Chuyển ngữ ♥ Vân Anh Beta ♥ Đặng Trà My Hai ngày nay Lạc Man bị cảm, không ngờ Tiều Cái lại có ý nghĩ này nên nhất thời sợ hãi không nhẹ, khuyên can mãi rốt cuộc cũng khiến y bỏ qua ý nghĩ này được. Chạng vạng, Võ Tòng đã trở lại. Mọi người hiển nhiên rất vui vẻ, trên khuôn mặt xinh đẹp của Lạc Man cũng tràn đầy ý cười, đôi mắt đẹp hấp háy cười tít, rõ ràng cách xa nghìn trùng không thân cần nhau mấy hôm nay nhưng hai trái tim nóng lửa vẫn quấn chặt lấy nhau. Tiều Cái vốn định để cho vợ chồng son bọn họ tụ họp trước, nhưng Võ Tòng cảm thấy chiến sự quan trọng hơn nên nắm chặt thương đi tới. Thời gian cấp bách, vì thế huynh đệ Lương Sơn cùng nhau đi theo Võ Tòng luyện thương suốt đêm. Mọi người cũng có căn cơ, học hai ngày liền, cuối cùng cũng ra dáng một chút. Ngày thứ ba, trống trận lôi minh, quân kỳ lạnh run. Huynh đệ Lương Sơn mang trên mình võ trang, người cưỡi ngựa, lập tống quân đối diện. Hiển nhiên vẫn là hai bên tướng lãnh xuất chiến trước. Lúc này người xuất chiến là Lâm Xung. Dù Hô Diên Chước kia lợi hại thấy Lâm Xung cũng không dám lơ là, suýt nữa bị một thương đâm ngã ngựa, chật vật trốn trở về trong doanh trại. Người thứ hai xuất chiến là Võ Tòng, người ứng chiến là một tên vô danh tiểu tốt, chẳng cần nói, kết quả là chàng một đao bổ xuống người gã. Hai trận đó Lương Sơn hoàn thắng. Hô Diên Chước mất mặt, xuất động liên hoàn mã trận. Tiều Cái và Lạc Man tránh ra, các huynh đệ đằng sau xông lên như cung bắn. Hai quân chém giết, Võ Tòng một thân áo giáp tím đứng mũi chịu sào, khuôn mặt anh tuấn, ánh mắt hơi nheo lại, giơ tay chém một cái liền có người ngã ngựa. Liên hoàn mã trận giống như là Tào Tháo Xích Bích ở trên giường, muốn phá cũng rất dễ dàng, chỉ cần một con ngựa ngã thì liền cùng nhau ngã quỵ một chuỗi. Võ Tòng nhanh chóng tìm được bí quyết, chuyên chặt chân ngựa. Chỉ chốc lát sau, ngựa đã ngã rạp đến hơn phân nửa, trận đã phá, kế tiếp chính là đao thật thực thương mà tới. Lương Sơn tuy rằng không phải là quân lính nhưng rất giống tống quân tinh nhuệ, mang theo mối hận giết huynh đệ, thù cướp nhà, một đám như mãnh hổ chém giết địch đến kêu cha gọi mẹ. Lúc đó, Hỗ Tam Nương mặc đồ màu đỏ đang cau chặt mày, chém giết hăng say, một đỏ một lam với Võ Tòng bên cạnh, cùng song song tiến tới. Lạc Man chợt nhíu mày, sự hưng phấn vừa rồi giảm đi không ít. Thấy tình thế không ổn, Hô Diên Chước cưỡi ngựa bỏ chạy, đến tận đây, Lương Sơn toàn thắng. Trở lại trong trướng, mọi người ai nấy đều hãnh diện, ngay cả Lạc Man cũng nở nụ cười nhàn nhạt. Cả người Võ Nhị nhuốm máu, mặt mày càng thêm anh tuấn: “Ca ca, nơi đây cách núi Nhị Long và núi Đào Hoa không xa, không bằng nhân cơ hội này thu phục bọn họ.” Đã tới nước này thì chuyện Triều Đình tới thu phục là chuyện không sớm thì muộn, không bằng hợp lại, thế lực lớn mạnh. “Núi Nhị Long không thành vấn đề…” Lạc Man đồng ý gật đầu: “Có điều núi Đào Hoa kia..” “Núi Đào Hoa thì sao?” Tiều Cái tò mò hỏi, là chuyện gì khiến cho Lạc Man khó xử như thế. Lạc Man thở dài. Võ Tòng cũng cảm giác hơi khó giải quyết: “Thủ lĩnh núi Đào Hoa là Chu Thông và Lí Trung, cả hai tính cách mạnh mẽ, chưa chắc đã chịu hàng! Còn có, còn có, theo như lời Lỗ Trí Thâm huynh đệ thì trên núi Hoa Đào này có một huynh đệ tên Dương Chí.” Được rồi, nói đến đây, nếu Tiều Cái không hiểu nữa thì sao dám xưng là thủ lĩnh. Dương Chí quả thật không dễ đối phó, đây cũng chẳng phải là nói quá. Mọi người đều biết, Tiều Cái là người cướp Sinh Thần Cương lên Lương Sơn, mà lúc đó, người áp giải Sinh Thần Cương chính là Dương Chí. Vậy thì Dương Chí còn bằng lòng lên Lương Sơn nữa không?! Tiều Cái hơi ngượng ngùng: “Chuyện này quả do ta, ngày mai chúng ta tới chỗ hắn, muốn đánh muốn giết tuyệt không hai lời..” Lạc Man vừa lòng gật đầu, nàng chính là muốn những lời này. Mặc kệ nói như thế nào thì Dương Chí cũng mất hết tiền đồ vì Tiều Cái, chẳng nhẽ còn phải đi theo Tiều Cái sao. Chỉ cần Tiều Cái giác ngộ được như vậy, khiến Dương Chí hết giận, cuối cùng chẳng phải sẽ khiến hắn lên Lương Sơn được sao? Tiều Cái hiển nhiên cũng biết điểm này, ngày thứ hai liền mang theo Lạc Man và hai ba người tới núi Đào Hoa. Lí Trung khách khí đón tiếp bọn họ, hai bên nói mấy câu phiếm. Dương Chí đã ngồi trên ghế thứ ba, nhìn thấy Tiều Cái cũng không đứng dậy mà chỉ lạnh lùng hừ một tiếng. “Dương huynh đệ!” Lí Trung quát, mặt hơi do dự “Tiều Thiên vương, xin lỗi huynh, huynh đệ này cũng không biết tốt xấu, vô lễ rồi! Dương Chí! Còn không mau xin lỗi thiên vương.” Dương Chí đứng lên, căm tức Tiều Cái, hận không thể dùng ánh mắt giết chàng, Lí Trung có ngốc cũng nhìn ra, hắn với người huynh đệ này vốn không thành tâm xin lỗi, nhất thời không khí ngượng ngùng không thôi. Tiều Cái không cười, toan hạ thắt lưng lạy Dương Chí một cái, thành khẩn nói: “Không! Là ta xin lỗi Dương Chí huynh đệ! Thật có lỗi!” Lí Trung kinh ngạc mở to mắt, không thể tin được cảnh tượng trước mắt. Nghe thấy y cuối cùng cũng thừa nhận, dây thần kinh căng cứng của Dương Chí nháy mắt đứt phựt, hắn cắn răng nói câu: “Tốt! Rất tốt!” Sau đó hắn liền rút đao kề lên cổ Tiều Cái, cười lạnh: “Đã thừa nhận, vậy mặc kệ ông đây tâm ngoan thủ lạt!” Võ Tòng vừa định tiến lên liền bị Lạc Man túm lại. Lạc Man hơi lắc đầu, Võ Tòng khẽ cắn môi, cuối cùng cũng lui về sau. “Dương Chí!” Lí Trung hoảng sợ kêu, một thân mồ hôi lạnh, lúc trước đâu đến nỗi này! Dương Chí lạnh lùng trợn mắt nhìn Võ Tòng, mở miệng: “Nếu đã xin lỗi thì lấy mạng mà đền!” Tiều Cái mỉm cười: “Ngày đó lập trường như vậy, khó tránh khỏi làm chút chuyện có lỗi với huynh đệ, huynh đệ muốn báo thù, Tiều Cái tuyệt sẽ không hai lời!” Dương Chí hiển nhiên không tin, tay chậm rãi dùng sức, đao kiếm bén nhọn xước qua da, máu tươi chậm rãi chảy ra. Tiều Cái vẫn tươi cười như cũ, mắt chẳng nháy lấy một cái. Lúc Lạc Man nhịn không được muốn ra tay, Dương Chí rốt cục cũng ngừng, ném đao quát lạnh: “Cút!” Tiều Cái đã sớm biết chuyện sẽ không thuận lợi như vậy, không chút hoang mang chắp tay với Lí Trung rồi dẫn vợ chồng Lạc Man xuống núi. Trong đại sảnh, Lí Trung bị dọa một thân mồ hôi lạnh, kiệt sức té xuống ghế tựa, trong miệng không ngừng nói: “Dương huynh đệ của ta ơi, xém chút nữa là bị hù chết rồi. Nhưng thoạt nhìn Tiều Cái cũng không tồi, có thể suy nghĩ chuyện gia nhập Lương Sơn một chút.” Dương Chí hừ lạnh một tiếng, không phát biểu ý kiến gì. Xuống núi, Lạc Man luống cuống tay chân giúp Tiều Cái khâu miệng vết thương, Võ Nhị nhíu mày: “Dương Chí thật quá không biết tốt xấu! Ca ca đã chính miệng xin lỗi, vậy mà hắn…” “Không! Không phải đâu, huynh đệ. Lúc đó hắn là mệnh quan triều đình, bởi vì để mất Sinh Thần Cương mới phải lên làm thổ phỉ! Vậy nên khó tránh khỏi oán hận ta.” Về điểm này, Tiều Cái nhìn rất thông suốt, huống hồ theo ý kiến của y, việc này tám chín phần là thành! “Không bằng chúng ta tới núi Nhị Long đã đi!” Tiều Cái tâm tình cực tốt nói. “Được!” Lạc Man và Võ Tòng đồng thanh đồng ý, hai người nhìn nhau cười, như thể đang nhớ lại những ngày ở núi Nhị Long đó. Biết Võ Tòng đến, Lỗ Trí Thâm hiển nhiên kích động không thôi, tự mình xuống núi đón. Mấy người cười đùa lên núi. Võ Tòng giới thiệu Tiều Cái một chút, nói qua ý đồ của bọn họ một lần. Lỗ Trí Thâm quả nhiên đồng ý lên núi. Tiều Cái mừng rỡ, tức thời ở chúc mừng một phen. Đã lâu mới gặp, Lạc Man cảm thấy từng ngọn cây cọng cỏ núi Nhị Long đều mang theo một mùi hương thân thiết, ngay cả Lỗ Trí Thâm cũng đáng yêu hẳn lên. Trong đại sảnh vui cười, ngẫu nhiên nói đến năm đó Lạc Man và Võ Tòng tới đây năm đó, Tiều Cái cười ha ha, nói thẳng là đã bỏ lỡ không ít trò hay. Kết quả là tận hứng nên lại uống nhiều hơn. Nhưng lần này uống nhiều nhất là Võ Tòng. Có vẻ như chàng bị Lỗ Trí Thâm trêu ghẹo đến giận, chàng tủi thân nhìn Lạc Man, đáy mắt như có ánh sáng: “Nói đi, ta đẹp trai hay Lâm Xung đẹp trai?” “Ngoan… Nói mau nói mau!” Lỗ Trí Thâm tru lên hiển nhiên chờ. Lâm Xung cũng mỉm cười nhìn nàng. Lạc Man quẫn quá, hận không thể tìm cái lỗ nào mà chui vào. Võ Tòng thấy nàng không hé răng thì như nhớ tới năm đó Lạc Man liếc mắt đưa tình với Lâm Xung, cảm thấy đau nhói nên nhất thời không phân biệt rõ ràng đâu là thực đâu là mê, chàng trợn mắt: “Cô gái đào hoa này! Ngày hôm qua còn ôm ta nói thích nhất ta, hôm nay lại coi trọng Lâm đại ca! Đúng là làm ta tức chết!!” “Phụt!” Tiều Cái nhịn không được phun rượu phì phì. “A… Ha ha…” Mọi người lại ồn ào. Đào hoa? Lạc Man hơi nheo mắt, không vui nhìn chàng. Võ Nhị còn chưa say hoàn toàn, tốt xấu gì cũng còn chút ý thức, thấy vợ giận thì khí thế lập tức rút hết, nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của vợ, ánh mắt mở to ngập nước, nói: “Tiểu Man… Tiểu Man… Tiểu Man…” Giọng nói khàn khàn thâm trầm như là đàn cello, nhẹ nhàng tiến vào lòng khiến lòng nàng tê tê. Lạc Man bình tĩnh nhìn chàng, lông mày sắc bén, cánh mũi anh tuấn, mỗi một chi tiết của chàng đều đẹp đến khó tả. Chung quanh ồn ào náo nhiệt nhưng hai người đều không nghe thấy tiếng động gì khác. Chuyện cũ như mộng, chỉ có người đàn ông trước mắt này là chân thật. Nàng xuyên không có phải vì trái tim này kêu gọi hay không? Lạc Man bỗng nhiên cười, trong lòng rối tinh rối mù, nàng nhịn không được tiến lên hôn chàng một cái. Võ Tòng đầu tiên là sửng sốt, sau đó nhanh chóng chủ động ôm lấy mặt vợ, dây dưa quấn quýt. Chung quanh ồn ào, các huynh đệ đều hoảng hốt, dưới ánh trăng nhàn nhạt, một đôi nam nữ thâm tình ôm nhau, trên mặt đều mang theo hạnh phúc nhàn nhạt, chẳng hiểu sao lại khiến cho bọn họ xót xa. Tiều Cái cười vẫy tay, đuổi bọn họ đi, mình cũng chắp tay sau lưng ra ngoài. Lâm Xung cười cười, bỗng nhiên nhớ tới Trương Trinh Nương trên Lương Sơn, trong lòng có sự lo lắng nhàn nhạt, nhàn nhã đi theo sau Tiều Cái. Trong một đêm, Võ Tòng ra vẻ mượn rượu giả điên, làm rất nhiều chuyện không nên làm. Chẳng hạn như làm chút chuyện đã lâu không làm. Chẳng hạn như trở về phòng sau tiếp tục xoa nắn, ép buộc Lạc Man nói Võ Tòng đẹp trai nhất, Lạc Man yêu Võ Tòng nhất. Vì thế ngày thứ hai, Lạc Man quả là nói không nên lời, toàn thân nàng đều như bị xe tải nghiền qua, không có chỗ nào là không đau. Làn da trắng nõn không có một chỗ nào là nguyên vẹn, ngoại trừ xanh tím cũng chỉ có sưng đỏ. Võ Tòng điên cuồng xong cũng biết bản thân lại quá đáng, lại không muốn bị cấm thực mấy ngày nên chàng cúi đầu đứng bên giường, trong lòng âm thầm cảm khái ngày hôm qua ăn no quá chừng, chống đỡ vài ngày chắc là không vấn đề. Sau một đêm cuồng hoan, Lạc Man nằm trên giường không thể động đậy, mà tên đầu sỏ lại phấn khởi đứng bên giường, trong lòng Lạc Man hiển nhiên không thể bình thường trở lại, tuy rằng không thể thốt ra tiếng nhưng miệng vẫn dùng được. Lạc Man túm Võ Tòng cắn mạnh một cái. “A!…” Võ Tòng kêu lên thảm thiết. Sáng sớm, núi Nhị Long đã bị một giọng nam thê thảm khiến bừng tỉnh, bắt đầu một ngày gà bay chó sủa. Đã quyết định lên Lương Sơn, Lỗ Trí Thâm cũng không kéo dài, bắt đầu thu dọn đồ đạc rồi lập tức xuống núi. Lí Trung thì vội dẫn Dương Chí qua. Hai người đầu tiên là xin lỗi Tiều Cái, Lí Trung nửa quỳ tỏ vẻ bằng lòng đi theo Tiều Thiên vương lên núi xuống biển, vượt lửa qua sông, quyết không chối từ. Tiều Cái cười ha ha nâng bọn họ dậy. Việc này không nên chậm trễ, Lí Trung cũng nhanh chóng trở về chuẩn bị ngựa, hôm đó liền đi theo bọn họ trở về doanh trại. Lần này xuống núi thu lại được rất nhiều, chẳng những tống quân đại bại mà còn chiêu mộ không ít huynh đệ mới, tâm tình Tiều Cái cực tốt, cũng không kéo dài, lập tức tập hợp binh mã trở về Lương Sơn. Cùng lúc đó, Tống Giang đang chuẩn bị đại lễ cho y.