Phàm nhân tu tiên 2

Chương 717 : Đao nhập vỏ

Dịch: Độc Hành Nhóm dịch Phàm Nhân Tông "Lang Hoàn Hắc Ngọc..." Tâm niệm Hàn Lập vừa động, dời ánh mắt nhìn về hướng đống tinh thạch màu đen bị mình phá ra khi nãy. Trước đây hắn từng xem thấy tên này trong một cuốn điển tịch ở Hôi giới, là một loại quặng cực kỳ trân quý ở Hôi Giới, vật ấy có công hiệu như lời Thạch Khinh Hậu nói, có thể che chắn khí tức thuộc tính âm sát. Chỉ là trên quyển sách kia không có vẽ hoặc miêu tả bộ dáng vật này, cho nên lúc trước hắn không nhận ra. Ý niệm Hàn Lập lóe lên, lúc này vung tay lên ngăn cách thuỷ đàm chung quanh ra, đồng thời phát ra một cỗ thanh quang, cuốn đống tinh thạch màu đen tới. Hắn há miệng phun ra một đoàn hoả diễm màu xanh, đang tính bao trùm nung đốt tinh thạch màu đen này. Giờ phút này Tinh Viêm Hỏa Điểu còn đang ngủ say, hắn chỉ có thể vận dụng chính anh hỏa của mình mà thôi. "Chờ một chút, bên trong chân hoả của ngươi ẩn chứa Tiên linh lực, nếu luyện trực tiếp sẽ gây tổn thương không nhỏ Lang Hoàn Hắc Ngọc." Thạch Khinh Hậu thấy vậy, vội đưa tay ngăn lại, sau đó bấm tay một cái. Sát khí phụ cận lập tức nổi lên sóng gió, cuốn tới hoả diễm màu xanh rồi sáp nhập vào trong đó. Nguyên bản hoả diễm màu xanh sáng ngời, rất nhanh màu sắc trở nên ảm đạm, hơn nữa từ giữa nổi lên từng đợt hôi quang nhè nhẹ. Hàn Lập thấy cảnh này, trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc. Sát khí tiến vào anh hoả màu xanh, vậy mà song phương không có xung đột chút nào, hoàn mỹ dung hợp với nhau, thủ đoạn thao tác bực này hắn tự thấy vẫn không làm được. Hàn Lập liếc nhìn Thạch Khinh Hậu một cái, sau đó niệm thần chú. Hỏa diễm màu xanh xám nhất thời bao trùm Lang Hoàn Hắc Ngọc này, hung hăng thiêu đốt chúng, phát ra tiếng tê tê. Thời gian trôi qua từng chút, ước chừng hơn nửa canh giờ sau, Lang Hoàn Hắc Ngọc rốt cuộc bị hòa tan ra, dần dần biến thành một đoàn chất lỏng màu đen. Hai tay Hàn Lập khép động, chất lỏng màu đen chậm rãi kéo dài ra, biến thành bộ dạng vỏ đao tối đen, lớn xấp xỉ Thiên Hồ Hóa Huyết Đao. Lúc này Thạch Khinh Hậu lại điểm tay ra, sát khí phụ cận lập tức hội tụ đến, hóa thành từng đạo quang tia màu xám, sáp nhập vào trong vỏ đao. Mặt ngoài vỏ đao tối đen nhất thời hiện ra từng đạo lộ văn, còn có rất nhiều phù văn đồ án. Xem qua, một cái vỏ đao đã được luyện chế thành. Hàn Lập bấm niệm thần chú dẫn nó, vỏ đao màu đen bay vụt đến, "sát" một tiếng chụp vào trong Thiên Hồ Hóa Huyết Đao. Thân đao tản mát ra âm sát oán khí cuồn cuộn lập tức giảm đi, yếu hơn đến bảy tám phần. "Như vậy thì ổn thoả hơn, đa tạ Thạch đạo hữu chỉ điểm." Hàn Lập nhìn vỏ trường đao trong tay, cám ơn một tiếng. "Hắc hắc, một ít việc nhỏ thôi, không cần phải cảm ơn. Ta vừa mới kềm chế đại trận, tiêu hao rất lớn, cần nghỉ ngơi điều dưỡng một lát, nếu có việc cần ta ra tay, lại thông qua tâm thần liên hệ ta." Thạch Khinh Hậu thản nhiên nói một tiếng, sau đó thân hình hóa thành một đạo bạch quang nhập vào trong Thiên Hồ Hóa Huyết Đao. Hàn Lập cũng không để ý sự lãnh đạm của Thạch Khinh Hậu, đối phương như vậy ngược lại làm cho trong lòng hắn an tâm hơn vài phần. Đang cân nhắc, tay áo hắn run lên, bảy tám trương phù lục hắc bạch bắn ra. Trong miệng hắn lẩm bẩm, mười ngón tay bấm niệm thần chú như đạn, từng đạo pháp quyết từ trong tay bay ra, tiến nhập vào trên tấm phù lục kia. Phù lục lập tức hóa thành từng đạo hắc bạch sáng mờ, bao Thiên Hồ Hóa Huyết Đao lại, hình thành một cái quang kén hai màu hắc bạch đan xen nhau. Thiên Hồ Hóa Huyết Đao bị giam cầm như thế, sát khí oán lực tản mát ra càng giảm, cơ hồ cảm ứng không được. Hàn Lập thấy tình hình này, lúc này mới gật gật đầu, tay áo vung lên. Một cỗ ánh sáng màu xanh mênh mông hơi mờ bay ra, thu quang kén hắc bạch vào. Xử lý tốt Thiên Hồ Hóa Huyết Đao, thân hình hắn bay tới phía trước, rất nhanh bay ra thủy đàm. Ở dưới mặt nước trì hoãn hồi lâu, giờ phút này sắc trời đã sáng. Hàn Lập nhắm mắt cảm ứng vị trí lâu thuyền, thân thể lập tức hóa thành một đạo độn quang màu xanh, bay về một hướng, nháy mắt biến mất ở cuối chân trời xa. Ước chừng nửa ngày sau, Hàn Lập truy đến vị trí lâu thuyền. Hắn lại thi triển ẩn nấp thuật, vô thanh vô tức lặng lẽ tiềm nhập lâu thuyền, trở lại gian phòng của mình. "Hàn đạo hữu, ngươi đã trở lại." Giải Đạo Nhân khoanh chân ngồi ở chỗ này, chứng kiến Hàn Lập xuất hiện, lập tức đứng lên. "Trong thời gian ta ra ngoài, nơi này có gì dị thường không?" Hàn Lập gật gật đầu, lại hỏi. "Không có. Đúng rồi, Thạch Xuyên Không đã tới một lần, thấy ngoài cửa có cấm chế liền thả một tấm truyền âm phù vào." Giải Đạo Nhân lấy ra một tấm truyền âm phù màu đen, đưa tới. Hàn Lập tiếp nhận truyền âm phù, thần thức xem qua, sau đó rất nhanh bóp nát tấm phù. Thạch Xuyên Không tìm hắn không có chuyện gì khác, chỉ là để hỏi Túc Sát Đan. Hiển nhiên hiện giờ tình cảnh gã có chút không ổn, ở trong hoàn cảnh đầy sát khí này ốc còn không mang nổi mình ốc, xem ra chính mình cần phải tiến hành nhanh hơn. Hắn lật tay lấy ra một tấm truyền âm phù màu trắng, nói nhỏ vài câu, sau đó bấm niệm thần chú vung lên. Truyền âm phù hóa thành một đạo bạch quang bay ra khỏi phòng, nhập vào chỗ ở Thạch Xuyên Không phụ cận. "Giải đạo hữu, ta cần bế quan một đoạn thời gian, vẫn phải phiền ngươi tiếp tục canh ở chỗ này một thời gian nữa." Hàn Lập làm xong, nói với Giải Đạo Nhân một tiếng, phất tay mở ra quang môn Hoa Chi. "Không thành vấn đề." Giải Đạo Nhân gật đầu đáp ứng. Vừa dứt lời, thân hình Hàn Lập nhoáng một cái, bay vào không gian Hoa Chi. Hắn vào trong lầu các ngồi xuống, nhắm mắt điều tức một chút, chuẩn bị trước điều chỉnh thể xác và tinh thần pháp lực đến trạng thái tốt nhất, rồi mới bắt đầu luyện chế Túc Sát Đan kia. Ước chừng hơn một canh giờ sau, hắn mở to mắt ra, ở trong đầu hồi tưởng cẩn thận lại quá trình luyện chế Túc Sát Đan lần trước, sau đó phất ống tay áo lên. Một chiếc đan lô màu bạc hiện ra, rơi trước người hắn. Hàn Lập há miệng phun ra một đạo anh hoả màu xanh biếc, bao trùm đan lô. Tuy anh hỏa của hắn yếu hơn so với hoả diễm Tinh viêm đồng tử, nhưng luyện chế Túc Sát Đan vẫn dư dả. Linh văn trên đan lô màu bạc rất nhanh đều sáng lên, cả đan lô dần dần hóa thành màu đỏ đậm, tản mát ra một cỗ sóng nhiệt nóng bỏng. Giờ phút này Hàn Lập bấm niệm thần chú vung lên, phát ra một đoàn thanh quang bao trùm một gốc linh thảo xanh biếc đưa vào trong đan lô. Linh thảo rất nhanh bị hòa tan, hóa thành một đoàn linh dịch màu xanh nhạt. Hắn lại phất tay nắm lấy một đống tài liệu, đưa vào trong đan lô. ... Thời gian trôi qua cực nhanh, trong nháy mắt đã qua mấy năm. Bên trong lầu các, hai tay Hàn Lập bấm niệm thần chú, đan lô màu bạc trước người vẫn được lục diễm quay cuồng bao phủ chung quanh. Nóc đan lô run rẩy không thôi, phát ra tiếng “khanh khanh thanh”. Hai mắt hắn gắt gao nhìn chằm chằm đan lô, sau một lát bỗng nhiên nâng tay vỗ, một cỗ thanh quang nhập vào trong đan lô. Hỏa diễm xanh biếc chung quanh đan lô chợt loé lên biến mất, nắp lô bỗng nhiên bắn lên, rơi trên mặt đất. Một cỗ dược hương chua cay phát ra, bên trong đan lô nằm năm miếng Túc Sát Đan to bằng hạt long nhãn. Hàn Lập thấy vậy, trong mắt hiện lên tia mỉm cười, phất tay phát ra một cỗ lục quang cuốn năm miếng đan dược này ra, bỏ vào trong một bình ngọc màu đen, tay kia vung lên thu đan lô màu bạc lại. Thời gian qua hắn luyện chế ra tổng cộng gần hai mươi viên Túc Sát Đan, kết quả trong tay Huyền Chỉ Tinh Thạch cùng Khổ Lạc Hoa vẫn còn, nhưng tài liệu phụ trợ khác lại dùng hết, loại tình hình lẫn lộn đầu đuôi này làm cho hắn cảm thấy dở khóc dở cười. Bất quá chừng này cũng đủ cho hắn dùng một thời gian. Hàn Lập nhìn vào những viên đan trong bình ngọc màu đen do hắn làm, ánh mắt hơi chớp động, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì. Ngay sau đó, thân hình hắn vừa động liền biến mất, xuất hiện trong phòng lâu thuyền. Giải Đạo Nhân đang ngồi khoanh chân một bên, nhìn thấy Hàn Lập xuất hiện, mở to mắt, đứng thẳng lên. "Giải đạo hữu, mấy năm nay ngươi vẫn đợi ở bên ngoài, thân thể chắc cũng bị sát khí ảnh hưởng chứ?" Hàn Lập nhìn trên dưới đánh giá Giải Đạo Nhân, bỗng nhiên hỏi. "Ta và các ngươi bất đồng, thân thể chính là khôi lỗi chi khu do linh vật luyện chế thành, không bị ngoại lực ăn mòn, hơn nữa trong cơ thể ta lại ẩn chứa lôi điện lực, sát khí nơi này không ảnh hưởng đến ta." Ngữ khí Giải Đạo Nhân bình tĩnh nói. "Vậy là tốt rồi. Trong thời gian ta bế quan có ai đến tìm ta không?" Sắc mặt Hàn Lập buông lỏng, lập tức hỏi. Giải Đạo Nhân không nói gì, phất tay lấy ra bốn năm tấm truyền âm phù, đưa tới. Hàn Lập tiếp nhận truyền âm phù, thần thức xem qua, lắc lắc đầu. Mấy tấm truyền âm phù này cơ hồ tất cả đều là Thạch Xuyên Không phát ra, có lẽ do có vị "Hư Hợp Tộc Nhân" là Ma Quang ở nên Miêu Tú cùng tộc nhân không có tới bái phóng mình, ngoài ra Ma Quang cũng để lại một tấm truyền âm phù, lời nói có chút khó hiểu hỏi sau này nên làm như thế nào. Hàn Lập đi ra hướng bên ngoài, đồng thời bấm niệm thần chú một chút, cấm chế phòng mở ra hai bên, lộ ra một thông đạo. Hắn đẩy cửa đi ra ngoài, lật tay lấy ra một tấm truyền âm phù, nói nhỏ hai câu, sau đó vung tay lên. Truyền âm phù hóa thành một đạo hắc quang bay tới phía trước, chợt lóe rồi tiến nhập vào phòng Ma Quang biến mất. Sau đó hắn chậm rãi đi đến gian phòng Thạch Xuyên Không, bấm niệm thần chú một chút, đánh ra một đạo bạch quang tiến nhập vào trong cấm chế màu đen ngoài cửa. Cấm chế trên cửa phòng rất nhanh chớp động như gợn nước, sau đó biến mất, “két” một tiếng đại môn mở ra. "Lệ đạo hữu, ngươi đã xuất quan, mau mời vào." Thanh âm Thạch Xuyên Không hơi khàn khàn từ bên trong truyền ra. Đuôi lông mày Hàn Lập nhíu lại, đẩy cửa đi vào. Đại môn tự động đóng lại, tầng cấm chế hắc quang kia trong nháy mắt lại tràn ngập khép lại. Bên trong gian phòng có chút hôn ám, giờ phút này Thạch Xuyên Không ngồi ở chỗ sâu trong góc tường, đỉnh đầu gã trôi nổi một cây tỳ bà màu bạc, đúng là bí bảo không gian lấy được trong di tích Chân Ngôn Môn. Bên cạnh tỳ bà màu bạc này còn trôi nổi một cờ lệnh màu bạc, mặt trên có đầy đồ án tinh thần màu bạc, chính là kiện tiên khí không gian mà gã và Hàn Lập lấy được ở cấm chế cửa vào Chân Ngôn Môn. Từng trận ngân quang từ hai kiện tiên khí không gian tán phát ra, hình thành một màn hào quang hình cầu màu bạc, bao thân thể Thạch Xuyên Không vào trong đó. Không trung giữa thân thể Thạch Xuyên Không còn trôi nổi một cây trận kỳ màu bạc, trên mặt đất lại khắc vô số trận văn màu bạc, hình thành một tòa đại trận phức tạp. Bên ngoài màn sáng hình cầu màu bạc lại mở ra một quầng sáng cấm chế màu bạc lớn hơn nữa. Thạch Xuyên Không ngồi ở trung tâm trùng điệp cấm chế, thoạt nhìn thần sắc cực kém, tóc tai rối mù, hai mắt chớp động hào quang màu đỏ nhè nhẹ, sát khí trên người quay cuồng, tựa như một kẻ sắp phát điên. "Thạch đạo hữu, ngươi như thế nào..." Hàn Lập nhìn thấy bộ dáng Thạch Xuyên Không lúc này, cảm thấy nao nao. "Không ngại, bất quá là bị sát khí gợi sát suy trong cơ thể mà thôi, ta cũng không nghĩ tới sát khí Hôi Giới lại lợi hại như thế, ta tìm mọi cách phong ấn, vẫn không thể ngăn hoàn toàn sát khí xâm nhập." Thạch Xuyên Không cười khổ một tiếng, nói.