Phàm nhân tu tiên 2

Chương 654 : Chữa trị

Mấy người Hàn Lập nghe vậy, vội vàng nhìn trên tay Nhiệt Hỏa Tiên Tôn. Chỉ thấy "Chân ngôn châu" trong tay lão lúc này đang chớp động lên từng trận oánh quang, mặt ngoài tuyên khắc minh văn màu vàng cũng hiện ra từng trận kim quang. "Là Truyền Tống Trận sao?" Hồ Tam dừng phi chu lại, vui vẻ hỏi. Nhiệt Hỏa Tiên Tôn nhìn gã một cái, gật đầu nhẹ. "Thạch đạo hữu, lần này phải nhờ ngươi rồi . . ." Hàn Lập nhìn về phía Thạch Xuyên Không, mở miệng nói ra. Thạch Xuyên Không không nói gì, chậm rãi nhắm hai mắt lại, hai tay hợp lại trước người, trong miệng yên lặng ngâm tụng chú ngữ, nơi lòng bàn tay liền có một mảnh tia sáng trắng nở rộ ra, trên thân cũng có từng trận chấn động không gian nhộn nhạo ra. Ngay sau đó bỗng nhiên y mở mắt ra, hai tay bỗng nhiên mở ra, đôi thủ chưởng chỉ lên trời, làm một tư thế khai thiên, đoàn tia sáng trắng sáng lạn lập tức từ lòng bàn tay nở rộ ra kịch liệt, hóa thành một màn sáng màu bạc nhạt, tuôn ra bốn phía. Theo màn sáng màu bạc nhạt chậm rãi khuếch trương, lớp lớp lá sen chung quanh cũng lăn tăn thuỷ quang, tiêu tán ra như sương sớm, Mê Trần Huyễn Yên cũng bị đẩy ra tầng tầng, dũng mãnh lao tới bốn phía. Màn sáng màu bạc một mực lan ra hơn nghìn trượng, về sau ngừng lại không khuếch trương nữa, rốt cuộc trong phạm vi ngàn trượng này lộ ra hình dạng đầm lầy vốn có. Hai mắt Hàn Lập sáng lên ánh sáng tím, đưa mắt nhìn qua lập tức phát hiện ngàn trượng phía trước xuất hiện một mảnh thủy thảo rậm rạp, phía trên đột ngột đứng lặng một đống loạn thạch màu trắng. "Ở bên kia." Theo Hàn Lập chỉ dẫn, Hồ Tam lập tức khống chế Linh thuyền bay vút tới đống loạn thạch kia. Chỉ thấy trên đống bùn chồng chất đống đá rộng khoảng mấy trượng, thoạt nhìn tựa hồ là di tích một cột đá bị đánh nát hình thành. "Ài, đây là một cột đá hoa văn của Truyền Tống trận, toàn bộ pháp trận đã hư hỏng triệt để, không thể dùng được." Nhiệt Hỏa Tiên Tôn thở dài, có chút tiếc nuối nói. "Không sao, di tích Chân Ngôn môn cũng không phải dễ tìm như vậy?" Hồ Tam cũng lơ đễnh, nói ra. Đám người Hàn Lập gật đầu nhẹ, tiếp tục đi vào hướng sâu trong sương mù. . . . Thời gian nhoáng một cái, đã qua hơn một tháng. Bọn người Hàn Lập phiêu bạt tìm kiếm trong Huyễn Yên Chiểu Trạch, tuy thỉnh thoảng cũng phát hiện một ít di tích, phần lớn là một ít đoạn bức tường và ngói vỡ tàn phế, cột trụ bị phá nát, thật vất vả mới gặp phải vài toà Truyền Tống Trận, kết quả cũng đều rách nát hư hỏng nghiêm trọng, căn bản không cách nào sử dụng được. "Lệ đạo hữu, bây giờ chúng ta đã cách xa U Phù đảo, có nên cân nhắc đổi hướng tìm kiếm không?" Hồ Tam khống chế phi chu màu bạc chậm rãi đi, mở miệng hỏi. "Ừ, có thể thử đi hướng Huyễn Yên Thành bên kia xem." Hàn Lập suy nghĩ một chút, gật đầu đáp. Đúng lúc này, Nhiệt Hỏa Tiên Tôn bỗng nhiên mở miệng nói: "Chư vị đừng vội, phụ cận còn có một tòa Truyền Tống Trận." "Tốt, đi xem một chút." Trên mặt Hồ Tam không chút biểu tình, nói. Đối với Truyền Tống Trận, không chỉ Hồ Tam không còn mừng rỡ như lúc ban đầu, mà ngay cả Hàn Lập cùng Thạch Xuyên Không cũng không ôm hi vọng gì nhiều. Nhưng mà, lúc Thạch Xuyên Không phá vỡ mê chướng, mấy người lại bị cảnh tượng trước mắt làm kinh ngạc. Chỉ thấy trên mảnh đất bồi màu trắng cách ngàn trượng trước mắt, đứng lặng bảy tám cột đá màu trắng cực lớn, phía trên khắc rõ phù văn phức tạp, nhưng lại không có chấn động Linh lực truyền đến. Mấy người vội vàng điều khiển thuyền đi tới phía trên bãi đất bồi, lúc này mới nhìn rõ toàn cảnh Truyền Tống Trận chỗ này. Trận này do mười một cột đá màu trắng tạo thành, trong đó chỉ có bảy cột còn nguyên vẹn đứng lặng tại chỗ, có nửa cột khác dựng đứng, còn lại mấy cây kia đã hoàn toàn sụp đổ. Nhiệt Hỏa Tiên Tôn tiến lên xem xét một lát, lông mày không khỏi nhíu chặt... mở miệng nói ra: "Đây là một trong tám toà Truyền tống trận bên ngoài sơn môn, đã bị tổn hại quá nhiều, cũng không thể nào dùng được nữa." Hàn Lập không để ý đến lời nói của lão, tiến lên đi quanh trái phải toàn bộ cột đá một lát, cẩn thận xem xét hoa văn trong truyền tống trận, lộ ra vẻ suy tư. "Thạch đạo hữu, trên người của ngươi còn có vật ẩn chứa lực lượng Không Gian Pháp Tắc không?" Sau một lát, hắn đứng dậy, nhìn Thạch Xuyên Không hỏi. "Lệ đạo hữu, ngươi định dùng không gian chi vật thay thế cột đá để chữa trị pháp trận? Thứ cho ta hỏi thẳng, không biết có hữu dụng hay không." Thạch Xuyên Không thoáng do dự một chút, nói ra. "Tiếp tục đi cũng không ổn, tốt nhất thử một lần rồi hãy nói." Hàn Lập nhếch miệng cười cười, nói ra. "Thạch huynh, không phải ngươi có một cặp thạch sư sao, đừng quá keo kiệt, lấy ra sử dụng đi. Cùng lắm nếu dùng hỏng mất thì ta bồi thường lại cho ngươi." Hồ Tam nắm bờ vai y, vừa cười vừa nói. "Ngươi có thể chữa trị?" Thạch Xuyên Không không để ý đến Hồ Tam, ánh mắt nhìn Hàn Lập, vẫn bán tín bán nghi hỏi. "Nắm chắc ba thành, ngươi có dám đánh cược không?" Hàn Lập vươn ra ba ngón tay một cái, nói ra. "Gần đây vận khí đánh bạc của ta không được tốt, lần này chỉ sợ lại lỗ vốn." Thạch Xuyên Không do dự một chút, có chút bất đắc dĩ nói. Dứt lời, bàn tay y khẽ lật, một cặp thạch sư xám trắng cao ba thước lập tức hiển hiện ra, rơi trên mặt đất. Hàn Lập cười phất tay cuốn lấy, đôi thạch sư xám trắng đã bị một đám ánh sáng màu xanh cuốn lấy rơi vào trong Truyền Tống pháp trận. Sau đó, cổ tay hắn khẽ chuyển, lấy ra từng khối trận bàn cùng trận kỳ, bắt đầu bố trí trên mặt đất. Mấy canh giờ sau. "Đã thành." Lúc này Hàn Lập cất kỹ một khối trận bàn cuối cùng, sau đó đứng lên nói ra. "Cái này. . . Tốt rồi?" Hồ Tam thấy thế, cũng có chút bán tín bán nghi nói. "Không gian chi vật thay thế cột đá, Không Gian Chi Lực ẩn chứa trong đó có thể chèo chống vận chuyển toàn bộ đại trận, bất quá trận bàn cùng trận kỳ lại không rắn chắc như thế, đoán chừng chỉ có thể vận chuyển một lát liền tổn hại." Hàn Lập giải thích. "Chỉ có một lát. . . Có đủ Truyền Tống hết chúng ta qua không?" Nhiệt Hỏa Tiên Tôn bán tín bán nghi hỏi. "Cũng may trận này trước kia thiết kế đại trận đủ truyền tống đồng thời mấy trăm người, truyền tống mấy người chúng ta không thành vấn đề. Hiện tại mọi sự đã chuẩn bị xong, chỉ còn cần một vấn đề nữa thôi." Hàn Lập phủi tay, nhìn về phía Hồ Tam nói. "Còn cần gì?" Hồ Tam nghi ngờ hỏi. "Tiên Nguyên thạch a. . . Xem mấy lỗ này, có lẽ cần trung phẩm trở lên đấy." Hàn Lập chỉ chỉ mấy lỗ khảm trên mặt đất, vừa cười vừa nói. "Lệ đạo hữu a Lệ đạo hữu, chỉ là mấy khối Tiên Nguyên thạch, sao lại không bố trí luôn?" Hồ Tam bất đắc dĩ nói. "Ta chỉ là một kẻ tán tu, tích lũy của cải không dễ dàng, nhất là trung phẩm Tiên Nguyên thạch cũng không thể so với cấp thấp đấy, trên người ta cũng không có nhiều." Hàn Lập vừa cười vừa nói. Hồ Tam nghe vậy, liếc nhìn Thạch Xuyên Không, đồng thời nở nụ cười. Bọn họ trước kia không tin Hàn Lập là một vị tán tu không chỗ nương tựa, đặc biệt là thấy hắn có rất nhiều thủ đoạn, nhưng bây giờ nhìn hắn keo kiệt như thế, ngược lại là tin tưởng thêm vài phần. Mấy người đứng ở trong đại trận, sau đó Hồ Tam lấy ra mấy miếng trung phẩm Tiên Nguyên thạch khảm vào đại trận. Hàn Lập lập tức bấm pháp quyết, cả tòa đại trận toả hào quang mãnh liệt, cuốn thân ảnh bốn người vào trong biến mất. Sau khi thân ảnh mấy người biến mất, hào quang trên đại trận lập tức ảm đạm xuống, hai thạch sư kia quả nhiên hoàn hảo không tổn hao gì, mà những trận bàn cùng trận kỳ kia rõ ràng đại bộ phận đều bảo lưu lại. . . . Sau một lát, thân ảnh mấy người Hàn Lập xuất hiện trước một toà sơn môn cự đại. Phía sau toà sơn môn hùng vĩ này là một quảng trường bạch thạch cực lớn lơ lửng trên hư không, bốn phía bị mây mù che phủ, bên trong tựa hồ cách một tầng bích chướng không gian, thần thức cũng không cách nào xuyên thấu. Đứng lặng trước sơn môn là mấy cây cột đá thông thiên, cao không thấy đỉnh, đâm vào trong đám mây mù dày đặc trên cao, ngoài cửa lại bao phủ một màn sáng màu trắng dày đặc, hiển nhiên là cấm chế cường đại nào đó. Nhiệt Hỏa Tiên Tôn đứng trước sơn môn ngửa đầu nhìn lên, trong đôi mắt nổi lên tinh quang, toàn bộ cơ thể lâm vào hồi ức. "Oanh" một tiếng vang thật lớn, lão từ trong hồi ức bừng tỉnh lại. Lúc lão quay đầu nhìn lại, phát hiện Thạch Xuyên Không đang thử oanh kích lên tầng cấm chế bạch quang kia. Nhưng bất luận y thi triển thủ đoạn nào, tầng màn sáng kia chỉ rung động mạnh không thôi, lại không có chút dấu hiệu nứt vỡ. "Để ta thử xem." Hồ Tam dứt lời, thân ảnh lóe lên, toàn bộ thân thể bỗng nhiên biến lớn gấp trăm lần, một chưởng nâng lên co thành trảo, hung hăng chụp xuống màn sáng màu trắng. Chỉ thấy năm móng tay cực lớn dài chừng trăm trượng lăng không sinh ra, cào mãnh liệt lên màn sáng màu trắng. "Ầm á. . ." Một mảnh ngũ sắc điện quang chói mắt từ trên màn sáng màu trắng bắn ra, chấn động hư không chung quanh làm nổ vang không thôi. Nhưng mà, sau khi điện quang thu liễm, màn sáng màu trắng vẫn như lúc ban đầu, không biến hoá chút nào. "Không cần uổng phí khí lực, trong tầng cấm chế này ẩn chứa lực lượng Không Gian Pháp Tắc, tựa hồ còn có lực lượng Thời Gian pháp tắc hỗn tạp, phương pháp bình thường căn bản không thể phá vỡ." Thạch Xuyên Không mở miệng nói ra. Tuy Hàn Lập chưa từng ra tay, bất quá thông qua quan sát công kích của hI người bọn họ, trên cơ bản cũng rút ra kết luận giống như vậy. Hồ Tam nghe vậy, lúc này thân hình thu lại, khôi phục bộ dáng ban đầu, hỏi: "Như thế quá tà dị? Ngươi đã nhìn ra môn đạo, có biện pháp phá giải không?" "Nhằm vào Không Gian Chi Lực, ta có thể bố trí một cái pháp trận, làm suy yếu Không Gian Chi Lực trong cấm chế. Sau đó chúng ta liên thủ công kích, có lẽ có thể phá vỡ cấm chế này." Thạch Xuyên Không suy nghĩ một chút, nói ra. "Việc này không nên chậm trễ, tranh thủ thời gian bắt đầu bố trí đi." Hồ Tam xoa tay chà xát nói. . . . Cùng lúc đó, Huyễn Yên Thành, mấy trăm dặm bên ngoài biên giới Huyễn Yên Chiểu Trạch, một gã nam tử thân hình tráng kiện cực kỳ cao giống như thiết tháp, hai tay chắp sau lưng, đứng nhìn đầm lầy, một đầu tóc đỏ hồng buộc lên cao, thoạt nhìn uy vũ bất phàm. Trên mặt gã sắc sảo rõ ràng, dung mạo có năm phần tương tự với nhân tộc, chỉ là mũi xanh đen thô ráp cứng rắn, có cặp sừng nhọn như Tê Ngưu, hai bên lỗ tai cũng thập phần dài nhọn, treo hai kim hoàn to lớn rũ xuống. Bây giờ nam tử đang nhìn Huyễn Yên Chiểu Trạch mênh mông, thần tình trên mặt lạnh lùng, tựa hồ có chút phẫn nộ. Lúc này, nơi chân trời xa có một đạo bích quang bay nhanh đến, lúc cách gã mấy trăm dặm đã bị một tầng Linh vực màu lửa đỏ bao phủ lại, tiếp theo bị một đoàn Xích Hỏa bao vây lấy, trong nháy mắt đi tới trước nam tử dị tộc. Chỉ nghe "Oanh" một tiếng vang thật lớn! Bích quang rơi xuống, một bích ngọc phi xa bỗng nhiên thoáng hiện, trùng trùng điệp điệp rơi trên mặt đất. Trên xa là một gã đại hán tóc đỏ, một gậy trúc nam tử cùng một nam tử tuấn tú mặc áo đỏ, đồng thời nhảy xuống phi xa, thần tình có chút lúng túng thi lễ với nam tử dị tộc kia: "Bái kiến Xi Dung đại nhân. . ." Ba người này không ai khác, chính là Công Thâu Thiên, sư huynh của y Vương Hiểu Sâm, cùng với đệ tử thân truyền Phong Khánh Nguyên. "Các ngươi đến trễ trọn vẹn nửa tháng. . ." Nam tử dị tộc lạnh lùng nói ra.