Phàm nhân tu tiên 2
Chương 690 : Dùng đạo kia
Đồng tử Hàn Lập co rụt lại, một cánh tay nhấc lên mãnh liệt, một tiểu thuẫn màu lam bắn ra, quay tít một vòng, đón gió điên cuồng tăng lên đến bảy tám trượng, tấm thuẫn màu lam chớp động quang mang biến thành một màn nước màu lam.
Phía trên màn nước hiện ra một hư ảnh dòng sông rộng lớn mạnh mẽ chảy xiết không thôi, càng có từng đợt sóng nước màu lam cuồn cuộn trên đó, phát ra thanh âm sóng dữ rào rào như thiên hà chảy xuống.
Những hoả cầu màu trắng kia oanh kích liên tiếp lên trên màn nước màu lam, phát ra tiếng nổ mạnh ầm ầm, hai màu hào quang to lớn một trắng một lam khuếch tán ra.
Màn nước màu lam rung động kịch liệt một hồi, bên ngoài hư ảnh sông lớn hiện ra mấy cái vòng xoáy, trong nháy mắt liền khôi phục bình tĩnh vô sự.
Công Thâu Thiên chứng kiến cảnh này, sắc mặt khẽ biến.
Hàn Lập nhìn lồng giam hoả phiên đang giam cầm cự kiếm màu xanh, bấm niệm pháp quyết vung lên.
Cự kiếm màu xanh trong lồng giam tiêu tán toàn bộ hào quang, biến thành chín thanh tiểu kiếm màu xanh bình thường, nhanh như chớp rơi xuống dưới, tựa hồ thoáng một cái đã mất đi tất cả lực lượng.
Hai tay hắn lập tức bấm niệm pháp quyết vung lên, lại có chín thanh tiểu kiếm màu xanh từ trong tay áo hắn nối đuôi nhau bay ra, biến thành chín đạo kiếm quang màu xanh như du long, nhanh chóng vô cùng vọt tới chỗ Công Thâu Thiên.
Giờ phút này Nhiệt Hỏa Tiên Tôn cũng đã được nghỉ qua một hơi, trong miệng lẩm bẩm, Hỏa Phiến trong tay đại phóng hồng quang, trên mặt quạt hiện ra một hàng phù văn màu đỏ, hung hăng vỗ một cái về hướng Công Thâu Thiên.
Ầm ầm!
Chín cỗ hoả diễm nông sâu không đều từ trên Hỏa Phiến mãnh liệt ra, sau đó tất cả hỏa diễm đọng lại chính giữa, thình lình hóa thành một Hoả phượng to trăm trượng, sau lưng kéo theo chín cái đuôi thật dài.
Cửu Vĩ Hỏa Phượng vỗ hai cánh, mang theo một cỗ khí tức cực nóng đủ thôn phệ vạn vật thế gian, đánh tới Công Thâu Thiên.
Sắc mặt Công Thâu Thiên trầm xuống, hai tay trảo vào hư không, chuôi hỏa diễm cự kiếm kia lập tức bay vụt về, rơi vào trong tay gã, sau đó hung hăng chém tới trước.
"Xùy xùy" thanh âm đại tác!
Vô số kiếm khí hoả diễm vừa thô vừa to tuôn ra mãnh liệt, hóa thành một lưới lửa cuốn chín đạo kiếm khí, còn có Cửu Vĩ Hỏa Phượng vào trong đó.
Tiếng nổ mạnh ầm ầm vang lên, các màu kiếm khí hỏa quang đan xen vào nhau.
Ba người lập tức kịch đấu ở một chỗ, nhất thời không phân được cao thấp.
Hàn Lập vừa điều khiển chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm chém giết cùng Công Thâu Thiên, ánh mắt lại thỉnh thoảng quét qua khắp nơi.
Giờ phút này Hồ Tam cùng Bích Xà Tiên Tử đang chiến đấu say sưa cùng hai người Tô Lưu, Xi Dung, bất quá Hồ Tam cùng Bích Xà Tiên Tử hiển nhiên đều đã rơi vào hạ phong.
Lúc này quanh người Tô Lưu có ngũ sắc lôi điện vờn quanh, giơ tay nhấc chân liền có thể ngưng ra từng đạo ngũ sắc lôi mâu dài trăm trượng, khí thế làm cho người sợ hãi, lại có mười mấy thanh phi kiếm lôi điện khí tức hùng vĩ bay múa trên đỉnh đầu gã, hình thành một cái lôi điện kiếm trận, bảo vệ quanh thân chật như nêm cối.
Hồ Tam dưới áp bách của ngũ sắc lôi mâu phô thiên cái địa, một thân Huyễn chi pháp tắc hoàn toàn bị khắc chế, chỉ có thể dựa vào thân pháp cùng món không gian Pháp bảo không ngừng trốn tránh.
Chẳng qua kiện không gian Pháp bảo kia thật sự thần diệu, mỗi lần rơi vào thế nghìn cân treo sợi tóc lại né qua một kích trí mạng, làm cho Tô Lưu nhất thời nửa khắc cũng không làm gì được.
Tình huống chỗ Bích Xà Tiên Tử lại có chút không ổn, bao quanh người nàng là tám hạt châu màu lam to như cối xay, trên mỗi hạt châu đều lóng lánh thủy quang màu lam, càng tản mát ra hàn khí ngập trời.
Lam mang của tám hạt châu liên kết với nhau hình thành một quang tráo màu lam sáng long lanh.
Chẳng qua bên ngoài quang tráo màu lam lại bị một mảnh biển lửa đỏ thẫm ngập trời bao trùm, mơ hồ có thể thấy một Hỏa Long đang bay múa cuồn cuộn trong biển lửa.
Một cỗ nóng rực khó có thể hình dung từ trong biển lửa tràn ngập ra, phảng phất đốt cháy cả hư không.
Từng đợt sóng lửa màu vàng đỏ hung hăng đánh thẳng vào quang tráo màu lam, dẫn tới rìa quang tráo nhanh chóng mềm đi, hòa tan ra.
Bích Xà Tiên Tử thấy cảnh này, trên mặt vừa sợ vừa giận, hai tay bấm niệm pháp quyết như bánh xe, trong miệng bỗng nhiên gầm nhẹ một tiếng.
Thiên Linh Cái trên đỉnh đầu nàng đột nhiên bay ra một đạo tinh quang màu lam, quay tròn rồi đọng lại, biến ảo thành một hư ảnh cự xà màu lam óng ánh to trăm trượng.
Cự xà này có đầu dẹt, toàn thân bao trùm một tầng lân giáp màu trắng, trên sống lưng lại có từng đám gai băng màu lam dài hơn một trượng, toàn thân tản mát ra khí tức vô cùng kỳ hàn.
Hư ảnh cự xà vừa xuất hiện, lập tức há miệng lớn, từng đoàn hàn khí màu lam điên cuồng phun ra, nhao nhao chui vào trong quang tráo màu lam.
Quang tráo màu lam hấp thu hàn khí màu trắng này, lập tức hào quang bùng lên, chỗ rìa bị hòa tan lập tức dừng lại, hơn nữa nhanh chóng chữa trị lấp đầy.
Qua một lát, quang tráo màu lam khôi phục như lúc ban đầu, vững chắc vô cùng.
Xi Dung thấy cảnh này, nhíu mày, quay đầu nhìn hai cuộc chiến bên kia, chứng kiến hai người Công Thâu Thiên cùng Tô Lưu cũng không có thu thập được đối thủ, sắc mặt lần nữa trầm xuống.
Hai mắt gã chớp động hồng quang, hai tay bấm niệm pháp quyết, toàn thân đại phóng hỏa quang, nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh, trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ đại sảnh, hình thành một Linh vực hoả diễm to lớn, bao tất cả mọi người vào trong.
Ngay sau đó, Xi Dung bấm niệm pháp quyết điểm ra, hỏa diễm bên trong Linh vực hội tụ cuồn cuộn về phía đỉnh đầu, trong nháy mắt ngưng tụ thành một cái chuông lớn chớp động xích quang.
Chuông lớn này nhìn qua cực kỳ cổ phác, toàn thân đỏ thẫm, hình như đúc bằng đồng, phía trên khắc đồ án núi non sông ngòi, nhật nguyệt tinh thần..., còn có rất nhiều văn tự giống như nòng nọc, làm cho người ta có cảm giác cực kỳ trầm trọng.
Hàn Lập chứng kiến chuông lớn đỏ thẫm này, trong nội tâm chợt rùng mình.
Chuông này tản mát ra ngoại trừ khí tức hoả diễm vô cùng cường đại ở bên ngoài, phía trong càng trộn lẫn từng trận chấn động Thời Gian pháp tắc cường đại.
Ngay lúc đó Xi Dung đưa tay lên, đập một chưởng lên trên chuông lớn đỏ thẫm.
"Keng keng keng..."
Tiếng chuông du dương vang dội, trong tiếng chuông mơ hồ mang theo một cỗ ma lực kỳ dị xuyên thủng thần hồn.
Trong tai Hàn Lập nghe được tiếng chuông, cảm thấy thân thể chợt ngừng lại, không chỉ động tác thân thể trở nên trì hoãn rất nhiều, mà tốc độ chín chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm ly thể cũng trở nên chậm chạp gấp mười lần.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn, Hồ Tam, còn có Bích Xà Tiên Tử nghe được tiếng chuông cũng bị ảnh hưởng, động tác cũng chậm hơn rất nhiều.
Bất quá Công Thâu Thiên, Tô Lưu, còn có Xi Dung lại không bị ảnh hưởng.
Hai tay Xi Dung bấm niệm pháp quyết, hoả diễm bên trong Linh Vực lần nữa cuồn cuộn đọng lại, hóa thành tám đầu Hỏa Long, chớp động một cái liền xuất hiện chung quanh quang tráo màu lam kia.
Nguyên bản Hoả long nằm trong biển lửa chiếm giữ bên ngoài quang tráo cũng hiện ra chân thân, chín đầu Hỏa Long vây quanh Bích Xà Tiên Tử bay múa, ngửa mặt lên trời gào thét, âm thanh long trời lở đất, toàn bộ đại sảnh cũng run rẩy không thôi.
"Đi!" Trong mắt Xi Dung loé lên vẻ tàn khốc, bấm niệm pháp quyết điểm ra.
Chín đầu Hỏa Long đồng thời giương nanh múa vuốt bay nhào xuống, nhao nhao oanh kích lên quang tráo màu lam.
Diễm mang trùng thiên đan xen vào nhau, quang tráo màu lam theo đó vỡ vụn, chín đầu Hỏa Long hóa thành chín đạo hồng ảnh, hung hăng oanh kích lên người Bích Xà Tiên Tử.
Nàng này muốn trốn tránh, nhưng động tác chậm chạp, không thể tránh thoát, lập tức toàn thân bị một cỗ hỏa quang đánh bay một vòng, thân thể giống như một khối thiên thạch trùng điệp nện lên vách tường đại sảnh, đánh ra một cái hố to, trong đó vẫn có diễm quang cuồn cuộn không ngớt.
Cơ hồ ngay lúc Xi Dung tế ra đòn sát thủ đánh Bích Xà Tiên Tử, hai tay Tô Lưu cũng bấm niệm pháp quyết như bánh xe, lôi điện phi kiếm trên đỉnh đầu đại phóng điện quang, hình thể lập tức biến lớn gấp trăm lần, hóa thành mười mấy thanh lôi điện cự kiếm, mũi kiếm đồng thời chỉ về phía trước.
Mảng lớn ngũ sắc lôi quang quanh thân gã bay cuộn ra, nhao nhao chui vào trong lôi điện cự kiếm.
Chỉ thấy điện mang trên cự kiếm đột nhiên trở nên lóng lánh, tiếng sét phát ra cũng đột nhiên biến mất, biến thành từng tiếng gầm hùng hậu giống như tiếng ca, tản mát ra khí tức khổng lồ gấp mấy lần lúc trước.
"Trảm!" Tô Lưu nhấc tay lên, vỗ xuống Hồ Tam.
Mười mấy thanh lôi điện cự kiếm trên đỉnh đầu gã lóe lên rồi biến mất, sau một khắc trống rỗng xuất hiện gần Hồ Tam, như chậm mà nhanh chém xuống một cái.
Trên mặt Ngân Hồ cả kinh, mi tâm chớp động tinh quang, có vài sợi xiềng xích lóng lánh bắn ra, cuốn đến những lôi điện cự kiếm kia, đồng thời bên ngoài thân nổi lên từng đạo ngân quang.
Chẳng qua là tốc độ của y so với Tô Lưu chậm hơn rất nhiều.
"Ầm ầm" một tiếng nổ mạnh long trời lở đất!
Một vòng quang đoàn ngũ sắc lôi điện to lớn hiển hiện ra, che mất thân thể Hồ Tam.
Từng đạo kiếm khí khổng lồ, xen lẫn ngũ sắc hồ quang điện qua lại bên trong quang đoàn, lòe loẹt cực kỳ loá mắt.
Bên kia, Công Thâu Thiên thấy động tác hai người Hàn Lập đột nhiên trở nên chậm chạp, trên mặt lộ vẻ đại hỉ, cũng lập tức ra đòn sát thủ.
Gã hét lớn một tiếng, hỏa diễm cự kiếm rời tay bắn ra, rung lên "Ông ông", đột nhiên biến mất vô tung, hóa thành hai đạo hoả diễm kiếm khí dài ba bốn mươi trượng.
Trên hai đạo kiếm khí này có vô số phù văn màu đỏ thật nhỏ cuồn cuộn, tản mát ra trùng trùng điệp điệp chấn động hỏa diễm pháp tắc.
Hai đạo hỏa diễm kiếm khí lóe lên bắn ra, chui vào hư không không thấy bóng dáng.
Sau một khắc, không gian sau lưng Hàn Lập và Nhiệt Hỏa Tiên Tôn hơi chấn động, hai đạo kiếm khí lăng không hiển hiện ra, chém xuống một cái.
Giờ phút này mặt Hàn Lập cùng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn lộ vẻ kinh hãi, nhưng động tác thân thể chậm chạp, căn bản theo không kịp tốc độ hỏa diễm kiếm khí.
Hai mắt Công Thâu Thiên tỏa sáng, tựa hồ đã thấy được hai người Hàn Lập bị một kiếm chém đầu, đầu thân mỗi nơi.
Nhưng vào thời khắc này, một màn bất khả tư nghị xuất hiện.
Trên thân Hàn Lập đột nhiên loé lên kim quang, sau lưng toát ra một viên luân màu vàng, nhanh chóng chuyển động, thân thể hắn vốn chậm chạp đột nhiên trở nên linh hoạt vô cùng, hai tay vung lên như thiểm điện.
Màn nước màu lam trước người đột nhiên vòng một cái nhanh như thiểm điện, chắn phía sau hắn.
Màn nước nhanh chóng kéo dài ra, lập tức vượt qua mấy trăm trượng chắn sau lưng Nhiệt Hỏa Tiên Tôn.
"Ầm ầm" hai tiếng nổ mạnh!
Hai đạo kiếm khí hầu như đồng thời trảm lên màn nước, từng cỗ hoả diễm màu đỏ cùng kiếm khí phun trào ra giống như núi lửa, phát ra tiếng nổ mạnh ầm ầm, hung hăng đánh thẳng vào màn nước màu lam.
Màn nước màu lam lập tức nhộn nhạo kịch liệt, rung động lắc lư không thôi, nhưng vẫn ngăn lại tất cả hỏa diễm kiếm khí.
Công Thâu Thiên thấy cảnh này, nét hưng phấn trên mặt lập tức ngưng kết lại, vẻ mặt không thể tin nổi.
Hàn Lập lại quay đầu nhìn hướng Hồ Tam, Bích Xà Tiên Tử một cái, lập tức bấm niệm pháp quyết thúc giục.
Trên người hắn đại phóng kim quang, nhanh chóng vô cùng tràn ra chung quanh, trong nháy mắt cũng mở ra Linh Vực, bao phủ toàn bộ đại sảnh.
Đám người Tô Lưu, Xi Dung, Công Thâu Thiên bị Thời Gian Linh Vực của Hàn Lập bao lại, tốc độ cũng lập tức đại giảm, so với tốc độ của Hàn Lập đại khái tương đương, thậm chí còn chậm hơn một chút.
Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thấy Linh vực màu vàng chung quanh, trong mắt loé lên quang mang kỳ lạ.
"Thời Gian Linh Vực!"
"Làm sao có thể?"
Hai người Tô Lưu, Xi Dung vừa sợ vừa giận, đồng thời quát khẽ một tiếng.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương