Phàm nhân tu tiên 2
Chương 673 : Đã chết
Dịch: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
"Đúng rồi..." Ánh mắt Hàn Lập hơi chớp động, trong thoáng chốc đột nhiên nhớ ra cái gì đó.
Lúc trước trong di tích Thủy Diễn Cung, đồng tử đầu to kia thông qua thần hồn truyền thụ công pháp Thủy Diễn Tứ Thời Quyết của mình cho hắn, còn truyền thụ cho hắn một ít trí nhớ tâm đắc tu luyện.
Trong đoạn trí nhớ, đồng tử đầu to đề cập đến một chữ "Pháp tắc thần thông", chỉ là không giải thích cụ thể nó là cái gì.
Lúc ấy mình cũng chỉ cố gắng mạnh mẽ nhớ kỹ mà thôi, bây giờ xem ra, có lẽ có quan hệ với chỗ này.
"Pháp tắc thần thông... Chẳng lẽ kim sắc chỉ ảnh này là một loại pháp tắc thần thông?" Tâm niệm Hàn Lập chuyển động, âm thầm suy đoán.
Bất quá rất nhanh, hắn liền lập tức dứt bỏ những ý nghĩ này, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào đạo kim sắc chỉ ảnh, cẩn thận quan sát biến hoá Thời Gian Chi Lực trên đó, phân bố của pháp tắc tinh ti...
Những lực lượng thời gian pháp tắc này biến hoá huyền ảo, thoạt nhìn tuyệt diệu vô cùng, giống như một tác phẩm nghệ thuật không gì sánh kịp, hấp dẫn tinh thần của hắn.
Đạo kim sắc chỉ ảnh kia bay ngược lên trên, rất nhanh biến mất tại nóc động lớn.
Hàn Lập thấy cảnh này, đình chỉ thi triển Chân Thực Chi Nhãn, thậm chí cũng ngừng vận chuyển Chân Ngôn Bảo Luân, nhắm hai mắt lại, cẩn thận nhớ lại hết thảy vừa mới thấy, càng nghĩ càng cảm thấy thâm ảo vô cùng.
Thật lâu sau, trên người hắn chớp động kim quang, Chân Ngôn Bảo Luân lần nữa chậm rãi hiển hiện ra, lại một lần nữa thi triển Chân Thực Chi Nhãn.
Theo tâm hắn vừa động, một đạo kim quang từ trong Chân Thực Chi Nhãn bắn ra, chui vào lỗ tròn trong động.
Mảng lớn màu vàng quang ảnh chớp động, lại một lần nữa ngưng tụ ra kim sắc chỉ ảnh kia.
Hàn Lập nhìn chằm chằm vào chỉ ảnh này, lại một lần nữa nghiên cứu đủ loại biến hoá lực lượng Thời Gian pháp tắc trên đó.
Hắn cứ như vậy một lần lại một lần nghiên cứu kim sắc chỉ ảnh này, không biết qua bao lâu, hắn chậm rãi hiểu thấu đáo không ít huyền diệu, nhưng cùng lúc đó, chỗ không rõ ngược lại càng nhiều.
Bất quá hắn đã ghi tạc đủ loại biến hoá Thời gian pháp tắc trên kim sắc chỉ ảnh, cưỡng ép ghi tạc trong đầu, bảo đảm ngày sau ly khai nơi đây vẫn có thể tiếp tục chậm rãi nghiên cứu.
Lúc này, không chỉ tâm thần mệt mỏi, mà việc nghiên cứu kim sắc chỉ ảnh cũng đạt tới bình cảnh nào đó, hiển nhiên tiếp tục nữa thì tác dụng cũng không quá lớn.
Hàn Lập hít sâu một hơi, sau đó ngước mắt nhìn lỗ tròn trước mắt, bên trong đoàn kim quang lóng lánh nhảy lên, giống như một vòng mặt trời nhỏ màu vàng.
Ánh mắt của hắn chớp động không thôi, vận chuyển thần thông nghịch chuyển chân luân, rất nhanh khôi phục hành động.
Sau đó Hàn Lập nhấc cánh tay lên, kim quang chói mắt từ lòng bàn tay chen chúc ra, trong đó xen lẫn từng sợi Thời Gian pháp tắc tinh ti, có chừng mười sợi.
Bàn tay hắn trảo vào hư không, lòng bàn tay tản mát ra kim quang cùng pháp tắc tinh ti lập tức chuyển một cái, hóa thành một đại thủ màu vàng, nắm chặt quang đoàn màu vàng trong động kéo lên một cái.
Thế nhưng quang đoàn màu vàng này dường như dính chặt tại nơi này, mặc cho đại thủ màu vàng kéo thế nào cũng không nhúc nhích.
Nét mặt Hàn Lập khẽ động, hít sâu một hơi, năm ngón tay động liên tục.
Lập tức bên trong đại thủ màu vàng chớp kim quang liên tục, lần nữa hiện ra mười sáu sợi pháp tắc tinh ti.
Đại thủ màu vàng biến lớn lên mãnh liệt to đến gấp bội, phun ra từng đạo kim quang như quang diễm, lực lượng Thời Gian pháp tắc tản mát ra cũng theo đó tăng lên nhiều.
Dù như thế, vẫn không cách nào rung chuyển được quang đoàn màu vàng kia mảy may.
Sắc mặt Hàn Lập lộ ra một tia kinh ngạc, bấm niệm pháp quyết thu hồi đại thủ màu vàng, hơi trầm ngâm một chút, lần nữa vung tay lên.
Một mảnh quang ảnh xanh biếc hiện lên, trong lòng bàn tay của hắn nhiều ra một cái hồ lô xanh biếc, tiếp đó "Phốc" một tiếng vang nhỏ, một đạo lục sắc hào quang từ trong hồ lô Huyền Thiên bắn ra, vọt tới quang đoàn màu vàng.
Chỉ là hào quang xanh biếc này vừa rời khỏi phạm vi bao phủ của nghịch chuyển chân luân, lập tức liền bị Thời Gian Chi Lực chung quanh giam cầm.
Hàn Lập thấy vậy, lúc này mới chậm rãi ngồi chồm hổm xuống, tay vươn vào lỗ tròn trong động trên tế đàn.
Hào quang xanh biếc lúc này mới chạm vào trong quang đoàn nàu vàng, bao trùm nó lại.
"Thu!" Hắn khẽ quát một tiếng, bấm niệm pháp quyết một cái.
Hào quang xanh biếc lôi kéo lấy quang đoàn màu vàng, ý đồ thu thập vào trong hồ lô Huyền Thiên, nhưng mặc cho hào quang xanh biếc lôi kéo thu nhiếp thế nào, quang đoàn kia vẫn như cũ trầm ổn vô cùng, một chút dấu hiệu nhúc nhích cũng không có.
"Xem ra Huyền Thiên hồ lô cũng không được..." Sắc mặt Hàn Lập thoáng trầm xuống, ngừng thi pháp.
Hắn im lặng một lát, lật tay thu Huyền Thiên hồ lô vào, bấm niệm pháp quyết thi triển một môn bí thuật khác...
Thật lâu sau, Hàn Lập ngừng tay, vẻ mặt tràn đầy vẻ bất đắc dĩ.
Hắn đã thi triển hết tất cả những môn bí thuật thu nhiếp mà mình biết, đáng tiếc đoàn kim quang này dường như dính chặt trong này, vẫn không nhúc nhích.
Hàn Lập nhìn kim quang trong động, sắc mặt có chút phức tạp.
Chẳng lẽ thật sự chỉ có thể ngồi xem Bảo Sơn mà bất lực?
Muốn hắn buông tha như vây, thật có chút không có cam lòng.
Đoàn kim quang này lợi hại vô cùng, số lượng Thời Gian pháp tắc trong đó đã vượt qua hai kiện Tiên khí tiểu khoá màu vàng cùng cờ lệnh màu vàng trong tay hắn, chớ nói chi là đoàn Thời Gian pháp tắc này ẩn chứa vô tận huyền diệu.
Nếu có thể thu tới tay, ngày sau tất sẽ trọng dụng...
"Đợi một chút, Tiên Khí!"
Trong đầu Hàn Lập loé lên điện quang, tiếp đó hai tay giao thoa, lại bắt đầu bấm niệm pháp quyết.
Chân Ngôn Bảo Luân tiếp tục xoay tròn, nở rộ từng đợt kim quang chói mắt.
Cùng lúc đó, trước người hắn chớp động kim quang, hội tụ đến một chỗ, ngưng tụ thành một cái bình ngọc màu vàng, đúng là Quang Âm Tịnh Bình.
Tay Hàn Lập biến đổi pháp quyết, kim quang bên ngoài thân bay ra chung quanh, sau đó nhao nhao ngưng tụ hóa thành từng hạt cát vàng, tiếp đó đan vào nhau tạo thành một mảnh đất cát màu vàng.
Ba cỗ Thời Gian pháp tắc đan vào cùng một chỗ, hình thành một cái vòng xoáy màu vàng, xoay tròn cấp tốc.
Trong miệng hắn tụng đọc chú ngữ, hai tay biến đổi pháp quyết lần nữa, vòng xoáy màu vàng theo động tác của hắn co rụt vào phía trong mãnh liệt.
Một cỗ chấn động Thời Gian pháp tắc vô cùng mãnh liệt hiện lên, vòng xoáy màu vàng biến thành một cái vòng tròn màu vàng, chuyển động nhẹ nhàng.
Đã có kinh nghiệm thi pháp hai lần trước, Hàn Lập vận chuyển ba môn công pháp này ngưng tụ ra vòng tròn màu vàng này càng ngày càng thuần thục.
"Đi!" Hàn Lập đưa tay đẩy vào hư không.
Vòng tròn màu vàng này lập tức chậm rãi bắn ra, chạm tới quang đoàn màu vàng kia.
Vòng tròn bỗng nhiên cấp tốc xoay tròn, đồng thời nở rộ tinh quang chói mắt vô cùng, tia sáng này càng sáng loá, áp đảo toàn bộ kim quang trong điện.
Cùng lúc đó, bên trong vòng tròn màu vàng phát ra một lực hút cường đại, trong khoảnh khắc bao phủ quang đoàn màu vàng lại.
Quang đoàn bị cỗ lực cắn nuốt bao lại, rốt cuộc hào quang mặt ngoài hơi nhúc nhích, giống như băng sơn bất động vạn năm, cuối cùng bị người lay động nhúc nhích.
Hàn Lập thấy cảnh này, khóe miệng hơi nhếch lên.
Uy lực ba môn công pháp hợp nhất, quả nhiên không để cho hắn thất vọng.
Mấy đạo quang tia màu vàng cực không tình nguyện từ giữa quang đoàn màu vàng bay ra, chui vào bên trong vòng tròn kia, biến mất vô tung.
Ở trên quang đoàn màu vàng lưu chuyển hào quang, tựa hồ muốn ngăn cản lại, nhưng không có hiệu quả.
Mà mặt ngoài vòng tròn màu vàng chớp động tinh quang, càng ngày càng sáng, phát ra âm thanh trầm thấp như Thần Ma ngâm khẽ.
"Ô ô ô..."
Càng ngày càng nhiều kim quang bị hút ra, như trường kình hấp thủy chui vào trong vòng tròn màu vàng.
Sau một lát, vòng tròn khẽ run lên, phun ra một đạo tinh ti màu vàng, lóe lên chui vào trong cơ thể Hàn Lập, sau đó xuất hiện ở trên Chân Ngôn Bảo Luân.
Hắn thấy cảnh này, trong lòng vui vẻ, tiếp tục tăng lực thúc giục vòng tròn màu vàng.
Biến hoá này ngay từ đầu vẫn không có đình chỉ, vòng tròn màu vàng phát ra lực cắn nuốt càng lúc càng mạnh, càng nhiều kim quang từ trong quang cầu bị rút ra, dung nhập vào trong vòng tròn, hóa thành từng đám Thời Gian pháp tắc tinh ti.
Quang đoàn màu vàng thu nhỏ lại với tốc độ mắt thường có thể thấy được, cũng không lâu lắm liền triệt để biến mất.
Toàn bộ quang đoàn bị thôn phệ hoàn toàn, trong nháy mắt kim quang trong đại điện hơi chấn động, sau đó biến mất không thấy.
Theo kim quang biến mất, thời gian giam cầm trong đại điện cũng không còn sót lại chút nào, tốc độ chảy thời gian đọng lại không biết bao nhiêu vạn năm lập tức khôi phục bình thường.
Nhưng ngay sau đó, một màn xuất hiện ngoài dự đoán của mọi người!
Liên tiếp thanh âm "Phốc phốc" truyền đến.
Những người Thiên Đình chém giết cùng đệ tử Chân Ngôn môn nhao nhao từ trên không rơi xuống, ngã trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích.
"Ồ!"
Hàn Lập thấy cảnh này, mặt lộ vẻ kinh ngạc, bấm niệm pháp quyết thu hồi vòng tròn màu vàng kia, bước nhanh qua nhìn, hơi sửng sốt một chút.
Khí tức những người này đều không có, vậy mà đã chết rồi.
"Đã xảy ra chuyện gì? Vừa rồi trong thời gian giam cầm, những người này rõ ràng đều tản mát ra các sắc quang mang..." Trong lòng Hàn Lập kinh nghi, ngồi xổm xuống dò xét một cỗ thi thể, trong lòng hơi động một chút.
Cỗ thi thể này toàn thân không có bất kỳ vết thương nào, Nguyên Anh trong cơ thể vẫn còn, chỉ là thần hồn trong đầu lại hoàn toàn biến mất, không lưu lại một tia nào.
Hắn vận chuyển thần thức tra xét khắp nơi cỗ thi thể, rất nhanh ồ nhẹ một tiếng, thần thức ngừng lại trong đầu cỗ thi thể này.
Trong đầu người này lưu lại một cỗ khí tức Thời Gian pháp tắc cực nhạt, nếu không phải hắn tu luyện Thời Gian pháp tắc, thần thức lại cực kỳ cường đại, suýt nữa cảm giác không ra.
Trong cỗ Thời Gian pháp tắc này có chứa một cỗ ý cảnh vô cùng lăng lệ ác liệt, mơ hồ có vài phần ý vị đạo kim sắc chỉ ảnh kia, hiển nhiên là cỗ ý cảnh lăng lệ ác liệt hơi mờ này đã tiêu diệt thần hồn bọn họ.
Hàn Lập lại dò xét trong đầu một cỗ thi thể khác, tình huống cũng đều giống như vậy.
"Xem ra đạo kim sắc chỉ ảnh không chỉ có lực lượng xuyên thủng vô cùng cường đại, mà còn có thần thông công kích thần hồn..." Hắn thầm nghĩ trong lòng, càng cảm thấy hứng thú với thần thông của đạo kim sắc chỉ ảnh kia.
Hàn Lập tra ra nguyên nhân cái chết của những người này, phất tay thu lại hai thần hồn Kim Tiên, không để ý tới những thi thể kia nữa, ánh mắt nhìn lại Chân Ngôn Bảo Luân sau lưng.
Trên Chân Ngôn Bảo Luân quấn quanh từng đám thời gian tinh ti, bây giờ có chừng ba mươi chín đạo.
Luyện hoá lực lượng đoàn Thời Gian pháp tắc này lại tăng lên mười ba đạo thời gian tinh ti.
Chỉ là sau khi biến thành thời gian tinh ti, đoàn Thời Gian pháp tắc biến hoá đủ loại huyền diệu cũng bị luyện hóa sạch sẽ, biến thành Thời Gian Chi Lực thuần tuý.
Hàn Lập có chút tiếc nuối, nhưng rất nhanh lại dứt bỏ một tia tiếc nuối này.
Có thể gia tăng mười ba sợi Thời Gian pháp tắc tinh ti, đã là thu hoạch vượt quá dự kiến rồi, không nên lại lòng tham không đáy.
Hắn chậm rãi thở ra một hơi, lại tìm kiếm trong đại điện một lần nữa, không phát hiện thêm gì liền quay người ly khai nơi đây.
Hàn Lập ra khỏi đại điện, tiếp tục đi sâu vào trong thung lũng.
Tới nơi này, tựa hồ cũng đã đến cuối cùng, phía trước không có xuất hiện kiến trúc nào khác.
Hắn cũng không có cải biến phương hướng, tiếp tục phi độn về phía trước tìm kiếm.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương