Lâm Hưởng xóa chương đi cũng chẳng có dụng ý gì, chẳng qua muốn thay đổi lại cốt truyện mà thôi, có điều đổi sao cho hợp lí thì cậu chưa nghĩ ra.  Vấn đề lớn nhất cậu gặp phải là couple Lâm Tự, nghĩ hoài cậu vẫn không quyết nổi —- Tuy cảm thấy Chung Thành Lâm xứng đôi với Lâm Tự nhất, nhưng chẳng hiểu sao người thì ở trước mắt mà càng nhìn lại càng thấy ghép đôi cho hai người ấy cũng không phải ý kiến hay. Hồi đó viết kết truyện, cậu đã có dự cảm một ngày nào đó sẽ phải sửa lại toàn bộ, cho dù lúc đó cậu vẫn là một lôi mẹ lấy việc lập hố hại fan làm niềm vui. “Anh, em vào nha.” Triệu Nhạc không thèm gõ cửa trực tiếp đẩy vào luôn. Lâm Hưởng hoảng sợ, vội vội vàng vàng tắt forum đi. Cậu không hy vọng bản thân bị xoay vòng vòng hỏi vặn vẹo về những chuyện bản thân làm trên mạng, huống gì đây còn là vấn đề liên quan tới bọn Lâm Tự. Triệu Nhạc thấy cậu luống cuống tay chân thì hỏi : “ Anh làm gì thế?” “Có làm gì đâu.” Lâm Hưởng nhìn trời. Triệu Nhạc không gặng hỏi thêm, cậu bổ nhào lên giường Lâm Hưởng, ôm đống chăn gối cuộn thành hình tròn “Cậu vào đây làm gì? Ra tiếp khách đi.” “Hắc hắc hắc… Anh, anh coi em là người một nhà rồi sao?” “….” Lâm Hưởng buồn bực, đúng vậy, câu cậu nói ra cũng quá tự nhiên rồi, có điều trong nhà có nhiều thêm một đứa em trai đáng yêu cũng không tệ. “Anh Thành Lâm vừa về rồi.” “ A” Lâm Hưởng đáp lại lấy lệ, tay bấm mở lại trang web. “Anh ấy bảo chủ nhật tuần này sinh nhật anh ấy, muốn mời chúng ta đi ăn.” “Gì cơ?” Lâm Hưởng quay đầu nhìn cậu. Sao Chung Thành Lâm chưa nói với mình nhỉ. “Em với Tiểu Tự đang thương lượng xem mua tặng anh ấy cái gì, anh nghĩ anh Thành Lâm thích gì?” Lâm Hưởng nghĩ nửa ngày, cuối cùng cậu nhận ra bản thân chẳng biết anh thích gì ngoài Lâm Tự. Chả lẽ đóng gói Lâm Tự tặng cho anh? Nghĩ tới đây Lâm Hưởng囧 một chút, trong lòng tự nhiên nhớ tới câu nói của anti fan : Lôi mẹ của các người sức chiến đấu bền bỉ lạ thường, một đời không ngừng cố gắng tạo hố cho người ta nhảy vào. Nhiệm vụ mua quà gì cho Chung Thành Lâm, Lâm Hưởng phải tiếp nhận dưới sự đe dọa kèm nịnh nọt của hai thằng em. Còn ba ngày nữa là tới sinh nhật anh. Hôm sau Lâm Hưởng đi làm vẫn còn mải mê suy nghĩ, không biết anh thích gì nhỉ, trước giờ anh chỉ toàn tâm toàn ý thích mỗi Lâm Tự thôi. nhimkishu98.wordpress.com Mười giờ sáng Chung Thành Lâm tổ chức cuộc họp, Lâm Hưởng bị chị Vương kéo vào cùng ghi chép nội dung cuộc họp, Lâm Hưởng nhìn chằm chằm Chung Thành Lâm phát biểu, trong đầu nảy ra vài ý tưởng. Đồng hồ? Mua được đồng hồ xứng với Chung Thành Lâm bảo đảm giá tiền đủ cho mình sang Hàn Quốc ăn thịt vỡ bụng. Loại. Ví? Hôm trước lúc anh rút tiền ra trả vi còn mới lắm, lãng phí. Loại. Bật lửa? Tuy khá tiện lợi nhưng chẳng có ý nghĩa gì hết. Thô thiển. Loại. Bút máy? Trừ lúc kí tên cần dùng, còn lại hoàn toàn chẳng có đất dụng võ. Vô dụng. Loại. … Cái này không được, cái kia cũng không được… Lâm Hưởng thở dài, cậu vốn chẳng mấy khi mua quà sinh nhật cho người khác. Lần này Triệu Nhạc và Lâm Tự giao nhiệm vụ cũng khó nhằn quá rồi. Cậu tìm tòi nửa ngày cũng không nghĩ ra cái gì hợp với Chung Thành Lâm, cái này so với viết tiểu thuyết còn tốn nơ ron thần kinh hơn ấy. Lâm Hưởng chống cằm nhìn ra cửa sổ, tự mình lạc vào thế giới nội tâm xoắn quẩy. “Hôm nay chỉ tới đây thôi, mọi người có thể về làm việc.” Lâm Hưởng thấy được “ về” liền hồi phục tinh thần, nhìn máy tính trước mặt trắng trơn không có nửa chữ, tự an ủi bản thân :  Không sao đâu, còn có chị Vương cơ mà.. “Lâm Hưởng, cậu tới phòng làm việc của tôi một chút.” Cậu ngẩng đầu nhìn Chung Thành Lâm, nghĩ thầm chắc không phải lộ chuyện mấy hôm nay cả ngày ngồi xem phim với ăn vặt mà không làm gì chứ? Muốn trừ tiền thưởng à? Hôm trước còn nói mặc kệ thị phi tìm mọi cách giữ người lại, hôm nay dám trừ tiền thưởng tôi liền cắn chết anh. Xoắn xuýt thu dọn đồ đạc, lết cái xác hết nửa ngày cậu mới bước vào văn phòng Chung Thành Lâm. Mở cửa phòng mới phát hiện có người bên trong, đồng nghiệp đang chờ Chung Thành Lâm duyệt văn kiện. Lâm Hưởng quen thói,cứ tự nhiên vào phòng, ngồi xuống sa lông. Ngồi xong mới thấy đồng nghiệp kia đang nhìn mình, lúc này mới nhớ ra hình như từ lúc vào đến giờ Chung Thành Lâm chưa mở miệng câu nào, mình lại tự tiện ngồi xuống có vẻ không ổn lắm. Vừa định đứng lên thì Chung Thành Lâm nói. “Cậu ngồi đợi một lát nhé, có tạp chí với điểm tâm đấy.” “A.” Lâm Hưởng nghe anh nói thế đầu óc không phản ứng kịp, tay theo phản xạ cầm bánh quy bỏ vào miệng. Ánh mắt người kia lại tà tà nhìn mình, cậu đờ người ra, lặng lẽ quay mặt đi chỗ khác. Thôi xong, cậu ăn rồi, cậu mà lại tự nhiên như ruồi vừa ăn vừa ngồi không một tí khách sáo nào. Bảo sao đồng nghiệp kia lại nhìn mình kì quái như vậy,  ai đời sếp lớn gọi một thằng nhân viên quèn tới văn phòng ăn bánh quy , xem tạp chí bao giờ không? Cho dù Chung Thành Lâm cảm thấy bình thường thì chính mình cũng phải biết giả bộ chứ. Đồ ngốc Lâm Hưởng.. Ký văn kiện xong, Chung Thành Lâm đuổi người ra ngoài, quay đầu nhìn Lâm Hưởng co rụt một góc trên sô pha, không biết đang lảm nhảm cái gì : “ Đang làm gì đấy?” Lâm Hưởng: “Tự kiểm điểm bản thân.” “Ồ, cậu mà cũng giác ngộ cao vậy cơ à?” “…” “Biên bản cuộc họp đâu?” “…” “Rốt cuộc trong cuộc họp cậu mải nghĩ cái gì?” Quả nhiên bị anh phát hiện ! “Tôi nghĩ …” Lâm Hưởng làm bộ như muốn nói “Ừ?” “Anh muốn biết à?” Chung Thành Lâm gật đầu. “Được rồi, tôi nói cho anh biết, tôi nghĩ xem mua quà sinh nhật gì cho anh.” Chung Thành Lâm nghe cậu nói thế khóe miệng run run, nhíu mày : “ Vậy cậu đã quyết định được chưa?” “Rồi. Vốn định mua đồng hồ cho anh, nhưng đắt quá mua không nổi. Mua đồng hồ điện tử bảo đảm anh không đeo.” “…” Đồng hồ điện tử? Vẻ mặt Chung Thành Lâm chỉ có thể dùng hai tử “vi diệu” để miêu tả. “Sau đó nghĩ đến ví , bật lửa, bút máy nhưng đều thấy không hợp lí. Cuối cùng, tôi cũng nghĩ ra một thứ siêu siêu hợp với anh, muốn biết là gì không?” “…..Tôi có thể nói không sao?” “Ai bảo anh khơi ra, nói một nửa không phải phong cách của tôi.” Lâm Hưởng thở dài, nhún vai làm như bất đắc dĩ lắm “Nghĩ tới nghĩ lui, tôi thấy anh chỉ thiếu một thứ là người yêu thôi. Nhưng tôi không phải kẻ buôn lậu người, thế nên —- tôi thấy tặng anh một hộp đậu tương tư, mỗi ngày anh đính vào người một hạt đậu để tự khích lệ bản thân tiếp tục vững bước trên con đường thoát cô đơn đầy gian truân. Lúc anh dùng nó thì tâm ý của tôi cũng sẽ được truyền đạt đến anh. Thấy không, vừa ý nghĩa vừa phải chăng mà lại tiện lợi.” nhimkishu98.wordpress.com Mặt Chung Thành Lâm dần đen sì. Trầm mặc vài giây, anh nở nụ cười vô tội : “Có lẽ cả hai chúng ta đều nên dùng.” … Mẹ nó, ông tặng quà mà dám làm phản à? Có tin tôi tố cáo anh tội quấy nhiễu tình dục nhân viên nam không? “Không cần quà cáp gì đâu, cậu tới là tốt rồi.” Chung Thành Lâm không đùa với cậu nữa, quay lại đọc văn kiện , miệng nói : “ Muốn ăn gì?” “Thịt, chỉ cần thịt thôi thì gì cũng được.” “Biết ngay cậu sẽ nói vậy mà.” Chung Thành Lâm cười khẽ : “ Có ngại ngồi cùng tổng giám đốc không?” “Hỏi vớ vẩn, dĩ nhiên là ngại.” “Anh ấy đáp ứng tôi không làm chuyện gì kì quái.” Lâm Hưởng hừ lạnh một tiếng : “ Dựa vào anh ta? Anh cảm thấy anh ta có thể không làm gì kì quái không?” “Tổng giám đốc, anh.. anh ấy bản chất không xấu đâu.’ “Anh thanh minh cho anh ta làm gì?” Chung Thành Lâm cầm bút, ngẩng đầu nghĩ : “ Nghĩ mới thấy, đúng là lạ thật.” “Lạ cái gì?” “Tôi nhớ anh ấy trước đây khá bình thường mà, từ khi nào lại thành người như thế nhỉ…” Chung Thành Lâm nhăn mày suy tư. Lâm Hưởng không còn lời nào để nói. Trước kia Chung Nhất Thần là người bình thường ấy à? Gần đây mới trở nên khốn nạn…. Chẳng lẽ trước khi cậu viết tiểu thuyết nhân vật Chung Nhất Thần là người có tính cách bình thường, sau đó dưới ngòi bút của cậu thì tính cách dần vặn vẹo. Nói vậy, nếu không có cậu, Chung Nhất Thần là một anh tài giỏi giang, đẹp trai, nhà giàu, nhân cách tốt,… Mẹ nó điêu vừa thôi… Được rồi, chung quy lại là cậu sai. Lâm Hưởng ít nhiều có chút áy náy, mà kết quả sau khi cậu áy náy là…. đồng ý cho Chung Nhất Thần gặp Lâm Tự nếu Lâm Tự không ý kiến gì, tất nhiên nếu gặp nhau trong tầm mắt cậu hoặc Chung Thành Lâm là tốt nhất. Vốn dĩ kết cục của Lâm Tự và Chung Nhất Thần là HE, nếu Chung Nhất Thần có thể sửa mấy cái hành vi biến thái của mình, cậu chắc chắn sẽ không ngăn cản hắn tiếp cận Lâm Tự. Chẳng qua…. cái tên đó có thể bình thường sao? PS : Hổng phải tự sướng đâu mà tui thích cái cách anh Lâm chiều vợ quá à >///< , không đến mức dung túng, trời có sập anh cũng để nó đập vào đầu anh mà kiểu chiều em, coi trọng em hơn người khác một cách rất tự nhiên ý >///< Hic, edit đến cái đoạn vào văn phòng mà run cả tay, giống anh Thiệu * che mặt * >///