Bích Linh nghe xong lời này, đương nhiên bị chấn động mạnh. Cổ tay y vừa chuyển, trường kiếm trong tay phát ra hàn khí bức người, nói, “Ta vốn muốn tha cho ngươi một mạng, nhưng giờ xem ra, phải chỉnh đốn lại ngươi rồi.” Trong khi nói chuyện, y lại khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng, tiếp tục vung kiếm. Lần này đến lượt Trương Triệu Huyền ôm Diệp Thanh tránh kiếm. Trước kia, khi hắn còn có cuốn tiên thư, sử dụng pháp thuật gì cũng lộn xộn, động một chút là phản phệ lên người mình. Bây giờ chú ngữ gì cũng không nhớ được, nhưng ngược lại, dùng rất tốt, cầu lửa và sấm sét từng thứ đến chào hỏi Bích Linh, nhất thời khó phân thắng bại. Bích Linh không ngờ Trương Triệu Huyền có thể đánh ngang tay với mình, lại càng chắc chắn trước giờ hắn hồ đồ đều là giả dối, y nheo mắt, càng không lưu tình, dồn tự hơn nửa linh lực lên đầu mũi kiếm, vung tay lên, lạnh lẽo mà sắc bén. Trương Triệu Huyền bị bức phải liên tiếp lùi về phía sau, hắn quyết tâm liều ậng, cũng định biến ra một thanh kiếm để đối kháng cùng y. Vậy mà, chỉ vừa phân tâm, Bích Linh đã có cơ hội, trường kiếm đâm thẳng vào bả vai hắn. Một kiếm này nếu đâm trúng, nhiều lắm cũng chỉ chịu vết thương nhẹ. Trương Triệu Huyền nhíu nhíu mày, căn bản không để ý, nhưng Diệp Thanh vốn đang hôn mê trong lòng lại đột nhiên động đậy, lần nữa đỡ thay hắn một kiếm. “Xuy –” Lưỡi kiếm sắc bén lướt qua tay Diệp Thanh, nhuộm bạch y thành một màu đỏ sậm. Nhưng Diệp Thanh không hề rên lấy một tiếng, hai mắt vẫn nhắm nghiền như cũ, vẫn chưa khôi phục tri giác. Đến lúc này, y vẫn muốn bảo vệ hắn chu toàn. Chỉ một cái nhăn mày của người trong lòng, y cũng không nỡ, làm sao có thể để hắn phải thụ thương? Trương Triệu Huyền chậm rãi rũ mắt, chạm tay lên vết máu ấm áp của Diệp Thanh, ngực run rẩy, trong lòng đau đớn vô biên. Diệp Thanh không muốn hắn thụ thương, lẽ nào hắn lại cam lòng để y chịu thay? Nghĩ rồi, ánh mắt cũng tối đi vài phần, lạnh lùng trừng mắt nhìn Bích Linh, giơ tay chỉ về phía trước một cái, sau đó chậm rãi nắm lại thành quá đấm. Rõ ràng hắn không hề niệm chú ngữ, bàn tay lại nổi lên ánh sáng nhàn nhạt, tóc không gió mà bay, toàn bộ không gian đều chịu ảnh hưởng từ hắn. Bích Linh nhất thời đờ đẫn, bật thốt lên, “Ngươi…!” Lời còn chưa nói xong, đã bị cuốn vào khe hở, chuyển mắt đã biến mất. Tất cả trở lại bình thường. Trương Triệu Huyền mắt thấy Bích Linh tan biến không còn dấu tích, cách một lúc lâu mới bình tĩnh lại, cúi đầu nhìn cánh tay phải vẫn đang tỏa sáng, hoảng sợ nhận ra mình đã làm gì. Hắn hắn hắn … làm Bích Linh tiên quân bảo thủ vô tình biến mất rồi? Ách, tuy đây là tâm nguyện của hắn rất nhiều năm, nhưng làm sao có thể dễ dàng như vậy? Hơn nữa, tên Bích Linh kia còn lợi hại hơn hắn, hẳn là có thể tự về được a!? Trương Triệu Huyền nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy Diệp Thanh nhà hắn là quan trọng nhất, vì vậy vứt hết việc vặt sang một bên, chuyên chú bảo vệ nguyên thần cho Diệp Thanh. Toàn thân Diệp Thanh được một tầng ánh sáng màu vàng bao phủ, nhưng khuôn mặt lại ngày càng tái nhợt, vết máu mờ ảo, vết tích ma hóa rõ ràng. Làm sao đây? Trương Triệu Huyền vững vàng nắm tay Diệp Thanh, không ngừng truyền linh lực qua, trong lòng hoảng loạn vô cùng. Định hồn chú chỉ có tác dụng tạm thời, nếu không nghĩ được biện pháp cứu người, Diệp Thanh vẫn khó mà thoát khỏi kết cục hồn phi phách tán. Đúng rồi, tim của hắn! Chỉ cần Diệp Thanh ăn tim hắn, tự nhiên có thể tăng cường yêu lực, thuận lợi vượt qua kiếp nạn này! Trương Triệu Huyền hít sâu một hơi, mạnh tay xé áo, không chút do dự mà đè ngón tay lên ngực mình. Nhưng vừa định dùng sức, cổ tay đã bị người nắm lấy. Chẳng biết từ lúc nào, Diệp Thanh đã mở mắt, nhìn thẳng vào mắt hắn. Lúc này, Trương Triệu Huyền cũng không nhịn được mà mặt đỏ tim đập, nói, “Diệp công tử, ngươi tỉnh rồi?” Sắc mặt Diệp Thanh trắng bệch, nhìn thật yếu ớt, nhưng ánh mắt lại cực kỳ trấn định, hỏi, “Ngươi đang làm gì?” “Ách, moi, moi…” “Moi tim mình ra cho ta ăn?” Khóe miệng Diệp Thanh khẽ cong, tự tiếu phi tiếu, “Ngươi moi tim mình ra, sau đó định sống thế nào?” “Cái này…” Chưa nghĩ đến. “Ngu ngốc.” Diệp Thanh cúi đầu cười rộ lên, động tác nhẹ nhàng, ôm lấy cánh tay hắn, mười đầu ngón tay siết chặt, “Nếu ngươi chết, ta sống còn có ý nghĩa gì?” Tiếng nói vừa mềm mại, lại nhẹ nhàng, thật động lòng người. Trương Triệu Huyền nghe được giọng nói ôn hòa này, thân thể liền mềm nhũn xuống, quả nhiên không nhớ đến chuyện moi tim nữa, chỉ gắt gao ôm lấy người trong lòng, nói, “Ta cùng ngươi, hồn phi phách tán.” Diệp Thanh vẫn cười, hỏi, “Ai nói ta sẽ hồn phi phách tán?” “Di? Con miêu yêu kia…” “Ngươi tin tưởng hắn như thế?” “Dĩ nhiên không phải!” Trương Triệu Huyền thấy Diệp Thanh lại tức giận, sao còn dám thừa nhận? Vội vã lắc đầu. Con ngươi Diệp Thanh như tối đi, vừa cười vừa thở dài, ôn nhu nói, “Ta trải qua thiên tân vạn khổ, biến thành bộ dáng như lúc này, lẽ nào chỉ gặp ngươi là đủ rồi? Đã yêu ngươi, nếu không thể sống cùng ngươi, thì thật đáng tiếc.” “Di?” “Cho nến từ trước khi gặp ngươi, ta đã chuẩn bị kỹ, đã chuẩn bị hết rồi, không cần moi tim ngươi ra ăn cũng có thể thuận lợi vượt qua kiếp nạn này, căn bản không có nguy cơ hồn phi phách tán. Tiên quân kia đột nhiên lại chạy tới góp vui, hại ta phải sửa lại kế hoạch.” “A?” “Vừa rồi ta để y đâm một kiếm, là để dẫn tiên khí qua đây, đối kháng cùng ma lực trong cơ thể ta. Tuy nói là nguy hiểm, nhưng lúc này chân nguyên quy nhất*, đã thành công rồi.” *Chân nguyên quy nhất = Hình như là =))) kiểu mấy thứ ma lực yêu lực đối kháng nhau xong thì quay về bình thường ấy … “A!” Nghe đến đây, Trương Triệu Huyền không khỏi kêu thành tiếng, giương mắt đờ đẫn. “Diệp công tử, chuyện quan trọng như vậy, sao ngươi không nói sớm một chút?” Diệp Thanh chớp mắt, cười không đáp, chỉ nói, “Những lời ngươi vừa nói, ta đều nghe thấy.” Di di? Hắn vừa nói cái gì? Hắn tình nguyện bất chấp đến cùng, hắn cam tâm nhập ma cùng Diệp Thanh, thậm chí vì xúc động trong chốc lát, hắn còn khiến Bích Linh tiên quân dịch chuyển đến nơi nào không biết… Đáng chết! Hắn cũng đã trăm nghìn tuổi rồi, cái này… Trong lòng Trương Triệu Huyền khẽ động, mặt đỏ lên thật nhanh. Diệp Thanh nhìn thấy mà buồn cười, ngửa đầu hôn môi hắn, mềm giọng nói, “Biết ngươi tin miêu yêu mà không tin ta, ta cũng nên tức giận nhỉ? Nhưng mà, cái này xem như hòa nhau đi.” “Diệp Thanh, Diệp Thanh…” Trương Triệu Huyền nhẹ nhàng gọi tên y, không kiềm chế được mà hôn môi y. Triền miên qua đi, khí tức Diệp Thanh ngày càng yếu, hai tay vịn bả vai Trương Triệu Huyền, chậm rãi nhắm mắt, đứt quãng nói, “Linh hồn ta đã trọng tố*, lập tức sẽ tái sinh. Chỉ là thân thể này không dùng được nữa, ngươi giúp ta… tìm một cơ thể phụ.” *Trong tố = Kiểu nó ổn định lại ấy: