_Nè con kia tính ăn vạ à? Trong đám nam thanh nữ tú kia có người mỉa mai cô, cô ta hất mặt muốn gây sự với cô _Cái gì đấy? Tên con trai thô bỉ giật ốp lưng của cô còn trề môi chê bai _Trả cho tôi... Hạ Di không màn đến vết thương ở tay, cô giật lại ốp lưng nhưng không được _Tránh ra xem.... Tên con trai mạnh tay đẩy cô một cái, cô ngã ra đất lần nữa, tên biến thái đó còn nắm cổ áo cô sĩ vã _Thứ bẩn thỉu đã động trúng bọn tao, làm bẩn quần áo đắt tiền của bọn tao còn không biết xin lỗi muốn ăn vạ à? _Cho nó ít tiền làm sạch bản thân đi, vừa nhìn đã bẩn cỡ này thì làm sao có đẳng cấp nói chuyện với bọn mình... Một cô gái trong đám nặng lời sĩ nhục cô, cả đám cười cợt lớn tiếng vây quanh, nước mắt cô bắt đầu ứa ra uất ức... _Đứng lên... Phàm Khiết Thần xuất hiện, hắn nhẹ nhàng từ phía sau đỡ cô đứng dậy, cô ngẩn mặt xoay lại thì nhìn thấy hắn, chưa bao giờ cô nhìn thấy hắn mà an tâm như bây giờ, giọng nói lần này còn rất trầm ấm, hành động cực kỳ ôn nhu mềm mỏng, hắn từ từ phủi bụi trên người cô, hắn kéo cô đứng cạnh hắn, còn nắm tay cô rất chặt, hơi ấm từ bàn tay mạnh mẽ lúc này là an ủi lớn nhất cho cô _Phàm chủ tịch....đây là người quen của ngài sao? Thật ngại quá chúng tôi không biết tất cả là do hiểu lầm thôi Tên con trai lúc nãy là chủ đầu tư của chợ phiên này, hôm nay Phàm Khiết Thần đến là để tham dự lễ khai trương không ngờ lại nhìn thấy cảnh người phị nữ của hắn bị ức hiếp _Đây gọi là hiểu lầm sao? _Bốp... Hắn mạnh tay đấm vào mặt tên đó, anh ta ngã xuống đất trước mặt nhiều người như cảnh tượng xấu hổ lúc nãy cô bị sỉ vã vậy _Lúc nãy là ai kiếm chuyện với Tịch Hạ Di? Hắn chỉ tay một vòng vào mặt cả đám lúc nãy, tất cả đều run rẩy cúi mặt, để hắn phát hiện có kẻ chê cười sĩ nhục cô thì tên đó tự biết hân biết phận tìm một nơi yên nghỉ là vừa _Nếu ai ức hiếp Tịch Hạ Di thì tôi sẽ trả lại gấp nhiều lần Hắn nói lớn, không khí xung quanh im lặng, cô chỉ biết len lén nhìn hắn, lần đầu tiên hắn tốt với cô như vậy, cô thấy an tâm hơn, cảm giác bất an về hắn giảm đi được phần nào, hình tượng người nào đó mang cánh thiên thần hiện ra trong đầu cô _Thì ra...Phàm chủ tịch không đến nỗi xấu xa Cô nghĩ thầm, cảm thấy cách che chở đặt biệt này thật khác con người khô khan lần đầu cô gặp. Bàn tay nhỏ báu rất chặt eo áo người nào đó, cô như con thỏ nhỏ nép sau lưng hắn _Ngày mai đóng cửa luôn chỗ này đi Hắn chậm rãi nói, bản thân không muốn cô bị thiệt thòi, ai dám xem thường cô hắn nhất định không bỏ qua, cho cô về nhà với gia đình hắn thật sự không yên tâm chút nào, một sợi tóc của cô cũng không muốn kẻ bỉ ổi nào làm tổn hại _Đừng mà...họ còn phải mưu sinh Cô nắm tay hắn hốt hoảng nói, hắn có cần tuyệt tình vậy không? Thấy cô nắm tay hắn hắn nhìn cô, ánh mắt sắc bén chứa đầy quyến rũ, cô ngại quá bỏ tay ra khỏi tay hắn _Được...là do em quyết định...Phiến Đông chúng ta đi _Thuộc hạ nghe rồi ạ Phiến Đông vâng dạ cúi đầu đi theo hắn, trên tay cầm luôn cái ốp lưng của cô _Phiến Đông trả ốp lưng cho tôi Tịch Hạ Di đòi lại ốp lưng của mình thì Phiến Đông không cho phép còn chuyền tay đưa cho Phiến Tây _Đây là quà sinh nhật của Phàm chủ tịch chứ gì? Để tôi góp ý nha. Phàm chủ tịch xài điện thoại cao cấp nên loại ốp này không đúng kích cỡ _Phàm chủ tịch...ngài nhận nó chứ? Phiến Đông vui vẻ ra sức lấy lòng hắn, hắn nhìn cái ốp lưng không nói mà chỉ bỏ túi _Tôi không nói ngày mai là ngày sinh nhật của Phàm chủ tịch mà cô cũng biết hay thật...cuối cùng não cô cũng có nhiều nếp nhăn hơn rồi đó, thông minh hơn một chút Cô không để ý, do xung quanh đông người ồn ào nên cô không nghe rõ lắm, vì vậy mọi hoạt ngôn của Phiến Đông cô nghĩ là do thuộc hạ của hắn cố ý tịch thu ốp lưng của cô _Trời ơi...ốp lưng của mình...làm sao đây? Hic...tốt nhất là không nên chọc giận Phàm chủ tịch...nếu không thì mình không được ở nhà nữa...khó khăn lắm mình mới thoát khỏi nơi địa ngục đó Tịch Hạ Di lẳng lặng lủi thủi bỏ về nhà, cô luyến tiếc nhìn cái ốp lưng đang ở trên tay hắn _Ngày mai là là sinh nhật của anh Vỹ Nhân rồi, mình không thể đến gần anh ấy mình định chuyển quà cho anh ấy cũng không được...tại sao chứ...giữa mình và anh ấy hết duyên rồi hay sao? Cô buồn bã thở dài, cô không dám gặp Vỹ Nhân vì sợ hắn gây khó dễ Phàm Khiết Thần để cô được tự do ở nhà một ngày nữa, hắn không bắt cô về cùng hắn nên Phiến Đông và Phiến Tây thấy rất lạ, ngồi trên xe ra về, Phiến Tây liền hỏi _Phàm chủ tịch, ngày mai là sinh nhật của ngài rồi, ngài để cô ta về nhà thật sao? Năm nào cũng vậy, ngày sinh nhật của hắn rất nhạt nhẽo vì hắn và gia đình từ lâu lắm rồi không gặp nhau, hắn gần như không muốn về Phàm gia và cũng không muốn nhắc đến. Tự trọng của hắn càng không muốn miễn cưỡng cô ở lại ăn mừng sinh nhật với hắn, hắn không muốn bộc lộ quá nhiều về cảm xúc trong nội tâm _Ghé trung tâm thương mại tôi muốn mua điện thoại sử dụng loại ốp này Hắn không trả lời câu hỏi của thuộc hạ, hắn bảo tài xế dừng ở trung tâm thương mại chỉ để mua một cái điện thoại phù hợp với cái ốp lưng của cô _Phàm chủ tịch ngài cần gì nhọc công như thế, cứ ở nhà gọi điện là có người đem đến ngay mà... Hắn rất thích cái ốp lưng của cô và hắn không hề biết cái ốp lưng đó cô dành tặng cho người cô thích, nếu hắn biết thì... Tiếp theo: Chap 25 Sự thật không tốt đẹp By Thuytinh103