Phân cửu tất hợp
Chương 147 : Yêu Xa
Cuối cùng Ngư Hi cũng quyết định nhận Truyện Tiêu Lệ Thủy.
Sau bốn tháng suy nghĩ, cô nói với Giang Tĩnh Bạch: "Mình liên hệ với đạo diễn Liễu rồi."
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu khỏi văn kiện: "Muốn làm ư?"
Trước đó Liễu Kiện đưa cho cô hai kịch bản, một là kịch bản thương mại với đề tài đang thịnh hành hiện nay, kịch bản còn lại là Truyện Tiêu Lệ Thủy.
Nếu vì mục đích kiếm tiền, kịch bản thương mại chắc chắn tốt hơn, nhưng khi đó cô cảm thấy thứ Ngư Hi cần không phải là tiền, mà là một cơ hội.
Cơ hội để đứng lên, không phải sự nghiệp, mà là tâm lý.
Tiêu Lệ Thủy và cậu ấy có vài điểm tương đồng, hy vọng sau khi đọc xong, cậu ấy có thể ngộ ra.
Cũng may, Ngư Hi luôn thông minh, không để cô thất vọng.
Ngư Hi gật đầu: "Mình có ý kiến này, nhưng phải gọi cho đạo diễn Liễu trước."
Giang Tĩnh Bạch đưa điện thoại cho cô: "Gọi đi."
Khi nhận được điện thoại của Ngư Hi, Liễu Kiện vẫn đang ở ngoài, nghe được cô nói muốn đóng phim liền tự cấu đùi mình, phấn khởi không biết phải làm thế nào cho phải!
"Cô Ngư xác định hiện tại mình rất tỉnh táo chứ? Chị có phải người thật không? Chị không bị bắt cóc chứ?" Liễu Kiện nói bằng giọng không tin nổi, vì đã hơn bốn tháng, cậu ta còn tưởng rằng Ngư Hi chắc chắn sẽ không nhận.
Ngư Hi cười: "Tỉnh táo, là người thật, không bị bắt cóc."
"Cậu có thể gửi hợp đồng cho chị Bạch."
"Ngoài ra, tôi còn một yêu cầu."
Liễu Kiện đáp ứng: "Không thành vấn đề!"
Ngư Hi ngạc nhiên: "Tôi còn chưa nói."
"Yêu cầu gì cũng được!" Nói xong lại đổi giọng: "Ngoại trừ đổi đạo diễn."
Ngư Hi cười khẽ một tiếng, cúp điện thoại, thấy Giang Tĩnh Bạch vẫn nhìn mình từ đầu đến cuối, cô nhún vai: "Sao thế?"
Hàng lông mày của Giang Tĩnh Bạch cũng nhuốm màu vui vẻ, ngũ quan giãn ra, cô cười: "Không có gì."
Âm thanh nhỏ nhẹ tràn ra từ bờ môi của cô: "Cậu thật đẹp."
Ngư Hi lặng lẽ đỏ mặt.
Yêu cầu của cô là không khai máy trước khi hết năm, vì cô muốn xem toàn bộ phim truyền hình, phim điện ảnh, quảng cáo cùng chương trình giải trí của Tiêu Lệ Thủy hai lần, quan sát sự thay đổi trong tình cảm của cô ấy từ phim đến các chương trình.
Liễu Kiện không có ý kiến, vì cậu ta cũng bắt đầu bận rộn, phải tìm diễn viên.
Đây là bộ phim lấy đề tài đồng tính, vì thể có thể trực tiếp không cần cân nhắc đến những nghệ sĩ đang nổi, thứ nhất, họ sẽ không tham gia, thứ hai, tiền đầu tư cũng không đủ để trả "cát-sê" cho họ, vì thế cậu ta đặt ánh mắt vào các sinh viên còn đang đi học, thỉnh thoảng sẽ gửi mấy bức ảnh đến cho Ngư Hi, nhờ cô hỗ trợ cho ý kiến.
Hai bên đều bận rộn.
Ngư Hi dành cả ngày để nhào vào phim và các chương trình giải trí, nghiễm nhiên còn bận hơn so với Giang Tĩnh Bạch.
Mấy lần Giang Tĩnh Bạch đến vào cuối tuần đều thấy cô ấy ôm ti vi không chịu buông tay, vừa ghi chép vừa cân nhắc sự thay đổi tình cảm trong đó.
Cuối cùng cô không nhịn được kéo cô ấy về giường mới thôi.
Thu đi đông lại, chớp mắt đã lại là mùa đông, công ty của Giang Tĩnh Bạch đã hoàn toàn đi vào quỹ đạo, xã giao cũng nhiều hơn, lịch trình mỗi ngày đều được xếp kín, nhưng cô vẫn luôn dành thời gian để gặp Ngư Hi vào mỗi cuối tuần, không tuần nào là không đến.
Đôi khi Ngư Hi xót cô phải chạy qua chạy lại hai bên, bảo cô nghỉ ngơi một hay hai tuần, nhưng cô không chịu.
Quá trình hồi phục của Ngư Hi cũng rất suôn sẻ, cô đã có thể đứng được một lúc, có điều bác sĩ lo ngại nếu nóng vội sẽ để lại di chứng, vì thế điều chỉnh lại kế hoạch phục hồi chức năng cho cô.
Chung Thần vẫn luôn ở bên Ngư Hi, nghiễm nhiên trở thành trợ lý đời sống, hai cô không có việc gì sẽ đẩy xe lăn đến công viên tìm các bác các chú chơi bài hoặc đánh cờ.
Bộ não thông minh của Ngư Hi gặp phải bàn cờ cũng có chút không đủ dùng, mỗi lần như vậy cô sẽ đợi Giang Tĩnh Bạch đến giúp mình gỡ lại hai ván.
Dần dần, cô đi ra ngoài không còn mang theo những thứ như khẩu trang hay kính râm, trong công viên vẫn có không ít người biết cô, Ngư Hi có thể thường xuyên nghe được cuộc trò chuyện của họ.
"Ngư Hi à, cái cô diễn viên đóng phim phải không, đúng đúng đúng hôm qua còn đánh cờ với tôi đấy."
"Nói bậy nói bạ gì thế! Bác già quá lẫn rồi à!"
"Bác nói là cô bé chơi bài hôm nọ?"
"Chính là cô bé ấy, bác già rồi à? Phim truyền hình cũng không xem."
Vì thế Ngư Hi liền trở thành người nổi tiếng của công viên.
Mỗi lần cô đi dạo, xung quanh đều có rất nhiều ánh mắt nhìn theo, họ tò mò dò xét, cất tiếng tiếc nuối xen lẫn xót xa khó giải thích.
Ban đầu cô còn không quen để tỏ ra bình thường, sau đó tâm trạng đã thay đổi rất nhiều.
Người hâm mộ cũng nghe phong thanh có đến mấy lần, Ngư Hi còn chủ động tổ chức các buổi họp fan nho nhỏ cho họ, trên mạng ồn ào một hồi rồi nhanh chóng bị câu chuyện của những nghệ sĩ khác dìm xuống.
Cô hồn nhiên không buồn để ý, mỗi ngày ngoài đi tập phục hồi chức năng thì sẽ đi dạo một vòng công viên, sau khi kết thúc thì về nhà thuê, ôm kịch bản cùng phim truyền hình không ngừng nghiên cứu.
Liễu Kiện rốt cuộc chọn được hai sinh viên nữ để cô đánh giá, có điều theo lời nói thì vẫn có phần không hài lòng, cậu ta dành ba năm với biên kịch để viết kịch bản Tiêu Lệ Thủy, nên muốn mọi phương diện đều phải hoàn hảo, một chút khuyết điểm nhỏ cũng không muốn chấp nhận.
Ngư Hi trấn an cậu ta trước khi hết năm, nếu không hài lòng thì thay người, lùi thời điểm khai máy lại một thời gian cũng không sao, không cần cứ thế liền quay.
Suy nghĩ của Liễu Kiện không mưu mà hợp với cô, cậu ta lại bắt đầu đi tìm diễn viên.
Giao thừa đến gần, Ngư Hi nhận được điện thoại từ Ngư Kinh Đào, nói sẽ cho người đến đón cô trở về nhà họ Ngư, vẫn là giọng điệu cường thế.
Ngư Hi cự tuyệt rồi cúp máy, chìm trong yên lặng một lúc, bỗng nhiên ôm gối khóc òa.
Trước kia mỗi lần gặp nhau vào năm mới, vẫn luôn là Thịnh Nhàn gọi cho cô.
Mà năm nay.
Không còn Thịnh Nhàn nữa rồi.
Cô khóc xong cứ vậy nằm trên giường, tinh thần vẫn chưa trở lại.
Giang Tĩnh Bạch gọi đến nghe được giọng nói thấp thoáng nghẹn ngào của cô liền nhíu mày: "Cậu khóc à?"
Cô quá nhạy cảm với Ngư Hi, nghe được giọng nói liền đoán được cô ấy đang ôm tâm trạng gì.
Ngư Hi cũng không giấu, kể lại cuộc điện thoại khi nãy của Ngư Kinh Đào, cuối cùng nói: "Trước kia đều là mẹ gọi cho mình."
Nghe vậy, trái tim Giang Tĩnh Bạch cũng như bị bóp nghẹt, cô đặt điện thoại xuống, gọi Tiếu Tri Thu vào, hỏi: "Hôm nào bắt đầu nghỉ?"
Tiếu Tri Thu ôm một chồng giấy, ngẫm nghĩ: "Ngày hai mươi sáu."
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu nhìn lịch trên máy tính, yên lặng rồi nói: "Nghỉ sớm đi."
Cô nói rồi đứng dậy, Tiếu Tri Thu thấy cô cầm áo khoác muốn đi liền hỏi: "Giang tổng đi đâu ạ?"
Giang Tĩnh Bạch nghiêng đầu mỉm cười: "Đi đón vợ về nhà."
Tiếu Tri Thu:...!
Ngư Hi khóc từ trưa rốt cuộc ngừng thút thít khi Giang Tĩnh Bạch đến, cô nghẹn ngào hỏi: "Sao cậu lại đến đây?"
Giang Tĩnh Bạch đi vào ôm lấy cô, cười nói: "Sợ cậu làm nước ngập Kim Sơn*."
Ngư Hi đẩy vai cô: "Có đến mức phóng đại như vậy không"
"Có nếu mình không đến."
Giọng điệu nghiêm túc của cô làm Ngư Hi buồn cười, đau buồn còn vương lại tan đi.
Giang Tĩnh Bạch đẩy Ngư Hi ra ngoài ăn tối, Chung Thần không muốn làm bóng đèn, biết Giang Tĩnh Bạch sẽ đưa Ngư Hi về thành phố B, cô liền đi về trước.
Gió đêm lành lạnh lướt qua gò má hai người, Giang Tĩnh Bạch cúi xuống giúp Ngư Hi cài kín áo khoác.
Nhiệt độ ở thành phố này bốn mùa không chênh lệch bao nhiêu, trời đông giá rét cũng không thấy quá lạnh, nhưng Giang Tĩnh Bạch vẫn lo chân Ngư Hi không chịu được gió thổi, nên đắp kín bằng mấy lớp chăn mỏng.
Ngư Hi đặt hai tay dưới chăn, từng dòng tình cảm ấm áp kéo đến, đưa hơi ấm từ đầu ngón tay truyền vào trong lòng.
Thỉnh thoảng qua người đi đường bước ngang qua, để lại tiếng trò chuyện thấp thoáng.
Cô quay đầu nhìn góc mặt của Giang Tĩnh Bạch, trong lòng thỏa mãn.
Sau khi về căn hộ, Giang Tĩnh Bạch lại xuống nhà mua ít đồ ăn vặt, đều là những thứ Ngư Hi thích ăn, khi quay lại mở cửa ra liền nhìn thấy Ngư Hi đang ngồi trên sô pha xem tivi, bóng lưng thon gầy, tư thế ngay ngắn.
Cô hoảng hốt hai giây, tựa như nhìn thấy Ngư Hi trước kia, thích nằm dài trên ghế sô pha, đung đưa hai chân mình.
Mắt Giang Tĩnh Bạch đỏ hoe.
"Tĩnh Bạch." Ngư Hi nghe được tiếng cửa mở liền quay đầu: "Đến đây xem với mình."
Giang Tĩnh Bạch đặt đồ ăn vặt xuống nói: "Cậu xem trước đi, mình vào phòng tắm."
Âm thanh từ tivi trong phòng khách vang lên, Trái Cây Vui Vẻ thành công nhận được vị trí quán quân trong số các chương trình giải trí của năm nay, những hình ảnh từ mùa bốn cũng được chiếu lại trước khán giả, cư dân mạng bắt đầu phân tích hướng đi của các khách mời.
Vương Ngữ Xuân vẫn không nóng không lạnh từ sau khi tổ chức concert, tính cách của cô ấy quyết định con đường của cô ấy, nếu không thay đổi, thì rất khó để tiếp tục bươn chải trong giới giải trí.
Trương Nhạc Nhạc nổi lên rất nhiều, bộ phim mới sẽ được ra mắt vào năm sau, cô ấy vào vai nữ hai, phần diễn không ít, năm vừa rồi cô ấy giao lưu và tương tác cùng người hâm mộ rất vui vẻ.
Chu Hiểu vẫn đang quay phim, hết năm vẫn chưa trình chiếu.
Về phần Triệu Thanh Bình và Liễu Ngọc Dao, bộ phim có sự hợp tác của hai người sẽ lên sóng sau hai ngày nữa.
Gần đây Liễu Ngọc Dao đang bận rộn tuyên truyền, không có Ngư Hi, cô ấy ngồi vững trên vị trí dẫn đầu lưu lượng, nghe nói khách mời đặc biệt của Danh Nhã năm nay vẫn là cô ấy, có điều lần này là trao giải cho diễn viên nữ chính xuất sắc nhất.
Thành tích của một năm này, sẽ nhanh chóng được phản ánh.
Người hâm mộ của Liễu Ngọc Dao điên cuồng gọi tên, Ngư Hi đọc được cũng mỉm cười, nhắn tin cho cô ấy: Chúc mừng.
Liễu Ngọc Dao trả lời rất nhanh, chỉ có bốn chữ: Xác chết vùng dậy?
Ngư Hi khẽ cười: Vẫn luôn sống.
Liễu Ngọc Dao: Sao nào? Chuẩn bị quay lại? Muốn cọ nhiệt của chị đây? Được rồi, thấy cô đáng thương, cho cô cọ.
Ngư Hi đánh chữ: Vẫn là thôi đi, tôi mà quay lại, cô làm ăn được gì.
Liễu Ngọc Dao gửi lại mấy hình dao nhọn, Ngư Hi cười đặt điện thoại xuống giường, nghiêng đầu nhìn phòng tắm.
Giang Tĩnh Bạch ở trong đấy, hình như hơi lâu thì phải?
Cô lăn bánh xe đến trước phòng tắm, gõ cửa: "Tĩnh Bạch?"
Bên trong đáp lại thấp thoáng không rõ, Ngư Hi lại hỏi: "Mình vào được không?"
Cô vừa nói vừa vặn nắm cửa, mở ra, Giang Tĩnh Bạch đang tắm, cô vừa chuẩn bị lùi ra ngoài liền nghe được tiếng của Giang Tĩnh Bạch: "Ngư Hi, lấy hộ mình cái khăn."
Ngư Hi rút khăn bông bên cạnh, lăn bánh xe đi vào, đưa cho người kia, tay lại bị nắm lấy.
Giang Tĩnh Bạch kéo cô lại, nghiêng nửa người ôm cô vào trong lòng, dòng nước ấm áp chảy xuống rào rào, Ngư Hi giật mình, còn chưa kịp phản ứng liền bị Giang Tĩnh Bạch ôm lên bệ.
Mọi khi luôn tắm rửa một mình, lúc này có thêm một người, Ngư Hi có chút không quen, cô lấy khăn lau mặt mình, hé môi: "Cậu làm gì đấy?"
Giang Tĩnh Bạch ngẩng đầu nhìn cô: "Muốn chơi một trò chơi với cậu."
Ngư Hi nheo mắt: "Trò gì?"
Giang Tĩnh Bạch thản nhiên nói: "Nước ngập Kim Sơn."
Ngư Hi:...!
Hai người chơi đùa hơn một tiếng, Ngư Hi mới được ôm về giường, sau đó Giang Tĩnh Bạch dọn dẹp rồi đi vào, Ngư Hi nhìn thấy cô liền bực mình nói: "Sang phòng bên kia."
Giang Tĩnh Bạch chỉ nhìn cô cười, không lên tiếng.
Ngư Hi nhíu mày: "Cậu còn cười cái gì?"
Giang Tĩnh Bạch bước đến bên giường, ngồi xuống, nghiêng đầu nói: "Trên đường tới đây mình vẫn luôn suy nghĩ một vấn đề."
Thấy người kia tỏ ra nghiêm chỉnh, Ngư Hi tiếp lời: "Vấn đề gì?"
Giang Tĩnh Bạch nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, hé môi: "Trợ lý Tiếu nói, chúng ta giống như đang yêu xa, cậu cảm thấy thế nào?"
Yêu xa?
Ngư Hi không hiểu lắm, gật đầu: "Giống."
Giang Tĩnh Bạch cầm khăn lau mái tóc ẩm ướt, chân thành nói: "Vậy cậu có biết, yêu xa ghét nhất điều gì không?"
Ngư Hi vuốt tóc: "Điều gì?"
Giang Tĩnh Bạch cười: "Ghét nhất là lãng phí thời gian."
"Lãng phí thời gian là thế nào?"
Giang Tĩnh Bạch đặt khăn lên tủ đầu giường, tắt đèn lớn trong phòng, bật đèn ngủ mờ nhạt, cuối cùng đi đến bên giường, nhìn chăm chú vào đôi mắt của Ngư Hi, cất tiếng rất nhẹ: "Ngoại trừ trên giường, tất cả mọi việc đều là lãng phí thời gian."
Ngư Hi:...!
- -------
*Nước ngập Kim Sơn/Thủy mạn Kim Sơn: là câu thành ngữ bắt nguồn từ một chi tiết trong truyền thuyết dân gian Bạch Xà truyện, trong đó Hứa Tiên bị Pháp Hải bắt nhốt tại chùa Kim Sơn, không cho đoàn tụ với Bạch Nương Tử.
Vì muốn cứu Hứa Tiên, Bạch Nương Tử cùng Tiểu Thanh đấu pháp với Pháp Hải, dẫn nước từ Tây Hồ làm ngập chùa Kim Sơn, nhưng vì đang có thai, Bạch Nương Tử không cứu được Hứa Tiên [...].
Truyện khác cùng thể loại
89 chương
17 chương
42 chương
112 chương
93 chương
89 chương