Phàm nhân tu tiên 2
Chương 745 : theo đuổi không bỏ
"Bách Lý đạo hữu, nếu như không phải vạn bất đắc dĩ, vẫn là không nên tùy ý đánh chết Cửu U tộc nhân. . ." Hàn Lập thở dài, nói ra.
"Đã minh bạch. Đề Hồn đạo hữu, xin lỗi." Bách Lý Viêm nghe xong gật đầu nhẹ, ôm quyền nói với Đề Hồn.
Đề Hồn không nói gì, từ chối cho ý kiến gật đầu nhẹ.
"Hai đứa nhỏ này xử trí như thế nào?" Hồ Tam xách hai đứa bé Cửu U tộc lên, hỏi.
Đề Hồn đang muốn mở miệng, chợt nghe Hàn Lập nói:
"Trước giam vào trong Động Thiên của ta đi, bọn chúng có thể được Âm Kiêu, một trưởng lão Thái Ất đi theo bảo hộ, chắc cũng không phải là đứa bé bình thường, nói không chừng về sau lại là một tấm bùa bảo mệnh chúng ta đấy."
Dứt lời, hắn vung tay lên, quang môn màu bạc hiện ra, Hồ Tam liền thuận thế ném hai đứa vào trong trúc lâu.
Hàn Lập chưa kịp đóng cửa Động Thiên, thần sắc bỗng nhiên biến đổi.
"Nguy rồi, Quỷ Mộc đã đuổi tới . . ."
Nói xong, tay hắn vung lên, đóng cửa quang môn màu bạc lại.
"Đi bên này." Lông mày Đề Hồn nhăn lại, vội vàng nói.
Dứt lời, thân hình nàng chuyển một cái, dẫn đầu đi theo hướng thông đạo bọn hắn ẩn núp lúc trước, lướt vào chỗ sâu bên trong.
Mấy người Hàn Lập theo sát phía sau, chui vào trong đó.
Tiến sâu vào thông đạo, địa thế dần dần kéo dài dốc lên, cuối sườn dốc là một giao lộ hình chữ T.
Đề Hồn phân biệt một chút, thân hình chuyển về bên trái dẫn mọi người đi theo.
Mấy người ly khai chưa đầy mười hơi thở, ngay một cửa lối đi ven hồ Nghiệp Hỏa tuôn ra một đoàn sát khí dày đặc, ngưng tụ lại ngay ranh giới con đê, từ trong hiện ra một bóng người màu đen, đúng là Quỷ Mộc.
Vì đuổi bắt đám người Hàn Lập, lão cũng bất chấp quy củ không phải Cửu U tộc nhân thì không được tự tiện tiến vào Tẩy Hồn khu, sau khi truyền tin cho Âm Khư một tiếng thì bỏ lại đám Khôi Lỗi cùng U Nô, chỉ đem theo tiểu thú lông xù màu trắng đuổi vào.
Vừa đến ven hồ, lão liếc mắt liền thấy được đầu lâu Âm Kiêu đã vỡ nát, hai mắt lập tức trợn tròn, trong miệng phát ra một tiếng hét rung trời.
Một cỗ khí thế mãnh liệt từ trên thân lão bộc phát ra, lập tức quét về bốn phương tám hướng, bay thẳng đến hồ Nghiệp Hỏa làm rung động ầm ầm, từng đạo hoả trụ cực lớn phóng lên thẳng đến đỉnh vòm trời.
"Dám giết người, bắt tế đồng tộc ta, ta nhất định phải đem bọn ngươi nghiền xương thành tro, bón phân cho quỷ đằng của ta. Nhanh tìm, xem bọn hắn ở nơi nào?" Quỷ Mộc nghiến răng, dứt lời một tay kéo tiểu thú từ trên vai xuống.
Lực đạo trên tay lão khá mạnh làm sống lưng tiểu thú bị lão chụp đau nhức, nó nhe răng trợn mắt một hồi, trong mắt lộ ra vẻ sợ hãi, nhưng cũng không dám phát ra một âm thanh nào, chỉ là lạnh run co lại nhíu nhíu cái mũi.
Chỉ thấy đôi mắt nó đột nhiên sáng ngời, một cỗ gợn sóng màu trắng từ trong đó xuyên suốt ra, khuếch tán nhanh về bốn hướng.
Sau một lát, nó liền kêu chi ... chi, hai chân trước chỉ vào cửa một thông đạo bên bờ Nghiệp Hỏa bên kia, lại đúng là thông đạo mà mấy người Hàn Lập đào tẩu lúc trước.
"Rất tốt!" Quỷ Mộc cười hắc hắc.
Dứt lời, lão giơ tay lên nhìn tiểu thú màu trắng vốn thiếu chút nữa bị mình nắm đứt gãy xương cốt, trên mặt lại hiện ra vẻ trìu mến, liên tục không ngừng đưa tay vuốt nhẹ lên lông tơ của nó.
Sau đó, thân hình lão lướt tới trước, rất nhanh liền hóa thành một đoàn khói đen tràn vào trong thông đạo kia.
. . .
Đoàn người Hàn Lập theo sát bước chạy của Đề Hồn, quẹo trái quẹo phải trong thông đạo, cấp tốc chạy như điên về phía trước.
Bên trong Tẩy Hồn khu, thông đạo trong lòng đất càng phức tạp, quả thực như là hang chuột hay tổ kiến, tung hoành ngang dọc, bốn phương thông suốt, địa thế phập phồng quả thực không theo quy luật nào.
Mấy người rẽ qua một lối khác, chạy như điên dọc theo sườn dốc về phía trước mấy trăm trượng, đột nhiên trước mặt xuất hiện một vách núi.
"Xảy ra chuyện gì, làm sao lại cụt đường rồi?" Thần sắc Thạch Xuyên Không xiết chặt, hỏi vội.
"Là bức tường giả thôi, nhanh lên."
Đề Hồn hô một câu, dưới chân không chậm chút nào, bay thẳng đến đụng vào vách núi phía trước.
"Ầm ầm ầm. . ." Bị va chạm vào, vách tường lập tức lùi về phía sau vài thước, lộ ra một khe hở rộng ba thước.
Mấy người vội vàng lách mình tiến vào trong đó.
Sau vách núi là một đại sảnh dưới mặt đất có chút rộng lớn.
Bọn hắn vừa mới bước vào trong đại sảnh, chợt nghe một tiếng la hét: "Âm Bức trưởng lão, đã tìm được bọn chúng . . ."
Âm thanh vừa vang lên, cách đó không xa có một đội tu sĩ Cửu U tộc, dưới sự dẫn đầu của một trưởng lão Thái Ất đỉnh phong đang chạy nhanh đến bên này.
"Quỷ Mộc vẫn đang đuổi theo phía sau, chúng ta không thể giao thủ với bọn họ, đi nhanh lên." Hàn Lập quát to.
Trên thân mấy người sáng lên độn quang, bay thẳng đến một thông đạo bên trong đại sảnh.
Những tu sĩ Cửu U tộc kia đâu chịu bỏ qua, từng tên chửi bậy mấy câu, nhao nhao thi triển thủ đoạn đuổi theo bọn hắn.
"Cũng nên cho các ngươi nếm thử thứ này. . ." Bách Lý Viêm nhếch miệng cười cười, tiện tay ném về phía sau.
Vài viên cầu màu đen hình củ khoai lang từ trong tay gã quăng ra bay về phía sau lưng.
Chỉ thấy viên cầu màu đen sau khi rơi xuống đất, mặt ngoài nhao nhao sáng lên hắc sắc quang mang.
"Ầm ầm ầm"
Liên tiếp tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên, từng đoàn hoả diễm màu đen cực lớn từ khoai lang màu đen bạo liệt ra, đầu tiên chấn động mạnh co rút lại một cái, tiếp theo bỗng nhiên nổ lớn ra, hóa thành một biển lửa như thuỷ triều quét về bốn phương tám hướng.
Đám người Hàn Lập đã bay khá xa, nhưng vẫn bị cỗ sóng khí cường đại này xông đến, sau lưng thiêu cháy không thôi, trong lòng cảm thấy phiền muộn vô cùng, khó chịu đến cực điểm.
Những Cửu U tộc nhân kia đuổi theo tự nhiên càng thảm hại hơn, Nghiệp Hỏa sát lôi còn chưa kịp sử dụng ngược lại bị Bách Lý Viêm một lần ném ra vài viên, cả đám đều bị biển lửa nuốt vào trong.
Trong đại sảnh dưới mặt đất nổ vang liên tục một hồi, sóng khí Nghiệp Hỏa thật lâu không có biến mất.
Đám người Hàn Lập vừa bay ra khỏi đại sảnh thì một đạo nhân ảnh từ bên trái một cửa lối vào bay đến.
Người này mặc một bộ trường bào màu đen, thân hình ốm nhách, khuôn mặt cũng gầy gò, thoạt nhìn giống như một lão đầu lớn tuổi trong phòng thu chi, mặc cho ai nhìn cũng không nghĩ lão là một đại năng Đại La cảnh trung kỳ.
Trên thực tế, lão đúng là tu sĩ Đại La trấn thủ Tẩy Hồn khu, tên là Âm Khư.
Bây giờ lão giả đang treo lơ lửng một mình giữa không trung, nhìn bộ dáng tộc nhân thê thảm bên dưới, trong đôi mắt xám trắng nổi lên hai luồng sợi mây thô màu xám không ngừng xoay tròn giống như phong bạo.
Đúng lúc này, trong thông đạo phía sau cũng bay ra một đạo nhân ảnh, đúng là Quỷ Mộc đang đuổi tới.
"Âm Khư trưởng lão, có chặn được những người kia không?" Chưa tới gần, Quỷ Mộc vội vàng hỏi.
"Hừ, đã tới chậm một bước." Sắc mặt Âm Khư âm trầm, hừ lạnh một tiếng nói.
Quỷ Mộc biết rõ bản thân lão không bảo vệ tốt Bách Tàng khu, để đám người Hàn Lập tiến vào trong, nên cũng không có mở miệng phản bác.
"Lúc trước chưa kịp nói rõ với ngươi, mấy người kia lúc trước tại ven hồ Nghiệp Hỏa đã giết chết Âm Kiêu, còn bắt đi hai vị tế đồng." Quỷ Mộc mở miệng nói ra.
"Cái gì! Ngươi cùng Âm Quát làm việc kiểu gì vậy? Thậm chí ngay cả tế đồng cũng để bọn hắn bắt đi?" Âm Khư nghe xong lời ấy, sắc mặt càng thêm âm trầm, nghiêm nghị quát.
"Cái này. . . Lúc đầu Âm Quát trưởng lão đã bắt được bọn chúng, chỉ là U Lạc đột nhiên phản bội, cứu bọn hắn trốn thoát U Lao, một đường chạy đến nơi này." Quỷ Mộc nói ra.
"U Lạc. . . Đã xảy ra chuyện lớn như vậy, Âm Quát đâu? Hắn đang làm gì?" Lông mày Âm Khư nhăn lại, hỏi tiếp.
"Âm Quát trưởng lão lúc trước đã tiêu hao quá độ, tạm thời bế quan, bất quá ta đã phái người truyền tin cho hắn. Hắn biết rất nhanh sẽ chạy tới đây." Quỷ Mộc nói ra.
"Hắn còn có tâm tư bế quan? Bây giờ đang diễn ra Tam Vực Hội Minh, tình trạng nguy cấp, sự tình tế đồng bị bắt một khi để cho Vực Chủ đại nhân biết, chúng ta sẽ không chịu nổi trừng phạt đâu." Âm Khư nghe vậy, cả giận nói.
"Âm Khư trưởng lão, việc này tuyệt đối không thể bẩm báo Vực Chủ. Ngươi cùng Âm Quát trưởng lão có lẽ chỉ nhận chút khổ đau da thịt, nhưng ta sẽ bị hắn đào ngũ tạng luyện thành Khôi Lỗi đấy. . ." Thần sắc Quỷ Mộc biến đổi, vội vàng nói.
"Tranh thủ thời gian đuổi theo bắt bọn hắn, lau sạch dấu vết đi." Âm Khư chau mày, nói ra.
"Đa tạ Âm Khư trưởng lão." Quỷ Mộc cảm kích nói.
Dứt lời, trên thân hai người sáng lên độn quang, thân hình bạo khởi, trong nháy mắt biến mất ngay tại chỗ.
Cùng lúc đó, Đề Hồn mang theo mọi người đi dọc theo một thông đạo rộng lớn dốc xuống dưới, Hàn Lập đột nhiên nhìn thoáng qua sau lưng, lập tức cảm thấy da đầu run lên.
Chỉ thấy sau lưng là một mảnh hắc ám, bọn hắn vừa mới bay qua thông đạo vậy mà tất cả đều biến mất không thấy nữa.
Trong đôi mắt hắn sáng lên hào quang màu tím, Cửu U ma đồng tử được thúc giục, liếc nhìn lại liền thấy mảng lớn âm ảnh màu đen phủ kín cả thông đạo, đang tràn về hướng bọn hắn bên này.
Những nơi âm ảnh đi qua, tựa như bị hắc ám cắn nuốt, tất cả đều biến mất không thấy.
"Nguy rồi, Âm Khư trưởng lão cũng đã đuổi tới. . ." Lúc này Đề Hồn cũng chú ý tới động tĩnh phía sau, cả kinh kêu lên.
Tiếng kêu của nàng vừa lên, bóng đen truy theo phía sau càng lúc càng rõ, tốc độ bỗng nhiên nhanh hơn gấp đôi, nhìn thấy một lát sẽ đuổi kịp bọn họ.
Hàn Lập cảm nhận được chính giữa bóng đen lộ ra khí tức vô cùng khủng bố, trong lòng biết rõ tuyệt không phải bọn hắn có thể đối phó, liền cắn chặt răng, ra sức thúc giục Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể mình nghịch chuyển.
Ngay sau đó, hai cánh tay hắn bao lại, hai mảnh ánh sáng màu xanh liền từ trong tay áo phun ra, bao phủ mấy người còn lại vào trong, thân hình bỗng nhiên lóe lên biến mất tại chỗ.
Sau một lát, chỗ cửa một thông đạo bỗng nhiên hiện ra thân ảnh mấy người Hàn Lập, mỗi người đều bay gấp ra cổng tò vò.
Thân hình chưa rơi xuống đất, Hàn Lập đưa mắt nhìn qua liền phát hiện chính mình đang xuất hiện trong một huyệt động lớn vô cùng dưới mặt đất.
Diện tích huyệt động lớn chừng vạn trượng, phía dưới địa thế thập phần bằng phẳng, cách đó không xa thình lình có một quãng trường màu trắng có diện tích không nhỏ, phía sau quảng trường lại xây một mảnh quần thể cung điện mái vòm tạo hình có chút cổ quái.
Bên ngoài quần thể cung điện lóe lên một tầng ánh sáng màu đỏ mịt mờ, phía trên mơ hồ chớp động phù văn màu đen, rõ ràng là một toà đại trận phong cấm.
"Đây là nơi nào, vì sao lại dùng cấm chế phong cấm vậy?" Hàn Lập nghi ngờ hỏi.
"Ta thấy trong trí nhớ Âm Kiêu thì đây là một chỗ thập phần trọng yếu, Vực Chủ rất coi trọng nơi này, thường ngày nghiêm cấm bất luận kẻ nào tiến vào trong đó, lại càng không cho người chiến đấu ở phụ cận." Đề Hồn suy nghĩ một lát rồi nói như thế.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
476 chương
42 chương
56 chương
738 chương
124 chương
48 chương
512 chương