Phàm nhân tu tiên 2
Chương 701 : bộ lạc
"Đáng chết! Súc sinh, ngươi dám!"
Một tiếng quát tháo từ đội ngũ phía trước truyền ra, từ đó lao ra một bóng người màu xám, đúng là một tên Tích Dịch Nhân.
Thân hình người này cao lớn, hơn xa những người khác, cái đầu của gã tròn vo, ngũ quan có chút đẹp đẽ, nhìn khá giống hình người, chỉ là trên mặt hiện đầy lân phiến, phát ra khí tức khổng lồ thẳng đến cảnh giới Đại Thừa.
Gã vung tay lên, liền loé lên ánh sáng màu xám chói mắt, từ đó lao ra một thanh cốt kiếm màu xám, sau đó phá không lao như cầu vồng đâm tới một con quái điểu màu xám.
Quái điểu màu xám kia giật mình, liền vỗ cánh tránh né, nhưng lại không thể né tránh được, thế là trên bụng bị vạch một vết thương thật dài, từ đó phun ra luồng máu màu xám, trong miệng kêu khàn khàn thảm thiết.
"Sưu sưu sưu!"
Trong những xe lớn khác cũng lao ra ba bóng người, đều phát ra khí tức Hợp Thể Kỳ, rồi tế ra đủ loại pháp bảo làm bằng xương, đánh về phía mấy con quái điểu màu xám khác phía trước.
Trong miệng những quái điểu màu xám phát ra tiếng kêu hung hãn thật lớn, rồi há to miệng phun ra từng đạo phong nhận màu xám, đánh về phía những Tích Dịch nhân kia, còn lợi trảo màu đen dưới người phát ra hắc quang lóa mắt, trực tiếp chụp vào những pháp bảo làm bằng xương kia.
Song phương rất nhanh lao vào chém giết nhau, vang lên tiếng phong nhận "Vù vù".
Bộ lạc phía dưới hỗn loạn lần nữa, những con sừng hươu màu xám kia hoảng sợ vô cùng chạy tứ tán, trái lại Tích Dịch tộc nhân thì tự mình đuổi theo chúng, khó khăn lắm mới mang bầy hươu rời xa chiến trường.
Giữa không trung, giao phong càng thêm kịch liệt, một bên Tích Dịch Tộc đã từ từ rời vào thế hạ phong.
Số lượng quái điểu màu xám khá nhiều, thực lực phần lớn là Hợp Thể Kỳ, tên cầm đầu Đại Thừa Kỳ Tích Dịch Tộc kia mặc dù lợi hại, nhưng lúc này bị ba con quái điểu màu xám cuốn lấy, đã không cách nào phân thân.
Còn ba tên tộc nhân Tích Dịch khác đối mặt với bốn con quái điểu màu xám khác, cũng đã rơi vào thế hạ phong, nếu không nhờ một tên Tích Dịch Tộc trong tay có một tấm cốt thuẫn màu xám rất là thần diệu, đã đỡ phân nữa công kích cả bốn con quái điểu, nếu không trong ba người đã sớm có người thụ thương.
Tuy vậy, một lúc sau, ba tên tộc nhân Tích Dịch dựa lưng vào nhau, thở hồng hộc, bộ dáng cũng không thể nào kiên trì được lâu.
"Tộc trưởng, tình hình không ổn rồi!"
Tích Dịch tộc nhân cầm cốt thuẫn đẩy mạnh cái móng vuốt nhọn hoắc của quái điểu ra, thân thể lung lay một chút, rồi lo lắng hô một tiếng về phía Tích Dịch tộc nhân Đại Thừa Kỳ.
Trong mắt tộc trưởng Tích Dịch Nhân lộ vẻ lo lắng vô cùng, gã làm sao lại không biết tình cảnh ba tên tộc nhân chứ, nhưng ba con quái điểu màu xám này liên thủ, thực lực cũng không yếu so với gã, căn bản là không thể bứt ra trợ giúp ba người kia được.
"A!" Một tiếng hét thảm truyền đến, một tên Tích Dịch Tộc nhất thời sơ sẩy, đã bị một cái móng vuốt nhọn hoắc màu đen vồ trúng, trên người liền bị cắt ra mấy đường vết thương thật dài, máu tươi ứa ra, một cánh tay cơ hồ bị chém đứt, chỉ còn sót lại chút da thịt dính trên người.
Người này thụ trọng thương, cả người bị đánh văng ra ngoài, thế liên thủ của ba người chợt bị phá đi.
Trong miệng một con quái điểu màu xám phát ra tiếng hưng phấn, rồi đuổi theo Tích Dịch Nhân đó.
Tộc trưởng Tích Dịch vừa sợ vừa giận, trong mắt lóe lên vẻ tàn khốc, bất ngờ há miệng phun ra cỗ ánh sáng màu xám, chui vào trong thanh cốt kiếm màu xám.
Sau đó Cốt kiếm màu xám lập tức xoay một vòng, hào quang tỏa sáng, hóa thành một đoàn quang cầu màu xám, quay cuồng chớp động.
Từng đợt ba động kiếm khí dọa người từ trong đó truyền ra, hư không chung quanh cũng vang lên tiếng "Xuy xuy" thật lớn, mơ hồ nổi lên từng tia dao động.
Ba con quái điểu màu xám thấy vậy, hai con trong đó vội vã phi người né tránh.
Nhưng một con quái điểu cuối cùng thì trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, trái lại khẽ vỗ hai cánh, bất ngờ thân thể khổng lồ hóa thành một đạo bóng xám, lao về tộc trưởng Tích Dịch Tộc, cùng lúc há to miệng ra.
Âm thanh duệ khiếu phát ra "Xuy xuy", một chùm quang mang màu đen bắn ra như mưa đánh về phía tộc trưởng Tích Dịch.
Tộc trưởng Tích Dịch kinh hãi, vội bấm niệm pháp quyết.
Chùm sáng màu xám bất ngờ nổ tung ra, vô số kiếm khí nhỏ bé màu xám từ đó phun ra, lao về bốn phương tám hướng, trong nháy mắt bao phủ phương viên mấy trăm trượng.
Một tiếng thê lương thảm thiết vang lên, rồi chợt tắt ngúm.
Một bộ thi thể tàn phế từ giữa bầu trời rơi xuống, đúng là con quái điểu màu xám kia.
Toàn thân nó bị vô số đạo kiếm khí đâm trúng, mơ hồ không có một chỗ nào lành lặn, đã không còn phát ra khí tức nữa.
Tuy vậy tộc trưởng Tích Dịch kia cũng lảo đảo trở ra, phía bên trái nửa người trên cũng hiện ra chấm chấm lỗ nhỏ, từ đó phát ra từng tia hắc khí, rồi lan qua chỗ khác trên cơ thể.
Gã chưa kịp xử lý thương thế trên người thì hai đạo bóng xám nhanh như chớp đánh tới, chính là hai con quái điểu màu xám vừa tránh thoát khi nãy.
Tộc trưởng Tích Dịch giật mình, vội mạnh mẽ vận dụng sát nguyên trong thể nội, nhưng vì thụ thương nửa người cho nên vận chuyển sát nguyên cũng bị ảnh hưởng thật lớn, vận dụng không được nhiều, sắc mặt không khỏi đại biến.
Hai đạo bóng xám tới nhanh như chớp, trong nháy mắt đã đến trước người gã, bốn lợi trảo màu đen lấy thế sét đánh ngang tai bất ngờ vồ xuống.
Tộc nhân xung quanh thấy vậy đều sợ hãi, nếu tộc trưởng gặp nạn thì cả tộc đàn cũng sẽ gặp tai họa ngập đầu!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo ánh sáng màu xám từ trên trời đánh xuống, một tiếng "Phốc phốc" tùy tiện liền xuyên thủng hai con quái điểu màu xám.
Sau một khắc, bất ngờ ánh sáng lóe lên, rồi tách ra đạo đạo hôi quang nhỏ bé, thình lình xoắn một phát.
Thân thể hai con quái điểu trong nháy mắt liền biến thành thịt xay, một tiếng kêu rên cũng không kịp phát ra.
Mơ hồ cùng lúc đó, trên không ba tên Tích Dịch Nhân cũng lóe lên hắc quang, hiện ra một thanh phi kiếm màu đen, từ đó bắn ra từng đạo kiếm khí màu đen, bao phủ thân thể bốn con quái điểu màu xám lại.
Ánh kiếm màu đen lóe lên, chém thân thể bốn con quái điểu thành mấy khúc, tất cả đều đoạn tuyệt khí tức.
Ba tên Tích Dịch Nhân thấy vậy, đều ngẩn người ngay tại chỗ.
Ngay lúc đó, giữa không trung hoa lên một cái chợt hiện ra hai bóng người, rồi hạ từ từ xuống, chính là hai người Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không.
Tộc trưởng Tích Dịch thấy rõ thân hình diện mục hai người Hàn Lập, sắc mặt liền thay đổi, vội bay tới.
"Đa tạ hai vị Thượng Tiên xuất thủ cứu giúp bộ tộc Hôi Tích chúng ta." Tộc trưởng cung kính thi lễ.
Ba tên Hôi Tích Tộc kia cũng bay tới, khom mình hành lễ nói lời cảm tạ, rồi ánh mắt nhìn hai người tràn đày ước ao và kính sợ.
"Chỉ là tiện tay mà thôi, không cần đa lễ, đều đứng lên đi." Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không nhìn thoáng nhau, từ tốn nói.
Mấy người tộc trưởng Hôi Tích lúc này mới đứng dậy, tiếp đó đứng một bên không nói gì, bộ dạng lắng nghe lời dạy dỗ.
"Hai người chúng ta dạo chơi đến tận đây, vài ngày trước gặp phải một trận phong bạo, bị lạc mất phương hướng, cho nên hiện không biết đây là nơi nào?" Hàn Lập nhìn bộ dáng mấy người, trong lòng có chút kỳ quái, rồi cẩn thận cân nhắc từ ngữ, nói ra.
Quả thật mấy ngày trước đó bọn hắn gặp một trận phong bao màu xám thật lớn, cho dù lấy thực lực của người, cũng phải tốn sức mới thoát ra được.
"Bẩm Thượng Tiên, chỗ này là thảo nguyên Lục Nguyệt trong Tây Bắc Bộ, hai vị Thượng Tiên chắc hẳn gặp phải phong bạo hôi triều đặc thù của bản địa rồi." Hôi Tích tộc trưởng nói ra.
"Hôi triều... Thì ra là thế." Hàn Lập lẩm bẩm một câu.
"Hai vị Thượng Tiên đi đường vất vả, nếu không chê, không bằng đến bộ lạc Hôi Tích chúng ta nghỉ ngơi một lát, như thế nào. Bộ lạc Hôi Tích tuy không lớn, nhưng có đặc sản Bạch Nhung Trà có chút đặc biệt." Hôi Tích tộc trưởng nhìn hai người, thấy sắc mặt hai người lộ vẻ phong trần, cẩn thận nói ra.
"Cũng tốt." Bọn Hàn Lập đang muốn tiếp xúc nhiều với Hôi Tích tộc, cùng tìm hiểu tình hình Hôi Giới một chút, hiển nhiên sẽ không từ chối.
"Vậy xin mời hai vị Thượng Tiên." Tộc trưởng Hôi Tích nghe vậy đại hỉ, vội đi trước dẫn đường, rất nhanh hạ xuống.
Nhìn thấy Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không, những người Hôi Tích Tộc dưới đất lộ vẻ kính sợ, nhao nhao phủ phục quỳ xuống, cung kính hành lễ.
Hàn Lập thấy vậy, trong lòng âm thầm cảm thấy kỳ quái.
Tuy tu vi mình cao cường, nhưng đám Hôi Tích Tộc này tựa hồ cung kính quá mức, loại cảm giác này giống như ăn mày gặp hoàng đế vậy.
Mặc dù trong lòng Hàn Lập thấy quái lạ, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ gì cả.
Những bầy hươu màu xám bởi vì kinh sợ cho nên vẫn chạy tứ tán, không hoàn toàn kiểm soát được, khiến cho đội ngũ có chút lộn xộn như trước.
"Mau mau quản tốt những Mi Giác Lộc này, chớ để hai vị Thượng Tiên chê cười, truyền lệnh ta, hôm nay hạ trại tại đây." Vẻ mặt tộc trưởng Hôi Tích trầm xuống, quát.
"Vâng." Một tên Hợp thể Hôi Tích tộc bên cạnh vội đáp ứng một tiếng, rồi bay về bầy hươu phía sau.
"Thượng Tiên, mời vào trong trướng thượng tọa." Tộc trưởng Hôi Tích dẫn hai người Hàn Lập đến cỗ xe lớn phía trước.
Xe lớn này dài trăm trượng, rộng hai ba mươi trượng, mơ hồ tương đương một cái quảng trưởng thu nhỏ, trên xe xây dựng vài chục lều vải rộng thùng thình.
Dưới đáy xe cùng gần rìa xe khắc một vòng phù văn màu đen, hợp thành một cái pháp trận, đang vận chuyển "Ông ông", không ngừng phun ra từng luồng mây xám ở phía dưới, mơ hồ nâng toàn bộ xe lớn lên.
Hàn Lập hạ xuống xe lớn, tựa như có cảm giác đang đứng trên đám mây bồng bềnh, hắn không khỏi âm thầm gật đầu.
Khó trách chiếc xe lớn khổng lồ như thế, lại chỉ dựa vào một đầu dị thú tê giác lại có thể kéo nó nhẹ nhàng như vậy.
Tộc trưởng Hôi Tích dẫn hai người đến trước cái lều to nhất, Hàn Lập cũng không dừng lại mà đi vào cùng.
Thạch Xuyên Không theo sát sau lưng Hàn Lập, y biết mình thay đổi khí tức không quá hoàn hảo, cho nên tận lực không muốn gây sự chú ý của người khác, mọi chuyện do Hàn Lập ra mặt cả, trái lại việc này y cũng không bất mãn gì.
Không gian trong lều khá lớn, chia hai phần trước sau, phía trước là chỗ giống như phòng khách, chính giữa đặt một cái bàn dài, hai bên lót từng cái da thú êm ái.
Đại trướng phía sau tựa hồ là phòng ngủ dùng để nghỉ ngơi, chính giữa có treo một tấm rèm vải ngăn cách.
Lều vải này cũng không biết dùng tài liệu gì chế thành, sau khi đi vào, chợt âm thanh bên ngoài đều biết mất.
"Hai vị Thượng Tiên, xin mời ngồi." Tộc trưởng Hôi Tích mời hai người Hàn Lập ngồi xuống chính giữa bàn dài, còn mình thì phụng bồi bên cạnh.
Lúc này một tên tộc nhân Hôi Tích bộ dáng tùy tùng đi đến, dâng lên ba cái chén sừng hươu, bên trong chứa nước trà màu trắng.
Sương mù nhè nhẹ bay lên, tỏa ra một cỗ hương thơm nhàn nhạt.
"Bạch Nhung Trà này chính là đặc sản dùng lộc nhung San Giác Lộc của bộ lạc Hôi Tích chúng ta, thêm vào sữa hươu, lại còn thêm mười mấy loại vật liệu chế thành, có chút tác dụng tinh tiến tu vi. Đương nhiên, lấy tu vi hai vị Thượng Tiên, trà này hiển nhiên là vô dụng rồi, nhưng hương vị cũng rất khá, xin mời hai vị Thượng Tiên nhấm nháp một chút." Tộc trưởng Hôi Tích nịnh nọt nói.
"Coi như không tệ." Hàn Lập bưng chén lên uống một ngụm, rồi gật đầu nhẹ.
Thật ra khi hắn uống vào, cũng không có nuốt xuống, mà thu nó vào không gian Hoa Chi.
Đi vào Hôi Giới này, hắn cũng phải chú ý cẩn thận mọi chuyện.
Tộc Trưởng Hôi Tích thấy vậy vui mừng, lập tức phân phó người hầu mang một chút đặc sản mỹ thực của Hôi Tích Tộc, dâng lên những trái cây này, rồi mời hai người Hàn Lập nhấm nháp, nhiệt tình dị thường.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương