Phàm nhân tu tiên 2
Chương 94 : Di ngôn của tổ thần
Dịch giả: loki1994 & cubihu
Hàn Lập kềm chế nội tâm hưng phấn, ý niệm trong lòng quay cuồng.
Xem ra quả nhiên hắn đoán không sai, lúc trước Cự nhân một mắt phát ra ánh sáng có chứa năng lực gây hiệu quả trì trệ, chính là ẩn chứa một loại lực lượng pháp tắc công kích nào đó.
Chỉ là Độc Mục này tản mát ra đến tột cùng là loại pháp tắc nào thì hắn không dám xác định.
Tuy nhiên, Cự nhân này thi triển phần lớn thủ đoạn là thuộc tính Thổ, lại từng thi triển qua một loại thần thông nào đó tăng trọng lực lên đối thủ. Chẳng lẽ, bên trong con mắt này ẩn chứa pháp tắc có thuộc tính Thổ cùng pháp tắc có thuộc tính Trọng lực?
"Có lẽ vậy..."
Hàn Lập lắc đầu, không nghĩ nhiều nữa.
Mặc kệ là ẩn chứa pháp tắc gì, hắn chỉ cần biết đây là tài liệu ẩn chứa lực lượng pháp tắc là đủ rồi.
Tâm niệm Hàn Lập vừa động, con mắt xanh đen trước người lóe lên rồi tiêu tán. Mặt hắn lộ ra một vẻ mệt mỏi.
Hắn lật tay lấy ra một gốc Vân Hạc Thảo, nuốt vào, sau một lát mới khôi phục lại.
Hàn Lập đem Độc Mục thu hồi trong pháp khí trữ vật, rồi lật tay lấy ra một vật là viên hạch đào mặt người mà trước đây hắn đã dùng thần thức tra xét qua.
Miệng Hàn Lập mấp máy lẩm nhẩm lập tức hai mắt cùng Phá Diệt Pháp Mục ở mi tâm lóe lên lần nữa rồi bắn ra ba đạo quang mang, ngưng tụ ra con mắt màu xanh đen.
Gợn sóng xanh đen bao phủ hạch đào mặt người. Thần niệm tinh ti cũng xuất hiện cùng thẩm thấu vào bên trong hạch đào.
Thời gian từng giờ trôi qua, Hàn Lập khẽ nhếch miệng rồi mở mắt.
Con mắt xanh đen lóe lên tiêu tán, thần niệm tinh ti cũng rời khỏi hạch đào.
Hắn lần nữa lấy ra một gốc Vân Hạc Thảo ăn vào. Sau đó hắn đùa giỡn hạch đào trong tay, trên mặt lộ ra một tia mừng rỡ.
Mặc dù rất yếu ớt nhưng lần này hắn xác thực cảm ứng được bên trong hạch đào ẩn chứa một tia Pháp Tắc có chút thuần túy thuộc tính Thổ.
Trong thời gian kế tiếp, hắn lại lấy ra mấy hạch đào mặt người khác, dò xét từng cái một, quả nhiên đều giống nhau.
Xem ra vận khí của hắn quả thực là không tồi, ngẫu nhiên ở bên trong khoảng cách giữa giới diện lại lấy được đồ vật bất phàm như thế.
“Trước mắt xem đã giải quyết xong vấn đề thứ nhất trong hai vấn đề tu luyện Địa Tiên. Nhưng lựa chọn như thế nào giữa Độc Mục cùng Hạch Đào thì cần phải hiểu rõ ràng mới được”. Hàn Lập thở phào một hơi, hai mắt híp lại, trầm ngâm.
Căn cứ từ tin tức lấy được từ chỗ Lạc Phong, hóa thân Địa Chích ngưng tụ pháp tắc loại nào có quan hệ không nhỏ đến loại lực lượng pháp tắc nào ở bên trong tài liệu luyện chế ra bản thân pho tượng.
Hắn muốn luyện chế ra loại Hoá thân Địa Chích đặc thù thì càng có liên quan trực tiếp tới loại lực lượng pháp tắc nào ẩn chứa bên trong tài liệu.
Hàn Lập nhanh chóng lắc đầu.
Hiện tại xem ra cân nhắc vấn đề này còn khá sớm. Việc cấp bách trước mắt là phải tìm được Công pháp Địa tiên cao cấp rồi hãy tính tiếp.
Hắn đem hạch đào mặt người cẩn thận từng li từng tý cất đi, rồi lần nữa lật tay lấy ra một vật, chính là miếng Ngọc Bài màu trắng.
Hai mắt Hàn Lập hiện ra ánh sáng màu lam, thi triển Minh Thanh Linh Mục.
Khi hắn nhìn vào thì mặt ngoài của Ngọc Bài đang bị bao phủ bởi một tầng nước có ánh sáng màu xanh nhàn nhạt.
Ánh sáng màu xanh lam này làm cho Hàn Lập có cảm giác kì quái, cũng không phải là một cấm chế đơn giản.
Giữa lam quang mơ hồ có thể nhìn thấy rất nhiều làn sóng giống như hư ảnh, ẩn chứa ba động nhè nhẹ của một tia Thủy thuộc tính. Hiển nhiên người thi triển cấm chế trên Ngọc Bài này chính là Tổ Thần Lạc Mông.
Bất quá, bọn người Lạc Phong tựa hồ không phát hiện được lam quang trên Ngọc Bài.
Hàn Lập nhìn Ngọc Bài trong tay, mắt hiện ra một tia hiếu kỳ, ngón tay búng ra liên tục.
Hơn mười đạo ánh sáng trắng bắn ra xung quanh hiện thành mười mấy cán trận kỳ màu trắng.
Trận kỳ hiện ra ánh sáng trắng chói mắt rồi ngưng tụ thành một pháp trận hình hoa sen trắng, “ong ong” vận động không ngừng.
Hàn Lập phất tay ném Ngọc Bài màu trắng ra, lập tức bị pháp trận hoa sen trắng khống chế, lơ lửng giữa không trung.
Hai tay hắn bấm niệm, đánh ra từng đạo pháp quyết.
Hào quang xung quanh bên trong pháp trận hoa sen lưu chuyển, hiện ra vô số phù văn màu trắng theo pháp quyết của Hàn Lập, rồi hội tụ và thẩm thấu vào bên trong Ngọc Bài.
Vầng sáng xanh nhạt trên Ngọc Bài lập tức sáng lên, ngăn cản phù văn màu trắng xâm nhập. Bất quá những phù văn màu trắng này được Hàn Lập điều khiển, biến hoá khôn lường, từng chút một đột phá khỏi sự phong tỏa của vầng sáng xanh lam, thâm nhập vào bên trong Ngọc Bài.
Cấm chế bất phàm trên Ngọc Bài màu trắng muốn cưỡng ép tiêu trừ thật không dễ dàng. May mà Hàn Lập có hiểu biết rất sâu đối với trận pháp cấm chế, cộng thêm lực lượng thần thức cường đại cùng Minh Thanh Linh Mục củng cố, đã nhìn ra được một ít manh mối, cũng không phải là không thể tiêu trừ được.
Thời gian từng giờ trôi qua, vầng sáng xanh lam trên Ngọc Bài phát ra càng ảm đạm, rất nhanh chỉ còn lại có một lớp mỏng manh.
"Đi!"
Hàn Lập quát khẽ một tiếng, đột nhiên hai tay bấm niệm pháp quyết nhanh hơn.
Pháp trận Bạch liên bỗng nhiên sáng ngời, hiện ra vô số phù văn màu trắng, hội tụ vào một chỗ, hình thành mười mấy cây dùi nhọn trắng, hung hăng đâm vào Ngọc Bài.
Tách!
Tầng lam quang cuối cùng trên Ngọc Bài lấp lóe kịch liệt mấy lần, rốt cục vỡ vụn ra. Trong lòng Hàn Lập vui mừng, đang muốn phất tay bắt lấy Ngọc Bài.
Nhưng vào lúc này, dị biến đột nhiên xảy ra!
Một ít phù văn trên Ngọc Bài đột nhiên nhuyễn động, phảng phất như là một vật sống.
Bạch quang từ trên Ngọc Bài vô cùng loá mắt lan ra, ngưng tụ thành từng đoàn từng đoàn ráng mây màu trắng, phát ra âm thanh ầm ầm như sấm rền.
"Đây là cái gì!" Hàn Lập giật mình, đứng dậy.
Chỉ thấy từ Ngọc Bài không ngừng phun ra một mảng mây trắng lớn, quay tròn xung quanh Ngọc Bài, hình thành một vòng xoáy quỷ dị lớn vài trường.
Trung tâm vòng xoáy xuất hiện một cái lỗ đen thui, lúc đầu chỉ lớn chừng nắm tay nhưng theo chuyển động của vòng xoáy thì càng lúc càng lớn. Sau mấy hơi thở, nó hóa lớn bằng cái cối xay, từ đó kịch liệt khuếch tán ra chấn động không gian. Thoạt nhìn thông đạo đen nhánh, sâu không lường được, không biết đi thông tới nơi nào.
Hàn Lập nhìn thông đạo kỳ dị trước mắt, rất nhanh tỉnh táo lại, nhắm hai mắt, thả thần thức dò xét trong đó.
Bất quá sau một lát, hắn mở to mắt, có chút bất đắc dĩ cười khổ một tiếng.
Bên trong lối đi này tựa hồ có một loại lực lượng kỳ dị, đã cách trở thần thức của hắn, khiến cho hắn không cách nào thăm dò kỹ càng tình huống bên trong.
Cỗ lực lượng này cũng không yếu, nếu hắn muốn cưỡng ép thăm dò, lấy lực lượng thần thức của hắn tự nhiên có thể làm được, chỉ là hiện nay một nửa lực lượng thần thức của hắn dùng để ngăn cách Nguyên Anh liên hệ cùng ngoại giới, cơ bản là không có cách nào sử dụng toàn lực.
Sau nửa ngày đứng nguyên tại chỗ, dù còn chút do dự, cuối cùng hắn vẫn lắc mìn một cái, nhảy vào thông đạo đen nhánh.
Bên trong là một thông đạo phạm vi hơn một trượng, bốn phía đều được bạch quang chiếu sáng. Ở ngoài trăm bước, một cánh cửa đen ngòm hiện ra trong hư không.
Vừa đi xuyên qua cửa động, một cỗ hương thơm kì dị lập tức ập đến.
Hàn Lập vô thức cau mũi, nhíu mày, liếc nhìn bốn phía. Chỉ thấy xung quanh là một cánh rừng cổ thụ xanh um, tươi tốt, phạm vi gần một dặm. Sương mù bao phủ dày đặc bốn phía, nhìn tựa hồ là một tiểu bí cảnh. Sau khi quan sát một chút, hắn liền phát hiện thiên địa linh khí nơi đây tựa hồ cùng hải vực Hắc Phong không sai biệt lắm, cũng không giống là động thiên phúc địa.
Cổ thụ xung quanh đều cao hơn trăm trượng, thân cây thẳng tắp, tới gần ngọn mới phân ra rất nhiều chạc cây, tạo thành một tầng tán cây xanh ngắt, kết nối với nhau che kín cả mặt đất, khiến cho toàn bộ khu rừng đều có vẻ hơi u ám.
Trong rừng ít có bụi cây sinh trưởng, cũng không thấy được bất kỳ động vật gì, nhìn rất tĩnh mịch, không có bao nhiêu sinh khí.
Hàn Lập nhìn xuyên qua khoảng cách giữa các cây cổ thụ thì thấy ở sâu bên trong rừng cây có một khu vực tương đối rộng rãi, tựa hồ như là một quảng trường
Hắn chậm rãi đi xuyên qua rừng cây, liền phát hiện nơi đó thực sự không phải là quảng trường, chỉ là một nơi có phạm vi mười trượng mà không có một cây cổ thụ nào, có chút trống trải.
Tại gò đất trung tâm ở nơi này, một cây kỳ dị có hoa màu tím sinh trưởng lẻ loi. Bông hoa hình dáng như là mẫu đơn, to như lá sen, toàn thân tím sậm, lá có chút giống với lá chuối, nhuỵ hoa lại giống như mào gà, nhìn có chút yêu dị.
Vừa rồi mùi hương kì dị mà hắn ngửi được chính là phát ra từ bông hoa này.
Ở chỗ cách mấy trượng bên ngoài cây hoa này có một tòa lầu gỗ hai tầng, cao không quá ba trượng. Bởi vì không được tu sửa trong một thời gian dài, cửa chính, cửa sổ đều đã mục nát, mái hiên cũng đã sụp xuống hơn phân nửa, khắp nơi trên tường đều mọc đầy rêu xanh, nhìn qua mười phần rách nát.
Trong lầu gỗ phía cửa ra vào bên trái, có một bộ thi hài màu xám trắng, nửa thân trên ngồi tựa vào bức tường. Hai bàn tay của bộ xương giơ cao trước người như là đang chụm lại mà hướng của ngón tay chỉ lại chính là gốc hoa màu tím.
Ánh mắt Hàn Lập dò xét thi hài một lát, đột nhiên đôi mắt sáng ngời, hiện lên vẻ kinh ngạc. Hắn lập tức bước nhanh về phía trước, ngồi xổm xuống, cẩn thận quan sát thi hài.
Áo quần của thi hài này sớm đã mục nát, rách mướp khắp nơi, nhìn tựa như từng mảnh nước bùn. Trên xương cốt của thi hài thì bám vào một tầng bùn đất dày đặc cùng bụi bặm.
Nhưng mà nhìn xuyên qua bụi bặm, lại có thể nhìn thấy ở phía trên xương cốt tựa hồ còn lưu chút ánh quang nhè nhẹ, nhìn có chút kỳ lạ. Nhiều khả năng khi còn sống cũng là người tu hành đắc đạo.
Hàn Lập thò tay vung nhẹ, một cơn gió màu xanh lá trong nháy mắt thổi qua, quét sạch bụi đất cùng quần áo trên bộ xương khô, lộ ra một bộ xương cốt trắng như tuyết óng ánh.
"Xoạch "
Từ bộ xương khô truyền ra một âm thanh nhẹ. Mấy khối ngọc giản cùng một cái nhẫn trữ vật rơi xuống dưới.
Hàn Lập tiện tay nhặt lên khối ngọc giản, đánh giá một lát. Sau đó đặt lên mi tâm, thần thức của hắn liền chìm vào trong đó.
Trong ngọc giản không có vật khác, chỉ có mấy lời tâm sự:
“Nếu như hậu nhân Lạc gia của ta có duyên nhập cảnh này, không cần ngạc nhiên. Ta là Tổ Thần Lạc Mông, lúc trước hóa thân bị thương nặng, bế quan đã hơn chín ngàn năm... Vốn muốn bồi dưỡng Đản Hồn hoa, đúc lại Hoá thân Địa Chích, chỉ còn cách hơn ba ngàn ngày nữa là thành công thì lại gặp phải cường địch, mặc dù ta đã tiêu diệt được nhưng bản thân cũng bị trọng thương, bệnh tích trữ lâu ngày khó chữa, sợ đã không kịp, sau ngày rằm..."
Sau một lát, hai mắt Hàn Lập bỗng nhiên mở ra, không khỏi có chút thổn thức trong lòng, Lạc Mông như vậy mà đã vẫn lạc hơn nghìn năm trước, ngay cả người trong tộc cũng không biết.
Bất quá, có lẽ cũng chính là bởi vậy, mới không có mảy may tin tức nào truyền ra, khiến cho các thế lực đối địch của Hàn Tinh tộc dù sớm đã ngấp nghé, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ đến những năm gần đây mới bắt đầu đối phó với Ô Mông đảo.
Đây cũng được gọi là may mắn trong bất hạnh.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương