Phấn Hoa Lầu Xanh
Chương 3
“Thế nào gọi là tam tòng?”
“Vị giá tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử.”
“Thế nào gọi là tứ đức?”
“Bốn đức tính cần phải có ở người phụ nữ: Công, Dung, Ngôn, Hạnh.”
Ngày xuất giá đã được định đoạt, nghe nói, cha là người quyết định chọn ngày hoàng đạo.
Mấy ngày sau đó, mẹ vô cùng ân cần đối với tôi. Mẹ luôn miệng nhắc nhở tôi, sau khi xuất giá, tôi không còn là người của nhà này nữa rồi, phải hiếu thuận với cha mẹ chồng, giúp chồng nuôi dạy con cái.
Tam tòng tứ đức, giữ mình trong sạch, chung thủy hết lòng…
Tôi làm bộ hiểu mà không hiểu, xấu hổ và hoang mang. Tôi muốn hỏi xem chú rể có phải là anh họ không nhưng rồi lại không dám hỏi.
Ngày lên kiệu hoa, mẹ đích thân chải tóc cho tôi, nước mắt lăn dài trên gương mặt đầy son phấn của mẹ. Mẹ nói rằng, hy vọng tôi sẽ không bao giờ phải quay trở về nhà nữa.
Vậy thì tôi sẽ không bao giờ được gặp lại mẹ nữa ư? Tôi sà vào lòng mẹ, hai mẹ con ôm lấy nhau mà khóc.
Con bé a hoàn gần gũi của tôi bấy lâu nay cũng liên tục đưa tay lau nước mắt, nó nói, tiểu thư đi rồi, em biết làm gì bây giờ.
Cậu em trai kém tôi ba tuổi cũng rất lưu luyến khi phải chia tay chị. Tôi dặn dò nó, chị đi rồi, em nhớ phải thay chị chăm sóc cha mẹ. Em trai tuổi còn nhỏ, nhưng khi nghe chị dặn dò cũng gật đầu rất mạnh mẽ và dứt khoát. Trong lòng tôi, lần đầu tiên cũng đã thầm coi cậu em bé bỏng là một người “đàn ông” đích thực.
Chỉ có điều, tôi không nhìn thấy cha.
Khi tấm khăn màu đỏ đã được trùm lên đầu, mẹ luôn miệng dặn tôi, dù thế nào cũng không được tự gỡ nó xuống.
Tôi gật đầu. Nhờ ánh sáng bên ngoài, tôi nhìn thấy trên khăn trùm đầu có thêu một đôi chim uyên ương. Nghe nói, uyên ương là một loài chim rất trọng tình cảm, cả đời không bao giờ thay đổi bạn tình, lúc nào cũng yêu thương nhau, mãi mãi không chia lìa.
Đôi uyên ương thêu trên chiếc khăn trùm kia như đang muốn bay lên…
Tôi tưởng tượng ra hình ảnh tân lang chính là anh họ, tôi và chàng cũng giống như một đôi chim uyên ương.
Nghĩ đến đó, tôi thấy lòng mình thấp thỏm không yên, thêm vào đó là chút vui mừng xen lẫn thẹn thùng của người con gái lần đầu tiên xuất giá.
Khi tôi đã ngồi yên trên kiệu hoa, một giọng nói trầm đục vang lên: “Khởi kiệu”.
Đó là giọng của cha.
Bỗng dưng tôi cảm thấy vô cùng buồn bã. Tôi nhớ đến hình ảnh người cha hiếm khi mỉm cười của mình. Giờ phút này, không biết cha có chút tình cảm thương xót nào đối với đứa con gái của mình hay không.
Khoảnh khắc cảm nhận được nhịp đung đưa của chiếc kiệu hoa cũng là lúc tôi biết rằng mình đang rời xa ngôi nhà đã nuôi dưỡng tôi suốt mười lăm năm qua, có lẽ suốt quãng đời còn lại, tôi cũng không còn cơ hội gặp lại những người thân của mình nữa.
Tôi nhắm mắt lại, hai hàng nước mắt lăn dài trên má. Nước mắt thấm ướt cả chiếc khăn tôi đang cầm trên tay.
Từ khi được sinh ra cho tới năm mười lăm tuổi, tôi chưa một lần bước chân ra khỏi cổng nhà. Lần đầu tiên “đi” ra ngoài này khiến tôi không khỏi hiếu kỳ.
Không biết, bên ngoài bức tường cao vời vợi kia là một thế giới như thế nào.
Tôi muốn đưa tay vén trộm chiếc khăn trùm đầu lên để nhìn, nhưng nhớ đến lời dặn dò của mẹ, tôi lại cố gắng dằn lòng.
Mẹ đã dặn rằng, tuyệt đối không được để chiếc khăn trùm đầu rơi xuống, đó là dấu hiệu của sự không may mắn.
Tôi phải nghe theo lời mẹ dặn, tôi phải ra dáng một tiểu thư con nhà gia giáo, hiểu lễ nghi và biết phục tùng.
Vậy là, cho đến tận khi xuống kiệu hoa, bái lạy trời đất, tôi luôn tỏ ra mình là một tân nương vô cùng nhu mì, đoan trang.
Bận rộn suốt một ngày, toàn thân ê ẩm, tôi vừa mệt vừa đói. Cuối cùng, tôi cũng được đưa tới phòng tân hôn.
Đêm cuối cùng ở nhà, mẹ đã đến, định nói cho tôi hiểu những chuyện gì sẽ xảy ra sau lễ vu quy, muốn giải thích cho tôi hiểu động phòng là gì, nhưng mẹ cứ ngập ngừng mãi không cất lời. Tôi tròn xoe mắt, ngạc nhiên hỏi mẹ – “Mẹ muốn nói gì vậy?”. Mẹ ấp úng định nói nhưng rồi lại thôi –
“Không có gì, ngày mai con sẽ biết cả thôi”.
Dù toàn thân đau mỏi, tôi vẫn cố gắng ngồi ngay ngắn bên mép giường, không dám cử động mạnh. Hôm nay tôi sẽ biết hết ư? Tôi cũng không dám nghĩ nhiều.
Lúc này, trong căn phòng lung linh ánh nến, chỉ có một mình tôi. Tôi cúi đầu xuống, cố gắng xem có nhìn thấy chút gì sau chiếc khăn trùm đầu không, ngoài một chiếc giường lạ lẫm và đôi bàn tay đang nắm chặt lấy nhau vì hồi hộp của tôi ra, chẳng nhìn thấy điều gì khác nữa.
Tôi nhớ nhà, nhớ mẹ, tôi muốn khóc nhưng lại không dám.
Cuối cùng, khi không thể gắng gượng được nữa, tôi thiếp đi trong mơ hồ.
Đêm đã rất khuya rồi, có người đẩy cửa bước vào phòng. Tôi lập tức choàng tỉnh, sửa mình ngồi cho ngay ngắn.
Người ấy dường như đang đi về phía tôi, rồi dừng lại. Qua khe hở phía dưới tấm chăn trùm đầu, tôi nhìn thấy một đôi chân rất to. Tôi hồi hộp đến nỗi toàn thân rung lên.
Đầu óc tôi lúc bấy giờ trở nên trống rỗng. Trước mắt tôi bỗng lóe sáng, chiếc khăn trùm bị giật xuống một cách thô lỗ.
Tôi kêu lên một tiếng theo phản xạ tự nhiên, người hơi ngả về phía sau, đôi mắt mở to nhìn về phía người vừa giật chiếc khăn trùm đầu xuống.
Trái tim tôi khẽ nhói đau – không phải là anh họ!
Nhưng cũng là một chàng trai trẻ, mặt mũi thanh tú với đôi môi đỏ và hàm răng trắng.
Chàng dường như không hài lòng với phản ứng vừa rồi của tôi, đôi lông mày lập tức nhíu lại.
Chàng đăm đăm nhìn tôi, tôi cũng hoang mang nhìn chàng, không biết phải làm sao. Chúng tôi cách nhau gần như vậy, tôi không biết chàng sẽ làm gì tôi nữa.
Cuối cùng, chàng không nhìn tôi nữa mà quay người đi về phía chiếc bàn.
Trên bàn đặt hai cây nến đỏ rất to với dòng chữ song hỷ.
Những giọt nến không ngừng rơi xuống, chúng giống như những giọt nước mắt màu đỏ máu.
Trên bàn còn có hai ly rượu, chàng cầm một ly lên, ngửa cổ uống cạn một hơi. Sau đó, dùng hai ngón tay, nhấc chiếc ly còn lại, đưa đến trước mặt tôi.
Chàng không nói một lời nào, dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi uống nó. Một uy lực khó có thể cưỡng lại tràn đầy trong đôi mắt ấy.
Tôi run rẩy đón lấy ly rượu, nhăn mặt nhíu mày uống một hơi. Rượu mạnh, rất đắng và cay, khó mà nuốt vào cổ họng.
Chàng buông ly rượu, bắt đầu cởi bỏ bộ quần áo đang mặc trên người.
Chàng cởi chúng một cách vô cùng gấp gáp và thô bạo, dường như trong lớp quần áo kia có một con rắn độc khiến chàng phải vứt bỏ chúng ra thật nhanh vậy.
Khi chàng cởi đến lớp vải cuối cùng, trần truồng đứng trước mặt tôi, hồn vía tôi đã bay hết lên mây rồi.
Sau đó, chàng hổn hển bước gần về phía tôi, tôi né tránh theo bản năng, định chạy lại về phía cửa ra vào.
Nhưng mới chạy được hai bước, tôi đã bị ôm lại từ phía sau. Tôi kêu lên thất thanh, muốn giãy giụa để thoát khỏi vòng tay đó nhưng lại càng bị ôm chặt hơn.
Tôi bị ném lên giường một cách thô bạo, ngay sau đó, cả tấm thân nặng nề đè chặt lên người tôi.
Tôi không biết phải làm thế nào, chỉ biết phản kháng theo bản năng, thút thít khóc một mình.
Một tiếng “bốp” vang lên, bên má trái tôi hứng một cái tát như trời giáng.
Tôi cố gắng nín khóc và không kháng cự nữa, hoảng sợ nhìn người đàn
ông không một mảnh vải che thân trên người kia, chỉ thấy vẻ khó chịu, chán nản trên khuôn mặt ấy.
Lúc này, tôi mới nhớ đến những lời dặn dò của mẹ. Mẹ đã dặn tôi, chồng là trời. Là thân con gái, phải biết nghe theo lời chồng. Chồng là chúa tể, không được phản kháng, chỉ được phục tùng.
Nhưng mẹ ơi, động phòng như thế này, rốt cuộc là sai hay đúng, sao mẹ không nói cho con biết! Mẹ chỉ nói rằng, ngày hôm nay con sẽ biết cả thôi…
Tôi không còn hơi sức để giãy giụa nữa, đêm hôm đó, dưới sức mạnh thô bạo của chàng, tôi run rẩy cắn chặt môi lại, lựa chọn cách thức phục tùng…
Chỉ đến khi, tôi nghi ngờ rằng có phải chàng đang muốn giết chết tôi không thì cuối cùng, chàng cũng dừng tất cả mọi hành động lại.
Rời khỏi người tôi, chàng lật người ngủ thiếp đi. Từ đầu tới cuối, chàng không hề nói với tôi một lời nào.
Tôi sợ người đàn ông đang nằm bên cạnh hễ tỉnh dậy lại làm cái chuyện đáng sợ kia với tôi, vì vậy, tôi nằm yên không dám động đậy. Cả đêm không ngủ được, tôi nằm thao thức tới sáng.
Nằm trong một căn phòng xa lạ, lọt thỏm trong chiếc giường tân hôn, nước mắt tôi cứ thế chảy dài.
Bên cạnh tôi là một người chồng xa lạ, toàn thân tôi đau nhức và cứng đờ.
Tôi nhớ đến những người thân của tôi, nhớ đến người mẹ thường ôm tôi vào lòng rồi lặng lẽ khóc. Tôi nghĩ, đêm tân hôn của mẹ không biết có đau đớn và thảm hại như tôi không.
Tôi lại nhớ đến anh họ, nhớ đến nụ cười hồn hậu và nho nhã của chàng. Không biết tự khi nào, nước mắt đã ướt đầm vạt áo, tôi lặng lẽ lau chúng đi.
Tấm khăn trùm đầu tượng trưng cho may mắn và hạnh phúc được tôi cẩn thận gìn giữ suốt một ngày, giờ đây đã bị ném xuống đất. Đôi chim uyên
ương thêu trên khăn đã bị chú rễ giẫm không thương tiếc, vậy mà màu sắc vẫn vô cùng tươi sáng.
Đêm tân hôn của tôi, nến đỏ suốt đêm rơi lệ, tôi cũng rơi lệ trọn một đêm.
Chỉ có điều, nước mắt của cây nến đỏ kia gần trong gang tấc, còn nước mắt của tôi lại chảy ngược vào tim.
Trái tim tôi không biết đã lang thang đến phương trời nào rồi. Có lẽ đến nơi có hình bóng của anh họ.
Mãi đến ngày hôm sau, qua những người hầu hạ trong nhà, tôi mới biết mình đã được gả đến nhà họ Ngô ở huyện lân cận.
Tôi mới biết được rằng, người đàn ông chung chăn gối với mình đêm qua mang họ Ngô.
Truyện khác cùng thể loại
50 chương
14 chương
9 chương
209 chương
10 chương
60 chương
90 chương