Tiểu hoà thượng ngồi trên cây tiêu hoá hắc ảnh vừa nuốt vào, phần thức ăn này có hơi lớn, phải mất kha khá thời gian để giải quyết. Nó ợ một tiếng rõ to, lại không ai nghe thấy, mọi người chỉ chăm chú tìm cách giải quyết đống hỗn loạn bên dưới, còn phải đối phó với giới tin tức truyền thông. Mặc kệ sự kiện này chấn động ngành giáo dục lẫn an ninh khu vực ra sao thì hắc ảnh cũng đã được xử lí, song đây chỉ là xử lí trên bề nổi, thu phục được công cụ gây án, còn hung thủ ở phía sau thì phải chờ thời cơ đến mới tóm được. Tiểu hoà thượng đến không ai hay về không ai biết, vẫy tay chào Bút Phán rồi đạp gió mà đi, trong phút chốc đã biến mất trong bóng đêm sâu thẳm. Bút Phán trầm ngâm mà nhìn bãi phế tích kinh hoàng cùng nhóm người chật vật bên dưới, lắc mình biến thành một làn khói bay đi. Cô gái này chỉ là một con cờ mà thôi. Đây không phải là lần đầu tiên Vương Nguyên bị mang đến cảnh cục, người bên trong vừa nhìn thấy cậu là tỏ vẻ đề phòng, xem ra ấn tượng cậu lưu lại cho bọn họ đều không tốt lắm. Năm lần bảy lượt đều là nghi phạm ở nhiều vụ án, nếu bản thân Vương Nguyên không có vấn đề thì chính là vận rủi đến rồi. Đương khi Vương Nguyên cân nhắc xem có nên cúng giải hạn hay không, ở bên ngoài xảy ra vụ cự cãi, nhóm cảnh viên lập tức chạy ra can ngăn, phát hiện người đến gây sự là hai vợ chồng già nhà ở cuối phố - cũng chính là người thân của nam sinh bị ngã cầu thang chết thảm kia. Từ sau khi được mang về mai táng, người nhà họ không có bất kỳ liên lạc gì với cảnh sát cũng như là nhà trường, nhưng hai vợ chồng già này thường xuyên xuất hiện ở cảnh cục, luôn miệng nói rằng cháu mình bị sát hại. Có đôi khi cha mẹ của nam sinh kia sẽ đến khuyên nhủ lôi kéo họ về, giải thích với cảnh sát rằng họ nghễng ngãng, chứng mất trí nhớ mỗi ngày khiến họ nhớ lầm nên tìm đến đây báo án. Có đôi khi không ai quan tâm, hai vợ chồng già nhất quyết cam đoan cháu mình bị giết, cha mẹ của nam sinh cũng bó tay bất lực, cảnh cục đành phải phái người ra nghe bọn họ kể lể. "Kể lần này là lần thứ sáu rồi. Hai người đó luôn đinh ninh rằng hồn ma của thiếu niên kia đã trở về tìm bọn họ, nói bọn họ biết mình chết oan." Cảnh sát trực ban hiếm khi hảo tâm rót cho Vương Nguyên một ly nước, thở dài: "Người chết cũng đã chết, người sống còn ở lại nhân thế chịu đựng nỗi đau tuần hoàn lặp lại, cậu nói xem, tại sao tên hung thủ lại độc ác như vậy? Giết bao nhiêu là người, còn nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật." Vương Nguyên không biết đối phương có đá xoáy mình hay không, cũng giả bộ gật gật đầu: "Nhưng bọn họ nói cũng rất có lí, lúc đó tôi cũng trông thấy tử trạng thảm khốc của cậu ta, rõ ràng không phải bị ngã chết." Cảnh sát kia không ngờ cậu thừa nhận dễ như vậy, hơi khó chịu nói: "A, vậy sao? Trông như thế nào?" "Rất ghê." Vương Nguyên đáp. "Rất ghê?" "Rất ghê." Cậu không ngại lặp lại thêm lần nữa, thấy cảnh sát nọ còn muốn xuyên thấu qua nội tâm nhỏ bé của mình soi mói chằm chặp, liền bổ sung thêm: "Vô cùng ghê gớm. Thật đó." Nói rồi cậu vờ như không thấy ánh mắt đừng giả bộ của đối phương, lặng lẽ nhìn kính cửa cảnh cục. Ở nơi đó có hai ông bà lão già đến mức tóc bạc trắng, sắc mặt xanh xao vàng vọt tranh nhau nói cho cảnh sát biết, cháu trai của mình bị đẩy ngã mà chết, ngã từ thang lầu xuống đến đoạn giao tiếp giữa hai cầu thang rồi lại tiếp tục bị kéo xuống, đầu đập vào sàn nhà tử vong. Khu vực giao thoa giữa hai thang lầu không hề có camera, cảnh sát càng không tin hai người già cả lú lẫn, hơn nữa làm sao có chuyện ngã từ thang lầu xuống đến đoạn giao tiếp mà không dừng lại, cho nên thông tin này bị bỏ qua. Chỉ có Vương Nguyên biết rõ, đôi vợ chồng kia có khả năng nói thật, nếu như cậu có thể gặp lại nam sinh kia một lần nữa, có lẽ cậu sẽ có biện pháp giúp đỡ họ. "Này." Trình Chính đã trở lại, ngồi xuống trước mặt mà Vương Nguyên cũng không chú ý, liền gõ gõ bàn mấy cái: "Lúc nãy cảm ơn cậu." Vương Nguyên kinh ngạc nhìn hắn: "Chuyện nên làm mà thôi, không cần cảm ơn." Trình Chính không khách sáo nói: "Đã như vậy thì tôi cũng không vòng vo. Ngày Yến Phúc chết tại sao cậu có mặt hiện trường?" "Yến Phúc? Cậu ta họ Yến?" Vương Nguyên sửng sốt, khiến cho Trình Chính hơi ngạc nhiên: "Họ Yến thì sao?" "Hiếm đó." ". . .Tiếp tục." Vương Nguyên nói cho anh ta biết mình đến trường là để tìm hiểu những sự kiện thần quái xưa và nay, còn xâu chuỗi được không ít án mạng kì lạ. "Anh xem, một nữ sinh tự sát bằng hình thức nhảy lầu, không bao lâu sao đến một nữ sinh khác đột tử trong phòng riêng; lại qua vài tuần, lại thêm một nữ sinh tử vong kỳ quái tại nhà, người thân lập tức an táng mà không thông báo cho bạn bè thầy cô đến viếng thăm? Sau đó không bao lâu, bạn trai của nữ sinh thứ ba bị xe chẹt chết tại chỗ, tiếp đến chính là Yến Phúc ngã cầu thang bộ không may bỏ mình." Vương Nguyên vừa nói vừa thổn thức: "Chỉ trong vòng nửa năm mà trong trường có nhiều người chết như vậy, nhất định là trong trường có không ít lời đồn thổi ma quái linh dị! Tôi cố tình đến đó để tìm hiểu những lời đồn đó, ghi chép lại thành một quyển sách, nếu may mắn có thể được xuất bản đại trà, lúc đó không phải là giàu to ư!!" Trình Chính nhìn chằm chằm cậu: "Thật sự chỉ là tìm hiểu lời đồn thổi?" "Tôi còn có thể làm gì?" Vương Nguyên liếc anh ta: "Giết cậu ta? Giết để làm gì? Thoả mãn thú tính?" Trình Chính không ngờ cậu dám nói ra tiếng lòng của anh ta bằng vẻ mặt hết sức bất lực, đành phải đổi giọng: "Chúng tôi tra được thân phận thật của cậu không giống như những gì cậu khai báo cho nên mới nhằm vào cậu như vậy." Cấp dưới vốn ngồi ngoài phòng thẩm vấn, nghe đến đây liền vỗ bàn tức giận, tại sao đội trưởng có thể thật thà nói cho đối phương biết tiến độ điều tra của bọn họ như vậy! Vương Nguyên dám công khai đứng tên cửa hàng tiện lợi tức là đã có con bài tẩy không sợ luật pháp mò đến gáy rồi, làm sao còn e dè lời uy hiếp của đội trưởng! Trình Chính thật ra không có ý uy hiếp, chỉ không thể hiểu được một người bình thường tại sao lại thay tên đổi họ chuyển đến nơi khác sống, nếu không chột dạ thì cần gì phải làm như thế? Anh ta nói: "Cậu vốn tên là Uông Viễn, người phố tây, cha mẹ mất sớm cũng không có thân thích gì ở thành phố này, lại đột nhiên xuất hiện ở bệnh viện, vừa vội vàng làm giấy tờ tuỳ thân vừa chuyển nơi ở, cuối cùng dừng chân ở đây mở một cửa hàng tiện lợi." Lý lịch rõ ràng quá nhiều cái chướng mắt, bởi vì quá nhiều mà khiến người ta nghi ngờ rồi lại không thể không nghĩ, liệu rằng tất cả những cái đó chỉ là do chính mình nghĩ nhiều, làm gì có tội phạm nào vụng về để lộ nhiều sơ hở như vậy! Vương Nguyên đảo mắt một cái, nói mò: "Trốn nợ đó." Dù đã dự đoán được tình huống này xảy ra, Trình Chính vẫn rất nghi ngờ: "Trốn ai? Cậu nợ người ta bao nhiêu tiền? Mượn từ lúc nào? Tại sao không có khả năng chi trả? Đối phương là nhân vật ra sao? Hắn đe doạ nếu không trả tiền thì sẽ giết cậu à?" "Việc này. . ." Vương Nguyên lấp lửng trả lời: "Thì là tôi mượn tiền của người nọ, mượn không nhiều nhưng vì tiểu sử bệnh tâm thần nên không ai chịu cho tôi làm việc để kiếm tiền trả nợ. . ." Trình Chính nhíu mày: "Sao cậu không nhờ đến sự trợ giúp của cảnh sát?" "Nói không chừng sau khi tôi báo cảnh sát xong, các người lại đến bắt tôi thì sao?" Cậu lắc đầu: "Hơn nữa tôi chỉ muốn một lần nữa được xã hội chấp nhận nên mới cố ý thay đổi thân phận, bằng không giờ này tôi đã chết từ lâu. Bệnh tâm thần có gây nguy hiểm cho xã hội không? Có người nói có, cũng có người nói không, nhưng toàn bộ nhân dân đều e dè người bệnh tâm thần, hoặc tránh né hoặc ghét bỏ. Cho dù là thế kỷ này rồi, đồng tính còn bị kì thị huống hồ là người bệnh tâm thần?" Vương Nguyên miệng lưỡi trơn tru thuyết phục Trình Chính làm cấp dưới tức anh ách, nhưng không thể công nhận cậu nói rất đúng. Vì sao lại sợ người bệnh tâm thần? Vì cho dù người bệnh tâm thần có giết người, cũng không ngồi tù. Không phải có nhiều kẻ không tiếc tiền của bỏ tài sản ra làm giả giấy chứng nhận tâm thần sao? Kể ra thật buồn cười, cũng thật trớ trêu. Vì sự việc ngày hôm nay, dù có liên quan đến án mạng hay không Vương Nguyên cũng phải bị tạm giam vài ngày với lí do quấy rối trật tự công cộng. Cấp dưới không hiểu sao Trình Chính không thông báo lên cấp trên chuyện Vương Nguyên tự ý cải danh phận, khó hiểu đi theo sau lưng anh ta: "Đội trưởng?" "Tôi cảm giác cậu ta không phải hung thủ." Trình Chính đốt một điếu thuốc, thở ra khói: "Mùi vị trên người cậu ta không thuộc về kẻ giết người hàng loạt." "Đội trưởng, anh đâu phải người phá án dựa vào cảm quan?" Cấp dưới càng thắc mắc: "Vương Nguyên có rất nhiều hiềm nghi, cậu ta có tiền sử tâm thần-. . ." "Cậu ta có chứng cứ ngoại phạm." Thời gian tử vong của Yến Phúc là từ mười đến mười hai giờ đêm, khi ấy Vương Nguyên đang có mặt tại cửa hàng tiện lợi, chuyện này đã được xác minh. Trình Chính một mặt rất muốn liệt Vương Nguyên vào danh sách người cần lưu ý, một mặt lại mẫu thuẫn mà chủ quan cho rằng cậu vô tội. Uông Viễn đã ra vào cảnh cục hai, ba lần vì tội ăn cắp vặt, tuy không đến nỗi nào nhưng vẫn được coi là phần tử phạm tội, giờ phút này nội tâm Trình Chính lại phủ nhận hiềm nghi của cậu, chính bản thân anh ta thật ra cũng không hiểu vì sao. Có lẽ, người mà Vương Tuấn Khải che chở thì không thể là người xấu được. Trình Chính suy nghĩ như vậy, cũng lỡ miệng thốt ra như vậy khiến cấp dưới cau mày: "Đội trưởng à, Vương Tuấn Khải đó đáng tin sao? Anh mù quáng cũng một vừa hai phải, chúng ta là cảnh sát, không phải tín đồ!" Trình Chính liếc cô ta một cái: "Cô không hiểu." Cấp dưới: ". . ." Dù vậy, cảnh sát vẫn giữ lí do quan sát tạm giam Vương Nguyên vài ngày, trong lúc đó không hề có ai đến bảo lãnh, cũng không ai gọi điện đến đòi thả người ra. Vì thế Vương Nguyên có dịp trông thấy cặp vợ chồng già kia mỗi ngày đều đến cảnh cục kể lể. Phải đến tối ngày thứ ba, Vương Tuấn Khải mới khoan thai đến chuộc người ra. Vương Nguyên theo hắn trở về cửa hàng, thấy hắn chuyên chú lái xe mà không hỏi mình nửa lời, cậu hơi bồn chồn: "Liễu Nhạc Nhạc thế nào rồi?" "Đã sắp xếp ổn thoả." Vương Tuấn Khải dường như không muốn nói nhiều về chuyện này: "Cảnh sát hỏi cậu cái gì?" "Chuyện của nam sinh đã chết trong cầu thang lầu." Vương Nguyên tưởng hắn mệt mỏi, nhớ lại lúc hắn vừa đi vào cảnh cục thì có choáng đầu, sợ hắn nghe rồi lại phiền não, cậu cẩn thận nói: "Cậu ta dường như không dính dáng gì đến vụ án của nhóm học sinh kia, tôi cảm giác hắc ảnh không có giết cậu ta, cái chết của cậu ta lại là một cố sự khác." "Dĩ nhiên hắc ảnh không giết Yến Phúc, nếu như cậu ta họ Yến, cho dù Yến này không phải là Yến mà đối phương tìm thì đối phương sẽ không khiến cậu ta chết như vậy." Vương Tuấn Khải thấp giọng nói: "Về chuyện Liễu Tuyết Kha, hiện giờ cô ta đã không sao." Vương Nguyên sửng sốt: "Anh giúp cô ta rồi?" "Ừm." Vương Nguyên còn muốn hỏi động cơ hắc ảnh sát hại Kiều Huy, Liễu Tuyết Kha và Lưu Di Linh, thì hắn lại nói: "Có gì trở về cửa hàng rồi nói." "À." Cậu lẩm bẩm mấy chữ, rồi đột nhiên giật mình: "Di động của tôi. . ." Cậu loay hoay tìm kiếm xung quanh, sờ soạng tứ phía trong xe: "Không thấy di động của tôi!" "Cậu có để quên ở cảnh cục không?" Hắn nhíu mày dừng xe lại, cậu vội lắc đầu: "Không có, cảnh sát đã trả cho tôi lúc ra về rồi, vừa nãy lên xe tôi còn kiểm tra. . .Hay là anh dùng di động nhá máy cho tôi thử xem!" Vương Tuấn Khải trong tích tắc có hơi chần chừ, rồi cũng y theo mà lấy ra di động. Tiếng bring bring nhẹ nhàng vang lên ở cạnh cửa xe, Vương Tuấn Khải liếc cậu một cái, Vương Nguyên gãi đầu cúi người xuống nhặt: "Rơi lúc nào vậy chứ. . ." Tay vừa chạm phải di động, cậu lập tức tung người đá cửa xe nhảy ra ngoài, không nói lời nào tăng tốc chạy như bay! Vương Tuấn Khải không kịp phản ứng, mất một lúc mới đuổi theo: "Này, cậu làm gì vậy?!?" "Chạy đó!!!!" Vương Nguyên gào lại, thở phì phì: "Không chạy bị làm thịt hay gì?!?" Cậu chuyên chọn đường hẹp mà chạy, Vương Tuấn Khải căn bản không thể lái xe rượt theo được. Bỗng một tiếng cười khà khà đột ngột vang lên ở trước mặt, Vương Nguyên trợn mắt nhìn một người từ dưới mặt đất chui lên, giơ tay chuẩn bị nắm lấy chân cậu. Trong cơn hốt hoảng, cậu phản xạ đạp lên mặt đối phương một cái, lấy đà bật lên cao thoát khỏi bẫy rập. Người kia nổi trận lôi đình rú lên một tiếng, cánh tay bỗng nhiên vươn dài ra túm lấy Vương Nguyên! Cậu không ngờ đối phương còn có chiêu thức gian lận như vậy, bị túm ngược về sau, ngã bịch xuống trước mặt Vương Tuấn Khải. Vương Tuấn Khải thong dong đi tới, mỉm cười: "Cậu phát hiện từ khi nào?" Thanh âm trong trẻo kia đúng là thuộc về kẻ đã khống chế hắc ảnh – cũng chính là nữ sinh cùng phòng với Xuân Hương. Vương Nguyên thốt lên: "Thì ra là cô!!" Vương Tuấn Khải tặc lưỡi: "Đừng giả vờ." Cô ta muốn vạch trần vẻ mặt làm bộ làm tịch của Vương Nguyên, song thái độ của cậu hết sức chân thật, khiến cô ta nghẹn: ". . .Trả lời câu hỏi của tôi đi." "Khi tôi nói về cái chết của nam sinh trong trường, cô lập tức liền điểm danh Yến Phúc mà không phải Kiều Huy. Tôi vừa rời khỏi trường rồi bị mang lên đồn, vẫn chưa từng về cửa hàng, làm sao hắn có thể biết được nam sinh kia tên là Yến Phúc?" Đây là điều thứ nhất, quan trọng là: "Vương Tuấn Khải không có dùng di động." Vẻ mặt Vương Tuấn Khải có hơi khó chịu: "Nhưng Vương Tuấn Khải biết số di động của cậu, còn gọi vào điện thoại, nếu là người khác thì sao có thể. . ." "Người khác đúng là không có thể, nhưng cô làm được." Vương Nguyên lắc đầu, giơ di động lên: "Tôi đã tắt nguồn rồi, làm sao nó reo lên được? Cho nên khi đó nhất định là cô dùng tà thuật điều khiển, làm cho di động tự reo." Hết Chương 48