Chị nghe xong mà chết điếng người. Thấy vậy, mấy bà cứ tưởng chị đang hả hê liền thêm mắm thêm muối: - Nghĩ cũng tội, mà cái thói mập mờ, ăn nằm với người có vợ thì chỉ có chết. Luật làng bao đời nó thế rồi,ai cứu được. ... . Chị nhìn mấy bà vừa kể, chắc có lẽ chuyện này là thật chứ chẳng đùa. Nhưng thực lòng, chị không bao giờ muốn cái cách trị tội thời ấy lại kinh khủng mất hết nhân tính đến thế. Dù gì ả cũng là con người, sống bị rửa mạt, tai tiếng cả đời không đủ khổ hay sao mà còn giết ả ghê rợn như thế nữa. Suy cho cùng, chuyện ấy cũng một phần do lão Chức gây nên. Ấy thế mà chả ai hỏi tội lão, lão vẫn sống sờ sờ ra kia. Phải chăng, lão là đàn ông nên cầm quyền tất cả,rằng cái xã hội này chỉ coi người đàn ông là chồng, còn người đàn bà như những vật dụng không hơn không kém. Chị nghĩ một hồi rồi quẳng cái đôi quang gánh ở chợ rồi chạy tồng tộc đi. Mấy bà thấy chị đi thì lại chêm vào: - Chắc nó đi xem con đĩ ấy chết chưa cho hả lòng hả dạ ấy mà. Ngủ với chồng nó đời nào nó tha. Nhưng các bà ấy nhầm, trong thâm tâm chị không hề trách người đàn bà đáng thương ấy,mà chỉ thêm phần cay đắng thêm cho họ. Chị hiểu không phải lão chồng chị dỗ ngon dỗ ngọt,không phải lão Minh chồng ả suốt ngày đánh đập thì việc đâu đến nỗi này. Chị không hề hận ả, chị chỉ thấy thông cảm cho phận đàn bà hơn mà thôi. Ra đến bờ sông, chị thấy có rất nhiều người đứng đấy bàn tán, chị cũng bon chen vào đám người bâu như kiến ấy hỏi thăm. Một người đàn ông nhìn thấy chị liền hỏi thăm: - Mày là vợ thằng Chức phải không?Con vợ thằng Minh bị thả bè rồi,thế là hết hận nó nhé. - Không, cháu không hận chị ấy, chị ấy đâu rồi hả bác. Người đàn ông thấy chị nói cứ nghĩ chị giả làm người lương thiện thì bĩu môi chê chị: - xời! Cô biết nó chết rồi thì chả bảo thế. Nó còn sống sờ sờ cô dám nói thế không? Chị chẳng thèm đôi co với lão già ấy nữa, bon chen lên phía trên. Chị thấy người đàn bà ấy bị cạo đầu trọc không còn một cọng tóc nào,bên trên đầu trát trắng hếu toàn vôi. Trên cánh tay chi chít những vết chằng chịt bầm tím. Người đàn bà ấy không ngớt mồm kêu cứu: - Xin tha cho tôi,xin tha cho tôi! Tôi còn ba đứa con thơ dại... Chị Đài chứng kiến mà buồn vô hạn. Nghe đâu thầy bu đẻ ra người đàn bà này vì quá xấu hổ với làng trên xóm dưới nên đã bỏ đi từ hôm qua. Đúng là con dại cái mang, con cái làm nhưng mang tiếng cha mẹ. Bây giờ hầu như ai còn nghe ả ta nói nữa, nhất nhất theo lệ thả bè để cho ả chết trôi. Chính lão chồng hắn tự tay kết bè,trói vợ mình đem thảm. Gã chẳng đau lòng,ngược lại còn thấy hả hê, lâu lâu tát vào mặt đay nghiến. Đúng là sự đời, lúc hận thù người ta chẳng nghĩ gì đến tình nghĩa nữa. Minh ngửa mặt lên trời, ánh nắng đã chiếu vàng rực cả một bãi sông. Như thể đã đến giờ lành, hắn hạ bè có hắn nằm co quắp trên ấy: - Con đàn bà đĩ thõa, mày đừng trách ông, là do mày lăng loàn không giữ mình. Nay tao thả mày gieo mình xuống hồ xuống suối. Điểm giờ lành mày sẽ chẳng quay về báo ai... Hắn cứ lẩm bẩm như một bài văn tế sống vợ hắn. Chị Đài đứng vào dòng người chen lấn nhìn mà phẫn nộ. Luật làng gì chứ, có mà hủ tục lỗi thời như ăn lông ở lỗ thì có. Hắn lẩm bẩm rất lâu,cuối cùng lấy hết sức đạp một cái khiến cái bè chuối cứ thế mà theo dòng nước chảy siết mà trôi đi. Chị Đài hoảng sợ, chị không biết làm thế nào. Chị bon chen lên phía trước nhưng không chen được. Cuối cùng, chị chạy dọc theo bờ sông đuổi theo cái bè ấy trôi lững thững. Cả làng không biết hành độ g của chị là gì,hiếu kì lại chạy theo sau. Chạy một quãng khá xa, chiếc bè mắc vào cái cọc nhô lên trên liền dừng lại, bè tản ra người đàn bà buộc trên đấy cũng chìm theo tảng đá đè trên ấy. Chị Đài không do dự, nhảy tùm một cái xuống sông, nước siết và khá sâu. Chị mò mãi mới túm được áo của người đàn bà lôi lên bờ. Nước cứ thế cuốn hai người phụ nữ khá xa, cũng may chị biết bơi lại khỏe, tay nắm chắc vào thân chuối chờ đến một chỗ nông rồi tìm cách vào bờ. Người đàn bà ngỡ mình chết chắc nay được cứu thì mừng sặc nước gần chết. Mà lạ là chính người vợ mình đã ngủ với chồng người ta. Ả cúi mặt, lí nhí: - Tại sao cô lại cứu tôi? Chả phải cô hận tôi lắm sao? - Tôi không hận cô,tôi chỉ nghĩ đàn bà trong xã hội này quá bất công với người đàn bà nên tôi giúp... Lão Minh thấy chị cứu người, liền đi lên cùng với mấy ông già lão thành trong làng phán một câu xanh rờn: - Con Đài!tại sao mày lại thả nó?Mày không sợ luật làng xử luôn cả mày hay sao? Mày làm cái này có nghĩa là điểm gở đấy mày biết không hả? - Tôi cóc cần biết, nhưng các người làm thế này thì giết người trắng trợn còn gì. Luật pháp nào ban hành cái điều cổ hủ ấy... Chị vừa cởi trói cho người đàn.bà ấy vừa cãi. Nhưng đám người làm sao tha chết cho ả nhanh như thế. Một người đàn ông chắc tám chín mươi tuổi bảo chị: - Mày không nghe câu phép vua còn thua lệ làng à? Mày bao che cho nó có nghĩa là tiếp tay cho đứa làm đĩ. Chúng mày đâu!Bắt cả hai con này vào rồi thả bè luôn một thể Người đàn ông hô hào,.Một đám trai tráng tiến tới chỗ chị. Cuối cùng, chị vứt cái dây xuống, xắn quần lên qua đùi,chị cầm cái chai lên rồi đập bốp vào rảnh đá vỡ tan. Chị muốn giống Chí Phèo đây mà, chị muốn gào ầm lên ăn vạ ấy mà...: - Thằng nào,con nào có giỏi vào đây!Bà mà chết bà cũng phải lôi chúng mày đi tù một gông. Cái luật điên rồ nào cho giết người thế hở? Chúng mày có não không thế. Giết người thì chúng mày được gì? Ả ăn nằm với chồng tao, tao còn không sồn sồn lên thì chúng mày lấy quyền gì mà nhảy dựng? Chị gằn giọng lên, tay lăm lăm cái chai vỡ cổ,mắt đỏ ngầu lên giận dữ khiến ai cũng hãi hùng,lùi lại mấy bước chân. Chị lại tiếp lời: - Con này ngủ với chồng tao, thì để cho tao xử, việc nhà chúng mày à? Lắm chuyện vừa vừa thôi. Nói một thôi một hồi, chị khua chân múa tay cuối cùng người ta cũng không ép được nữa. Đám người dần dần giải tán, lúc ấy chị mới đỡ người đàn bà ấy lên dìu ả thằng về nhà mình. Nếu bảo chị không ghen không hận là chị đang nói dối. Nhưng chị không muốn chọn cho họ cái kết kinh khủng này: - dây vào người có vợ không tốt lành gì đâu. Bỏ đi mà làm người. Người đàn bà ấy hiểu, mắt ả dưng dưng ngấn lệ nhìn chị Đài. Chắc có lẽ ả ta không nghĩ rằng có một người lại thông cảm và hiểu cho chị ta nhiều đến thế. Mà người ấy lại là vợ gã ả đã ngủ cùng. Nếu quay ngược lại là chị Đài, nếu chị mà bị thả bè trôi sông thật thì có lẽ ả sẽ phấn khởi,hả dạ lắm.. Về đến cổng, chị Đài mới yên tâm mà vứt cái chai vỡ trong tay đi. Thấy chị về, hai đứa con chạy ù ra đón mẹ, chị hôn lên má chúng chùn chụt. Lúc đấy cũng gần trưa, nhà còn mỗi nắm gạo, lại không có thức ăn hay gì. Chị ngẫm một lúc, rồi mang giấy bút ra viết. Viết xong, chị đưa cho thằng cò dặn nó: - Con cầm tờ giấy này, mang cho cô Huệ béo bán thịt ở ngoài chợ cho mẹ nhé. Thằng bé không biết chữ,cầm lấy tờ giấy gãi đầu: - Mẹ ghi gì cho cô Huệ béo ấy thế? Chị nhìn con, hí hửng cười: - À!Con không cần biết nhiều làm gì? Chỉ cần con đưa giấy này cho cô ấy, là cô ấy sẽ đưa thịt cho con. Thằng bé nghe thấy có ăn thì hí hửng,cắp đít chạy thẳng ra chợ,chị cũng tắt hẳn nụ cười. Chuyện ngoại tình, đạ bà thì chịu nhục, còn đàn ông thì vô trách nhiệm thế này, chị phải dạy lại chồng mới được