Phàm nhân tu tiên 2
Chương 661 : Năm con đường
Hàn Lập thu lại tầm mắt, ý niệm trong lòng khẽ động.
Nhìn dáng vẻ của ba người Phong Khánh Nguyên, dường như cũng không nhận ra cỗ dao động Thời Gian Pháp tắc phía trước truyền tới?
Nếu như lúc này cả ba người đang diễn trò, vậy cũng thật giống quá mức, đến hắn cũng không nhìn ra.
"Xem ra phía trước còn có lầu các, vừa rồi chúng ta đi qua tòa cung điện này cũng không tìm kiếm kỹ, hiện giờ chư vị định như thế nào? Tiến lên hay là trở lại cung điện tiếp tục dò xét?" Đại hán khôi ngô Nhậm Hào nhìn về phía ba người khác, nói ra.
Cả ba người Hàn Lập đều không mở miệng, nhưng ánh mắt đều nhìn về phía trước.
"Ha ha, xem ra mọi người có chung ý tưởng lớn rồi, nếu như thế, chúng ta tiếp tục đi thôi." Nhậm Hào cười nói.
Sau đó mấy người cất bước tiến lên, cùng sánh vai đi.
Tuy con đường bạch ngọc này khá rộng lớn, nhưng đối mấy người thì không xa chút nào, rất nhanh đã đi tới cuối đường.
Nơi đó là lối vào quảng trường trên đỉnh núi rộng khoảng hơn nghìn trượng, mặt đất phủ bởi từng khối gạch ngọc thạch màu trắng, giữa quảng trường có một tượng đá màu xanh lam cao trăm trượng, giống hệt đứa bé đầu to kia.
Tượng đá này cũng không bị tổn hại gì, lẳng lặng đứng vững ở đây, dường như đã trải qua năm tháng cổ xưa.
Bốn người nhìn pho tượng một chút, nhanh chóng dời ánh mắt nhìn về quảng trường phía trước.
Chỉ thấy năm con đường bạch ngọc nhỏ bé chạy dài thành năm hướng khác nhau, uốn lượn chui vào trong sương mù khói trắng biến mất.
Bên cạch mỗi con đường đều dựng thẳng một tấm ngọc bài màu lam cao hơn đầu người, ghi phân biệt năm địa danh là: Đệ Tử Bãi, Tam Thủy Tháp, Ngũ Linh Các, Thừa Thiên Điện, Thiên Dược Cốc.
Ánh mắt bốn người nhìn thấy cảnh này, trên mặt lộ thần sắc khác nhau.
Hàn Lập nhìn rõ năm địa danh này, ánh mắt chớp nháy liên tục.
Theo nhận xét từng danh tự này, ngược lại, Đệ Tử Bãi cùng Thiên Dược Cốc thì dễ đoán, hẳn là động phủ của đệ tử nhất mạch Thủy Diễn Cung trong Chân Ngôn Môn, cùng mảnh dược điền tồn trữ linh thảo, còn ba địa danh Tam Thủy Tháp, Ngũ Linh Các, Thừa Thiên Điện có chút không rõ, không đoán được tình hình cụ thể.
Nhậm Hào, Phong Khánh Nguyên cùng Phong Lâm cũng xem xét kĩ năm con đường đó, sắc mặt không ngừng biến đổi.
"Đường phía trước đã tách ra, xem ra mỗi chúng ta phải chọn con đường thuộc về mình, không biết chư vị muốn chọn đường nào?" Nhậm Hào lấy lại bình tĩnh, nói ra.
Ánh mắt Hàn Lập nhìn về con đường thứ hai, tập trung nhìn Tam Thủy Tháp một cái.
Hắn cảm nhận rõ cỗ dao động Thời Gian Pháp Tắc kia từ nơi đó truyền đến.
Hắn đang muốn mở miệng, bất ngờ Nhậm Hào mở miệng nói: "Vậy ta chọn con đường này, tại hạ tu luyện công pháp Thủy thuộc tính, cho nên tốt nhất là chọn đi tòa Tam Thủy Tháp này."
Hàn Lập nghe vậy mí mắt hơi nháy một chút, sau đó lập tức trở lại bình thường.
"Vậy thiếp thân chọn đi xem Thiên Dược Cốc này, hy vọng có thể hái vài cọng linh thảo dùng được." Phong Lâm vén sợi tóc đang rủ xuống, nhìn như tùy ý nói ra.
"Nếu đã vậy, tại hạ chọn đi Thừa Thiên Điện, tên này cũng không tệ, hy vọng có chút thu hoạch." Phong Khánh Nguyên nói, mau chóng đến con đường thứ tư.
Hàn Lập không nói gì, yên lặng bước tới con đường thứ ba, trên đó viết Ngũ Linh Các.
"Nếu như tất cả mọi người đã chọn đường xong, vậy thì hãy chia ra, cầu chúc cho chúng ta đều có thu hoạch." Nhậm Hào cười dài một tiếng, bước vào con đường thứ hai, thân hình lao nhanh về phía trước biến mất trong sương mù.
Ba người Hàn Lập cũng bước lên con đường mình đã chọn, thân hình cũng nhanh chóng biến mất.
Trên quảng trường bạch ngọc rất nhanh trở nên yên lặng.
Một lúc sau, một thân ảnh màu xanh từ con đường thứ ba bay trở về, hạ xuống trên quảng trường, hiện ra thân hình Hàn Lập.
Ánh mắt của hắn đảo chung quanh, chân đạp xuống dưới, lần nữa cả người hóa thành một bóng hình mơ hồ, vô thanh vô tức lao nhanh về phía con đường có tên "Tam Thủy Tháp".
Thân ảnh Hàn Lập biến mất không lâu, trên con đường thứ tư cũng hiện ra bóng người, chính là Phong Khánh Nguyên.
Gã không chần chờ chút nào, cũng lao nhanh vào con đường thứ hai, rất nhanh thân hình cũng biến mất.
Khi thân ảnh Phong Khánh Nguyên vừa mới biến mất, một bóng tím hiện ra, thân hình Phong Lâm cũng xuất hiện trên quảng trường bạch ngọc.
Đôi mắt đẹp của nàng lay động, cũng cất bước đi thẳng vào con đường thứ hai.
Hàn Lập che giấu khí tức, đi dọc theo con đường thẳng vào bên trong, rất nhanh phía trước trở nên trống trải, cách hơn nghìn trượng trước người hắn xuất hiện toà tháp ba tầng cao lớn.
Phía dưới tầng một tòa tháp hình bát giác, đối diện hắn có một cổng vòm cao ba trượng được xây từ những viên gạch vuông màu xanh cực lớn, trên đó khắc đầy những phù văn thật nhỏ.
Ánh mắt Hàn Lập liếc nhìn bốn phía chung quanh, không phát hiện tung tích Nhậm Hào, cũng không phát hiện vẻ lạ thường nào khác, lập tức thân hình của hắn chớp một cái lao nhanh về phía trước.
Đi qua cổng vòm trước mặt, hắn phát hiện cửa điện màu đen bên trong đã mở ra, tròng mắt của hai con dị thú bên cạnh cửa cũng đã bị phá nát, tựa như dấu vết cấm chế ở đây đã bị phá hư.
Hắn cũng không gấp gáp tiến vào trong điện, mà đứng trước cửa nhìn vào bên trong một lượt, chỉ thấy bên trong tràn ngập một lớp sương mù nhàn nhạt, thoạt nhìn không có gì khác lạ nhưng lại làm người ta không thấy rõ cảnh vật bên trong.
Hàn Lập suy nghĩ một lát, liền cất bước vào trong cửa điện.
Vừa vào đại điện, lông mày hắn không khỏi nhíu lại, chỉ cảm thấy sương mù màu lam chung quanh bỗng nhiên trở nên nồng đậm hơn mấy lần, trong không khí cũng bắt đầu tràn ngập một mùi vị khó thở.
Ngay lúc đó, dưới chân hắn truyền lên một cảm giác thiêu đốt nóng bỏng.
Hàn Lập cúi đầu xem xét, giật cả mình.
Chẳng biết lúc nào, dưới chân hắn đã thành vùng biển lửa đỏ thẫm, ngọn lửa hừng hực đang cháy đôi giày cùng pháp bảo trên người hắn, từ đó toát ra khói đen dày đặc, mùi khó thở kia cũng bắt nguồn từ đấy.
"Lại là huyễn cảnh..." Hàn Lập nhíu mày, tâm niệm vừa động, liền yên lặng vận chuyển Luyện Thần Thuật.
Một lát sau, trong thức hải hắn như có một cơn gió thổi qua, liền trở nên thanh tĩnh vô cùng.
Cùng lúc đó, ngọn lửa trên người hắn cũng mau chóng thu nhỏ lại rồi vụt tắt, cuối cùng tất cả đều hóa thành điểm sáng tiên tán, chỉ chừa lại sương mù màu lam vẫn như cũ tràn ngập trong phòng không tiêu tan.
Trong đôi mắt Hàn Lập hiện ra ánh sáng màu tím, liền thi triển Cửu U Ma Đồng, nhìn bốn phía chung quanh.
Vốn sương mù màu lam che khuất đi nội thất đại điện, ngay bây giờ hiện rõ không sót gì trước mắt của hắn.
Chỉ thấy cảnh tượng trong đại điện hoang tàn trống trải, cột đá thanh gỗ sụp đổ khắp nơi, trên mặt đất có từng chấm lốm đốm màu đen, tất cả đều là máu huyết khô cứng lại.
Từng bộ thi hài khô héo nằm khắp nơi đại điện, mỗi một bộ đều có tình trạng thê thảm.
Nhìn vào pháp bào chưa hoàn toàn mục nát trên người, những thi hài này là những đệ tử Chân Ngôn Môn, cũng có hài cốt của người Thiên Đình, hiển nhiên đã trải qua một trận chém giết cực kỳ thảm khốc.
Thậm chí, bên trong đống thi hài chồng chất này, còn kèm theo rất nhiều khôi lỗi hình người màu lam, tất cả cũng bị đánh thành mãnh vỡ, linh khí hoàn toàn tiêu tán.
Trong cung điện vẫn còn vô số vách tường ngăn cách, Hàn Lập đi dọc theo bố cục trong điện, một đường tiến về phía trước tìm kiếm, chỉ thấy khắp nơi đều có vết máu màu đen cùng thi hài đoạn cốt, trên vách tường cũng hiện ra vết rách nứt nẻ to lớn nhìn giật cả mình.
Chỗ sâu nhất trong đại điện, Hàn Lập thấy một cầu thang bạch ngọc thật lớn uốn lượn dẫn lên lầu hai cung điện.
Trên cầu thang vẫn còn cắm một thanh cự kiếm, bề ngoài đã mục nát vô cùng, không khác gì sắt vụn.
Chung quanh cự kiếm nằm vương vãi từng tầng thi cốt, xếp chồng lên cao hơn một trượng.
Ánh mắt Hàn Lập nhíu lại, giẫm lên thi cốt ở trong đại điện, sau đó tìm tòi một vòng nhưng không thấy vật gì có ích cả, liền tiến tới trước cầu thang.
Thân hình của hắn tựa như quỷ dị, bay vút qua những bộ thi cốt mà không phát ra một tiếng động nào cả.
Khi tới đầu bậc thang, hắn nhẹ nhàng nhảy lên, mũi chân điểm lên chuôi cự kiếm, thân hình biến mất liền đáp lên lầu hai cung điện.
Khi vào lầu hai cung điện, lập tức Hàn Lập cảm thấy một đợt U Hàn rét thấu xương xâm nhập vào, Tiên Linh Lực trong cơ thể liền tự động vận chuyển chống lại cỗ cảm giác băng hàn này.
Ánh mắt hắn nhìn về phía trước, dường như thấy chính mình vừa mới tiến vào một mảnh không gian cực hàn lạ lẫm.
Trên mặt đất phủ lên một lớp băng tinh màu lam, trên cột đá cũng bao phủ một tầng băng tinh thật dày, bức tường cùng góc cửa sổ cũng bị băng tinh bao trùm, ngay cả trên đỉnh đầu cũng có vô số băng chùy chỉa xuống.
Khắp nơi đều một màu lam lạnh lẽo, khiến cho Hàn Lập sinh ra một loại ảo giác, tựa như không gian lầu hai rộng hơn cả lầu một, nhưng thực chất lầu hai không có vô số vách tường ngăn cách nên nhìn có vẻ rộng lớn hơn mà thôi.
Giống như lầu một, trên mặt đất lầu hai cũng có vô số thi hài của người Chân Ngôn Môn cùng người Thiên Đình nằm ngổn ngang khắp nơi, từng bộ đều mang tử trạng thê thảm giống nhau, chỉ là thi hài nơi này lúc còn sống có tu vi cao hơn không ít, trên thi hài vẫn còn điểm linh quang còn sót lại, phần lớn diện mạo cũng không mục nát.
Trừ điều đó ra, vài chỗ kế bên bức tường Hàn Lập còn thấy rất nhiều thi hài yêu thú cực lớn, có điều mục rửa vô cùng, đầu lâu vỡ nát, cốt cách tứ tán, rất khó phân biệt hình dáng của yêu thú.
Chung quanh thi cốt nơi này, bất kể người hay là yêu thú đều ngưng tụ thành sát khí nồng đậm vượt xa lầu một.
Hàn Lập từ từ tiến vào trong đại điện tầng hai, mặt không đổi sắc bước qua vô số thi cốt, tiến sâu về phía cầu thang lầu hai thật lớn đang bị băng phong.
Sau khi đi được mười trượng, thần sắc của hắn bất ngờ thay đổi, cúi đầu nhìn xuống dưới chân.
Chỉ thấy trên mặt băng nhẵn bóng như tấm gương, phản chiếu lấy thân hình của hắn trong đó.
"Vừa rồi rõ ràng cảm ứng được tia khí tức dị thường..." Trên mặt Hàn Lập lộ vẻ nghi hoặc.
Đúng lúc đó, lông mày hắn chợt nháy lên, bất ngờ thấy bóng hình phản chiếu trong băng tinh dưới chân bỗng nhiên mỉm cười, khoé miệng cong lên, lộ ra nụ cười quỷ dị vô cùng.
Mơ hồ cùng lúc đó, bàn tay hắn xoay chuyển, thình lình đã nắm trong tay một chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, liền đâm mũi kiếm xuống bóng hình dưới chân, kiếm khí dâng lên ba phần, liên tiếp đâm xuống dưới.
Thế mà, bóng hình phía dưới giống như cá lội ngược dòng lướt về phía sau, thân thể tựa như khói mù hư ảo tránh thoát khỏi mũi kiếm, bất ngờ vọt tới trước mặt Hàn Lập, hai tay hợp lại, đâm thẳng về ngực của Hàn Lập.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương