Phàm nhân tu tiên 2

Chương 748 : lại bị giam cầm

Hồ Tam tế ra một viên chùy màu trắng tựa như một đạo sét rạch phá bầu trời, quay tít một vòng phía dưới, thình lình hóa thành trên trăm cái viên chùy giống nhau như đúc. Những viên chùy màu trắng này mỗi cái phía trên đều có lôi điện quấn quanh, ẩn chứa lôi điện lực đáng sợ dị thường. Tiếng xé gió phát ra cực lớn! Rậm rạp viên chùy bay đầy trời bắn xuống, gần nửa không gian đại sảnh bị che lấp lại, uy thế không thể chống đỡ thẳng đến chỗ Quỷ Mộc cùng Âm Khư chụp xuống. “Tiểu tử, chớ có đắc ý!” Quỷ Mộc cười lạnh một tiếng, năm ngón tay cùng xòe ra, bỗng nhiên hướng phía trước đưa tới. Chỉ thấy trên bàn tay hắn hiện ra một đoàn ánh sáng đen lóa mắt , vô số dây leo đen kịp từ đó cấp tốc bắn ra, đồng thời tách thành vô số nhánh cây, trong nháy mắt các nhánh cây dệt thành một tấm lưới màu đen tinh mịn, cản lại những lôi chùy màu trắng kia. Những lôi chùy màu trắng giống như cá mắc lưới, liền bị dính vào trong lưới cây, xung quanh tán loạn, bộc phát ra âm thanh trầm đục liên hồi. Hồ Tam sắc mặt khẽ biến, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết. Tất cả lôi chùy đồng thời điện mang đại phóng, từ giữa phun trào ra từng đạo điện xà chói mắt màu trắng, giao thoa chớp động với nhau, nhao nhao bổ lên lưới cây màu đen. Nhưng mà lưới cây chỉ hơi rung động vài lần, những điện xà màu trắng từng khúc tán loạn ra, còn lưới cây ngay cả một chút vết tích bị đứt cũng không có. Ngay sau đó, mặt ngoài lưới cây ánh sáng đen lóe lên, trong nháy mắt mọc ra thêm từng sợi dây leo màu đen, nhanh chóng cuốn lấy những lôi chùy màu trắng bị mắc trong đó. Một cỗ giống như hơi nước màu đen trên lưới cây thẩm thấu mà ra, bên trong tản mát từng hồi khí tức hủ hoại mục nát tương tự như nước ủ trong đầm lầy, bao phủ lên trên những lôi chùy màu trắng kia. Lôi chùy màu trắng lập tức phát ra trận trận tiếng rung, mặt ngoài ánh sáng trắng kịch liệt chớp động, tựa hồ như bị ăn mòn, khí tức tản mát ra nhanh chóng yếu bớt. Hồ Tam biến sắc, hai tay bỗng quay như bánh xe bấm niệm pháp quyết, trên lôi chùy điện mang màu trắng đại phóng, ra sức giãy dụa. Trong lúc nhất thời, ánh sáng đen lẫn điện mang xen lẫn chớp động, xung đột kịch liệt, phát ra trận trận lôi đình nổ vang, dẫn tới phụ cận hư không, thậm chí mặt đất cả tòa đại sảnh cũng theo đó ầm ầm chấn động, trận văn bốn phía trên tường cũng rung lắc rất mạnh. “Quỷ Mộc, người đang làm cái gì?” Một tiếng hét lớn từ phía bên cạnh truyền tới, chính là Âm Khư, sắc mặt vô cùng lạnh lùng. Quỷ Mộc da mặt co rúm một cái, vung tay bấm niệm pháp quyết, ánh sáng đen đang tăng vọt trên lưới cây lập tức dừng lại. Hồ Tam thấy vậy, thừa cơ thúc giục pháp quyết, hào quang trắng bạc trên người đại phóng. Lôi quang màu trắng trên những lôi chùy kia cũng bỗng nhiên sáng lên, một cỗ Lôi Điện Pháp Tắc từ đó hùng dũng phun ra, liền chấn vỡ nát dây leo chung quanh, thoát ra. Hàn Lập thấy cảnh này, nói thầm một tiếng “Quả nhiên”. Tiếp đó tay hắn vung lên kết kiếm quyết, thanh quang lóe sáng sau đó lập tức biến mất. Ngay sau, chín đạo thanh quang lẳng lặng xuất hiện trước người Âm Khư, chính là chín chuôi phi kiếm màu xanh, đồng thời hung hăng đâm xuống. Âm Khư sắc mặt khẽ nhúc nhích, cũng không thấy hắn có cử động nào, bên ngoài thân hiện ra một tầng bóng đen u ám, căng phồng lên hình thành quang tráo màu đen hình cầu. Chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm đâm lên quang tráo màu đen đó, hơn phân nửa thân kiếm cắm sâu vào trong, sau đó liền ngừng lại, không cách nào đâm tiếp vào mảy may. Âm Khư hừ lạnh một tiếng, u quang trên quang tráo cùng hiện ra nhiều điểm phù văn màu đen, tại vị trí chín chuôi kiếm đâm vào hiện ra từng đạo giống như vòng xoáy gợn sóng. Một cỗ hấp lực to lớn từ trong quang tráo màu đen tỏa ra, hút lấy chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm vào bên trong. Hàn Lập nhíu mày, nhưng cũng không có gì bối rối, lập tức há mồm phun ra một đoàn thanh quang. Trong thanh quang tản mát ra tiên linh lực dao động kinh người, lập tức chia thành chín đạo, phân biệt chui vào trong chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm. Trong mỗi đạo thanh quang đều xen lẫn từng tia ánh vàng, rõ ràng là một đạo tinh ti màu vàng, chính là sợi tơ Thời Gian Pháp Tắc. Thanh quang chui vào Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, chín chuôi kiếm lập tức rung động mãnh liệt, thân kiếm hiện ra từng đạo điện mang màu vàng thô to, kịch liệt bắn ra, trong lôi quang còn hiện ra nhiều điểm phù văn Thời Gian Pháp Tắc. Hắc tráo lập tức rung động cực mạnh, hắc quang và kim mang xung đột kịch liệt, một cỗ khí tức bạo liệt nhanh chóng tăng vọt. Âm Khư nao nao, hào quang đen quanh người lập tức ngừng sáng lên, ngược lại phai nhạt xuống. Hàn Lập ánh mắt chớp lên, lập tức bấm niệm pháp quyết. Chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm lần nữa lóe lên bắn ra lôi điện màu vàng, quang tráo màu đen hình cầu kịch liệt rung động, bỗng nhiên vỡ vụn ra, hóa thành từng mảnh tàn ảnh màu đen phiêu tán. Chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm bắn ngược ra, mơ hồ một cái bay trở về xoay quanh người Hàn Lập. Âm Khư sắc mặt khó coi, âm thầm cắn chặt răng, đang định làm gì đó. “Sưu” “Sưu” hai tiếng, hư không phía sau hắn dao động một cái, hai đạo xiềng xích màu đỏ sậm từ đó bắn ra, nhanh như tia chớp hướng phía thân thể hắn cuốn xuống. Âm Khư thân hình chợt mơ hồ, hóa thành một đạo bóng ma dung nhập vào bóng tối xung quanh biến mất, ngay sau đó như thuấn di xuất hiện tại một nơi khác trong đại sảnh. Đề Hồn hừ nhẹ một tiếng, hai tay vung lên bấm niệm pháp quyết, hai đạo xiềng xích đỏ sậm bay vụt trở về. “U Lạc, ngươi vậy mà cấu kết người ngoài, phản bội Cửu U vực, uổng phí ngày thường Vực Chủ luôn che chở đối xử tốt với ngươi!” Âm Khư nhìn về phía Đề Hồn, nghiêm nghị quát. “Ta…” Đề Hồn nghe vậy thân thể khẽ run lên, trên mặt lộ ra một tia phức tạp. “Không cần nói nhiều lời vô nghĩa!” Hàn Lập hét lớn một tiếng, trong tay lần nữa vừa bấm kiếm quyết. Chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kiếm mang đại phóng, hóa thành một mảnh như núi kiếm ảnh, trùng trùng đổ ập xuống hướng Âm Khư chém một cái, thế công sắc bén cực kỳ, dao động kiếm khí ngút trời. Âm Khư hướng vách tường che kín trận văn phía sau lưng nhìn một cái, khóe mắt co quắp một chút, không có tránh né nữa, thân hình quay tròn một vòng xuống, hai tay đẩy lên hư không. Từng đạo bóng đen từ lòng bàn tay hắn bắn ra, quấn vào nhau hình thành một mảnh màu đen như cuộn sóng, va chạm vào những kiếm ảnh kia. Tiếng trầm đục liên tiếp bạo liệt ra, núi kiếm ảnh cùng những cuộn sóng màu đen đều tán loạn biến mất. Âm Khư sắc mặt hơi nhạt đi, nhưng lập tức lại khôi phục. Hắn không dám thi triển lực lượng cường đại quá mức, một bên muốn ngăn cản những kiếm ảnh sắc bén ác liệt không gì sánh được này, lại phải phòng ngừa va chạm khí tức quá mức kịch liệt, ăn một chút thiệt ngầm. “Đề Hồn, bây giờ không phải lúc do dự, bọn hắn bây giờ sợ ném chuột vỡ bình, chúng ta nhất định phải nắm chắc cơ hội!” Hàn Lập truyền âm cho Đề Hồn một câu, đồng thời lần nữa trên tay thúc giục kiếm quyết. Thanh Trúc Phong Vân Kiếm kiếm mang cuồng phát, hóa thành từng đóa hoa sen màu xanh, mỗi một đóa hoa sen đều bộc phát ra kiếm khí kinh người, lần nữa như mưa vọt tới hướng Âm Khư. Đề Hồn giờ phút này cũng đã lấy lại tinh thần, hai tay vung lên phía trước, hai đạo xiềng xích màu đỏ sậm từ trong tay áo bắn ra, nhanh như thiểm điện quấn về Âm Khư. Một bên Bách Lý Viêm cũng bắt đầu ra tay, há mồm phun ra một đoàn ánh lửa màu đen, hóa thành một đạo ánh kiếm màu đen thô to, lại hướng vào đầu Quỷ Mộc chém xuống. Trên mỗi một đạo kiếm quang hỏa diễm đen kịt quay cuồng, bộc phát ra sát khí ngút trời, uy thế làm người ta sợ hãi. Sáu người lúc này cùng nhau chém giết, trong đại sảnh các loại quang mang chớp động. Hai vị Đại La như trong trí nhớ của Âm Kiêu được biết, rất sợ chiến đấu quá mức kịch liệt, không dám thi triển toàn lực, lại không dám hủy hoại hết thảy trong sảnh, bị gò bó tay chân. Bọn người Hàn Lập thì không có gì phải băn khoăn, toàn lực chém giết, có khi càng cố gắng lan rộng phạm vi công kích, làm cho hai Đại La tu sĩ không thể không ra tay ngăn lại. Trận chiến này, khiến cho hai vị tu sĩ Đại La cảnh Cửu U vực Âm Khư cùng Quỷ Mộc ngày thường hô phong hoán vũ, phải ủy khuất vô cùng, một thân tu vi chỉ có thể thi triển chưa tới một thành. Nhưng hai người dù sao cũng là tồn tại Đại La, đối với pháp tắc vận dụng xuất thần nhập hóa, đẳng cấp hơn xa đám người Hàn Lập, rất nhanh ổn định chiến cuộc, cũng dần dần chiếm thế thượng phong. Đám người Hàn Lập mặc dù lòng nóng như lửa đốt, nhưng chênh lệch tu vi thực sự quá lớn, vẫn vô kế khả thi, đành phải dần dần từ chủ động tấn công mà chuyển thành bị động phòng thủ. Lúc này, nguồn sáng trong đại sảnh từ cuộc chém giết không ngừng bị dập tắt hơn phân nửa, chỉ còn một mảnh lờ mờ. Một bên đại sảnh, ba đạo nhân ảnh một vàng một đỏ một đen giao thủ nhanh như tia điện, chính là ba người Hàn Lập, Đề Hồn cùng Âm Khư. Hai màu bóng người vàng đen như chớp giao thoa mà qua, phát ra một tiếng trầm đục. Hàn Lập thân hình lảo đảo lui lại, bả vai bị xé rách ra một vết thương rất rộng, máu tươi từ đó tung tóe phun ra. Âm Khư thân hình cũng nhoáng một cái, nhưng lập tức ổn định, đưa tay hướng Hàn Lập bổ vào hư không một phát. Quanh người hắn ánh sáng đen dao động, hai đạo bóng mâu thô to màu đen từ đó bắn ra, phân biệt đâm về hướng Hàn Lập cùng Đề Hồn, chớp động một cái liền xuất hiện ngay trước hai người, tốc độ nhanh không thể tưởng tượng nổi. Bóng mâu khí tức cũng không quá cường đại, phía trên lại hiện ra một tầng ánh sáng đen giống như gợn sóng, tản mát ra chấn động quỷ dị. Hàn Lập thân hình vẫn còn chút bất ổn, sắc mặt trầm xuống dưới, lập tức bấm niệm pháp quyết. Chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm xoay quanh đỉnh đầu hắn kiếm mang đại phóng, hóa thành chín chuôi cự kiếm màu xanh, xoay tròn xung quanh thân thể, liên tục chém lên bóng mâu màu đen. “Phốc” “Phốc” “Phốc” âm thanh trầm đục liên tiếp! Chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm một chém lên trên bóng mâu, lập tức đều trượt thuận theo thân mâu vòng quanh xuống phía dưới. Bóng mâu màu đen liền xuyên qua sự ngăn cản của chín chuôi phi kiếm, đâm về mặt Hàn Lập. Hàn Lập sắc mặt biến đổi, thân hình nhanh chóng thối lui về sau, đồng thời trên thân ánh sáng vàng đại phóng, trên hai nắm đấm càng hiện ra một tầng lân phiến tinh mịn màu tử kim, hung hăng đập vào mũi mâu của bóng mâu màu đen. Nhưng mà không theo dự đoán sẽ nổ vang tung trời, mà sau khi nắm đấm của Hàn Lập đập lên mũi mâu, bóng mâu màu đen lập tức run lên bần bật, vậy mà lại nứt toác vỡ ra. Hàn Lập khẽ giật mình, nhưng ngay sau đó thần sắc đại biến. Một cỗ dao động quỷ dị từ trên bóng mâu màu đen bạo liệt lan truyền ra, chui vào trong cơ thể của hắn. Hàn Lập thân thể liền run rẩy, toàn thân lập tức như chết lặng, đồng thời tiên linh lực vận chuyển trong thể nội cũng trì trệ, cả người nhất thời cứng đờ. Một bên khác Đề Hồn cũng giống như vậy, cứng ngắc ngay tại chỗ. “Ảnh Lung!” Âm Khư trong miệng khẽ quát một tiếng, trong tay bấm niệm pháp quyết. Bóng tối xung quanh thân thể hai người Hàn Lập run mạnh lên, từng đạo bóng đen giống như xúc tu từ đó bắn ra, liền quấn lấy thân thể Hàn Lập cùng Đề Hồn. Đồng thời, những bóng đen kia cũng nhanh chóng quấn vào nhau, trong nháy mắt hình thành một cái lồng to lớn màu đen như lồng chim, bao lại thân thể hai người. Hàn Lập thân thể cứng đờ chỉ trong thơi gian cực ngắn, rất nhanh liền khôi phục, nhưng cả người đã bị lồng chim màu đen bao lại bên trong, căn bản không thể giãy dụa. Những bóng đen như xúc tu này vô cùng cứng cỏi, đem thân thể Hàn Lập tầng tầng quấn chặt, càng có từng luồng lo lớn áp lực từ các nơi lồng này liên tục truyền tới, như là toàn bộ hư không áp bách. Một bên khác Đề Hồn cũng bất lực tương tự. Giờ phút này, một trận âm thanh gầm thét từ phía bên cạnh truyền tới. Chỉ thấy tình huống Hồ Tam cùng Bách Lý Viêm cũng không ổn, thân thể hai người bị từng cây dây leo màu đen cuốn lấy. Từng cây dây leo nhanh chóng quấn quanh hai người lại như bánh chưng bằng dây leo, một mực giam cầm thân thể hai người bên trong. Từ khi Hồ Tam ra tay trước, đến lúc bốn người bị nhốt lần nữa, nói đến thì phức tạp, kỳ thật trước sau thời gian còn chưa đến một nén nhang, tình thế lần này lại cực kỳ hung hiểm!