Phản Phái Hữu Thoại Thuyết
Chương 10
Diện tích di tích Nguyên Anh này nằm ngoài dự đoán của Lạc Tiệm Thanh.
Trên “Cầu Tiên” có nói, di tích Bắc Đẩu chân quân do Bắc Đẩu Thất Tinh trận bày ra, cửa thứ nhất là sao Diêu Quang, con sông mọi người vừa vượt qua là sao Khai Dương. Xuống chút nữa phải là ngôi sao thứ ba sao Ngọc Hành trong Bắc Đẩu, ai ngờ mọi người đi nửa canh giờ cũng không đi hết con đường này.
Lạc Tiệm Thanh là tu sĩ Kim Đan duy nhất trong đội ngũ, không thể thoái thác mà đi ở phía trước.
Càng đi về phía trước nhiệt độ càng giảm, may mà ở đây thấp nhất cũng là tu sĩ Luyện Khí tầng một, vẫn có thể chống rét lạnh nên cũng không lo ngại. Nhưng khi bọn họ đi hết con đường này, nhìn không gian trắng xóa mênh mông trước mắt đều sợ hãi cảm thán.
“Chẳng lẽ… đây là cửa thứ ba?”
Cách một tầng sáng trắng mỏng, xuất hiện trước mắt mọi người là băng tuyết ngập trời. Tuyết lớn hung mãnh thổi quét, gió gầm rít, cho dù chưa bước vào trong mà mọi người đều có thể cảm nhận được sự rét lạnh từ chân đến não.
Tấm bia đá lúc này được cắm ngay đống tuyết phía trước.
“Tuyết trắng mờ mịt, có thể đến cuối?” Thập Cửu sư đệ nhìn hồi lâu quay đầu nói với Lạc Tiệm Thanh: “Sư huynh, đây là cửa thứ ba Ngọc Hành của Bắc Đẩu Thất Tinh trận.”
Lạc Tiệm Thanh hơi gật đầu: “Ngươi có dám đi vào?”
Thập Cửu sư đệ cười ha ha, nhấc chân đi vào: “Đại sư huynh, ta đây đi dò đường trước cho mọi người!”
Vừa dứt lời, Thập Cửu sư đệ tiến vào quầng sáng, mọi người đều kinh ngạc vì hắn hoàn toàn biến mất trước mắt mọi người! Trong mưa tuyết mịt mờ, không thấy bóng dáng Thập Cửu sư đệ đâu, chỉ có tuyết vẫn rơi, gió vẫn rít gào. Giống như đã cắn nuốt hết thảy.
Mọi người đều xôn xao, rất nhiều người sợ hãi lui về sau, Lạc Tiệm Thanh lại quay đầu nói: “Thập Cửu sư đệ đã đi vào không gian khác. Bắt đầu từ đây, rèn luyện của mỗi người đều tách riêng, không ai có thể giúp các ngươi. Nếu các ngươi không chịu được nữa thì phải lập tức quay đầu, không cần cậy mạnh, bóp nát mảnh ngọc lấy được ở cửa Huyền Thiết là sẽ được đưa ra khỏi di tích, chấm dứt rèn luyện.”
Mọi người đều chắp tay: “Vâng, đại sư huynh!”
Các đệ tử phái Nghi Thiên nghe xong cũng gật đầu, như để xóa bỏ sự nghi ngờ, Lạc Tiệm Thanh hờ hững nhìn lướt qua mọi người, sau đó đi vào quầng sáng, biến mất trong không gian này.
Lần tiếp theo mở mắt, Lạc Tiệm Thanh đã bước chân vào cửa thứ ba, xung quanh không có ai khác, chỉ có biển tuyết không thấy điểm cuối. Lạc Tiệm Thanh định dùng linh lực lại phát hiện tu vi của mình khi vào trong này bị áp chế xuống Trúc Cơ kỳ, không thể lăng không hay phi hành.
Bình tĩnh nhìn xung quanh một lượt, Lạc Tiệm Thanh híp mắt: “Cửa thứ nhất hạn chế tuổi và tu vi, cửa thứ hai khảo nghiệm thiên phú, cửa thứ ba áp chế tu vi, khảo nghiệm nghị lực sao?”
Một lát sau, Lạc Tiệm Thanh nâng bước đi thẳng về phía trước.
Tuyết này không quá dày, Lạc Tiệm Thanh bước một bước, tuyết chỉ ngập tới mắt cá chân y. Nếu như là người thường tới đây, dù không bị lạnh chết cũng bị đám tuyết trắng mù mịt này làm cho quáng tuyết.
Lạc Tiệm Thanh biết, các đệ tử Luyện Khí kỳ đi vào cùng y đều bị áp chế tu vi, trở thành người thường. Dựa theo quyển sách kia thì đệ tử căn cốt càng tốt, khảo nghiệm càng gian nan. Ví dụ như đệ tử thế gia đạt vị trí đứng đầu trong đại bỉ các phong Thái Hoa Sơn kia, hắn vốn là Luyện Khí tầng bốn, hiện giờ bị bắt trở thành phàm nhân, lại còn là căn cốt nhất phẩm, trong sách thì hắn là người có khảo nghiệm gian nan nhất.
Nhưng hiện giờ danh hiệu gian nan nhất này e là đã chuyển qua Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh thúc giục linh lực trong cơ thể bảo vệ tâm mạch, còn lại tinh thần đều đặt dưới chân, không ngừng đi về phía trước. Y cũng không biết mình đi bao lâu rồi, hình như là đi được một canh giờ, lại hình như là đi được một ngày, cảnh vật chung quanh hoàn toàn không thay đổi giống như đang dậm chân tại chỗ vậy, nhưng dấu chân dày đặc phía sau nói cho y biết y đã đi lâu lắm rồi.
Tuyết càng thêm hung bạo, gió thổi quét từng bông tuyết như dao găm cắt qua hai má Lạc Tiệm Thanh.
Lạc Tiệm Thanh buông mi như không chú ý tới gió tuyết điên cuồng này, tiếp tục đi về phía trước. Y âm thầm tính toán, hiện giờ y đi được khoảng một trăm dặm, y lại tiếp tục đi thêm một nghìn dặm nữa.
Khi y đi đến chín nghìn dặm thì tuyết đã tới ngực, Lạc Tiệm Thanh cũng không có phản ứng gì, bình tĩnh dùng linh lực hất đám tuyết này đi. Hành vi của y như khiến vùng trời này nổi giận, gió tuyết lao thẳng xuống như muốn đổ ụp lên chỗ Lạc Tiệm Thanh.
Tuyết này không giống trước, Lạc Tiệm Thanh không thể dùng linh lực đẩy ra.
Đến khi Lạc Tiệm Thanh đi đến mười ngàn dặm thì tuyết như bao phủ cả người y. Dựa theo tu vi Trúc Cơ kỳ hiện giờ của Lạc Tiệm Thanh, y đã có thể ích cốc, cũng có thể nín thở trong thời gian ngắn, nhưng không có nghĩa là y có thể chịu được tuyết bao trùm.
Sau khi đi hết mười ngàn dặm, chỉ nghe vang vọng tiếng than thở: “Thiên Đạo siêu phẩm, nghịch thiên mà đi, nơi này là cực hạn nhất phẩm nhưng đối với căn cốt siêu phẩm thì chỉ mới bắt đầu thôi. Hiện tại ngươi còn có thể quay đầu.”
Lạc Tiệm Thanh bước chân phải, tuyết lớn quanh người bị kiếm khí phá vỡ, y ngẩng đầu nhìn lên trời nói: “Chỉ là di tích Nguyên Anh, sao có thể cản bước ta?” Khi nói chuyện, giữa hai lông mày lóe lên ánh sáng xanh, kiếm văn màu xanh như muốn phá thức hải, rít gào phía chân trời, nốt chu sa nho nhỏ cũng đỏ rực như lửa, khiến gió tuyết cũng phải khựng lại một chút.
Lời nói vừa dứt, Lạc Tiệm Thanh lại đẩy nhanh tốc độ tiếp tục đi lên phía trước.
Đi khoảng một trăm vạn dặm, cho dù là Lạc Tiệm Thanh cũng phải thở hổn hển, linh lực trong cơ thể có xu hướng cạn kiệt. May mà khi y bước bước cuối cùng, biển tuyết này như ảo ảnh mà biến mất, cũng đồng nghĩa y đã qua cửa ải này.
Tu vi lập tức tăng về Kim Đan trung kỳ, Lạc Tiệm Thanh tiếp được một lá bùa từ trên rơi xuống. Y xem xét phần thưởng qua ải, ngồi nghỉ ngơi trong chốc lát rồi lại đi tiếp đến cửa thứ tư.
“Gió lớn cuộn xoáy, hiện tại vẫn chưa muộn!”
Vừa bước vào cửa thứ tư, gió lớn như dã thú ầm ầm lao tới, Lạc Tiệm Thanh bị bất ngờ lui về sau vài bước. Ải này không cần đi nhiều như trước, chỉ cần đi mười dặm là qua ải. Nhưng giờ khắc này, cơn gió Lạc Tiệm Thanh phải đối mặt vô cùng tàn bạo, một một cơn gió đều như công kích của tu sĩ Kim Đan sơ kỳ.
Lúc này đây, Lạc Tiệm Thanh cũng không muốn tốn nhiều thời gian. Y trực tiếp lấy ra pháp bảo phòng ngự của mình, sau đó thật cẩn thận đi lên trước. Ai ngờ mới đi một dặm mà pháp bảo Huyền giai kia đã nổ tung, con ngươi Lạc Tiệm Thanh hơi lạnh lại, lật tay lấy ra một lọ đan dược tiểu sư muội tặng cho mình, ăn một viên.
Cửa thứ tư của Bắc Đẩu Thất Tinh trận tên là Thiên Quyền, cũng không biết Bắc Đẩu chân quân lấy từ đâu ra nhiều bảo vật như vậy, vậy mà đặt một viên nội đan yêu thú thất phẩm ở cuối cửa ải thứ tư. Nội đan của yêu thú này tản ra vô số luồng gió yêu ma, càng tới gần công kích càng mạnh.
“Yêu thú này là yêu thú hệ phong, tu vi Xuất Khiếu kỳ. Nếu đến gần chỉ sợ gió sẽ đạt tới một chưởng của tu sĩ Xuất Khiếu kỳ.” Lạc Tiệm Thanh cau mày dừng lại vị trí cách viên yêu đan ba dặm. “Yêu thú thất phẩm hệ phong… Xuất Khiếu kỳ sao…”
Con ngươi lóe sáng, Lạc Tiệm Thanh lật tay lấy ra một chiếc ô giấy dầu.
Ô giấy dầu này trông rất bình thường, giấy ô có màu vàng nhạt, không có hoa văn gì, nan ô cũng là trúc bình thường, rất đơn giản, giống như một chiếc ô giấy dầu phàm nhân dùng mà thôi.
Nhưng khi chiếc ô này xuất hiện, gió lớn cuồng bạo ngừng lại một chút. Ánh mắt Lạc Tiệm Thanh phức tạp nhìn chiếc ô này, từ từ mở ra che trên đầu. Khi chiếc ô này mở ra, trận gió hung tàn vừa rồi đều vội vàng tránh né, không dám tấn công.
Trên mặt ô chạy dọc ánh sáng vàng, Lạc Tiệm Thanh cầm ô đi về phía trước, đi đến cuối đường lấy nội đan yêu thú thất phẩm kia xuống. Lúc viên nội đan vừa được gỡ xuống, gió lớn biến mất, Lạc Tiệm Thanh thở phào một tiếng, động tác cẩn thận thu lại ô, không phát hiện nốt chu sa trên trán hơi lóe sáng rồi lại tối lại.
Thanh Trúc tán là lễ vật người kia đưa cho y lúc y Kết Đan.
Mọi người trong thiên hạ đều biết, Huyền Linh Tử tôn giả ngoại trừ thực lực đứng đầu, còn am hiểu luyện đan, thuần thú và luyện khí. Giống như không có gì hắn không biết, cho dù là quà tặng cho đồ đệ Kết Đan cũng là một pháp bảo Địa giai cực phẩm, có thể ngăn cản một kích toàn lực của tu sĩ Hợp Thể kỳ.
Chỉ là Lạc Tiệm Thanh nhớ rõ lời sư phụ nói lúc trước: “Chiếc ô này là pháp bảo có thể tiêu hao, nó chỉ có thể ngăn cản một kích của tu sĩ Hợp Thể kỳ, sau đó sẽ biến mất. Chưa tới lúc nguy nan thì không được lấy ra.”
Sau khi nhận cái ô này, Lạc Tiệm Thanh chưa bao giờ sử dụng, thỉnh thoảng sẽ vuốt ve thân ô như có suy nghĩ.
Đời trước, lúc y bị đuổi khỏi Thái Hoa Sơn đã giao chiếc ô này cho tiểu sư muội, để tiểu sư muội đưa về cho sư phụ. Đời trước cho dù gặp nguy hiểm cận kề tử vong cũng không nỡ lấy chiếc ô này ra dùng, nhưng hiện tại y lại lấy ra.
“Pháp bảo không dùng chỉ là đồ trang trí.”
Vừa rồi lúc Lạc Tiệm Thanh thu ô lại đã phát hiện một nan ô đã bị gãy. Nếu dùng thêm vài lần nữa thì cái ô này sẽ biến mất, trở thành đồ bỏ đi. Đối với việc này, Lạc Tiệm Thanh cũng không buồn rầu nhiều, y nghỉ ngơi chỉnh đốn tại chỗ một lát rồi lại đi đến bia đá của cửa thứ năm – sao Thiên Cơ.
“Cánh đồng hoang vu ngàn dặm, rất nhiều mãnh thú!”
Sau khi nghe câu nói này, Sương Phù kiếm trong thức hải hưng phấn rung rung hai cái, Lạc Tiệm Thanh cười khẽ, kiếm quang màu xanh từ mi tâm y lao ra hóa thành một thanh bảo kiếm Huyền Thiết rồi rơi vào lòng bàn tay y.
“Chúng ta phải nhanh một chút, Sương Phù.”
Sương Phù kiếm nhẹ nhàng rung rung như trả lời: “Được”.
Trời đất mênh mông, tu sĩ tuấn mỹ híp hai mắt quan sát lớp màn sáng chắn trước cánh đồng hoang vu. Tay phải y cầm kiếm, áo xanh không gió mà bay, nốt chu sa giữa lông mày sáng như lửa, phảng phất như muốn thiêu đốt hết thảy.
Y phải nhanh một chút, dựa theo sự phân chia khó khăn theo căn cốt trong di tích, trong bảy mươi mốt người chỉ có Lý Tu Thần không có căn cốt, cửa ải cũng dễ dàng nhất. Lý Tu Thần nhất định sẽ đi tới ải cuối, y nhất định phải tới trước Lý Tu Thần, chặt đứt mọi cơ duyên của hắn!
Một giây sau, Lạc Tiệm Thanh hóa thành một bóng sáng xanh xông vào cánh đồng hoang vu ngàn dặm này, bắt đầu chém giết!
Truyện khác cùng thể loại
123 chương
6 chương
156 chương
22 chương