Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
Chương 15
Khi Huyền Linh Tử nói, trong phòng đá cũng không vọng lại tiếng vang.
Chỉ thấy Huyền Linh Tử khép hai ngón tay lại, một đạo kiếm khí vàng xuyên thủng bồ đoàn trước bàn đá, lập tức có một tàn hồn lảo đảo từ trong bàn đá hiện ra. Thân hình gã mờ ảo như sắp biến mất nhưng miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm thì thào bốn chữ “là người hay là yêu”.
Nếu hiện tại Lạc Tiệm Thanh có thể tỉnh lại chỉ sợ y sẽ phát hiện giọng nói đó đúng là thứ đã chiến đấu với y ở cửa thứ sáu. Đây chỉ là một mảnh tàn hồn, thậm chí có thể nói là tàn hồn không có quá nhiều linh trí, chất chứa chấp niệm của chủ nhân mãi không thể tiêu tan.
“Là người hay là yêu, là người hay là yêu…”
Trên khuôn mặt lãnh đạm của Huyền Linh Tử cũng không thay đổi biểu cảm, tám cánh hoa sen vàng giữa lông mày hắn bỗng nhiên tỏa ra hào quang vạn trượng, tàn hồn kia thống khổ tru lên một tiếng, sau đó run rẩy ngẩng đầu nhìn về phía hắn, sau một hồi đánh giá liền quát to: “Ngươi là yêu!”
Thanh âm kia như không cần hắn trả lời, xòe năm ngón đánh về phía Huyền Linh Tử.
Huyền Linh Tử chỉ kiếm khí, tàn hồn kia liền kêu gào, trong mắt gã đã dần có sự tỉnh táo. Một lúc sau gã mới ngẩng đầu nhìn Huyền Linh Tử, trong thanh âm mang theo kinh ngạc hỏi: “Nguyên thần?!” Một lát sau, tàn hồn hoảng sợ nói: “Một nửa nguyên thần… Ngươi là tu sĩ trên Đại Thừa kỳ!”
Huyền Linh Tử cũng không để ý tới tàn hồn này, khuôn mặt hắn lạnh lẽo như sen đá, hắn thản nhiên nói: “Ngươi đã khôi phục thần trí, vậy thì bồi tội vì oan uổng đồ nhi của ta đi.”
Không đợi đối phương công kích, tàn hồn lập tức quát to: “Y là yêu, y là yêu, y là yêu!”
Huyền Linh Tử cười lạnh: “Nói bậy!”
Tàn hồn run rẩy nói: “Không được tám mươi mốt đại đạo và ba nghìn tiểu đạo chấp nhận, không phải yêu thì là gì!”
“Không được Thiên Đạo nhân tu chấp nhận thì là yêu?”
“Phải!”
Huyền Linh Tử vung trường bào, nhiều đốm sáng vàng rơi xuống phòng đá, hắn hờ hững hỏi: “Vậy ta đây.”
Tàn hồn kia lập tức á khẩu không trả lời được, một lát sau gã lại như phát điên, không ngừng nhắc đi nhắc lại: “Yêu tu Đại Thừa kỳ, yêu tu Đại Thừa kỳ… Yêu Tôn, đúng là Yêu Tôn… Ngươi là yêu, ngươi là yêu, ngươi là yêu!”
Mắt phượng hẹp dài liếc tới tàn hồn như điên như dại này, gã lập tức thống khổ ôm đầu, Huyền Linh Tử hờ hững nhìn tàn hồn trước mặt mình, tàn hồn kia theo bản năng muốn công kích hắn, nhưng mỗi khi ngẩng đầu nhìn thấy hắn lại khiếp đảm chuyển tầm mắt.
Đến cuối cùng, tàn hồn kia chậm rãi bay lên, không ngừng huých lên tường đá. Gã không có thực thể, chỉ không ngừng lầm bẩm “Yêu Tôn”, “Là người hay là yêu” rồi tự ngược đãi bản thân.
Đối với việc này, Huyền Linh Tử chỉ im lặng nhìn. Cho dù tàn hồn này huých lên người Lý Tu Thần khiến Lý Tu Thần đang hôn mê cũng phải rùng mình thì hắn cũng không ngăn cản. Nhưng đến khi tàn hồn này sắp đụng phải Lạc Tiệm Thanh, Huyền Linh Tử mới híp mắt phẩy tay áo hất tàn hồn ra.
Thanh âm của đại năng Hóa Thần kỳ như sấm rền quanh quẩn trong phòng đá.
“Đã chết rồi thì cần gì phải chấp niệm? Nhân yêu từ xưa đến nay không đội trời chung, một đời này ta đã làm mọi thứ có thể cho nhân tộc, hai tộc nhân yêu đã hòa bình hơn trăm năm. Hiện giờ ngươi cũng nên rời đi, đó mới là chốn ngươi nên về.”
“Là người hay là yêu... Yêu Tôn... Ngươi là Yêu Tôn...”
“Ngươi vu tội đồ nhi ta là yêu, hại y suýt nữa bị đoạt xá, liên lụy đến mức ấy cũng nên bồi thường đi.”
“Yêu Tôn, ngươi là Yêu Tôn, ngươi... A a a a!!!”
Huyền Linh Tử phất trường bào một cái, quầng sáng vàng liền xuyên qua thân thể tàn hồn kia, khiến gã gào thét đau đớn. Sau thời gian một chén trà, tiếng kêu thảm thiết của tàn hồn kia dừng lại, gã im lặng cúi đầu nhìn mặt đất giống như không có ý thức.
Huyền Linh Tử thấp giọng nói: “Ngoại trừ người kia, còn đâu đưa hết phần thưởng mà mọi người nên có cho bọn họ.”
Tàn hồn liếc mắt nhìn Lý Tu Thần nằm trong góc tường một cái, nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Lôi vân trên trời càng ngày càng dày, phát ra tiếng vang ầm ầm như khiển trách lời Huyền Linh Tử nói.
Nhưng Huyền Linh Tử cũng không để ý, hắn tiếp tục nói: “Đối với đồ nhi của ta, ngươi phải bồi thường xứng đáng.”
Tàn hồn gật đầu: “Ừ.”
Huyền Linh Tử phất ống tay áo, chỉ thấy có một quầng sáng đỏ như máu từ trong tay áo rộng rãi bay ra.
Lôi vân trên trời lại càng kêu gào hung ác, từng tia sét đánh xuống sơn mạch Nghi Thiên, thậm chí có một tia sét màu đỏ hủy thiên diệt địa bổ thẳng lên người Huyền Linh Tử.
Giữa lông mày Huyền Linh Tử lóe lên ánh sáng vàng, Huyền Linh kiếm xuất hiện ở trên tay hắn, hắn chỉ kiếm lên cao, linh lực bàng bạc xông thẳng lên trời.
Sét và kiếm va chạm trên không trung phát ra tiếng vang rung trời.
Một khắc này, mấy ngọn núi cạnh di tích Bắc Đẩu chân quân đã bị san bằng, sóng âm mãnh liệt khuếch tán bốn phía, đánh bay các tu sĩ đang tò mò vây chung quanh xem náo nhiệt. Tu sĩ trên Nguyên Anh kỳ đều nôn một ngụm máu, Luyện Khí kỳ thì trọng thương trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Lôi vân vẫn đang kêu gào nhưng lại không dám tiếp tục đánh xuống lôi kiếp. Ở trong phòng đá, tàn hồn cúi đầu nhìn mặt đất, Lạc Tiệm Thanh hôn mê bất tỉnh, không ai biết tu sĩ mạnh nhất hiện tại lảo đảo nôn ra một ngụm máu.
Trong máu kia lóe ra ánh sáng vàng, Huyền Linh Tử tựa nửa người lên Huyền Linh kiếm, ngẩng đầu nhìn tàn hồn: “Đây là thứ thuộc về đồ nhi của ta.”
Vừa dứt lời, quầng sáng đỏ như máu kia lập tức bay về phía tàn hồn, tàn hồn đang định nhận lấy, chỉ là chưa kịp giơ tay đã bị khí tức khủng bố kia dọa sợ, chỉ có thể thành thành thật thật đứng nhìn quầng sáng đỏ kia dừng trước mặt mình.
Tàn hồn cung kính nói: “Dạ.”
Huyền Linh Tử nhìn quầng sáng đỏ như máu kia trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng phất tay lau đi một thứ trong quầng sáng đỏ, sau đó bước đến cạnh Lạc Tiệm Thanh.
Trên khuôn mặt tuấn tú của thanh niên đã phủ kín mồ hôi nhưng hô hấp lại vững vàng, rõ ràng đã chìm vào giấc ngủ.
Huyền Linh Tử trầm mặc nhìn hồi lâu, buông một tiếng thở dài, ngón tay chỉ lên trán Lạc Tiệm Thanh, rút lấy một dòng sáng trắng giống như đã làm với Lý Tu Thần. Động tác của hắn rất dịu dàng, Lạc Tiệm Thanh chỉ hừ nhẹ một tiếng, cũng không có phản ứng gì khác.
Ngay sau đó, Huyền Linh Tử biến mất. Một quầng sáng vàng xuyên qua kết giới di tích bay về Thái Hoa Sơn, cuối cùng, biến mất trong đại trận hộ sơn của Thái Hoa Sơn.
Thái Hoa Sơn, Thương Sương phong.
Một tòa đại điện rộng lớn hùng vĩ đứng sừng sững trên đỉnh núi Thương Sương phong, bao quanh ngọn núi là mây mù trắng xóa. Bên trong đại điện, một lão giả tóc hoa râm đang ngồi thẳng lưng trên bồ đoàn đả tọa.
Trước mặt của lão là bốn tầng bản mệnh đăng, tầng thứ tư có vài chục trản đăng, tầng thứ ba có sáu trản đăng, tầng thứ hai chỉ có hai trản đăng, mà trên tầng cao nhất chỉ có một bản mệnh đăng màu vàng lóe ra ánh lửa.
Chưởng môn Hạo Tinh Tử của Thái Hoa Sơn nhắm chặt hai mắt đả tọa tu luyện. Đúng lúc này, chỉ thấy bản mệnh đăng màu vàng cao nhất bỗng nhiên lụi dần, Hạo Tinh Tử mở mắt kinh hãi nhìn, nhỏ giọng hoảng sợ nói: “Huyền Linh Tử sư đệ?!”
Vừa dứt lời, Hạo Tinh Tử hóa thành một dải sáng trắng bay về phía Ngọc Tiêu phong ở trung tâm Thái Hoa Sơn.
Mà ở sơn mạch Nghi Thiên cách Thái Hoa Sơn mấy trăm dặm, các đệ tử Thái Hoa Sơn và phái Nghi Thiên còn đang tiếp nhận rèn luyện tàn khốc.
Yêu thú trong cánh đồng hoang vu vạn trượng nhiều không đếm xuể, các tu sĩ Thái Hoa Sơn từ nhỏ đã bị các sư phụ phái đi Vạn Thú lĩnh chém giết nên có kinh nghiệm thực chiến phong phú, nhưng các đệ tử phái Nghi Thiên lại khác. Bọn họ phần lớn đều có căn cốt căn cốt kém, cũng không có kinh nghiệm thực chiến gì, rất nhiều đệ tử đã sớm bóp nát ngọc bài rời khỏi di tích.
Vậy nên lúc ra khỏi cánh đồng hoang vu vạn trượng, Thái Hoa Sơn còn lại mười lăm người, phái Nghi Thiên lại chỉ còn lại có hai người.
Một hàng mười bảy người đụng mặt ở cửa thứ sáu, ở trong cửa ải này bọn họ đã chờ một lúc lâu mà không thấy gì, chỉ có bóng tối bủa vây khiến ai cũng thấy khó hiểu.
Mà ở cửa thứ bảy Thiên Khu, ngón tay Lạc Tiệm Thanh khẽ nhúc nhích, chậm rãi tỉnh lại.
Sau cuộc giằng co với Yêu Hồ muốn đoạt xá kia, linh lực Lạc Tiệm Thanh đã sớm khô kiệt, ngay cả sức để đứng dậy y cũng không có, chỉ có thể mở to hai mắt nhìn Lý Tu Thần cả người đều là máu đang nằm ở góc tường.
Lạc Tiệm Thanh nhìu mày, chuẩn bị lấy Thanh Trúc tán từ trong nạp giới lại nghe thấy tàn hồn nhỏ giọng nói: “Rèn luyện chấm dứt, ngươi thất bại.”
Thanh âm vừa chấm dứt thì trên người Lý Tu Thần xuất hiện ánh sáng, chỉ chớp mắt đã biến mất khỏi di tích.
Lạc Tiệm Thanh giật mình sững sờ nhìn một màn này, không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Y giằng co với Mị Ảnh Yêu Hồ một hồi liền hôn mê, chẳng hiểu sao vừa mở mắt đã thấy một tàn hồn, Lý Tu Thần hình như cũng bị trọng thương?
Lạc Tiệm Thanh vận chuyển một chút linh lực vừa mới khôi phục, đề phòng nhìn bốn phía.
Tàn hồn khàn khàn nói: “Ngươi vượt qua di tích của bổn quân, hiện tại bổn quân đưa cho ngươi ba pháp bảo.”
Dừng một chút, trên mặt tàn hồn xuất hiện vẻ phẫn hận thoáng qua: “Nhân yêu không đội trời chung, ta sẽ diệt yêu tộc! Bắc Đẩu chân quân ta rong ruổi chiến trường nhiều năm, một mình diệt sát hơn vạn con yêu thú, nhân tộc và yêu tộc không phải ngươi chết chính là ta chết! Ba pháp bảo này rất linh mẫn với yêu thú, có thể giúp ngươi trảm yêu trừ ma.”
Ba quả cầu sáng xuất hiện trước mặt Lạc Tiệm Thanh.
Đối với việc này, Lạc Tiệm Thanh: “…”
… Rốt cuộc là làm sao vậy?
Tàn hồn vẫn chưa nói xong, gã tiếp tục nói: “Nơi này còn có bí kíp của bổn quân, cũng giao cho ngươi.”
Lần này tàn hồn nói rất đơn giản, không nói nhảm nữa. Một quầng sáng đỏ như máu bay thẳng tới trước mặt Lạc Tiệm Thanh, giờ phút này Lạc Tiệm Thanh đã khôi phục ba thành linh lực, y nâng tay bắt được ánh sáng đỏ kia.
Đây là một khối ngọc bài đỏ như máu, chỉ lớn bằng lòng bài tay lại phảng phất như được đúc kết từ máu, ánh sáng rực rỡ loá mắt, khi cầm trên tay có cảm giác như có thể thương tổn bàn tay. Cho dù bây giờ nó đang bình tĩnh chờ chủ nhân lật xem nhưng uy áp cường đại từ trên ngọc bài tản ra lại khiến không khí ngưng trệ.
Lạc Tiệm Thanh cau mày nhìn về phía tàn hồn: “Tiền bối, không biết đây là…”
Câu nói dừng lại, trong ánh mắt kinh ngạc của Lạc Tiệm Thanh, tàn hồn kia mờ mịt ngẩng đầu lên, cả người hóa thành những đốm sáng dần dần biến mất trong căn phòng đá. Chỉ có thanh âm khàn khàn quanh quẩn thật lâu ——
“Là người… là yêu?”
Thanh âm này xen lẫn chấp niệm và tiếc nuối xuyên qua thời gian.
Nếu tàn hồn đã biến mất, Lạc Tiệm Thanh cũng hết cách, chỉ có thể ngắm nghía đánh giá bốn thứ mình lấy được. Ba thứ trong quả cầu sáng có một cái là pháp bảo Địa giai, cái khác là pháp bảo Huyền giai, tuy nói khá trân quý nhưng đều là thứ mà tu sĩ Nguyên Anh có thể có được.
Chỉ riêng ngọc bài đỏ như máu này khiến Lạc Tiệm Thanh rất mê mang.
Trên ngọc bài này phát ra khí tức khủng bố như xuyên thấu viễn cổ, ùa về phía y.
Chẳng lẽ Bắc Đẩu chân quân kia thực sự giỏi như vậy, có thể bày ra Bắc Đẩu Thất Tinh trận khủng bố này, lại có thể có được ngọc bài đáng sợ như thế?
Do dự hồi lâu, Lạc Tiệm Thanh vẫn quyết định truyền một chút linh thức vào ngọc bài.
Trong nháy mắt, thanh âm chấn động áp bách vang lên bên tai y ——
“Đoạt năm tháng dài đằng đẵng, đoạt đại địa mờ mịt, đoạt sinh linh vạn vật, đoạt tạo hóa đất trời. Đoạt người đoạt yêu đoạt thiên đạo, vật ấy tên là Cửu…” Thanh âm bỗng dừng lại, một lát sau mới nói tiếp: “Vật ấy tên là ‘Cửu Đoạt Thiên Lục’.”
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
174 chương
6 chương
95 chương
12 chương
1947 chương