... Chức dọn đến ở hẳn chung nhà với mẹ con Thy. Chị Đài cũng không hề hay biết rằng chị bị bà Tư nói xấu để chia rẽ hai vợ chồng chị. Đã một tháng trôi qua mà Chức không gửi tiền hay viết thư gì cho chị. Cứ chiều chiều, chị hay bế cái Hĩn ra đứng cầu ao nhìn xa xăm về phía cánh đồng mong tin chồng. Lắm khi, chị hay thủ thỉ với con: - Chắc thầy con ít việc quá đấy. Ai cũng mong lên thành phố lập nghiệp, đất chật người đông nên cũbg chả kiếm được mấy. Sau này lớn lên, con phải biết thương thầy,biết chưa? Vì con mà thầy phải đi làm xa kiếm tiền.... - Ôi dào! Nó kiếm được tiền chả dắt vành quần chứ nó đưa cho mẹ con mày hết đấy. Lỡ may sau này chúng mày trở mặt thì nó lấy gì mà ăn. Tao bảo nó không phải gửi, nó khôn nghe lời tao thì sướng. Bà Tư nói thế, nhưng không đả động gì đến chuyện xúi con trai bỏ vợ nên chị Đài không biết. Bà sợ nếu nói thế chị lại bỏ đi. Dù muốn chức bỏ Đài, nhưng mà phải đợi Chức mang tiền về cái đã. Chứ chị mà đi bây giờ, thì chính bà cũng chết queo: - Gửi về thì gửi, mà không gửi con cũng chẳng cần. Bao năm qua chồng con chơi bởi một tay con lo toan. Chắc bây giờ không nhờ mấy đồng bạc cắc của hắn thì con chết đấy. Con chị sợ bu thôi, nhà con không gửi tiền về thì lấy gì bu đi ăn quán? Bà Tư bị vặn vẹo tức tối liền đi vài trong nhà. Bà tu ực cốc nước vối rồi nhổ phì mộy cái ra sân. Bà lẩm bẩm: - Phải thật, cái thằbg Chức này! Bảo nó không gửi tiền về cho con vợ nó, chứ có bảo không gửi tiền về cho bu nó đâu. Mẹ kiếp cái thằng ngu này! Bà lầm bẩm chửi con, bà vẫb mong có một ngày con trai đi làm ở tỉnh mang tiền thật nhiều về, rồi chính bà sẽ là người tống cổ chị Đài đi. Nghĩ đến thôi mà mụ đã thấy hả hê rồi. Về phần Chức, gã sống cùng hai người phụ nữ bỏ chồng khá sướng. Vì nhu cầu của Thy cao,mà tính hắn thì lười. Nên cứ hễ hôm nay Chức chiều ả, thì ả phải làm việc nhà. Còn hễ Thy đi đâu mà không đụng chạm gì tới hắn, thì hắn phải trở về công cuộc của một thằng hầu. Đối với Chức, cái tiếng không quan trọng, cơ bản mặt hắn dày quá rồi, có ai gọi hắn là thằng hầu hay thằbg giúp việc chả sao. Vì mấy cái biệt danh ấy làm sao chua bằng cái câu thằng núp váy vợ, hay thằng hèn... hắn đều nghe hết cả. Chưa kể ở với Thy hắn sướng quá rồi, còn kêu ca được gì nữa. Léng phéng cô ả đuổi cổ thì lại chết dở. Người ta có câu" gần mực thì đen, gầb đèn thì sáng" chằn sai tí nào. Sống với chị Đài chỉ biết việc đồng áng,quanh năm lao động vất vả. Còn với Thy, hắn được ăn đồ ngoại, uống rượu tây, được Thy may cho nhiều bộ quần áo gấm lụa, Nước hoa chất đầy một tủ. Thy cưng hắn lắm, cho hắn tập tành hút cả thuốc phiện giống người Pháp, luyện hắn nhả khói ra thế nào cho ngầu. Phải nói, Chức không khác gì một con chó cảnh to xác được nuôi bởi hai con mẹ lắm tiền. Tối tối, hắn ngủ chung với Thy, ả thèm cái dâm dục mạnh đến nỗi, Chức chỉ cần lên muộn thôi là ả lại xị cái mặt ra phụng phịu. Rồi đè hắn dập lấy dập để. Ở bên cạnh Thy, hắn không phải lo nghĩ gì,chỉ có hưởng thụ cuộc sống xa hoa mộy cách triệt để. Có lần vào buổi đêm,sau khi mới quần nhau với Thy xong,cô ả ngủ say như chết. Chức cứ ngỡ đêm hôm chẳng có ai nên trần truồng xuống nhà rót nước uống. Nhưng khi vừa mới xuống cầu thang,hắn va ngay vào bà Tú. Vì hai mẹ con sống tự do đã quen, nên bà Tú cũng chỉ mặc một cái váy ngủ mỏng tang như giấy, nhu nhú lộ hai núm ti thâm đen sì to bằng cái lỗ đồng xu. Va phải người, bà Tú sợ hét toáng lên. nhanh tay bật điện, đập vào mắt mụ là cơ thể trần trụi của Chức. Bà ta định gào mồm lên to nữa,nhưng thấy siêu phẩm liền tắt tiếng im lìm. Mắt mụ mở tròn to như hai con ốc ngắm Chức từ đầu đến giữa. Chức nhanh tay,vớ ngay cái đĩa to đựng hoa quả trên bàn che chắn: - Bà tú... tôi.... tôi.... Hắn lắp bắp không nói nên lời. Mụ Tú thì đúng kiểu nhỏ dãi dài hàng gang. Tuy là mẹ của Thy, nhưng mụ mới ngoài ba lăm tí tẹo. Lại bỏ chồng từ sớm nên thấy trai vào mà tâm trí không nhảy dựng lên thì cũng hơi phí.: Mụ chủ động nói trước, tay kéo cái đĩa ra khỏi chỗ chắn, mụ giả lả: - Ôi xấu hổ gì? Tôi nhìn quen suốt ấy mà. Eo ơi!người gì đâu mà ngọt nước thế không biết. Chức né tránh, hắn van xin: - Tôi van bà, tôi xin bà, bà tha cho tôi được không? - Làm sao? Chẳng lẽ cậu lại không muốn phục vụ tôi à? Này nhớ, để tôi giải thích cậu nghe, cậu cũng chỉ giống như trai bao, lên giường với ai mà chả được. cậu ngại gì nào,.. Bà Tú hỏi, Chức nhăn mặt khổ tâm, hắn kể thực - Bà cứ nói thế,nhưng tôi được Thy đem về, tôi chỉ phục vụ cô ấy thôi. Với lại, bà với con gái dùng chung đồ không thấy khó nhìn à? - Việc gì tôi phải nhìn ai? Cậu không nói, tôi không nói làm sao nó biết được. Cậu không biết chứ, ở bên Trung Quốc nhà họ làm gì có tiền, người ta cưới một cô vợ nhưng cả nhà dùng chung ấy thôi,có làm sao đâu. Mà đấy là cưới hỏi đàng hoàng, còn cậu cưới xin gì đâu. Cứ nghe tôi, rồi đời cậu sướng. Cái Thy nó làm gì có gì, cái nhà này cũng là của tôi. Cậu mà không nghe, tôi tống cổ cả cậu cả cái Thy ra ngoài đường luôn. Câu đầu Bà Tú còn mềm mỏng, câu sau bà ta đã lên giọng dọa. Chức hơi lo, nhưng nghĩ bà ta nói phải. Người toàn mỡ như mụ Huệ hắn còn xơi được, chứ bà Tú ngon nghẻ thế này thì nhằm nhò gì. Tuy hai mẹ con chung một chuối hơi mặn chút thôi nhưng cũbg có thể xuề xòa mà mượn mõ được.Léng phéng không nghe bà ta đuổi thật thì hết chỗ về thì chết dở. Nghĩ xong, Chức nhanh chóng chạy thụt vào trong phòng bà Tú phục vụ mụ. Cái " hang "của mụ lâu rồi chẳng có ai ngó ngàng, như thể màng nhện giăng kín. Nay có Chức, mụ thấy son sắc hẳn lên như gái đôi mươi. "Nước nôi " cứ thế trào ra từ kẽ đã. Chức vừa làm, bà Tú liền cong người lên rên rỉ. Hắn nhìn vào nước da căng bóng mới biết bà còn ngon chán chứ chả đùa. Cũng chẳng thua kém gì con gái là bao . Phục vụ xong, Chức chạy lên phòng Thy nằm, hắn thở hồng hộc như sắp chết. Chức nghĩ bụng: - khiếp!làm việc quần quật thế này, người ta gọi là tăng ca rồi. Mai phải bảo trả thêm tiền mới được.