Phàm nhân tu tiên 2

Chương 777 : tiến giai thái ất

Dịch giả: Độc Hành "Phốc " Một đạo huyết quang chói mắt chảy ra, trường xà hai cánh bị hai đạo đao quang trực tiếp chém trúng, trong miệng gào thét một tiếng rồi thân hình rớt thẳng xuống dưới, rơi vào trong cốc. Lúc này trong sơn cốc xanh đen, khắp nơi đều là tàn thi của dị thú bị phá thành mảnh nhỏ, huyết dịch đen nhánh tràn ngập khắp nơi, bên cạnh không ít thi thể to lớn chảy ra một vũng máu loãng tạo thành hồ nước, bên trong còn nổi lơ lửng một ít thi thể tiểu thú, nghiễm nhiên một quang cảnh như Tu La địa ngục. Trường xà hai cánh kia trùng điệp rơi vào trong hồ máu rộng chừng trăm trượng, thân hình giãy giụa không thôi, tóe lên vô số huyết hoa tanh hôi màu đen. Tiếp theo một đạo điện quang màu vàng theo sát phía sau, từ trên không trung rơi xuống phía dưới, đánh vào đầu lâu của nó, thân hình nó liền mềm nhũn, dần dần co quắp lại. Ngay chỗ kim quang rơi xuống, một thân ảnh nam tử đạo bào hiện ra, chính là Giải Đạo Nhân. Một tay gã nắm rút trường đao trên người trường xà ra, ánh mắt đạm bạc nhìn khắp bốn phía, sau đó nhìn lên không trung. Cả toà cốc khẩu sơn cốc cùng trong cốc đã chất đống hai toà thi sơn to lớn, mỗi toà hầu như cao không đến đầu người, ngăn cản phía dưới mặt đất, làm những hung thú không ngừng xâm chiếm phía dưới giảm thiểu rất nhiều, chỉ có số ít tồn tại cường đại vẫn có thể dựa vào hung tính vượt qua thi sơn giết tới. Trong sơn cốc, mặt đất đã bị đại lượng máu đen bao phủ, tạo thành một cái hồ huyết dịch rộng gần trăm dặm, phía trên mặt nước trôi nổi vô số xác chết, tanh hôi vô cùng. Ngay giữa hồ lại nổi lơ lửng một đóa sen trắng do Tiên Linh Lực tinh thuần ngưng tụ thành, phiến lá khép lại hiện ra một nụ hoa chớm nở, thân hình Hàn Lập được cánh sen bao bọc bên trong. Mà kỳ dị nhất chính là, huyết dịch xung quanh đoá sen tựa hồ được Tiên Linh Lực lan nhiễm, vẫn bảo trì màu đỏ tươi, lại không thấy xác trôi trên mặt nước đến gần, cũng không có nửa điểm mùi hôi thối. Cao vạn trượng trong hư không phía trên đoá sen, toàn thân Thạch Xuyên Không đẫm máu, trên mặt và quần áo loang lổ vết bẩn, tay phải cầm một thanh trường thương màu bạc, đang chém giết cùng ba đầu Đại Yêu hình thể khổng lồ hung ác. Giải Đạo Nhân cũng không biết trong mấy tháng qua Yêu thú đã phát động công kích hung mãnh lần thứ mấy rồi, gã chỉ biết lúc trước Hàn Lập đào tạo ra những Lôi giáp Đạo Binh đã sử dụng hết từ nửa tháng trước rồi, Phù lục cùng trận bàn trên người Thạch Xuyên Không cũng tiêu hao hầu như không còn, Pháp bảo cũng đã bị phế đi rất nhiều cái. Mà phiền toái nhất chính là ẩn nấp ngoài sơn cốc còn có vài đầu Đại Yêu thực lực vẫn còn trên trường xà hai cánh vừa rồi, chỉ chờ hai người bọn họ tiêu hao không sai biệt lắm sẽ phát động một lần công kích cuối cùng. Giải Đạo Nhân nhìn thân ảnh Thạch Xuyên Không, trong nội tâm trầm ngâm không thôi. Ngay từ đầu, gã không có nửa điểm tín nhiệm với người kia, chẳng qua mấy lần kề vai sát cánh đẩy lùi quân địch, về sau mới thoáng thay đổi, gã cũng không xác định loại tình huống này nếu còn tiếp tục kéo dài thì người kia còn có thể tiếp tục thủ vững hay không? Đúng lúc này, một tiếng nổ mạnh ầm ầm! Một con Tuyết Thiềm màu trắng cự đại to chừng trăm trượng đột nhiên hai chân đạp một cái lên Thi Sơn rồi nhảy lên, tiến nhập vào trận chiến trên không trung, há miệng phun một cái, một cỗ hàn phong hình đinh ốc trào ra, phóng tới Thạch Xuyên Không. Thạch Xuyên Không vừa mới đánh lùi công kích của ba đầu Ma Thú kia, căn bản không kịp phòng bị, liền bị phong bạo cuốn vào. Thân hình gã hầu như lập tức bị một tầng băng tinh màu trắng đông kết lại, rơi xuống đất. "Nguy rồi..." Giải Đạo Nhân thầm kêu một tiếng, vội vàng phóng về phía chỗ Thạch Xuyên Không rơi. Các Yêu thú khác liền phát động công kích sớm hơn so với gã dự đoán một chút. Chỉ thấy hai bên Thi Sơn, từng đầu Yêu thú hình thể to lớn bắt đầu nhao nhao hiển hiện ra, khí tức mỗi một đầu đều từ Kim Tiên sơ kỳ trở lên, trong đó cường đại nhất là đầu Bách Mục Du Diên, càng đạt đến Kim Tiên hậu kỳ. Nếu lúc trước gặp phải đàn thú như vậy đột kích, Thạch Xuyên Không liên thủ cùng Giải Đạo Nhân tự nhiên căn bản không sợ, nhưng bọn họ đã liên tục không ngừng chiến đấu với đàn Yêu thú kéo tới liên tục hơn ba tháng qua, tiêu hao khó có thể tưởng tượng. Hiện nay thoát thân không khó, nhưng lại tiếp tục liều chết vượt qua, kết quả thật không thể lạc quan rồi. Nhưng vào lúc này, một thanh âm hô hấp dài từ trong hồ nước huyết sắc truyền ra, nói đúng hơn là từ trong đoá sen tuyết trắng truyền ra, giống như có người vừa mới tỉnh ngủ ngáp một cái. Vốn thanh âm nhỏ như ruồi muỗi kêu, giờ phút này trên cánh sen truyền ra từng trận chấn động Linh lực, vậy mà vang lên khiến trong lòng Giải Đạo Nhân có thể nghe được rõ ràng. Trong vũng máu bên kia, Thạch Xuyên Không vẫn bị đóng băng trong khối băng tinh tuyết trắng thở ra một hơi như trút được gánh nặng, nói: "Lệ huynh, cuối cùng ngươi cũng tỉnh." Sau một khắc, mây đen đột nhiên sáng lên một đạo thiên quang, một đạo hào quang sáng như tuyết từ trong hồ nước huyết sắc phóng lên trời. Đột nhiên đoá sen tuyết trắng nở rộ ra, một đạo nhân ảnh từ trong đó phóng lên trời, như một đạo bạch hồng quán nhật xẹt qua màn trời, bay thẳng lướt đến không trung cao vạn trượng mới dừng lại lơ lửng tại đó. Quanh thân hắn lóe lên một mảnh bạch quang chói mắt, làm cho người không thể nhìn thẳng. Giải Đạo Nhân chứng kiến đạo nhân ảnh này, tâm ý tương thông, lập tức dừng bước. Những Yêu thú hung mãnh kia cũng bị cỗ khí tức cường đại này đột nhiên xuất hiện chấn nhiếp, trong lúc nhất thời không hẹn mà cùng dừng lại, nhao nhao ngửa đầu nhìn lên. Chỉ thấy trên không trung, bạch quang đẹp mắt dần dần thu liễm, thân ảnh Hàn Lập từ đó hiển lộ ra. Giờ phút này, hắn đã đổi một bộ áo bào trắng, khuôn mặt cũng sớm bị mặt nạ Luân Hồi Điện bao trùm, một thân da thịt óng ánh như ngọc, toàn thân thoạt nhìn có chút tư thái Tiên nhân phong thần tuấn lãng. Loại biến hoá cổ quái này thực sự không phải do hắn biến đổi dung mạo, mà là khí chất trên người từ trong hiển lộ ra ngoài, trước mắt nhìn hắn rực rỡ hẳn lên, làm cho người ta thấy một loại khí chất xuất trần khó nói lên lời. Bất quá, Hàn Lập cũng không ưa thích loại khí tức này, trên người thu lại thanh quang, toàn thân liền khôi phục bộ dạng vốn có, chẳng qua là vì vừa mới phá cảnh, cỗ chấn động Tiên linh lực Thái Ất Ngọc Tiên Tiên tạm thời chưa áp chế được. Hắn đưa mắt nhìn qua cảnh tượng xung quanh, trong nội tâm hơi động một chút, bên ngoài thân loé lên thanh quang, ba chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm hiển hiện ra, lơ lửng bên cạnh thân hắn, ung dung chuyển động. Trên thân kiếm hơi run động, từng đợt điện quang màu vàng thật nhỏ không ngừng nhảy lên trên mũi kiếm, kích khởi một chút hoả tinh màu vàng, bên trong ẩn chứa Lôi thuộc tính pháp tắc chi lực, đã sắp đè nén hết nổi muốn thoải mái phóng ra. Hàn Lập nâng song chỉ nhẹ nhàng vung lên, trong miệng khẽ nói một chữ "Đi". "Ầm ầm " Ba đạo điện quang màu vàng loé lên mãnh liệt, giữa không trung lưu lại một cỗ khí tức cháy khét, biến mất không thấy gì nữa. Tiếp theo trong nháy mắt, ba đầu hung thú bay trên trời cao đồng thời gào thảm một tiếng, đầu lâu bị một mảnh điện quang màu vàng bao phủ vào, bùng nổ thành vô số mảnh vỡ, thi thể cháy đen rơi xuống phía dưới. Đầu Tuyết Thiềm phía dưới Thi Sơn phát hiện không ổn, quay đầu nhảy lên, chạy như điên ra ngoài cốc khẩu. Ngay sau đó vài đầu hung thú khác cũng đều nhao nhao rời xa nơi này, bỏ chạy cuồn cuộn. Lông mày Hàn Lập nhíu lại, nâng lên hai quyền, đánh về hai hướng bên ngoài. "Phanh" "Phanh " Hai đạo quyền ảnh màu xanh to lớn phá không rơi đập xuống. "Ầm ầm" một tiếng nổ mạnh! Hai tòa Thi Sơn như bị vạn quân trọng áp, hư không chấn động không thôi, đầu Tuyết Thiềm bỏ chạy đầu tiên bị quyền ảnh cuốn đến gắt gao hút lấy, từng điểm quyền ảnh ép xuống, thân thể bạo liệt ầm ầm, huyết nhục mơ hồ. Đám hung thú còn lại cũng đào thoát không được, nhao nhao bạo thể mà chết, trong đó đầu Yêu thú có tu vi mạnh nhất cũng dựa vào thần thông bản mệnh phun ra mấy đoàn hoả cầu rừng rực, đánh vào phía trên quyền ảnh, nhưng cuối cùng cũng một dạng bị nghiền ép. Thạch Xuyên Không cùng Giải Đạo Nhân đã được Hàn Lập truyền tin, sớm bay khỏi đó đến bầu trời phía xa, mắt thấy một màn này. Chỉ là hai quyền vô cùng đơn giản, cả phiến sơn cốc bỏ ra ba tháng chồng chất lên hai tòa Thi Sơn, lập tức biến thành bãi đất bằng, mặt đất toàn bộ sơn cốc đều sụp đổ xuống, triệt để biến thành một cái huyết hồ to lớn. Những hung thú còn lại bị ngăn bên ngoài hai toà Thi Sơn, mắt thấy toàn bộ những hung thú cường đại kia đền tội, tất cả thiên địa dị tượng cũng đều biến mất, lúc này mới nhao nhao bỏ chạy tán loạn. Thân hình Hàn Lập bay vút xuống, tụ họp cùng hai người Thạch Xuyên Không. "Chúc mừng, tu vi Lệ huynh ngươi lại tiến thêm một bước, thành tựu cảnh giới Thái Ất Ngọc Tiên." Thạch Xuyên Không ôm quyền, cười chúc mừng nói. "Vây mãi trong tai ương Sát Suy, hôm nay mới được giải thoát, vất vả trong đó không lời nào nói hết. Ta nhớ Thạch huynh ngươi cũng đồng dạng trong Tẩy Sát Trì tẩy đi sát khí, hôm nay phản hồi Tiên Giới, vì sao lại không giống ta chịu Linh khí tràn vào mà lập tức phá cảnh?" Hàn Lập cười nhạt một tiếng, nói như thế. "Lệ huynh có chỗ không biết, người trong tộc ta phá cảnh thăng giai, có chút bất đồng với Nhân tộc các ngươi, cho nên mới không có cơ duyên như Lệ huynh, nên cũng không có gì kỳ quái cả." Thạch Xuyên Không nói sơ qua, có chút hàm hồ nói. "Thì ra là thế." Hàn Lập không biết gã nói là toàn bộ Ma tộc, hay chỉ là chủng tộc nhất mạch bọn gã, nhưng cũng không tiếp tục truy hỏi. "Lệ huynh, ai nói với ngươi nơi này là Tiên Giới vậy?" Ánh mắt Thạch Xuyên Không bỗng nhiên cổ quái, cười hỏi. "Thạch huynh nói lời ấy là ý gì, chẳng lẽ nơi đây không phải là Tiên Giới?" Hàn Lập kinh ngạc hỏi. "Thực không dám giấu diếm, nơi đây mặc dù là Tiên Giới, nhưng cũng không phải là Tiên Giới." Thạch Xuyên Không thần thần bí bí nói. "Chẳng lẽ chúng ta lại đến Ma Vực?" Hàn Lập hỏi thăm dò. "Người Tiên Giới các ngươi gọi là như vậy, bất quá chúng ta thích gọi là Thánh Vực hơn." Thạch Xuyên Không gật đầu nhẹ, nói ra. "Đã sớm nghe Ma Vực cũng thuộc Tiên giới, nhưng là một chỗ độc lập, không ngờ hôm nay đần độn u mê đã đến đây rồi." Tâm thần Hàn Lập thu vào, bật cười lớn nói. "Kỳ thật ta cũng không rõ lắm vì sao chúng ta lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, nhưng trong lòng chỉ suy đoán đại khái mà thôi." Chân mày Thạch Xuyên Không hơi nhíu lại, mở miệng nói ra. "Không phải Thạch đạo hữu ngươi thúc giục thanh tỳ bà màu bạc kia phá không mang bọn ta chạy trốn đến đây sao?" Hàn Lập có chút nghi ngờ hỏi. "Ta làm gì có loại năng lực đó? Ta nghĩ có thể dùng lực vượt giới thúc giục La Trá Tỳ Bà, cứu chúng ta ra khỏi Hôi Giới, chỉ sợ chỉ có một người, chính là phụ thân của ta, cũng chính là Ma Chủ trong miệng các ngươi." Thạch Xuyên Không cười khổ một tiếng, chậm rãi nói ra. Hàn Lập nghe vậy, cảm thấy như có sấm sét nổ vang bên tai. Ma Chủ? Không phải là người mà Di La lão tổ đích thân đến Ma Vực mượn bảo, người mà dùng thân phận tu sĩ Đại La, lực áp rất nhiều Đạo Tổ, khống chế lãnh thổ Ma tộc, trong truyền thuyết có thể so với tồn tại Thời Gian Đạo Tổ Thiên Đình sao? Mà Thạch Xuyên Không trước mắt này lại là nhi tử của vị Ma Chủ trong truyền thuyết kia.