Phàm nhân tu tiên 2

Chương 664 : mồi nhử

Phong Khánh Nguyên hành tẩu ở giữa đại điện, động tác nhìn như tùy ý nhưng trên thực tế cũng không buông lỏng cảnh giác, một đôi mắt thủy chung len lén đánh giá bốn phía, thần thức đã bao trùm toàn bộ đại điện từ lâu. Bất quá, so với thần thức lực của y, thủ đoạn ẩn nấp của Hàn Lập cùng Nhâm Hào lại tốt hơn. Phát hiện không có gì khác thường, Phong Khánh Nguyên đột nhiên bước nhanh hơn, thân hình mơ hồ một cái đã đi tới trước ao nước nằm sâu trong đại điện, nhìn qua liền thấy tấm thuẫn cùng cây sáo lam sắc kia. Y chau mày, vẻ thèm thuồng hiện lên trong mắt, nhưng cũng giống như Hàn Lập không có tùy tiện động thủ. Lúc trước y đã nhìn thấy nam tử khôi ngô tiến vào thông đạo này, một đường đuổi theo đến đây, ở đại điện tầng hai cũng thấy rõ dấu vết đánh nhau, đại điện tầng ba này lại không có một bóng người, hiển nhiên có chút không bình thường. "Nhâm đạo hữu, ta đã phát hiện chỗ ẩn thân của ngươi, sao không xuất hiện gặp nhau? Cùng lấy bảo vật trong ao này?" Phong Khánh Nguyên bỗng nhiên thu lại ánh mắt, cao giọng nói. Hàn Lập nghe vậy, vô thức nhìn qua cây cột đá nằm bên góc tây bắc, chỉ thấy nam tử khôi ngô vẫn như trước che dấu bản thân cực kỳ kín kẽ, bộ dạng không muốn hiện thân chút nào, liền biết cử động của Phong Khánh Nguyên lần này đơn giản chỉ là phô trương thanh thế. Trong đại điện vẫn yên tĩnh, chỉ còn lại thanh âm Phong Khánh Nguyên vang vọng quanh quẩn, sau đó dần dần nhỏ đi biến mất. Mắt thấy lừa gạt không được, cũng không có bóng người nào xuất hiện, lông mày y càng nhăn lên, chỗ sâu trong ánh mắt hiện lên một tia dị sắc. Sau nửa ngày, y vẫn không thể đè xuống ham muốn mạnh liệt trong lòng, tay phất lên, một đạo kim quang thoáng qua, gọi ra một kim giáp khôi lỗi có tám cánh tay, tay kia thúc giục pháp quyết, điều khiển khôi lỗi này đi tới ao vớt hai kiện Tiên khí kia. Chỉ thấy thân hình khôi lỗi kia linh hoạt nhảy lên, thân hình như con nhện lướt trên ao nước, hai cánh tay trong đó như chuồn chuồn lướt nước, chụp xuống cây sáo lam sắc cùng tấm thuẫn lam sắc. Lông mày Hàn Lập nhíu chặt, hai mắt nhìn chằm chằm kim giáp khôi lỗi kia, chỉ chờ nó đắc thủ liền sử dụng thủ đoạn lôi đình cướp đoạt hai kiện Tiên khí từ trên tay nó. Chỉ thấy hai tay kim giáp khôi lỗi sắp chạm vào hai kiện Tiên khí, mắt thấy liền muốn đắc thủ, mặt ao nước vốn một mực trơn nhẵn như gương bỗng nhiên nhộn nhạo lên một hồi, rung động kịch liệt. Một đạo thân ảnh màu lam bỗng nhiên từ phía dưới mặt nước vọt ra, hóa thành một đạo ánh sáng nổ bắn ra, trực tiếp đánh bay kim giáp khôi lỗi từ trong ao ra ngoài. "Leng keng" một âm thanh vang lên lần nữa! Thân hình kim giáp khôi lỗi không có lực phản kháng, trùng trùng điệp điệp ngã bên cạnh bờ ao. Ngay sau đó, một cái chân to có màng lam sắc dẫm lên ngực nó "Ầm" một tiếng, làm cho khu vực hạch tâm ở ngực kim giáp khôi lỗi được chế tạo từ loại kim tinh quý hiếm có thể so với tu sĩ Chân Tiên hậu kỳ phải sụp đổ xuống. Một màn này phát sinh với tốc độ ánh sáng, Phong Khánh Nguyên một bên thấy không ổn, thân hình đã sớm bay ngược ra sau hơn trăm trượng, trong tay nhiều ra một cái ô giấy dầu màu đỏ tươi, quay tròn không thôi, mặt đầy vẻ đề phòng nhìn về phía bên kia. Chỉ thấy chủ nhân của cái chân to dẫm nát khôi lỗi kia lại là một tên nhân ngư đầu cá thân người, toàn thân sinh ra lân phiến màu lam giống như tinh thạch, khí tức trên người nó không thể xác định được, nhưng tán phát ra trận trận chấn động Thời gian pháp tắc mãnh liệt làm lòng người kinh hãi. Phong Khánh Nguyên nhìn nó, trong lòng đã hối hận, khóe mắt liếc nhanh về phía cầu thang, ý niệm trong đầu nhanh chóng chuyển động, suy nghĩ kế sách tẩu thoát. Kết quả, y mới chỉ suy nghĩ như vậy, lam sắc nhân ngư bên kia đột nhiên há lớn miệng, lộ ra hàm răng bén nhọn dày đặc, phát ra một tiếng quát chói tai. Ngay sau đó, chỉ thấy thân ảnh nó "Phốc" một tiếng tung toé ra, sau đó hóa thành một mảnh sương mù lam sắc, như sương sớm ở ngọn núi bị gió cuốn đi, tuôn tới hướng Phong Khánh Nguyên. Phong Khánh Nguyên thấy tình thế không ổn, chiếc ô giấy dầu màu đỏ trong tay bỗng nhiên mở ra, quay tít một vòng, từ đó tản mát ra một đám sợi hào quang huyết sắc, bao phủ thân hình y lại, cả người hóa thành một đoàn huyết quang, lóe lên, lướt gấp đến cửa thang lầu. Nhưng mà, mảnh sương mù lam sắc lại như bóng với hình, lập tức cuốn tới đầu bậc thang, đuổi theo Phong Khánh Nguyên núp trong huyết quang do chiếc ô giấy dầu biến thành, sau đó bao phủ cả người y vào trong. "Ách..." Một tiếng áp chế khàn khàn, phảng phất như một tiếng gào cố gắng nặn ra từ yết hầu, từ trong sương mù lam sắc truyền đến. Ngay sau đó, lại có một tiếng vật nặng ngã xuống đất, toàn bộ đại điện tầng ba lại khôi phục yên tĩnh. Sau một lát, toàn bộ sương mù lam sắc cuốn ngược lại, một lần nữa ngưng tụ thành lam sắc nhân ngư, thân hình nó nhảy lên, tóe lên một mảnh nước lam sắc, lại lần nữa rơi vào ao nước. Toàn bộ quá trình, nó cũng không thèm liếc nhìn "Mồi nhử" tiểu thuẫn cùng cây sáo lam sắc kia. Mà ở nơi cửa thang lầu trên mặt đất, chỉ còn lại một cỗ thi thể màu nâu đen đã hoàn toàn khô héo, cùng một chiếc ô giấy dầu cũ nát đã biến dạng không chịu nổi, linh khí cũng đều mất hết. Hàn Lập nằm sấp trên xà ngang đỉnh đại điện, nhìn thấy hết thảy, trong lòng càng kinh ngạc. Gia hoả đột nhiên xuất hiện này, rốt cuộc là thứ gì, lại có thể trong nháy mắt đánh chết một Kim Tiên? Vào thời khắc này, một đạo thân ảnh màu tím vô thanh vô tức xuất hiện ở tầng ba lối vào, đúng là Phong Lâm kia. Đồng tử Hàn Lập hơi co rụt lại, trong miệng yên lặng ngâm tụng chú ngữ, ẩn nấp thân hình lần nữa. Phong Lâm chậm rãi đi tới, nhìn thi thể Phong Khánh Nguyên, lại nhìn ao nước lam sắc một cái, sắc mặt lạnh nhạt, tựa hồ không kinh ngạc chút nào. "Nhị vị hẳn là muốn ta lại dò xét một chút thần thông nhân ngư kia sao? Đáng tiếc ta không phải Nguyên Phong, các ngươi cũng không cần ẩn núp, xuất hiện đi." Nàng này nhìn về một hướng, rồi lập tức nhìn về chỗ ẩn thân của Hàn Lập, trong miệng nói ra nhàn nhạt. Thực tế giờ phút này trong hai mắt Phong Lâm hiện ra một tầng hào quang màu tím, trong đó chớp động liên tục vô số quang điểm màu tím, phảng phất như các vì sao chớp sáng trong bầu trời đêm. Trong lòng Hàn Lập cả kinh, hai mắt nàng này vậy mà cũng tu luyện Cửu U Ma Đồng, hơn nữa thần thông xem ra vẫn còn cao hơn hắn. Hơn nữa giờ phút này khí chất Phong Lâm đã thay đổi, thần sắc cũng không còn ôn hòa mềm mại đáng yêu như trước, khuôn mặt lãnh khốc như băng, giống như một vị nữ hoàng cao cao tại thượng. Ý niệm trong lòng hắn nhanh chóng chuyển động, không ẩn núp nữa, từ chỗ ẩn thân chậm rãi đi ra. Hầu như cùng lúc, một chỗ khác cũng hoa lên một bóng người, thân ảnh Nhâm Hào cũng hiện ra. "Ha ha, Phong đạo hữu nói quá lời. Tại hạ không dám, Nguyên Phong kia nhìn như khôn khéo, kì thực ngu xuẩn không chịu nổi, hung hiểm nơi đây cũng nhìn không ra, căn bản không xứng cùng ba người chúng ta liên thủ, hắn chết tự nhiên cũng đáng. Lệ đạo hữu cùng Phong đạo hữu tu vi cao thâm, tại hạ vô cùng bội phục." Nhâm Hào cười ha ha, nói. Hàn Lập mặt không biểu tình nhìn Nhâm Hào một cái, không nói gì. "Hừ! Không cần phải như vậy, người quang minh chính đại không nói chuyện mờ ám, hiện tại bảo vật ở phía trước, chúng ta liên thủ đánh chết đầu lam sắc nhân ngư kia, sau đó bảo vật nơi này, dựa vào bản lĩnh cướp đoạt, như thế nào?" Phong Lâm hừ một tiếng, không để ý đến lời nịnh nọt của Nhâm Hào, nói thẳng ra. "Không vấn đề, quái vật kia mặc dù có chút bản lĩnh, nhưng há là đối thủ của ba người chúng ta liên thủ?" Nhâm Hào lập tức gật đầu, lớn tiếng đồng ý. Hàn Lập đứng ở nơi đó, vẫn như trước không nói gì. "Làm sao vậy, Lệ đạo hữu không đồng ý hành động lần này? Hay là ngươi có biện pháp khác tốt hơn?" Phong Lâm nhìn về phía Hàn Lập, chậm rãi hỏi. "Liên thủ không có vấn đề, bất quá kiến thức tại hạ nông cạn, không sánh bằng nhị vị đạo hữu kiến văn quảng bác, về lai lịch lam sắc nhân ngư kia, hy vọng hai vị đạo hữu có thể giải thích nghi hoặc cho tại hạ một chút." Hàn Lập sờ sờ cái cằm, sau đó bình tĩnh nói. Lam sắc nhân ngư kia có khí tức cổ quái, hoàn toàn bất đồng với những tu sĩ bọn họ, tựa hồ là loại linh lực nào đó ngưng tụ thành. "Lệ đạo hữu quá khiêm tốn, còn về lam sắc nhân ngư kia, ta cũng không biết rõ." Phong Lâm lắc đầu nói. Nhâm Hào nhìn Phong Lâm một cái, cũng lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng không biết. Hàn Lập thấy vậy, trong lòng có chút thất vọng. Ba người đã đồng ý liên thủ, cũng không có trì hoãn nữa, truyền âm thương nghị chiến thuật một chút, sau đó từ ba phương hướng đánh tới ao nước lam sắc. Tốc độ ra tay của Nhâm Hào nhanh nhất, lóe lên liền đến phụ cận ao nước, một bàn tay từ trong tay áo thò ra, trảo xuống như thiểm điện. "Xoẹt" một tiếng! Trên không ao nước loé lên lam quang, một thú trảo to cỡ căn phòng hiển hiện ra, phía trên che kín lân phiến, càng phóng ra vạn đạo lam quang, thoạt nhìn uy thế làm cho người sợ hãi, chộp tới hướng tấm thuẫn lam sắc trong ao nước kia. Ao nước lam sắc cuồn cuộn bọt nước, lam sắc nhân ngư lần nữa hiển hiện ra, bàn tay nhỏ bé vung lên, một bóng trượng lam sắc hiển hiện ra. Nhìn qua bóng trượng này có phong cách tĩnh mịch cổ xưa, phía trên mang theo từng trận khí tức thái cổ thê lương, phảng phất như quyền trượng của thuỷ thần thượng cổ, đánh trúng thú trảo lam sắc. "Ầm" một tiếng to lớn trầm đục vang lên! Thoạt nhìn thú trảo lam sắc có uy thế tuyệt luân, lại bị một trượng đánh nát, trong khoảnh khắc hóa thành mảng lớn thủy quang phiêu tán. Ánh mắt Nhâm Hào lóe lên, cũng không kinh ngạc, trong tay bấm quyết điểm một cái. Chuôi lam sắc cự kiếm phía sau gã lập tức hóa thành một đạo lam hồng phóng lên trời, ở giữa không trung quay tròn một vòng, lam quang điên cuồng phát ra. Trong giây lát, một thanh lam sắc cự kiếm lớn trăm trượng xuất hiện trên đỉnh đầu Nhâm Hào, sau đó trùng điệp chém xuống hướng lam sắc nhân ngư. Rầm rầm! Hư không phụ cận vang lên tiếng sóng biển mãnh liệt, hơi nước trong hư không đại thịnh, không khí bỗng trở nên trầm trọng vô cùng. Bên kia, Phong Lâm cũng phát động công kích. Chỉ thấy nàng giơ tay lên, một đạo hào quang màu đen bắn ra, đón gió lớn lên hóa thành một cánh cửa màu đen cực lớn. Cánh cửa cực lớn này cao hơn mười trượng, rộng cỡ hai ba trượng, phía trên có từng khối lốm đốm màu nâu đỏ, tựa hồ là vết máu, hai cái môn hoàn màu tím đen treo ở trên cửa, đang rung động đinh đương. Hai bên cánh cửa cực lớn còn minh khắc một trương phù điêu Ma thần, mặt xanh nanh vàng, hai mắt huyết hồng. Ma khí mãnh liệt từ trên cánh cửa màu đen cực lớn tỏa ra, làm cho người ta nhìn thấy phải run sợ. Phong Lâm lẩm bẩm, há miệng phun ra một đoàn tinh huyết, hóa thành một mảnh huyết vụ dung nhập vào trong cánh cửa màu đen. Trong đôi mắt hai phù điêu mặt quỷ trên cánh cửa lớn chợt đại thịnh hồng quang, miệng đồng thời trương lên, phun ra hai đạo huyết quang, lóe lên hóa thành hai bàn tay huyết sắc lớn bắt lấy hai cái môn hoàn màu tím đen kia, hung hăng kéo một cái. Cánh cửa cực lớn màu đen rung lên "Ông ông", từ từ mở ra. Thanh âm tiếng ác quỷ khóc thét ngút trời từ trong cửa truyền ra, lập tức một cột sáng thô to từ đó phun ra, đánh tới lam sắc nhân ngư. Hắc quang cuồn cuộn ngưng tụ thành từng gương mặt dữ tợn, có mặt người, cũng có mặt các loại thú, phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết. Khôn cùng vẻ thống khổ chi ý từ trong cột sáng màu đen tỏa ra, không biết là thần thông gì. Lúc này thân hình Hàn Lập cũng đã tới trước ao nước, cảm nhận được khí tức cột sáng màu đen, trong đầu cảm thấy khó chịu, vội vàng vận chuyển Luyện Thần Thuật, lúc này mới khôi phục lại. Ánh mắt của hắn nhìn thật sâu Phong Lâm một cái, đồng thời một tay kết kiếm quyết. Ba thanh tiểu kiếm màu xanh từ trong tay áo bắn ra, kiếm quang lóe lên hóa thành ba thanh cự kiếm màu xanh, mặt ngoài hiện ra từng đạo hồ quang điện màu vàng thô to, phát ra tiếng sấm nổ vang ù ù.