Thành phố dưới đáy biển không phải di chỉ quốc gia, không phải phế tích lịch sử, nó dường như là sự tồn tại của một nền văn minh đã hoàn toàn biến mất trên thế giới hiện đại, lại tựa hồ được mang đến từ một thế giới khác. Bởi vì nó bị lật ngược hoàn toàn so với trọng lực trái đất. Mái nhà chui xuống bùn, nền nhà đấu lưng với trời. Vương Nguyên sững sờ nhìn những nền nhà và tầng tầng kiến trúc còn sót lại chổng ngược xuống đáy nước, hoài nghi liệu có phải là hòn đảo đã lộn ngược bằng một cách nào đó, rồi mang theo những kiến trúc này chìm vào đáy biển. Song song với những hình ảnh quái dị vượt xa trí tưởng tượng của cậu, là một âm thanh rất kỳ quặc phát ra từ chỗ sâu trong thành phố. Nó giống như một lời thỉnh cầu kêu gọi cậu bơi đến, cũng giống như sự đe doạ thị uy với kẻ dám bén mảng đến gần. Vương Nguyên liếc nhìn Vương Tuấn Khải, biết kia là âm thanh của thuỷ quái, liền nhanh chóng bơi đến gần hắn. Vương Tuấn Khải nói thuỷ quái không phải bạch tuột mực ống hải quỳ san hô gì cả, nó là một con cá lớn dài khoảng sáu mét, cả người đều là vàng, bởi vì nó sinh ra đã có linh tính nên muốn vượt vũ môn mà hoá rồng. Đáng tiếc gặp phải sư phụ dỏm, tư tưởng bị tẩy não nghiêm trọng nên mới đi hại người hại vật, rơi vào tình cảnh chịu giam cầm như hôm nay. "Nếu cao nhân kia không trở lại, nó nhất định sẽ phá huỷ toà đảo này rồi mới đi tung hoành tứ phương. Dù sao cơ hội đăng tiên thành rồng đã mất đi, nó không còn gì để sợ, hơn nữa. . ." Vương Tuấn Khải nói đến một nửa thì ngưng, bỗng nhiên ra hiệu cho Yến Bách Hành lùi về sau. "Xảy ra chuyện-. . .?" Yến Bách Hành nói còn chưa hết câu, đã nhìn thấy một chiếc quan tài trôi ngang qua, thi thể bên trong đều đã bị cá ăn sạch không chừa chút cặn. Vương Tuấn Khải nắm lấy cái quan tài, đột nhiên dùng sức đẩy mạnh về phía trước, chiếc quan tài rõ ràng là trôi trong nước lại như được gắn phản lực bộc phá mà lao vun vút đi, mở đường cho cả bọn cấp tốc đuổi theo sau. Vương Nguyên bị Vương Tuấn Khải kéo theo không kịp nhận thức, chỉ thấy cảnh tượng xung quanh lướt qua như một tàn ảnh, tới tận khi cậu bị lôi trồi lên mặt nước mới biết mình vừa đi qua một thông đạo dài dẫn đến hang động rỗng dưới lòng biển. Cậu ngửa đầu nhìn hàng hàng thạch nhũ giấu trên trần cao, có ảo giác một giây tiếp theo nó sẽ rơi xuống rồi xuyên qua mắt mình. Cậu vội bò lên mặt đất, cởi thiết bị lặn ra rồi mới tần ngần hỏi Vương Tuấn Khải: "Đây rõ ràng là dưới đáy biển, tại sao hang này không bị ngập nước?" "Có người thiết trí trận pháp ngăn nước vào đây, để giấu một số thứ." Vương Tuấn Khải vừa nói vừa tạo ra vài quả cầu lửa phát sáng, làm cho không khí cô đọng mùi cũ kĩ cũng giãn ra vài phần. Có điều ánh sáng vừa loé lên một cái thì Vương Nguyên lập tức cảm thấy không ổn. Cậu sững sờ trân trối cảnh tượng xung quanh mà không nói được câu nào, vì trước mắt họ hiện giờ là hàng trăm hàng nghìn tấm bia mộ dựng đều đều thẳng tắp, bị chôn vùi trong hang động, lặng im phai tàn theo năm tháng. Mà vật thể nằm ở giữa nghĩa địa kia to lớn khổng lồ cực kỳ, dù thân thể đã bị huỷ hoại đi phân nửa nhưng vẫn có một áp lực nhất định đối với phàm nhân – đúng là con thuỷ quái nọ không sai. Nó dường như đã chết không lâu trước khi họ đến đây, bởi vì Vương Nguyên phát hiện trên kẽ răng nó còn dính một góc áo của người chết cuối cùng. Vương Nguyên nhíu mày: "Có thứ đến sớm hơn chúng ta một bước." "Ta ngửi thấy mùi của đạo sĩ." Cốc Vũ trốn trong chiếc bình, uể oải nói: "Mùi đàn hương, mùi tiền đồng, mùi đạo bào mấy chục năm không giặt của đối phương, thật đáng ghét. Nó tồn tại ở mọi ngóc ngách xung quanh thi thể con quái này, xem ra gã đệ tử kia cũng không phải hạng tầm thường, tìm tới đây trước còn có thể hạ sát nó." Thuỷ quái bị chém đứt hai vây, nửa thân bên phải bị xé rách, toàn bộ vảy đều bị ăn mòn bởi một loại chú thuật rất mạnh. Trong môi trường bản địa mà con thuỷ quái này cũng không thể thắng nổi đạo sĩ, đủ thấy đạo sĩ kia không chỉ có chút tài năng cỏn con. Hiện trường đánh nhau khắc hoạ rất rõ nét, mấy trăm tấm bia mộ đều không có cái nào nguyên vẹn. Vương Tuấn Khải nhặt được chút tàn hồn còn sót lại của nó, thấy không thể duy trì được bao lâu, liền thả vào chiếc hộp trước kia lấy từ chỗ Xuân Hương. "Con quái này chết đi dễ như vậy có hơi đáng tiếc." Hắn vừa mới đóng chiếc hộp, một bàn tay duỗi ra chớp thời cơ cướp đồ trên tay hắn. Vương Tuấn Khải xoay cổ tay một cái đánh bật đối phương ra ngoài, pháp chú từ ngón tay hắn bám lên người đối phương. Người kia lập tức vận thuật tạo thành một vòng xoáy thuỷ lực cuồn cuộn lao về phía Vương Tuấn Khải, vòng xoáy trong chớp mắt đập vào bán kính một mét quanh người hắn thì lập tức tan rã, biến thành bọt nước bắn ra xung quanh. "Yêu quái hại người chết vô số, lại còn trú ngụ ở một toà cô đảo chực chờ lấy mạng người khác, chẳng lẽ không đáng chết?" Một giọng nam trẻ tuổi đột ngột vang lên, gã thanh niên mặc áo bào màu trắng chậm rãi di chuyển ra khỏi chỗ nấp ban đầu mà không cần đến dụng cụ bơi lội. Gã ta đứng trong một chiếc bong bóng khổng lồ, mỉm cười nhìn mấy kẻ lạ mặt vừa xuất hiện đã bêu rếu gã: "Ta nói có đúng không? Vương đại nhân? Yến công tử? Cốc thái tử?" Mỗi một lời gã thốt ra đều khiến Vương Nguyên sửng sốt không thôi, hoá ra người bên cạnh mình đều là nhân vật tai to mặt bự. Thở ra một hơi cũng là thượng đẳng! "Con thuỷ quái này có lai lịch như thế nào, tin chắc không cần ta nói các người cũng đã biết. Hôm nay ta thay trời hành đạo trừ khử nó trả lại bình yên cho vùng biển, ai có mắt sẽ biết việc ta làm là đúng hay sai." Gã vừa nói rất thản nhiên vừa cười: "Không để cho các vị nhọc lòng, bản thân ta đánh giá mình rất thức thời, nhanh chóng thu dọn tàn cục tránh làm phiền các vị." "Quả nhiên không khác gì với sư phụ ngươi, mồm mép trơn tru không bao giờ thừa nhận mình có tội lỗi gì." Cốc Vũ cười lạnh: "Trí nhớ của ngươi kém quá, ngươi đã quên là ai đã ám chỉ người chết tế bái ma nữ vô dụng kia? Ai đã quấy lên làn sóng này, dẫn dắt người khác tìm tới cô đảo sau đó chạy đến đây tỏ vẻ cao cấp hơn người? Lũ đạo sĩ muôn đời đeo đuổi chức danh chân nhân các ngươi lẽ nào chỉ biết nói lời thanh cao để đánh lạc hướng người khác thôi sao? Ngươi giết con cá này đúng là để nhân danh công lý trừ hại cho dân chứ không phải trong bụng chột dạ, sợ con quái này nói cho chúng ta biết bí mật gì đó của ngươi?" "Cốc thái tử, hình như bị phế truất rồi thì ngài mới thông minh hơn một chút, nhưng mà bấy nhiêu đó chỉ đủ để ngài trốn thoát khỏi sự kìm hãm của cha ngài mà thôi. Trấn Linh phái bọn ta tuy không được nhiều người thích, nhưng chỉ làm chuyện hợp với lẽ thường, con mắt nào của ngài thấy ta sai khiến những người dân cử hành tế bái? Lỗ tai nào của ngài nghe thấy ta cố ý dụ bọn họ đến đây? Tham lam là bản tính trời sinh, chỉ cần có cái lợi trước mắt thì ta không làm gì tự khắc bọn họ cũng mò đến." Đạo sĩ nọ cười: "Giang sơn này, xã tắc này đã bị phàm nhân đục khoét bao nhiêu lần không đếm xuể, còn không phải là do năm xưa vị cao nhân thần dụ chi tử kia dung túng cho bọn họ làm bậy, kéo dài đến hôm nay sao?" Vương Nguyên vừa bơi là là gần thi thể thuỷ quái vừa nghe hai bên khẩu chiến, cậu hoàn toàn không rõ ân oán cá nhân của hai bên cho nên nghe không hiểu, vừa cố gắng tiếp thu vừa quan sát thuỷ quái, rõ ràng cậu thấy được sinh mệnh lực của con cá này vẫn còn, sao lại nói là nó đã chết? Khi cậu đến gần hơn một chút, bỗng phát hiện con mắt vốn mở to trừng trừng chết không cam lòng của thuỷ quái giật giật hai cái. Nó lén lút nhìn cậu, biểu đạt các người đứng ở bên xác của ta nói xấu ta có phải là rất vô phép? Vương Tuấn Khải ném cái hộp về túi trước ánh mắt dò xét của đạo sĩ, bỗng nhiên lên tiếng: "Ta mặc kệ ngươi thuộc môn phái gì, âm mưu chiếm đoạt cái gì mới chạy đến đây, ta khuyên ngươi một câu, đừng cho rằng trong lòng mình nghĩ cái gì thì người khác không biết." Đạo sĩ nọ vẫn giữ nguyên thái độ thản nhiên khiêu khích: "Đại nhân, cái nhìn phiến diện của ngài đối với giới đạo thuật vẫn như vậy. Ta cũng có một câu muốn nói cho ngài biết, vị cao nhân kia đã chết rồi, con thuỷ quái này không còn chủ, ai đến trước thì người đó thu lợi, ngài là một vị phán quan không nên nhúng tay vào chuyện dương trần, có đúng không?" "Ngươi cũng biết ta là một phán quan, cố ý chọc giận ta không sợ bổn phán quan ghi thêm tội vào sổ hay sao? Người đã chết dù đăng tiên hay chuyển thế đều phải xuống Minh giới một chuyến, tiểu đạo sĩ, ngươi có bao nhiêu phần nắm chắc ta sẽ lượng thứ mà tha cho ngươi thuận lợi đi ra?" Vương Tuấn Khải bình thản đe doạ, vẻ mặt không chút sứt mẻ lấy quyền thế át người: "Nếu kiến thức của ngươi đã rộng như vậy, chắc cũng biết không ít kẻ gọi ta là quỷ hẹp hòi, đã cầm trong tay quyền sinh sát phán quyết tội trạng của người khác rồi thì phải làm tròn trách nhiệm, ghi không bỏ sót một chữ." Hắn nói rất bình thường, nhưng ai cũng đều hiểu hắn cảnh cáo tên đạo sĩ kia đừng hòng lấy chuyện quá khứ ra kì kèo đưa đẩy với hắn. Nội tâm con người có bao nhiêu dơ bẩn ai cũng phải biết tự hiểu lấy, đâu cần phải gấp gáp muốn nhờ hắn phanh phui ra? Cốc Vũ xì một tiếng: "Giết thuỷ quái cũng đã giết, lươn lẹo trêu ngươi cũng đã làm, tiểu đạo sĩ ngươi còn ở đây làm gì?" "Ta thật ra cũng không muốn ở lại lâu, đúng lúc có việc, xin cáo từ." Gã ta cười cười, tung người nhảy lên không trung biến mất. Vương Tuấn Khải lập tức đá vào cái xác của thuỷ quái một cái: "Còn giả bộ ngủ đến khi nào nữa?! Chỉ có một tên đạo sĩ mà ngươi cũng không chịu nổi, già rồi sao!!" Con cá giật giật cơ thể to lớn, bởi vì hai vây bị chém đứt nên di chuyển rất khó khăn, trợn mắt cá chết trừng Vương Tuấn Khải. Thật ra nó đã chết qua một lần, đúng là sống sờ sờ bị giết, nhưng nó là yêu quái sống đã mấy trăm năm, sao lại không có chiêu phòng thân vào lúc nguy cấp? Cá lớn cố ý nằm ở đó, một phần là để hồi phục vết thương, một phần cũng bởi vì phía dưới có đồ. Nó vừa lật cái thân, Vương Nguyên liền trông thấy một pháp trận lớn hình tròn bị giấu dưới lớp rong rêu. Tiểu đạo sĩ kia ắt hẳn cũng là vì muốn tìm trận pháp này mới đến đây khiêu chiến thuỷ quái, chẳng qua chưa kịp đạt được mục đích đã bị bốn người bọn họ quấy rầy, thử hỏi sao không tức giận cho được? Vốn là gã muốn nấp ở một góc nào đó chờ trận pháp vừa xuất hiện là sẽ lập tức nhảy vào ăn hôi, đáng tiếc gã không ngờ rằng có một Vương Tuấn Khải ở đây, đành phải giảo biện châm chọc bọn họ để đánh lạc hướng, muốn bọn họ rời khỏi nơi này. Cốc Vũ đã ghim: "Không sợ đắc tội tiền bối, gã đạo sĩ này chắc chắn có bảo bối trong tay. Tên Dương Chấn kia cái gì cũng xấu chỉ có việc nuôi dậy tiểu bối là tốt, nuôi ra một đệ tử cặn bã chẳng khác gì mình." "Gã ta chắc sẽ còn quay trở lại, lúc đó cứ tóm luôn rồi giao cho Minh chủ là được." Vương Tuấn Khải ném tên đạo sĩ qua một bên, giao con cá cho Vương Nguyên: "Nấu món gì thì ngon?" Thuỷ quái: "!!!" Vương Nguyên dở khóc dở cười, lắc đầu ngồi xổm xuống sờ lên bề mặt thô ráp của trận pháp. Thứ này đã quá lâu không được xuất hiện, bị không ít thứ che lấp, chỉ lộ ra một đoạn văn tự ngoằn ngoèo thuộc về nền văn minh tiền sử. Song Vương Nguyên chẳng mảy may khó hiểu, ngược lại trong lòng như đã biết từ lâu, thậm chí cậu vẫn chưa nhìn thấy toàn bộ pháp đồ thì đã biết nó trông như thế nào. Thuỷ quái đã sắp khôi phục toàn bộ hình dáng, hí hửng lết lết đi tới bên cạnh Vương Nguyên, vừa giận vừa khổ lại sùng bái nỗ lực lên án cậu, khiến cậu không hiểu gì cả suýt bị nó hất xuống nước: "??" Thuỷ quái đã xuất hiện, tuy là rất có khí khái, nhưng cậu không thể quên được nó là tác giả của hàng chục cái chết trong lòng biển. Vào lúc này tuy là thuỷ quái không có tấn công cậu, nhưng như thế không có nghĩa là cậu đồng tình với vật đã giết hại người vô tội, bèn vỗ đầu nó một cái: "Ngươi đã ăn bao nhiêu thịt người rồi?" Thuỷ quái lăn ra giả chết. "Ta chỉ chấp nhận con người thật của kẻ khác, xấu xí, hèn mọn hay là ti bỉ, đều là bản tính chi sơ của mỗi loài động vật." Vương Nguyên nhún vai: "Khi thể hiện ra một mặt hắc ám như vậy, thì mới có đủ hỉ nộ ái ố, mới là trần tục. Ngươi không muốn nói cũng được, ta và ngươi dù sao cũng chẳng phải thân quen gì, ta không quan tâm ngươi nữa, chúng ta đường ai nấy đi." Thuỷ quái nghe vậy liền bật dậy, sau một hồi bứt rứt suy nghĩ thì cũng giương cái vây cá bị chặt nát xoè ra, năm cái gai xương còn nhỏ máu biểu thị năm người đã bị nó ăn thịt, Vương Nguyên nhìn cũng không chịu được. Cậu vừa dùng thuốc trị thương chuyên dụng của Cốc Vũ bôi lên vây thuỷ quái, thở dài: "Nếu như ta giết năm người, ta sẽ dùng cả quãng đời còn lại để sám hối và tưởng niệm." Khi cậu đang định tán gẫu về bài học làm người cho thuỷ quái, một cơn địa chấn nhẹ xảy ra khiến đất đai xung quanh rung chuyển. Vương Nguyên nhìn về phía trận pháp bị rêu phong phủ kín, nó đã được Vương Tuấn Khải mở ra hoàn toàn, giống hệt những gì hiện hữu trong đầu cậu. Cậu vô thức đứng dậy đi đến đó, lẩm bẩm: "Thiếu một món, thiếu một món. . ." Vương Nguyên rầm rì trong ngơ ngác, nhưng Vương Tuấn Khải nghe rất rõ. Hắn sững sờ quay đầu nhìn cậu, đột nhiên nắm chặt bả vai Vương Nguyên: "Thiếu một món? Cái gì thiếu một món? Có phải năm xưa cậu vẫn chưa tìm đủ vật liệu nhưng đã phải tiến hành thi triển huyền thuật hay không? Có phải đó mới là lý do khiến cậu phải chết hay không?!" Âm thanh của hắn lẫn trong tiếng đá rơi lộp bộp và tiếng gầm nặng nề đến từ thiên nhiên, những người xung quanh tuy đều không phải nhân loại nhưng lại không nghe được hắn nói gì. Vương Tuấn Khải có vẻ rất kích động, lay đến nỗi Vương Nguyên kinh ngạc giật bắn người, hốt hoảng theo: "Ai? Cái gì chết?! Huyền thuật gì?!" Vương Tuấn Khải im bặt. Đến khi mặt đất đã ổn định lại rồi, hắn vẫn giữ nguyên tư thế kìm kẹp Vương Nguyên mà áp đảo cậu, hai người bên cạnh lẫn con thuỷ quái đều không hiểu được, ngạc nhiên: "Vương Tuấn Khải?" Hắn hơi cúi đầu, buông tay ra rồi nói: "Thông đạo đã được mở, các người đi vào bên trong, mang theo cậu ấy, ta ở đây trông chừng." Cốc Vũ nhíu mày: "Ngươi nghĩ tên đạo sĩ đó sẽ quay lại sao? Cho dù gã dám, cũng không mở được thông đạo, hơn nữa còn có con cá đằng kia!" Thuỷ quái vỗ vây bạch bạch hai cái kháng nghị, ta là bệnh binh, ta cần nghỉ ngơi! "Không cần, các ngươi đi đi, nơi này ta không vào được." Giọng Vương Tuấn Khải nghiêm túc đến độ Vương Nguyên cảm giác được sự căng thẳng của cả hai người đang ma sát vào nhau, cậu nhìn sườn mặt bị khuất trong bóng tối của hắn, bất an gọi: "Anh. . ." "Người đó không cho phép tôi vào trong, tôi không thể phạm quy củ." Hết Chương 58