Phàm nhân tu tiên 2

Chương 705 : Giá chênh lệch

"Các hạ coi trọng đồ vật nơi này?" Một đại hán Âm Hổ tộc có vết sẹo trên mặt nhìn Hàn Lập hỏi, giọng nói ông ông. "Ta không phải tới mua đồ, nơi này các ngươi có thu mua đồ không?" Hàn Lập hỏi ngược lại. Ba tên đại hán nghe vậy, nhìn nhau một chút, hơi kinh ngạc. "Nếu là đồ tốt, tự nhiên chúng ta sẽ mua." Đại hán mặt sẹo dò xét Hàn Lập một chút, nói. Hàn Lập cười nhạt một tiếng, lật tay lấy ra một hộp ngọc màu đen lớn chừng bàn tay, đưa tới. Đại hán mặt sẹo tiếp nhận hộp ngọc, mở ra một cái, sắc mặt biến đổi, lập tức đóng nắp hộp lại. "Các hạ, xin mời đi theo ta." Đại hán mặt sẹo làm một động tác mời Hàn Lập, sau đó dẫn vào một căn phòng tối phía sau quầy hàng. Trải qua sự quan sát, Hàn Lập phát hiện cơ bản đằng sau quầy hàng mỗi tộc đàn đều có một căn phóng tối như thế, dùng làm nơi giao dịch bí mật. Trong phòng bài trí cực kỳ đơn giản, chỉ có một bàn hai ghế dựa, các nơi trên vách tường minh khắc từng đạo phù văn, không biết là cấm chế gì. Hai người ngồi đối diện nhau, lúc này đại hán mặt sẹo mới hít sâu một hơi, lần nữa mở hộp ngọc ra, chỉ thấy trong hộp là một khối tinh thể màu xám đậm to bằng nắm tay, mặt ngoài che kín vô số lỗ thủng nhỏ bé, nhìn rất giống tổ ong. Thỉnh thoảng có từng tia sương mù màu xám từ trên khối tinh thể toát ra, nhìn có chút thần bí. "Đây là khối Yểm Phong Sào Tinh có phẩm chất rất tốt, được xem là cực phẩm, chúng ta thu, ngươi muốn bao nhiêu Hôi tinh, hoặc là muốn đổi vật khác cũng được." Ánh mắt đại hán mặt sẹo nhìn tinh thể màu xám đậm trong hộp một cách nóng bỏng, nói. "Các hạ lại là người thực tế, xem ra tìm Âm Hổ tộc các ngươi là lựa chọn sáng suốt. Nếu như thế, ta liền đi thẳng vào vấn đề, ta muốn ba trăm hôi tinh." Hàn Lập mỉm cười, nói. "Cái này. . . Ba trăm hơi đắt, một trăm sáu mươi thì chúng ta thu." Đại hán mặt sẹo lộ ra vẻ làm khó, đưa ba ngón tay nói. "Hai trăm bảy!" Hàn Lập trầm giọng nói. "Nhiều nhất một trăm tám!" Đại hán mặt sẹo lắc đầu. Hai người sau một phen cò kè mặc cả, cuối cùng thuận giao với giá hai trăm hôi tinh. Đại hán mặt sẹo vung tay lên, lấy ra một cái trữ vật cốt hoàn, đưa qua. Hàn Lập tiếp nhận trữ vật cốt hoàn, thần thức quét vào trong đó. Bên trong là một đống nhỏ tinh thể màu xám, mỗi một khối đều lớn bằng nửa nắm tay, bên trong mơ hồ nhìn thấy từng tia khí thể màu xám lưu động. Vật này tên là hôi tinh, là tiền tệ lưu thông giữa các tu sĩ Hôi Giới, cùng loại với Tiên Nguyên thạch ở Tiên Giới, bất quá bên trong ẩn chứa sát nguyên chi lực cực kì tinh thuần. Mà khối Yểm Phong Sào Tinh này là một khối tài liệu năm đó hắn lấy từ trong túi trữ vật thi thể Hôi Tiên kia. Tìm hiểu tình báo cũng cần tổn hao một chút, trước Hàn Lập bán đi khối Phong Sào Tinh này, đổi lấy một ít hôi tinh. Hắn lật tay thu trữ vật cốt hoàn lại, trong lòng âm thầm mừng rỡ. Phong Sào Tinh kia chỉ là một kiện tài liệu phi thường không đáng chú ý trong số những tài liệu quý hiếm trong túi trữ vật Hôi Tiên kia, lại có thể bán ra hai trăm hôi tinh, xem như không tệ. Những tài liệu khác lại càng không biết giá trị bao nhiêu, giá trị túi trữ vật kia xem ra hơn xa hắn đoán. "Vị đạo hữu này, trên người ngươi còn có Yểm Phong Sào Tinh nữa không? Hoặc là tài liệu quý giá khác, cũng không nên phí sức đi tìm người khác bán, không bằng bán toàn bộ cho Âm Hổ tộc ta, về phương diện giá tiền ngươi không cần lo lắng, Âm Hổ tộc ta xưa nay rất uy tín, tuyệt sẽ không để ngươi thất vọng." Đại hán mặt sẹo cất kỹ Yểm Phong Sào Tinh, lại nhìn Hàn Lập chờ đợi. "Vật này là ta ngẫu nhiên có được, làm gì còn có nhiều hơn." Hàn Lập lắc đầu nói. Đại hán mặt sẹo nghe vậy, trong mắt lóe lên vẻ thất vọng. "Mặc dù ta không có đồ vật khác bán cho các ngươi, bất quá ta muốn mua vài món đồ." Hàn Lập mỉm cười nói. "A, các hạ muốn mua gì?" Trên mặt đại hán mặt sẹo lại vui mừng, nói. "Ta muốn mua một ít điển tịch từ Âm Hổ tộc các ngươi." Hàn Lập nói. "Điển tịch? Điển tịch gì?" Đại hán mặt sẹo khẽ giật mình, lập tức ánh mắt lộ ra vẻ cảnh giác. "Các hạ yên tâm, ta muốn không phải là công pháp bí thuật Âm Hổ tộc các ngươi, mà là các loại điển tịch nhân văn địa lý, tài liệu đồ giám, tốt nhất là bên ngoài Lục Nguyệt thảo nguyên, thậm chí bên ngoài Hắc Xỉ vực. Âm Hổ tộc chính là đại tộc của Lục Nguyệt thảo nguyên, về phương diện điển tịch tư liệu này hẳn không thiếu a." Hàn Lập vừa cười vừa nói. Vừa rồi hắn một đường đi tới, trên những quầy hàng kia có đủ các loại tài liệu, nhưng một bản điển tịch thư sách cũng không thấy. Việc này cũng khó trách, đại hội Tháp Mộc Đạt chủ yếu là giao dịch các loại vật tư, ai lại tốn tâm tư thu thập điển tịch làm gì chứ. Hàn Lập muốn thu thập đủ loại tư liệu, chỉ có dùng loại phương pháp này. "Nguyên lai ngươi muốn những điển tịch này, cái đó ngược lại có thể bán cho ngươi, bất quá những điển tịch này tộc ta vất vả thu thập, giá tiền cũng không tiện nghi a." Đại hán mặt sẹo nghe vậy sắc mặt buông lỏng, sau đó nhìn thật sâu Hàn Lập, nói. "Chỉ cần điển tịch tư liệu có giá trị, càng nhiều càng tốt." Ngón tay Hàn Lập chỉ mặt bàn, cười nói. "Tốt, các hạ chờ ở đây một chút." Đại hán mặt sẹo đứng lên, quay người đi ra ngoài. Sau gần nửa canh giờ, Hàn Lập ly khai quầy hàng Âm Hổ tộc, khóe miệng ẩn ẩn lộ ra vẻ tươi cười. Từ chỗ Âm Hổ tộc, hắn đạt được không ít điển tịch. Hắn vừa mới đọc sơ qua một chút, không ít tư liệu đều là bên ngoài Lục Nguyệt thảo nguyên, còn có một ít bên ngoài Hắc Xỉ vực, giá trị khá lớn. Hàn Lập không có dừng bước, tiếp tục đi tới phía trước. Trong nháy mắt, hơn nửa ngày trôi qua. Sắc trời dần tối xuống, các nơi khu giao dịch treo lên từng chiếc lồng đèn to lớn, bên trong để vào từng đom đóm màu trắng, tản mát ra bạch quang sáng tỏ, chiếu xạ khu giao dịch sáng trưng. Càng về khuya, các nơi khu giao dịch ngược lại càng thêm náo nhiệt. Hàn Lập đi qua từng quầy hàng, tâm tình coi như không tệ. Ở trong đây hơn nửa ngày, hắn lại tìm thêm hai tộc đàn, bán chút tài liệu, cũng mua một chút thư tịch liên quan tới Hôi Giới. Hàn Lập lựa chọn ba tộc đàn, đều là đại tộc, mua được không ít tư liệu, hơn xa thư tịch tư liệu Hôi Tích tộc. Trong lòng hắn tính toán, quyết định tạm thời không tiếp tục mua thư tịch nữa. Vừa rồi hắn mua tư liệu đã đầy đủ không sai biệt lắm, hơn nữa các tộc trên Lục Nguyệt thảo nguyên phong bế tin tức, thư tịch tư liệu tồn trữ bên trong các tộc đều không khác nhau mấy, lặp lại rất nhiều. Hơn nữa trên đại hội Tháp Mộc Đạt, mua điển tịch khắp nơi là một việc có chút quái dị, làm nhiều sợ rằng sẽ khiến cho người hữu tâm chú ý. Hàn Lập thả lỏng trong lòng, nhìn về phía hai bên quầy hàng hóa. Trên đường đi tới đây, hắn nghiên cứu đủ loại điển tịch Hôi Tích tộc, đã có năng lực giám địch nhất định đối với đồ vật Hôi Giới, lại thêm thần thức hắn cường đại vô song, rất nhanh phát hiện không ít đồ tốt. "A, đây là!" Bước chân hắn chợt dừng lại trước một gian hàng, cặp mắt dưới áo choàng lộ ra vẻ kích động. Sạp hàng nơi đây không quá lớn, đại đa số đều là linh thảo, tài liệu khoáng thạch, nhưng cũng không nhiều, đứng sau quầy hàng là hai gã có đầu mọc ra hai sừng, trên mặt đầy vảy cá, nhìn rất giống dị tộc ngư nhân. "Vị bằng hữu này, ngươi coi trọng thứ gì?" Một dị tộc ngư nhân nhiệt tình mở miệng hỏi. Ánh mắt Hàn Lập nhìn về phía một cái rương ở trong góc quầy hàng, bên trong trưng bày mấy chục gốc thực vật hơi mờ, phiến lá thông suốt mỏng manh giống như băng tinh, bên trong phân bố đường vân mạch lạc rõ ràng. Linh thảo này hắn hết sức quen thuộc, chính là tài liệu chính Khổ Lạc Hoa dùng để luyện chế Túc Sát Đan. Tài liệu này tại Tiên Giới cực kì quý hiếm, giờ phút này ở đây lại chất đống tuỳ ý. "Những linh thảo này bán thế nào?" Hàn Lập chỉ những Khổ Lạc Hoa kia hỏi. "A, ngươi muốn những Băng Tinh Thảo này? Một gốc ba hôi tinh." Dị tộc ngư nhân kia tùy ý nói, tựa hồ sự nhiệt tình đã giảm hơn phân nửa. "Ba hôi tinh. . ." Trong lòng Hàn Lập không biết nói gì. Khổ Lạc Hoa tại Tiên Giới là đỉnh cấp linh thảo, có giá trị không nhỏ, nhiều lúc cho dù có Tiên Nguyên thạch cũng không mua được, nhưng tại Hôi Giới lại tiện nghi như thế. "Băng Tinh Thảo, tựa hồ đã nghe qua cái tên này. . ." Trong lòng của hắn khẽ động, hồi tưởng lại trước đó vài ngày xem qua điển tịch Hôi Tích tộc, bên trong hình như có đề cập tới linh thảo này. Hắn nhớ lại một chút, ký ức trong đầu có chút mơ hồ rất nhanh trở nên rõ ràng. Căn cứ ghi chép của quyển điển tịch kia, linh thảo này mọc nhiều ở vùng đất âm hàn, chỗ sâu trong Lục Nguyệt thảo nguyên có một mảnh Vô Để chiểu trạch, sinh trưởng rất nhiều Băng Tinh Thảo. Bất quá Băng Tinh Thảo đối với sinh vật Hôi Giới lại không có chỗ hữu dụng, cho nên trong điển tịch kia chỉ kể giản lược, cũng không có vẽ đồ hình, nên hắn không nhận ra Băng Tinh Thảo kia chính là Khổ Lạc Hoa. Khổ Lạc Hoa có công hiệu xua tan sát khí, vật này chính là vật có hại đối với sinh vật Hôi Giới, khó trách tiện nghi như thế. "Chỉ có chừng này sao?" Hàn Lập nghĩ tới đây, trong lòng cũng giật mình, mở miệng hỏi. Hai dị tộc ngư nhân nghe vậy, trên mặt đều lộ vẻ kinh ngạc. Những thứ Băng Tinh Thảo này chỉ sử dụng lúc luyện chế mấy loại độc dược, hơn nữa vật này cũng không hiếm thấy, bất kỳ người nào chỉ cần đi vào Vô Để chiểu trạch một chuyến, đều có thể ngắt lấy không ít, lại có người muốn mua nhiều. "Xin lỗi, công dụng vật này không rộng, chúng ta chỉ hái lấy chừng này." Một dị tộc ngư nhân khác tuổi hơi già một chút lắc đầu nói. "Tốt, vậy lấy ra hết cho ta." Hàn Lập cũng không tiếp tục hỏi, từ tốn nói. Hắn đã biết từ những địa đồ của Hôi Tích tộc về Lục Nguyệt thảo nguyên, biết những Khổ Lạc Hoa này sinh ra từ Vô Để chiểu trạch, tùy thời hắn đều có thể đi ngắt lấy một nhóm. Hơn nữa mấy chục gốc trước mắt đã đủ cho hắn luyện đan rồi. Hai dị tộc ngư nhân vội vàng gói kỹ những Khổ Lạc Hoa này, đưa qua. Song phương một tay giao tiền, một tay giao hàng, rất nhanh liền hoàn thành khoản giao dịch này. "Vị bằng hữu này, ngươi có muốn những linh thảo khác, Mộ Ngư tộc chúng ta am hiểu trồng các loại linh thảo, ngươi có thể nhìn xem Trạch Lan Hoa này, đều là linh dược vạn năm trở lên, hoặc như những Khô Linh Thảo này, đều mới vừa hái xuống, dược tính không có mảy may xói mòn." Ngư nhân lớn tuổi nhiệt tình giới thiệu linh thảo khác. Hàn Lập đã xem qua ghi chép trên điển tịch Hôi Tích tộc nên biết Trạch Lan Hoa, Khô Linh Thảo đều ẩn chứa sát khí nồng đậm, tại Hôi Giới xem như linh thảo trân quý. Bất quá những vật này lại vô dụng với hắn, tự nhiên sẽ không mua. Vì vậy Hàn Lập liền lắc đầu, rất nhanh ly khai quầy hàng này, tiếp tục đi tới phía trước, trong mắt lại chớp động từng đạo quang mang. Lần này mua được Khổ Lạc Hoa, ngược lại làm cho hắn hiểu thêm một vấn đề. Hôi Giới cùng Chân Tiên Giới thuộc về hai giới, vật tư không thông, đồ vật tại Hôi Giới không đáng một xu, cầm tới Chân Tiên Giới thì thành đồ vật giá liên thành. Hiện tại hắn đi vào Hôi Giới, không ngại thu thập nhiều một chút vật giống như Khổ Lạc Hoa, ngày sau trở về Chân Tiên Giới, lập tức có thể kiếm một món hời lớn. Lại nói, bây giờ trên người hắn mặc dù không thiếu Tiên Nguyên thạch, nhưng thứ này tự nhiên sẽ không ngại nhiều, có trời mới biết lúc nào sẽ cần tiêu xài, đợi đến lúc đó cần mới suy nghĩ thì có vẻ hơi bị động. Chỉ là những tài liệu này ở hai giới có tên khác nhau, không dễ biết được, chỉ có thể bản thân thử vận may chậm rãi tìm kiếm. Hắn hồi tưởng đến những linh thảo hoặc khoáng thạch có thuộc tính âm sát ở Tiên Giới, đồng thời tâm niệm vừa động, toả thần thức ra một chút, cẩn thận từng li từng tí dò xét quầy hàng chung quanh.