Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
Chương 18
Tu sĩ bên ngoài gọi đại đệ tử truyền thừa của bảy phong trong Thái Hoa Sơn là “Thái Hoa Thất Tử” không phải không có nguyên nhân.
Bảy người này là tồn tại kiệt xuất nhất trong các đệ tử cùng lứa trong Thái Hoa Sơn; ngoại trừ tiểu sư muội Mộ Thiên Tâm chuyên tâm luyện đan, về mặt tu vi kém một bậc, sáu người còn lại đều là những người Kết Đan đầu tiên trong gần trăm vị đệ tử Thái Hoa Sơn, mỗi lần đại bỉ tông môn cũng đều đứng tốp đầu.
Tuổi đối với Tu Chân giả đều là mây bay, trước khi Lạc Tiệm Thanh Kết Đan, y là tiểu sư đệ. Nhưng Thái Hoa Sơn có quy tắc: Kết Đan nghĩa là “Có thể chu du thiên hạ, không làm mất mặt Thái Hoa Sơn”, cho nên trong đám đệ tử chính thống, ai Kết Đan trước người đó là Đại sư huynh.
Tả Vân Mặc lớn tuổi hơn Lạc Tiệm Thanh nhưng vẫn chỉ đứng thứ hai, bởi vì y Kết Đan sau Lạc Tiệm Thanh một năm.
Sau khi trọng sinh, đây là lần đầu tiên Lạc Tiệm Thanh gặp Tả Vân Mặc.
Vị Nhị sư đệ và Tam sư muội Vệ Quỳnh Âm này giống y nhau, là người cuồng tu luyện, ngoại trừ xử lý một vài chuyện trong Thương Sương phong, Tả Vân Mặc chỉ hận không thể khóa mình trong sơn môn một mạch tu luyện.
Trong Thái Hoa Thất Tử, căn cốt Tả Vân Mặc bình thường nhất. Đại sư huynh Lạc Tiệm Thanh là căn cốt siêu phẩm trong vạn người không có một, các sư đệ sư muội khác đều là cực phẩm nhất phẩm, chỉ có Tả Vân Mặc là thượng phẩm nhất phẩm. Nhưng không có nghĩa là thực lực Tả Vân Mặc thấp.
Ở đại bỉ tông môn lần trước, đối thủ duy nhất của Lạc Tiệm Thanh chính là Tả Vân Mặc.
Bế quan nửa năm, nghe thấy tiếng Tả Vân Mặc, Lạc Tiệm Thanh lập tức xuống núi, ngay cả quần áo cũng chưa kịp xử lý. Thấy bộ dáng vội vàng này của y, Tả Vân Mặc mỉm cười đưa tay giúp sư huynh nhà mình sửa sang lại quần áo một chút, cười nói: “Sư huynh đã lớn ngần này rồi, sao còn luôn vội vội vàng vàng như trước kia vậy?”
Trong giọng nói đều là bất đắc dĩ và sủng nịch, dịu dàng như gió xuân.
Bất ngờ bị đối phương phủ đầu, Lạc Tiệm Thanh cũng bất đắc dĩ nói: “Dù gì thì hiện tại ta cũng là Đại sư huynh, sư đệ ngươi không thể cho ta chút mặt mũi sao?”
Trên khuôn mặt thanh tú của Tả Vân Mặc lộ ra vẻ kinh ngạc, cuối cùng giả bộ thương cảm nói: “Vẫn nhớ trước kia sư đệ thường mang theo sư huynh chơi đùa chung quanh Thái Hoa Sơn, khi đó sư huynh thích nhất là ngồi trên vai ta, để ta mang ngươi cưỡi mây đạp gió. Lúc này mới hơn ba mươi năm mà sư huynh đã quên sao?”
Trên mặt Lạc Tiệm Thanh lộ vẻ xấu hổ, trực tiếp chuyển đề tài: “Chuyện đại bỉ tông môn thế nào rồi?”
Tả Vân Mặc lần lượt nói ra.
Thời gian nửa năm bế quan đã sớm trôi qua, mấy ngày hôm trước Lạc Tiệm Thanh đã chú ý tới thời gian, xin chỉ thị từ Huyền Linh Tử chuyện mình xuất quan. Huyền Linh Tử cũng không phản đối, chỉ nói một câu lãnh đạm: “Không được làm mất thể diện Ngọc Tiêu phong” rồi lại tiếp tục bế quan tu luyện.
Giờ khắc này, Lạc Tiệm Thanh và Tả Vân Mặc cùng bay tới Thương Sương phong chỗ chưởng môn Thái Hoa Sơn.
Mặc dù nói mình mới là Đại sư huynh nhưng về việc xử lý công việc trong tông môn thì Tả Vân Mặc lại thành thạo hơn. Y lần lượt nói từng khâu nhỏ và những việc cần làm, đến chuyện quan trọng còn có thể nhắc nhở Lạc Tiệm Thanh chú ý, trong giọng nói mang theo cung kính, không đoạt đi vai vế thuộc về Đại sư huynh.
Lạc Tiệm Thanh gật đầu nghe, ánh mắt không tự giác liếc tới khuôn mặt Tả Vân Mặc.
Đời trước khi y táng thân trên Đoạn Tình nhai, Lý Tu Thần lời lẽ chính nghĩa trách mắng y giết hại sư đệ của mình.
Tuy nói lúc ấy đã đọa nhập ma đạo, nhưng chuyện giết hại đồng môn Lạc Tiệm Thanh tuyệt đối không làm. Nhưng khi đó khắp thiên hạ đều cho rằng Lạc Tiệm Thanh giết hai vị sư đệ của mình, ngay cả sư phụ Huyền Linh Tử của y cũng chưa từng đứng ra nói đỡ cho y.
Bởi vì chứng cớ kia quá rõ ràng.
Từ sau khi Lạc Tiệm Thanh bị trục xuất khỏi Thái Hoa Sơn, không lâu sau y liền đọa nhập ma đạo. Hạo Tinh Tử tôn giả chưởng môn Thái Hoa Sơn ban bố Thái Hoa lệnh, khắp thiên hạ truy nã tên phản đồ xấu xa này, đoạn thời gian này Lạc Tiệm Thanh trải qua rất chật vật. Sau ba năm khi Thái Hoa lệnh được ban bố, có hai người tìm được y, chính là Tả Vân Mặc và Lục sư đệ Tu Ngân.
Ba người xảy ra một hồi đại chiến ở Cực Bắc Chi Địa, Lạc Tiệm Thanh dù có thiên phú dị bẩm thế nào đi nữa cũng đã mệt mỏi vì trốn chạy, bại dưới tay hai vị sư đệ. Khi đó, Tu Ngân đã tiến lên, vô cùng đau đớn nói: “Đại sư huynh, ngươi trở về cùng chúng ta, ta nhất định sẽ tìm chưởng môn sư bá hỏi cho ra nhẽ, ta tin tưởng ngươi không phải người như vậy!”
Nhưng Tả Vân Mặc lại ngăn cản Tu Ngân, sau đó nhìn về phía Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh tới lúc chết vẫn nhớ rõ vị Nhị sư đệ lớn hơn hắn nhiều tuổi này đã dùng ánh mắt phức tạp nhìn y, ánh mắt sáng rực giống như có thể nhìn thấu tâm tư sư đồ bất luân của y.
Tả Vân Mặc thích cười, nhưng khi đó trên mặt y lại không có ý cười.
Lạc Tiệm Thanh được Huyền Linh Tử mang về Ngọc Tiêu phong khi còn bé xíu, Huyền Linh Tử tôn giả trời sanh tính lãnh đạm, không biết cách chăm sóc trẻ con, liền để Tả Vân Mặc lúc ấy hơn mười tuổi chăm sóc Lạc Tiệm Thanh tới lớn. Tả Vân Mặc ban đầu chân tay lóng ngóng, càng về sau lại càng săn sóc tỉ mỉ cẩn thận, tuổi thơ của Lạc Tiệm Thanh tràn ngập bóng dáng vị huynh trưởng dịu dàng này.
Tả Vân Mặc không nói sai, trước đây Lạc Tiệm Thanh rất thích chơi đùa với y, về sau chính thức tu luyện mới dần xa cách,
Người hiểu rõ Lạc Tiệm Thanh nhất trên thế giới này không phải Huyền Linh Tử, thậm chí không phải Lạc Tiệm Thanh, mà là Tả Vân Mặc.
Dưới cuồng phong nơi Cực Bắc Chi Địa, Tả Vân Mặc ngăn lại Lục sư đệ đang xúc động, đối diện với ma tu Lạc Tiệm Thanh chật vật không chịu nổi. Đến cuối cùng y mới thở dài một hơi, nói: “Ngươi đã trở thành ma tu, hiển nhiên đã đối lập với chính đạo chúng ta. Lạc Tiệm Thanh, Thái Hoa Sơn ngươi trở về không được, ngươi tự thu xếp ổn thoả đi, đời ngươi còn dài.”
Sau đó Tả Vân Mặc ngăn cản Tu Ngân, thả Lạc Tiệm Thanh đi.
Ba ngày sau, Lạc Tiệm Thanh mới biết được hai vị sư đệ của y đã chết nơi Cực Bắc Chi Địa, thậm chí hài cốt cũng không tìm được.
Người đời nói, Lạc Tiệm Thanh y lợi dụng tình nghĩa sư đệ đồng môn hại chết hai người họ. Nhưng bọn họ không biết, khi nghe được tin tức này, Lạc Tiệm Thanh gần như suy sụp, thậm chí không để ý nguy hiểm quay lại Cực Bắc Chi Địa, nhưng vẫn không tìm được hài cốt của hai người, chỉ tìm thấy một mảnh kiếm tuệ* trên kiếm chuôi kiếm của Tả Vân Mặc.
*Đồ trang trí treo lủng lẳng trên kiếm.
Bản mệnh đăng đã tắt, hai người này đúng là đã chết, còn là chết không có chỗ chôn.
Đời trước, đến cuối cùng Lạc Tiệm Thanh đều bị các sư đệ sư muội đồng môn ghét, chỉ có sáu người còn lại trong Thái Hoa Sơn Thất Tử không một câu oán hận với y.
Ngũ sư đệ Hỏa Du coi y như người dưng, không chửi mắng cũng không hận y; Tứ sư đệ Giải Tử Trạc năm lần bảy lượt biện bạch cho Lạc Tiệm Thanh đều bị chứng cớ như sắt thép kia làm nghẹn họng; Tam sư muội Vệ Quỳnh Âm chưa từng quan tâm đến việc này, nhưng khi Lạc Tiệm Thanh bị đuổi khỏi Thái Hoa Sơn lại trực tiếp đóng tử quan, Lạc Tiệm Thanh cho tới lúc chết cũng chưa từng nghe nói vị sư muội này xuất quan. Mà tiểu sư muội lại càng bi thương, nhưng bị Lý Tu Thần – bạn lữ song tu của nàng ngăn lại.
“Đại bỉ tông môn lần này, Tứ Tông và các môn phái khác đều sẽ phái người tới xem. Sư tôn phái ta và Tứ sư đệ sắp xếp việc chiêu đãi này, nhưng sư huynh ngươi cũng biết đấy, nửa năm này Tứ sư đệ luôn bị Ngũ sư đệ quấn lấy quyết đấu, chỉ sợ không có thời gian rảnh. Nếu có thể, sư huynh có nguyện ý tới giúp sư đệ không?”
Nghe vậy, Lạc Tiệm Thanh bỗng nhiên sửng sốt, từ trong trí nhớ xa xôi tỉnh lại.
Y quay đầu nhìn về phía Tả Vân Mặc, chỉ thấy người kia mở lớn hai mắt, sau đó nâng tay vuốt một lọn tóc trên trán Lạc Tiệm Thanh ra sau tai, bất đắc dĩ nói: “Sư huynh, dạo gần đây có chuyện gì sao, vì sao vẻ mặt lại…” Dừng một chút, Tả Vân Mặc cười nói: “Vẻ mặt bi thương như vậy.”
Lạc Tiệm Thanh điều chỉnh lại biểu cảm, nói: “Không sao, sư đệ ngươi vừa nói gì vậy, ta đang suy nghĩ một số chuyện không nghe được.”
Tả Vân Mặc cũng không ngại phiền nói lại một lần.
Lạc Tiệm Thanh nói: “Được. Nếu Tứ sư đệ có việc thì ta và ngươi tới tổ chức đi.”
Tả Vân Mặc cười gật đầu.
Hai người nhanh chóng đi tới đại điện trên đỉnh Thương Sương phong. Đi được một nửa, Lạc Tiệm Thanh không nhịn được nhỏ giọng hỏi: “Sư đệ, kiếm tuệ này… có hơi cũ, sao ngươi không đổi đi?”
Một cơn gió ập lại khiến lời Lạc Tiệm Thanh nói chìm vào tiếng gió, Tả Vân Mặc không trả lời, giống như không nghe thấy.
Nhưng trước khi hai người sắp đi vào đại điện, Lạc Tiệm Thanh lại nghe thấy tiếng Tả Vân Mặc mang theo ý cười vang lên bên tai: “Sư huynh, sư đệ là người niệm cựu*.”
*Người luôn nhớ tình bạn, bạn cũ
Lạc Tiệm Thanh khựng lại bước chân, Tả Vân Mặc cũng đã vào đại điện.
Ba khắc trôi qua, toàn bộ Thái Hoa Thất Tử đều tụ tập ở trong điện Lăng Vân chờ Hạo Tinh Tử tôn giả tới muộn.
Cho dù ở trong điện Lăng Vân, Ngũ sư đệ cũng luôn đuổi đánh Tứ sư đệ, các loại pháp bảo đều ra trận, còn thả ra mấy yêu thú cấp năm, một bộ dáng: “Hôm nay không lột da Giải Tử Trạc ngươi, ông đây chính là cháu ngươi!”.
Giải Tử Trạc liên tục xin tha: “Sư đệ! Sư đệ! Đó chẳng qua chỉ là một yêu thú cấp sáu nhưng ta là sư huynh của ngươi nha! Yêu thú quý, sư huynh càng quý!”
Ngũ sư đệ Hỏa Du tóc ngắn màu đỏ nhổ một ngụm nước bọt, mắng: “Thúi lắm! Giải Tử Trạc ngươi không bằng một cọng lông của yêu thú ông đây! Ai là sư đệ ngươi, ông đây là kẻ thù của ngươi!”
Giải Tử Trạc kêu cha gọi mẹ, bi phẫn muốn chết: “Đã qua nửa năm rồi, ngươi định ghi thù ta bao lâu nữa!”
Hỏa Du cười lạnh: “Ghi thù tới khi ngươi bắt cho ta một con yêu thú cấp sáu biến dị mới thôi!!!”
Lúc này Lạc Tiệm Thanh mới biết được, hóa ra con yêu thú cấp sáu của Ngũ sư đệ đã chết rồi, nhưng rõ ràng đời trước y không nghe thấy chuyện Ngũ sư đệ đuổi giết Tứ sư đệ suốt nửa năm.
Chỉ thấy tiểu sư muội kéo tay áo Lạc Tiệm Thanh, nhỏ giọng nói: “Đại sư huynh, đan dược tam phẩm không dễ luyện, ta luyện đan cho ngươi xong thử nhiều lần cũng chưa luyện thành công đan dược tam phẩm cho Giải Tử Trạc. Đến khi ta vất vả luyện ra thì nghe nói con yêu thú kia đã chết rồi.”
Lạc Tiệm Thanh cảm thấy sai ở chỗ nào đó: “…”
Tiểu sư muội còn như thấy chưa đủ nóng, lại bỏ thêm củi: “Sư huynh, đây là đan dược lúc trước ta luyện cho Giải Tử Trạc, ngươi cầm đi. Nếu tên Giải Tử Trạc kia không dùng được thì ngươi dùng, sau này nếu ngươi thu phục được Linh Thú thì đây là đan dược cứu Linh Thú.”
Giải Tử Trạc mệt nhoài nhưng vẫn phẫn nộ nói: “Tiểu sư muội, đó là nguyên liệu ta tìm tới cho ngươi!”
Mộ Thiên Tâm cười ha ha, trợn mắt nói: “Nguyên liệu của ngươi chính là nguyên liệu của ta, thứ đưa đến miệng Mộ Thiên Tâm ta còn muốn ta nhổ ra? Không có cửa đâu!”
Lạc Tiệm Thanh như cầm than nóng trên tay: “…”
Mọi người láo nháo một lát thì thấy Hạo Tinh Tử tôn giả râu bạc lông mi trắng khoan thai tới đại điện, Giải Tử Trạc vẫn còn đang ẩu đả với Hỏa Du. Lạc Tiệm Thanh nhíu mày, kiếm quang chợt lóe vừa định ra tay ngăn cản bọn họ, ai ngờ tay trái Tả Vân Mặc giữ một người, tay phải giữ một người, xách cả hai trở về.
Nhìn thấy Lạc Tiệm Thanh vừa lấy Sương Phù kiếm ra, Tả Vân Mặc mỉm cười nói: “Không nhọc sư huynh, hai người này để ta nhốt vào Huấn Giới môn là được.”
Lạc Tiệm Thanh: “...”
Giải Tử Trạc: “!!!”
Hỏa Du hùng hổ: “Được! Chờ vào Huấn Giới môn, xem tên tiểu tử thúi ngươi còn trốn được vào đâu!”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
174 chương
6 chương
95 chương
12 chương
1947 chương