Phàm Tình Tục Ái
Chương 40
Edit: Sóc Là Ta
Sáng sớm, ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào gian phòng, Tần Thanh khẽ nhíu lông mày, lông mi thật dài khẽ run lên, lập tức mở mắt ra.
Cô ngước lên nhìn thấy khuôn mặt người nằm bên cạnh mình, trên mặt phảng phất nụ cười ngọt ngào.
Trong lòng cô thầm nói: Mỗi ngày đều yêu nhau hạnh phúc.
Tần Thanh cẩn thận bước xuống giường đi vào toilet.
Lúc cô bước ra thì thấy Tống Vũ Thành vẫn ngủ ngon lành như trước.
Cô rón rén mở cửa đi xuống lầu.
Đến khi cô đi mua bữa sáng trở về, Tống Vũ Thành đã mặc quần áo chỉnh tề ngồi bên giường. Vừa nhìn thấy cô bước vào, anh mỉm cười ôn hoà với cô.
"Anh tỉnh rồi sao?" Tần Thanh đưa cho anh bàn chải đánh răng và khăn mặt mới, cũng ngọt ngào cười với anh.
Tống Vũ Thành kéo tay cô lại đến trước mặt mình, đứng đối diện với cô, sau đó ôm eo cô, đầu chôn vào người cô.
"Thời gian không còn sớm, anh bị muộn bây giờ." Tần Thanh âu yếm vuốt tóc anh nói.
Lúc Tống Vũ Thành từ toilet đi ra thì Tần Thanh đang dọn bữa sáng trên bàn. Bữa sáng bao gồm có bánh quẩy, sữa đậu nành, bánh tiêu, bánh bao kiểu Trung Quốc.
"Chung quanh đây cũng chỉ có thể mua được những thứ này." Tần Thanh có chút thẹn thùng nói.
Tống Vũ Thành thong thả ngồi trên chiếc ghế bằng sắt, tay cầm một cái bánh tiêu, tùy ý hỏi: "Gần đây Lục Kiếm Thăng thường xuyên đến tìm em sao?"
"Em và anh ta thật sự không có gì." Tần Thanh vội vàng giải thích, cô cũng quan sát sắc mặt của Tống Vũ Thành, nhỏ giọng nói, "Sau đó em cũng không nói tạm biệt."
"Anh ta sẽ lại tìm em nữa thôi." Tống Vũ Thành rất bình tĩnh nói.
Tần Thanh có ý châm chọc nói: "Anh ta là công tử nhà giàu, tính tình bất định nên có lẽ sẽ không tốn thời gian để dây dưa với em nữa đâu." Cô dừng một chút, giọng điệu trở nên dè dặt, nói: "Em cũng đã nói với anh ta rằng em đã có bạn trai nhưng anh ta không tin.” Sau đó cô nhìn Tống Vũ Thành với ánh mắt mong chờ.
Tống Vũ Thành cũng không nhìn cô, vẻ mặt nghiêm túc dị thường nói: "Anh và anh ta cũng được xem như là thân thích. Vì lẽ đó, em đừng để ý tới cậu ta." Anh dừng lại một chút "Anh không muốn có xích mích lẫn nhau."
Tần Thanh không rõ: "Vậy sau này em nên làm gì với anh ta?"
"Cũng như trước thôi." Tống Vũ Thành nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nói: "Cũng đừng cho cậu ta biết chuyện giữa chúng ta."
Tần Thanh cảm thấy một trận nghẹt thở, trong lòng đột nhiên nặng nề. Tuy rằng nội tâm cuồn cuộn dậy sóng nhưng ngoài mặt cô vẫn bình tĩnh đáp: "Được!"
Trên đường đi làm, Tần Thanh yên tĩnh ngồi ở vị trí kế bên tài xế, không nói tiếng nào nhìn ngoài cửa sổ.
Tống Vũ Thành lái xe tựa hồ cũng mang tâm sự nặng nề.
"Anh có thể để em xuống ở đây được rồi." Tần Thanh đột nhiên nói: "Từ đây đến công ty, em chỉ đi bộ có mười phút thôi."
Tống Vũ Thành nghiêng đầu nhìn cô nói: "Không cần như vậy."
"Em sợ sẽ bị đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy." Tần Thanh cực kỳ bình tĩnh nói.
Tống Vũ Thành đột nhiên dùng lực nắm chặt tay lái nhưng anh vẫn không nói gì.
Chừng ba phút sau, cách công ty một khoảng xa, Tống Vũ Thành cho xe dừng ở ven đường.
"Em có thể hiểu anh sao?" Tống Vũ Thành vẫn nhìn phía trước xe hỏi.
"Có thể." Tần Thanh lập tức đáp: "Em không đòi hỏi gì thêm, chỉ cần tình cờ có thể nhìn thấy anh là tốt rồi."
"Sẽ không chỉ là tình cờ, anh sẽ cố gắng gặp em khi có thời gian rảnh." Tống Vũ Thành nắm tay cô, nói: "Anh cũng không thể nhịn được khi nhìn thấy em không vui."
Tần Thanh hiểu ý nở nụ cười thật tươi, sau đó mở cửa xe bước ra ngoài.
Tống Vũ Thành vẫn ngồi trong xe, nhìn bóng dáng đơn độc của Tần Thanh càng đi càng xa, cứ như vậy thật lâu anh cũng không khởi động rời đi.
Sáng sớm từ lúc bước vào công ty, cô bận rộn liên tục. Cuối cùng cũng đến giờ nghỉ trưa, Tần Thanh chậm rãi xoay người, ngồi dựa vào ghế. Lữ Đan ngồi bên cạnh hỏi cô hôm nay sẽ ăn món cơm trộn ngũ vị hương được không? Tần Thanh vừa định nói muốn ăn cơm chiên Dương Châu nhưng chuông điện thoại di động ngăn lại.
Một dãy số xa lạ, Tần Thanh không nghĩ nhiều, liền trực tiếp nhấn nút nhận cuộc gọi.
"Cô là Tần Thanh, tiểu thư Tần sao?" Đối phương trực tiếp hỏi, trong giọng nói mang theo vài phần kiêu ngạo.
"Là tôi, còn cô là ai?" Tần Thanh cảm thấy giọng nữ trong điện thoại rất quen, hình như cô đã từng nghe qua.
"Tôi là Vạn Triển Đình, bây giờ chúng ta gặp nhau đi." Giọng điệu đối phương không chút khách khí nói.
Trái tim Tần Thanh đột nhiên nhảy lên, trong đầu cô nhanh chóng tìm ra cái tên này, trong lòng cảm thấy bất an cùng lo lắng.
Tần Thanh vốn muốn cự tuyệt nhưng đối phương không cho cô có cơ hội cự tuyệt, nói xong địa chỉ liền cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Tần Thanh ổn định tâm tình. Cô biết đối phương nhất định là vì Tống Vũ Thành mà muốn gặp mặt cô.
Đã như vậy, cô không đi không được.
Tần Thanh đi tới địa điểm hẹn trước, đó là một nhà hàng kiểu Tây tao nhã, lịch sự.
Mới vừa đi tới cửa, liền có một người đàn ông mặc áo đen bước lên đón: "Cô là tiểu thư Tần sao?" Người đàn ông lạnh lùng, giọng điệu cứng rắn hỏi.
"Là tôi." Tần Thanh không nao núng đáp.
"Mời đi theo tôi."
Tần Thanh bị người kia dẫn đến lầu hai, đến một gian phòng độc lập với bên ngoài.
Vừa vào cửa, Tần Thanh liền nhìn thấy một cô gái trẻ mặc bộ áo liền quần màu vàng, tóc dài xõa vai, khuôn mặt quyến rũ. Cô gái này hình như chính là người ngày đó đứng bên cạnh Tống Vũ Thành.
Vạn Triển Đình bắt tréo hai chân, ngồi dựa vào chiếc ghế salon bằng da màu nâu, ánh mắt kiêu ngạo lạnh lùng đánh giá Tần Thanh từ đầu đến chân.
Sắc mặt Tần Thanh bình tĩnh nhìn lại, cảm thấy cô gái trước mặt mình có chút không giống người ngày hôm đó đứng cạnh Tống Vũ Thành.
"Mời ngồi." Vạn Triển Đình rốt cục mở miệng nói.
"Cảm ơn!" Tần Thanh ngồi vào chiếc ghế salon đối diện, đối mặt với Vạn Triển Đình.
Người thanh niên dẫn Tần Thanh bước vào đây giờ đang đứng phía sau Vạn Triển Đình, anh ta cũng chưa từng rời khỏi cô ta, có vẻ như anh chính là hộ vệ của cô.
Nhìn thoáng qua trông sắc mặt Tần Thanh rất bình tĩnh nhưng chỉ mình cô biết tay mình đang đổ mồ hôi, mà trong lòng lại cảm thấy rất hồi hộp.
Từ trước đến giờ, Tần Thanh chưa từng nhìn ai một cách chính diện như thế.
Vạn Triển Đình đẩy ly cà phê đến trước mặt cô, tươi sáng cười một tiếng nói: "Anh Vũ Thành thích nhất là loại cà phê này, nghĩ rằng cô cũng yêu thích nên tôi tự quyết định gọi cho cô một ly."
"Thật ngại quá, tôi không uống cà phê." Tần Thanh cười nói:"Vũ Thành cũng không có ý ép buộc tôi phải thích những món anh ấy thích mà tôi cũng không có ý định làm vậy."
Vạn Triển Đình "hừ" một tiếng, nói: "Xem ra cô cũng không yêu anh ấy nhiều như vậy." Cô nhíu hàng lông mày, nói: "Tôi biết hiện tại hai người đã ở cùng nhau. Cô ở bên cạnh anh ấy là vì tiền hay là vì anh ta?"
"Trước tiên có thể nói cho tôi biết" Thân thể Tần Thanh chồm về phía trước kiêu ngạo nói: "Cô đang lấy thân phận gì tới hỏi tôi những vấn đề này? Sau đó tôi có thể xác định có nên nói đáp án với cô hay không."
Vì khí thế bức người của đối phương, Tần Thanh cũng không ngờ mình lại quật cường đến như vậy. Kỳ thực, trong lòng cô cảm thấy vô cùng chột dạ, như mình đang trộm đồ của người khác nhưng miễn cưỡng lại không chịu nhận tội.
Vạn Triển Đình nghe vậy cười ra tiếng, cô ta cực kỳ ngạo mạn liếc xéo nhìn Tần Thanh, nói: "Không ngờ cô lại đặc biệt như vậy."
"Khi Vạn Triển Đình tôi hỏi thì không có mấy người dám không trả lời. Nhưng vì anh Vũ Thành, tôi cũng sẽ không tính toán với cô. Thực ra đáp án của cô là gì thì tôi cũng sẽ không thèm để ý nhưng tôi có thể trả lời câu hỏi của cô. " Vạn Triển Đình ung dung thong thả nói: "Từ nhỏ, tôi và Tống Vũ Thành đã là thanh mai trúc mã, hai đứa vô tư đùa giỡn như thế. Vì lẽ đó, tôi và anh ấy cũng có thể xem là anh em, cũng có thể xem như bạn bè, đặc biệt tôi còn rất yêu anh ấy." Khuôn mặt Vạn Triển Đình tỏ vẻ không đáng là gì "Cô cứ cho tôi là tình địch của cô cũng được."
Tần Thanh nhìn thẳng vào mắt cô ta, giọng bình tĩnh nói: "Nếu như anh ấy cũng yêu thích cô, như vậy xem như là cô cũng tình địch của tôi."
"Cô cũng đừng lo lắng, tôi không phải có ý muốn đến cướp đàn ông với cô." Vạn Triển Đình giơ tay trái vỗ tay một cái, hộ vệ đứng phía sau hiểu ý đưa cho cô một điếu thuốc. Vạn Triển Đình thong dong đốt thuốc, khói thuốc bay lên một tầng mỏng. Cô tiếp tục nói: "Tôi chỉ hiếu kỳ muốn gặp người phụ nữ khiến Tống Vũ Thành yêu thương đến nỗi hồn vía lên mây, muốn xem cô ta có dáng dấp thế nào mà thôi.”
Tần Thanh im lặng không nói gì nhìn chằm chằm người phụ nữ ngồi trước mặt mình, có cảm giác người này giống đàn chị trong giới xã hội đen mà cô vẫn nhìn thấy trong phim truyền hình nhiều tập. Đây là loại người cô chưa từng gặp. Cô thầm nghĩ thật không hổ danh là con gái của Vạn Cửu gia, hổ phụ sanh hổ tử.
"Cô cảm thấy Tống Vũ Thành là người thế nào?" Vạn Triển Đình đột nhiên hỏi: "Có phải là một người đàn ông săn sóc chu đáo, toàn vẹn về mọi mặt?"
Tần Thanh không biết tại sao cô ta lại hỏi như vậy nhưng cô cũng bình tĩnh gật gù.
"Nhìn đàn ông không nên chỉ nhìn ở mặt ngoài." Vạn Triển Đình nuốt mây nhả khói cười nói.
Tần Thanh không hiểu nhìn lại cô ta, chờ cô ta tiếp tục nói.
"Tống Vũ Thành cũng không đơn giản như trong tưởng tượng của cô chút nào. Cô có biết kết cục của người bạn gái cũ của anh ta thế nào không?" Ánh mắt Vạn Triển Đình lạnh lùng nhìn cô, gằn từng chữ một, nói: "Chết oan chết uổng."
Tần Thanh khiếp sợ không gì sánh nổi, nuốt nước miếng, hỏi: "Rốt cuộc cô muốn nói gì?"
"Không có gì." Vạn Triển Đình cười nhạt nói: "Chỉ muốn thiện ý nhắc nhở cô, yêu anh ta thì đừng nên ra oai, nhất là đừng nên phản bội anh ấy."
Đầu óc Tần Thanh nhanh chóng nhớ lại chuyện trong quá khứ, Đan Ni Nhĩ từng nói với cô những lời tương tự. Cô tò mò hỏi: "Cô nói Vũ Thành đã giết bạn gái cũ của anh ấy sao?"
"Cũng không thể nói vậy." Vạn Triển Đình cười nói: "Thực ra người phụ nữ kia đã có một cái chết bất ngờ, bị tai nạn giao thông bất ngờ."
Sắc mặt Tần Thanh biến đổi đến trắng bệch.
"Tôi không biết cô có đủ can đảm tiếp tục ở bên cạnh anh ta hay không nhưng cô cũng nên cẩn thận trong lời ăn tiếng nói cũng như hành động của mình." Vạn Triển Đình cầm điếu thuốc trong tay, đè xuống và dập tắt nó: "Nếu không có một ngày chết rồi thì cũng không biết lý do tại sao mình lại chết."
Tần Thanh không biết cuối cùng mình rời khỏi quán cà phê kia làm sao. Cô hốt hoảng đi vào một siêu thị, mua cốc trà sữa và trở về công ty. Sau đó, cô mới nhận ra mình đã trả tiền mà quên cầm theo cốc trà sữa kia.
Sau khi tan ca muộn, Tần Thanh ngồi vào xe Tống Vũ Thành.
Trong lòng bất an, cô nghĩ đi nghĩ lại, rốt cục mở miệng nói: "Ngày hôm nay tiểu thư Vạn có tới tìm em."
"Tiểu thư Vạn nào?" Tống Vũ Thành chuyển tay lái, thuận miệng hỏi.
Tần Thanh không đáp, chỉ nhìn anh.
Tống Vũ Thành nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, đột nhiên nhíu mày: "Vạn Triển Đình? Là Vạn Triển Đình sao?"
"Vâng." Tần Thanh thẳng thắn đáp.
"Cô ấy tìm em làm gì? Cô ấy nói gì?" Tống Vũ Thành hừ lạnh một tiếng, "Thực sự lá gan không nhỏ, lại dám tìm em nữa."
"Cô ấy nói cô ấy và anh là thanh mai trúc mã." Tần Thanh thăm dò nói.
"Vậy sao? Khi còn bé, chơi cùng nhau thì gọi là thanh mai trúc mã à?" Giọng Tống Vũ Thành tỏ vẻ không thích.
"Cô ấy nói quan hệ giữa cô ấy và anh rất tốt."
Tống Vũ Thành quay đầu nhìn Tần Thanh, hỏi: "Em thấy anh giống loại người khi còn bé có thể cùng con gái chơi đùa sao?"
Tần Thanh sửa lại: "Cô ấy nói cô ấy yêu anh từ nhỏ rồi."
Tống Vũ Thành giả vờ cười đắc ý nói: "Phụ nữ yêu anh rất nhiều." Anh đưa tay kéo tay Tần Thanh, dùng sức nắm chặt "Nhưng anh chỉ một mực yêu thích một mình em thôi."
Truyện khác cùng thể loại
53 chương
67 chương
127 chương
78 chương
56 chương
23 chương
108 chương
22 chương