Phàm nhân tu tiên 2
Chương 695 : dị biến
"Tiếp theo các ngươi vẫn như cũ? Hoả Sí Tử, như thế nào,... Ngươi muốn tiếp tục đối địch cùng chúng ta, hay là hóa thù thành bạn đây?" Lúc này, lông mày Tô Lưu nhíu lại, mở miệng hỏi.
"Những chuyện cũ năm xưa đã không còn bất cứ ý nghĩa gì, lúc đó sư phụ đã sớm sai ngươi ly khai tông môn, vốn là nhớ tới tình sư đồ, hiện nay hết thảy đều kết thúc, ngươi cũng nên cùng ta trở về gặp lão nhân gia ngài." Khuôn mặt Xi Dung nghiêm nghị, mở miệng nói ra.
Trong khi gã nói chuyện, lúc nha lúc nhúc Hỏa Tuế Huỳnh Trùng bay mua quanh người, tựa như mấy đám hoả cầu thiêu đốt, sáng tối chập chờn.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn ngẩng đầu liếc nhìn Xi Dung một cái, lại quay đầu nhìn Hàn Lập cùng Hồ Tam, trong mắt tràn đầy vẻ thống khổ.
Ánh mắt Bích Xà tiên tử chớp lên, thoáng kéo ra khoảng cách với lão.
Khoé miệng Tô Lưu hơi nhếch lên hiện một ý cười, bả vai hơi run, giáp trụ trên thân cũng rung động theo.
Ánh mắt Hàn Lập đảo qua Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, ánh mắt ngưng lại, cũng nắm chặt trường kiếm trong tay.
Bên trong đại điện, bầu không khí lần nữa giương cung bạt kiếm.
Nhưng vào lúc này, bên ngoài đại điện bỗng nhiên truyền đến một trận tiếng vang.
Hàn Lập rõ ràng cảm nhận một cỗ không gian ba động mãnh liệt, khẽ chau mày, nhìn lại chỗ cửa đại điện.
Chỉ thấy một bóng người màu tím từ bên ngoài đại điện loạng choạng ngã ra, sau đó chợt hiện bên trong đại điện, trong ngực gã đang ôm ngang thân ảnh một cô gái khác.
Hai người này tự nhiên là Thạch Xuyên Không cùng Phong Lâm chạy trốn một đường tới đây.
"Thạch huynh?" Hồ Tam vừa thấy người này, trên mặt vui mừng, vội vàng kêu lên một tiếng.
Ánh mắt Hàn Lập hơi thu lại, dò xét trên người Thạch Xuyên Không một chút, phát hiện khí tức trên thân gã hỗn loạn, tựa hồ vừa mới trải qua một trận ác chiến.
Ánh mắt Tô Lưu cũng tập trung trên thân Thạch Xuyên Không, nao nao, trong mắt lóe lên một tia trầm ngâm.
Lúc này Phong Lâm đã tỉnh lại, Thạch Xuyên Không ổn định thân hình sau liền buông nàng ra.
"Đa tạ Thiếu chủ." Sắc mặt Phong Lâm tái nhợt như tờ giấy, nhìn Thạch Xuyên Không nói nhỏ một câu.
Thạch Xuyên Không gật đầu nhẹ, ánh mắt đầu tiên liếc nhìn đám người trong đại điện một chút, tiếp theo rơi vào trên ba kiện bảo vật trong điện, ánh mắt gã rõ ràng nhảy lên một cái, nhưng không dừng lại lâu, liền dời đi.
"Chư vị, bọn hắn sắp tới..." Thở dốc một lát, ánh mắt gã nhìn ngoài đại điện, mở miệng nói ra.
Hàn Lập nghe lời ấy, lập tức hiểu được "Bọn hắn" là chỉ cái gì, thần sắc hơi đổi.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe xong, cũng từ trong cảm xúc thất thần trước đó tỉnh táo lại, sắc mặt có chút khó coi.
"Ngươi nói là Hôi Tiên a?" Ánh mắt Tô Lưu ngưng lại, mở miệng hỏi.
Thạch Xuyên Không không có trả lời, lặng lẽ gật đầu.
"Chẳng lẽ lúc trước hai người bọn họ đều nói thật, những thứ Hôi giới kia thật sự vượt giới đến? Nếu thật sự như thế, việc này cần phải báo cáo ngay lập tức." Lông mày Xi Dung nhíu chặt, rốt cuộc trên mặt lộ ra mấy phần ngưng trọng.
"Tới bao nhiêu người?" Tô Lưu hỏi.
Thạch Xuyên Không nghe vậy hơi chần chờ, cuối cùng vẫn nói rõ: "Ta gặp được bốn tên Hôi Tiên, tu vi đại khái từ Thái Ất cảnh trở lên, còn có số lượng không rõ sinh vật cùng dị thú Hôi Giới đi theo, thanh thế không nhỏ."
"Chẳng phải Luân Hồi Điện các ngươi luôn thân cận cùng Hôi Giới à, ta nghĩ là các ngươi cùng bọn hắn nội ứng ngoại hợp, đưa bọn hắn tới đây a?" Lúc này, Xi Dung đột nhiên hừ lạnh một tiếng, nhìn về phía Hàn Lập cùng Hồ Tam, lạnh lùng nói.
Trên mặt Hồ Tam lộ ra vẻ cổ quái, không có mở miệng tranh cãi, bộ dạng từ chối cho ý kiến.
Lông mày Bích Xà tiên tử nhíu chặt, đồng dạng không nói lời nào.
Hàn Lập lại không biết chút nào chuyện này, tự nhiên càng không thể biện bạch.
Kể từ đó, bộ dạng ba người ngược lại giống như Xi Dung suy đoán, làm thần sắc đám người trong điện đều phát sinh vi diệu.
"Hỏa Sí Tử sư huynh, mặc kệ lúc đó như thế nào, Chân Ngôn Môn vẫn một mực kiên quyết phản đối Hôi Giới xâm lấn. Chẳng lẽ ngươi còn muốn làm bạn cùng những gia hoả lòng lang dạ thú này? Cần phải biết là không phải tộc ta, trong lòng ắt sẽ nghĩ khác, còn đồng tộc dị tâm, càng nên đáng chém!" Xi Dung thấy thế, ánh mắt nhìn về Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, mở miệng quát.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nghe vậy, mặt lộ vẻ khó xử, nhìn về phía Hàn Lập.
"Mặc kệ các ngươi tin hay không, lần này tại sao người Hôi Giới lại ở chỗ này, chúng ta một điểm cũng không rõ." Hồ Tam đột nhiên thở dài, nhìn về phía mọi người nói.
"Những chuyện hoang đường này, vẫn là chờ các ngươi chết rồi hãy nói đi..." Xi Dung hiển nhiên không tin lời nói Hồ Tam, cười lạnh một tiếng nói.
Dứt lời, gã giơ cao cự chưởng, trong lòng bàn tay dâng trào ánh lửa, từ hư không sinh ra một đạo hoả luân to lớn đỏ thẫm.
Thân hoả luân xoay tròn bất định, ngọn lửa đỏ thẫm chậm rãi chập chờn, truyền ra trận trận tiếng thét, những Hỏa Tuế Huỳnh Trùng trước thân luân cũng cộng hưởng ông ông một trận, liền muốn đồng loạt bay đến tấn công Hồ Tam.
"Tới rồi..." Lúc này, bỗng nhiên mắt Hàn Lập sáng lên, cao giọng quát.
Ánh mắt mọi người xiết chặt, vội nhìn lại hướng ngoài cửa điện, nhưng nơi đó trống không, căn bản không có cái gì cả.
Thần thức ở không gian cổ quái nơi này bị áp chế, thần thức bọn họ căn bản dò xét không xa lắm, cũng không có tác dụng gì lớn.
... Một lát sau, nơi đó vẫn như cũ gió êm sóng lặng, Xi Dung giận tím mặt quát: "Giả thần giả quỷ!"
Vừa dứt lời, bàn tay gã vung lên, hỏa luân đỏ thẫm lập tức xoay tít một vòng, bắn mạnh đến hướng Hàn Lập.
Trên thân Hàn Lập loé lên kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân trong cơ thể cấp tốc nghịch chuyển, thân hình bỗng nhiên lóe lên, liền né qua đạo hỏa luân kia dễ như trở bàn tay, trong miệng quát khẽ một tiếng "Ngu xuẩn".
Kết quả hắn vừa dứt lời, đám người liền nghe được trận trận thanh âm "Ù ù" truyền đến, nơi xa tựa như bão cát đột kích, sương mù màu xám che khuất bầu trời cuốn đến, mang theo bên trong từng bóng mờ, rất nhanh liền đi tới trước cửa điện.
Xi Dung thấy tình hình này, cũng không tiếp tục ra tay nữa, ánh mắt nhìn về hướng cửa điện.
Ánh mắt Tô Lưu nhìn hơi khác về phía Hàn Lập, tựa hồ có chút kinh ngạc với lực lượng thần thức cường đại của hắn, vậy mà bằng vào tu vi Kim Tiên lại sớm phát hiện người Hôi Giới đến, còn nhanh hơn cả đám tu sĩ Thái Ất.
Chỉ thấy bốn thân ảnh từ trong sương mù xám mau chóng bay ra, liền bước vào bên trong đại điện, chính là đám người trước đó truy sát Thạch Xuyên Không cùng Phong Lâm.
Cầm đầu trong bốn người này là vị Cốt tiên sinh kia, ánh mắt lão quét qua đại điện, trực tiếp vượt qua bọn người Hàn Lập, rơi vào phía trên ba kiện bảo vật bên trong pháp trận.
Nhất là khi ánh mắt lão nhìn về phía trên tỳ bà thanh ngân sắc, hỏa diễm trắng xanh trong hốc mắt càng nhịn không được nhảy lên mấy lần.
"Cái đó là... La Trá Tỳ Bà, có vật này về sau chúng ta có thể Nghịch Giới Pháp Trận một cách hoàn mỹ, đến lúc đó có thể đả thông một đầu thông đạo ổn định, dẫn đại quân ta không ngừng tiến vào Tiên Vực, mau mau... Mau mang tỳ bà thanh ngân sắc kia tới!" Khô lâu xám trắng trở nên kích động, vội vàng quát.
"Vâng." Ba người còn lại nghe vậy, vội vàng cùng lên tiếng đáp ứng, hôi quang trên thân cùng bốc lên, nhao nhao bắn tới bên kia.
"Bảo vật Tiên Giới chúng ta, các ngươi mơ tưởng chấm mút..." Tô Lưu hét lớn một tiếng, nhưng không có đi ngăn cản mấy người kia, ngược lại thân hình xoay một cái, gia nhập vào hàng ngũ cướp đoạt.
Đám người còn lại đều không ngốc, không có người nào đi ngăn cản mấy tên Hôi Tiên kia lại, chỉ sợ lúc mình ngăn cản Hôi Tiên, bị người khác làm ngư ông đắc lợi đi trước lấy bảo vật, cho nên cũng đều nhao nhao bắn tới ba kiện bảo vật kia.
Ánh mắt Hàn Lập chớp lên, vẫn chưa tham dự vào, mà lặng yên phóng Thời Gian Linh Vực ra ngoài, lại áp chế nó đến cực hạn, chỉ bao phủ bên ngoài thân khoảng một tấc.
Mấy tên Hôi Tiên thấy có người tham gia cướp đoạt, lập tức giận tím mặt.
Tên nam tử mặc áo giáp màu xám tay cầm chiến thương chữ thập tử sắc bỗng nhiên đâm ra trước một cái, mũi thương tăng vọt hôi quang, một đạo vòi rồng hôi sắc to như vại nước bắn ra, phóng đến người đi trước nhất là Tô Lưu.
Còn nữ tử trẻ tuổi dung mạo tú mỹ thì lắc trường tiên trong tay một cái, ở giữa không trung vang lên trận trận tiếng roi vang dội, vô số bóng roi hôi sắc nhao nhao nổi lên, ở giữa không trung ngưng lại xòe ra một lưới lớn hôi sắc, bao phủ bọn người Thạch Xuyên Không đang phóng về phía trước.
Về phần tên hôi bào lão giả dung mạo xấu xí kia thì hai tay bỗng nhiên mở ra, dưới nách xuất hiện hai cánh thịt xám trẳng mỏng như cánh ve, thân hình bỗng nhiên gia tốc, bay theo lướt qua bọn người Hồ Tam, mắt thấy muốn đuổi kịp Tô Lưu phía trước nhất.
Tô Lưu quát lớn một tiếng, trong đôi mắt như có dòng điện trào lên, bàn tay phải mạnh mẽ mở ra, trong lòng bàn tay thình lình hiển hiện ra một đạo phù văn đen nhánh, ở trong loé lên điện quang, đột nhiên đại phóng quang mang.
"Răng rắc!"
Một âm thanh sét đánh vang dội, một mảnh ngũ sắc lôi quang từ năm ngón tay gã bỗng nhiên bộc phát ra, hóa thành lôi quang ngũ sắc óng ánh chói mắt khuếch tán ra, trong nháy mắt đánh cho vòi rồng hôi sắc đang truy theo phải tán loạn ra.
Cùng lúc đó, thân hình gã bao bọc trong ngũ sắc lôi quang cấp tốc lướt tới, kéo ra khoảng cách cùng người khác.
Ở sau lưng gã không xa, một trận thanh âm nổ "Ầm ầm" không ngừng vang lên.
Trước thân Xi Dung tựa như lơ lửng một vòng mặt trời đỏ thẫm, ở trong không ngừng có hoả diễm đỏ thẫm bắn ra, mưa lửa như gió táp va chạm với tấm lưới lớn màu xám kia, đánh cho nó phá thành mảnh nhỏ.
Hôi sắc khô lâu ở phía sau thấy thế, cốt trượng màu trắng trong tay giơ lên cao, trong miệng lẩm bẩm, từng ngọn lửa màu xám dày đặc lập tức từ trong đó bắn mạnh ra, đánh tới đám người Tiên Giới, ngay cả Hàn Lập chưa tham dự tranh đoạt cũng không bỏ qua.
Hàn Lập thấy thế vẫn không né tránh, Thanh Trúc Phong Vân Kiếm trên tay phát ra một tiếng thanh minh, từng tia từng sợi Tịch Tà Thần Lôi ngưng tụ ở mũi kiếm, bay ra va chạm với ngọn lửa màu xám kia.
"Ầm" một tiếng vang lên.
Không có hỏa hoa văng khắp nơi, cũng không có tia điện bắn ra, hai cỗ lực lượng khác biệt nhau quá nhiều sau khi va chạm liền triệt tiêu lẫn nhau, rất nhanh mỗi thứ đều tiêu thất.
Mấy người Hồ Tam phía trước cũng nhao nhao thi triển thủ đoạn ngăn lại ngọn lửa màu xám này, tốc độ không khỏi bị kéo xuống.
Trong đó Tô Lưu nhận công kích dày đặc nhất, ngũ sắc lôi quang bao phủ quanh thân cũng nhanh chóng tiêu hao, tốc độ cuối cùng vẫn chậm lại, lão giả xấu xí kia là kẻ đến sau, lại xông lên trước nhất.
Mắt thấy lão muốn xông vào pháp trận, cầm lấy thanh La Trá Tỳ Bà kia, Thạch Xuyên Không một mực ở phía sau đột nhiên thân ảnh không có dấu hiệu nào biến mất trong hư không.
Cơ hồ cùng lúc đó, hư không bên cạnh pháp trận nổi lên một lổ hổng đen nhánh, sắc mặt Thạch Xuyên Không tái nhợt, khóe mắt chảy máu từ đó lóe lên, bàn tay thò ra nhanh hơn một bước bắt lấy ngân sắc tỳ bà kia
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương