lần thứ mười trong lòng cậu đã sớm chết lặng. Không phải cậu lạnh lùng mà vì thằng bạn này thất tình còn đều hơn người ta ăn cơm,có lần còn một tuần thất tình tới hai lần. Thực ra cũng phải thông cảm cho hắn, vì hoàn cảnh công việc, Trần Nguyên ngày nào cũng tiếp xúc với các thể loại trai đẹp, lại vì mặc cảm tính hướng mà 28 tuổi rồi vẫn là trai tân. Dẫu sao bảo hắn bớt phát tình e cũng khó. Chẳng qua đầu năm nay gay càng ngày càng nhiều, mà tiểu 0 cũng theo đó tấp nập. Người ta ai nấy vừa trẻ vừa đẹp, năng động đáng yêu có, yếu ớt mít ướt có, xinh đẹp động lòng người có. Biết đến bao giờ mới có người thèm đến tiểu 0 mà thân hình còn cơ bắp rắn chắc hơn chuẩn 1 như hắn đây. Lâm Hưởng mở một chai bia, tựa vào ghế sa lông vừa uống vừa than thở thay phận mình. Trần Nguyên ngồi bên cạnh không ngừng cằn nhằn than thở về người đàn ông vừa khiến hắn thất tình, nào là anh ta đẹp trai cỡ nào, đi xe Maserati (*), áo sơ mi phải dùng của Burberry (**). Nếu có thể tán đổ vậy nửa đời sau của hắn cũng không cần lo lắng gì nữa. Tròng mắt Lâm Hưởng nhìn chằm chằm lên sàn nhảy, trong đám người cuồng loạn nhảy nhót cùng âm nhạc cố gắng tìm ra một kẻ hợp  mắt mình mà có khả năng là 1, miệng vẫn không quên đả kích ông bạn : “ Cậu tưởng người vừa có ngoại hình vừa có tiền thì dễ câu à, chưa kể người ta kén chọn, ngay bản thân cậu thân hình thì thuần 1 mà tâm hồn thì thuần 0, ngoại hình thì không lo mà tu sửa, có tán đổ đem về, lúc kéo lên giường bố thằng nào dám đè cậu.” Trần Nguyên bị cậu hắt hủi liền giả bộ đáng thương khóc hai tiếng, cái đầu còn đang dúi trong hõm vai của cậu đột nhiên ngẩng phắt dậy. Mới vừa rồi còn tỏ ra đáng thương, nước mắt vẫn còn đọng trên má mà sao chớp mắt đã có cái loại ánh mắt thèm muốn thế kia. Lâm Hưởng bị hắn làm cho hoảng sợ, nhìn theo tầm mắt thằng bạn mặt cùng đồng thời sầm xuống. Tiên sư nó chứ kia chẳng phải tổng giám đốc Chung Nhất Thần “tà mị quyến rũ” hay sao. Chung Nhất Thần vừa vào cửa quán bar đã có vài ba tiểu 0 mặc đồ bó sát nửa hở nửa kín dính chặt lấy, nhìn cảnh này trông y chang mấy vị hôn quân ngày ngày sa đọa trong tẩm cung nè. Lâm Hưởng chậc lưỡi, không hổ là nam chính dưới ngòi bút ông đây, tuy rằng tính tình làm người thối nát nhưng vẫn đủ sức mê đảo chúng sinh. Trần Nguyên bên cạnh đột nhiên đứng dậy, chỉnh trang quần áo, sờ sờ cái đầu đinh, bắt chước mấy tiểu 0 quyến rũ kia lắc lắc cái mông đi về phía đó. Thiếu chút nữa Lâm Hưởng phun sạch đống bia trong miệng. Mẹ nó, cái thằng này học đâu ra cái trò uốn éo như con lươn thế kia, ông đây bảo chú ý ngoại hình chứ bảo đi học tập mấy thanh niên bánh bèo ấy à? Người ta mảnh dẻ uốn éo còn dễ nhìn, nguyên đống cơ bắp thế kia uốn éo trông có khác gì cắn lắc không? Trần Nguyên dáng người vốn đã cường tráng, chỉ cần một đầu ngón tay đã có thể tiêu diệt đám côn trùng vo ve xung quanh, dễ dàng mở đường máu chạy tới trước mặt Chung Nhất Thần. Ánh đèn trong quán lúc mờ lúc tỏ, cách đó hơi xa Lâm Hưởng vẫn có thể nhìn thoáng qua gương mặt hai người, còn tình hình thế nào thì đoán không ra. Chẳng qua nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết cảm giác của nam chính nhà mình, tự nhiên có một thanh niên cường tráng hơn cả mình thẹn thùng chạy ra bày tỏ lòng ái mộ. Cậu nhăn mặt thầm mặc niệm cho Trần Nguyên. Cậu dám bảo đảm một lát nữa thôi, Trần Nguyên sẽ trở lại đây cùng cậu kỷ niệm lần thất tình thứ 30, tiếp tục tái hiện kỉ lục thất tình 2 lần một tuần. Có điều nằm mơ cũng không nghĩ Chung Nhất Thần thoáng nhìn qua đây, sau đó liền đi theo Trần Nguyên. Mẹ nó, chẳng lẽ chồng tương lai của em mình lại ưng ý bạn thân mình. Quá cẩu huyết. Hai người ưng ý thì cứ việc dắt nhau thuê phòng, còn phải chạy ra đây làm phiền ông làm gì chứ. Lâm Hưởng nhanh chóng định hình tình huống hiện tại, thấy ánh mắt nam chính nhìn mình chằm chằm bước lại đây, trong lòng tự lừa dối bản thân, khả năng hắn không nhận ra mình là bao nhiêu ta?  (*) Maserati : Là một hãng xe nổi tiếng của Ý do Alfieri Maserati sáng lập năm 1914. Dòng xe mới nhất của hãng có giá cao nhất là 83.000 USD ( Xấp xỉ 1 tỷ 8 tiền Việt)