Phàm nhân tu tiên 2
Chương 620 : Siêu trộm
Dịch giả: Độc Hành
Nguyên bản trước Ngọc Côn lâu tụ tập đông đúc, dưới một tiếng nói của đại hán tóc đỏ, hầu hết mọi người lập tức giải tán, chỉ còn lại hơn mười người.
Những người này tự nhiên đều là người bị đại hán chỉ ra lúc trước, phần lớn là người tham dự đấu giá Vạn Hồn Thảo trước đây. Không biết vì lý do gì mà đại hán áo lam lúc trước bán thú cốt được ba mươi lăm vạn Tiên Nguyên thạch cũng ở trong đó, mặt gã xám như màu đất.
Ngoài ra, tên tu sĩ áo tím theo sau thanh niên áo đen cũng không bị chỉ mặt, nhưng đồng dạng không có ly khai.
Hàn Lập đứng trong đám người vây xem cách hơn mười dặm thấy tình hình này, đồng tử hơi co rụt lại.
"Lên một lượt đi."
Đại hán tóc đỏ cũng không nhìn những người này, đại thủ đột nhiên vung lên, bích quang lóe lên, một chiếc bạch ngọc phi chu lăng không hiện ra lơ lửng, rơi trên mặt đất.
Phía trên phi chu, có một cái lồng giam ánh sáng màu đỏ thắm chuyển động quay tròn, từng đạo điện mang màu đỏ nhảy lên trên lồng giam ánh sáng, thoạt nhìn làm cho người ta hãi hùng khiếp vía.
Xa xa trong đám người, trong mắt Hàn Lập đột nhiên hiện lên vẻ kinh ngạc.
Trước đây hắn cảm thấy đại hán tóc đỏ này có vài phần quen mặt, bây giờ để ý kỹ mới phát hiện ngũ quan hình dáng lại có vài phần tương tự Công Thâu Cửu, chỉ sợ giữa hai người có quan hệ máu mủ nào đó.
"Hừ! Giám sát tiên sứ các ngươi cũng quá mức bá đạo đi! Chúng ta tới đây là tham gia đấu giá hội Ngọc Côn đấy, không biết nghịch phạm Luân Hồi Điện gì, các ngươi muốn bắt người liền đi bắt, thứ cho tại hạ không thể phụng bồi." Bên trong mười mấy người, một lão giả râu quai nón mặc đạo bào màu lam hừ lạnh một tiếng, trên thân bỗng nhiên đại phóng ánh sáng màu lam, không có che giấu khí tức Kim Tiên cảnh Hậu Kỳ đỉnh phong.
Một cỗ kỳ hàn chi khí bỗng nhiên bộc phát cuốn ra chung quanh làm hư không phụ cận ngưng tụ, nổi lên tầng tầng rung động màu lam mắt thường có thể thấy được, tựa hồ muốn trực tiếp đóng băng lại.
Hào quang màu đỏ pháp trận bị cỗ rung động màu lam này quét tới, lập tức ảm đạm mãnh liệt.
Lão giả râu quai nón hét lớn một tiếng, bên ngoài thân đại thịnh ánh sáng màu lam lần nữa, huyễn hóa ra từng vòng gợn sóng màu lam mang theo lực lượng pháp tắc cực hàn, khiến cho phạm vi hơn mười trượng xung quanh trở thành một mảnh màu lam mơ hồ.
"Phanh" một tiếng trầm đục vang lên, lão giả tránh thoát được giam cầm của pháp trận màu đỏ, thân hình bay vút lên bỏ chạy.
Một màn này phát sinh với tốc độ ánh sáng, mọi người vây xem chỉ cảm thấy trước mắt chớp động ánh sáng màu lam, lão giả đã thi triển ra pháp tắc Linh Vực của mình, thoát khốn ra rồi.
"Ta cho ngươi đi sao?"
Đại hán tóc đỏ vừa dứt lời, một cỗ sát khí cuồng bạo như thực chất từ trên thân gã phóng lên trời, cự kiếm hoả giao trong tay toả sáng hào quang, vung lên hư không.
Hư không trên đỉnh đầu lão giả râu quai nón phát ra một tiếng nổ mạnh, một hư ảnh đầu Hỏa Giao cực lớn bỗng nhiên lóe lên hiển hiện ra.
Một cỗ lực lượng cực nóng đáng sợ xen lẫn khí tức hung sát cuồn cuộn từ trên thân Hoả Giao cực lớn bộc phát ra, bổ nhào xuống lão giả râu quai nón, một cỗ chấn động pháp tắc cực nóng trong khoảnh khắc tập trung vào lão giả.
Không gian trong phạm vi Linh vực hơn mười trượng xung quanh lão giả râu quai nón lập tức một hồi loạn chiến, thân hình lão giả mặc dù nhanh, nhưng hư ảnh Hỏa Giao lại như bóng với hình, tốc độ nhanh hơn vài phần.
Dưới tình thế cấp bách, lão giả há miệng phun mãnh liệt một cái.
Một đạo ánh sáng màu lam chói mắt phun ra, là một thanh thương ngắn Tiên khí màu lam, tỏa sáng hào quang sau đó hóa thành một đạo cầu vồng màu lam đánh tới hư ảnh Hỏa Giao.
Hư ảnh Hỏa Giao há miệng lớn, một đoàn hoả diễm đỏ thẫm đón gió phụt lên, lập tức nhanh chóng biến lớn, hoá thành đám mây lửa to cỡ căn phòng.
"Ầm ầm ầm" một tiếng vang thật lớn, mây lửa cùng cầu vồng màu lam chạm vào nhau, lập tức bạo liệt ra.
Đám mây lửa đỏ thẫm lần nữa tăng lên mãnh liệt, liền nuốt chửng thương ngắn màu lam, sau đó lập tức cuồn cuộn bay vòng lại, nhanh chóng vô cùng đánh trúng lão giả râu quai nón kia.
"Ầm ầm" một tiếng vang thật lớn!
Lão giả râu quai nón bị một đoàn ánh sáng màu đỏ chói mắt bao phủ, bên trong truyền ra một tiếng kêu phẫn nộ thảm thiết.
Hư ảnh Hỏa Giao giữa không trung bay hạ xuống, lóe lên chui vào giữa hồng quang chói mắt.
Một thanh âm bạo liệt từ giữa ánh sáng màu đỏ truyền ra, tiếng kêu thảm thiết liền im bặt lại.
Ánh sáng màu đỏ đầy trời chớp động vài cái, lập tức nhanh chóng phiêu tán, nhưng lão giả râu quai nón lại triệt để biến mất không thấy gì nữa, phảng phất như chưa tồn tại bao giờ.
Mắt thấy cảnh này, những người còn lại đều nhao nhao hít một hơi khí lạnh.
"Đừng để ta nói lần thứ hai." Đại hán tóc đỏ lạnh lùng nói ra.
Thân thể những người này khẽ run, đâu còn dám hai lời, nhanh chóng đi lên phi chu xanh biếc, bước vào lồng giam ánh sáng màu đỏ kia.
Những người ở ngoài xa chứng kiến một màn giao thủ vừa rồi, xôn xao một mảnh, mặt lộ vẻ kinh hãi.
Ánh mắt Hàn Lập híp lại, thực lực đại hán tóc đỏ này hiển nhiên còn trên cả hắn dự đoán, nhưng sau đó hắn dời ánh mắt rơi vào trên thân hai người khác.
Đúng là tên thanh niên áo đen cao gầy, còn có tu sĩ áo tím bên cạnh gã, hai người cũng không theo những người còn lại lên phi chu.
Trong mắt đại hán tóc đỏ lập loè lãnh mang, nhìn về phía hai người.
"Thật xin lỗi, mặc dù tại hạ cảm thấy rất có hứng thú với các loại Linh bảo phi hành, nhưng duy chỉ không thích ngồi xe chở tù." Thanh niên áo đen bị đại hán tóc đỏ nhìn chăm chú, trên mặt không khẩn trương chút nào, vẻ mặt chẳng hề để ý cười nói.
Đại hán tóc đỏ cùng gậy trúc nam tử liếc mắt nhìn nhau, tiếp đó bóng người hoa lên một cái, thân ảnh gậy trúc nam tử từ hư không xuất hiện sau lưng thanh niên áo đen.
"Người chụp được gốc Vạn Hồn Thảo kia chính là ngươi, Luân Hồi Điện, Hồ Tam." Đại hán tóc đỏ chậm rãi nói ra.
"Hồ Tam, là nói ta sao? Ta xem các ngươi nhận lầm người rồi. Bất quá danh tự rất không tệ, ta thích." Hai tay thanh niên áo đen giơ lên, cười hì hì nói.
"Hồ Tam, hoặc là "Ngân Hồ", mười vạn năm trước bắt đầu lẻn vào Thiên Hồng Tiên Cung đánh cắp bí bảo, hầu như cách mấy trăm năm lại gây án ở một Tiên Vực khác, cuối cùng lần này lại dụ được ngươi ra. Nếu thức thời, lập tức thúc thủ chịu trói, giao ra năm món bí bảo năm đó, ta có thể cho ngươi thoải mái một chút!" Trong khi đại hán tóc đỏ nói chuyện, hoả diễm trên thân lại chậm rãi sáng lên.
Một cỗ khí tức cực nóng to lớn như núi lửa phun bộc phát ra, trong nháy mắt mặt đất phụ cận trở nên cháy đen, nổ bể ra.
Nhiệt độ cao đáng sợ liền đập vào mặt, mọi người phía xa vội vàng lui về phía sau một khoảng cách.
"Siêu trộm Ngân Hồ, chính là hắn a." Cảnh Dương thượng nhân thở nhẹ một tiếng, thì thào nói ra.
Nét mặt Hàn Lập cũng hiện lên một tia kinh ngạc, lúc trước tại Tru Tiên bảng trong thành, xác thực hắn đã từng thấy qua danh hào "Ngân Hồ". Theo ghi chú trên Tru Tiên bảng, gã là người Luân Hồi Điện, chuyên ăn trộm các loại bảo vật trân quý, phần lớn ở các Tiên Vực có quan hệ với Tiên Cung, vả lại trước khi ra tay đều báo trước, nhưng chưa bao giờ thất thủ, có thể nói là bản án nhiều vô số kể.
Khó trách trước đây gã ra tay xa xỉ, hiển nhiên tiền không phải là của mình, căn bản không cần đau lòng.
"Bí bảo Thiên Hồng Tiên Cung bị trộm? A, ta dường như nghe nói qua việc này ở nơi nào, lúc ấy Cung chủ Thiên Hồng Tiên Cung Tư Đồ Bác Văn tìm được một kiện Huyền Thiên Linh Bảo, vốn định hiến cho Thiên Đình, phát ra một trận lễ mừng thanh thế to lớn, tụ tập không ít Kim Tiên, thậm chí Thiên Đình còn phái tới mấy vị giám sát tiên sứ, kết quả món bảo vật đó lại bị trộm một ngày trước lễ mừng... Chậc chậc, thật sự là đáng tiếc a, vị Cung chủ cùng đám giám sát tiên sứ kia hẳn là rất mất mặt nha. Bất quá các ngươi tìm ta làm cái gì, việc này chẳng có chút quan hệ với ta, chẳng lẽ các ngươi tính tùy tiện bắt một người vô tội hay sao?" Thanh niên áo đen cười cười, nói như thế.
Trọng bảo bị đánh cắp dưới mắt Thái Ất Ngọc Tiên cùng Kim Tiên, vốn là điều vô cùng nhục nhã của Thiên Đình, kết quả bị thanh niên này kể sinh động như thật trước mặt mọi người, tự nhiên làm người xem bốn phía xôn xao một hồi, mặc dù mọi người ngại giám sát tiên sứ ở đây không dám nói gì, nhưng trong đám người thỉnh thoảng có người phát ra tiếng cười nhạo.
Trên đầu đại hán tóc đỏ nổi lên gân xanh, sát cơ trong mắt đại thịnh, nhưng không có lập tức động thủ.
"Hôm nay mặc ngươi lời ngon tiếng ngọt thế nào, đừng mơ tưởng rời khỏi Tụ Côn Thành này!" Sắc mặt gậy trúc nam tử phát lạnh, nói từng chữ một.
Đại hán tóc đỏ cười lạnh một tiếng, cất bước tiến lên.
Gậy trúc nam tử cũng đồng thời cất bước, tới gần hai người thanh niên áo đen.
Hai cỗ uy áp khổng lồ từ trên thân hai người đại hán tóc đỏ tán phát ra, đan vào cùng một chỗ, ép xuống phía trước.
"Thật sự là phiền toái, thường cách một đoạn thời gian lại có những người này đến quấy rầy ta? Ta chỉ muốn thanh nhàn mấy ngày mà thôi, sao lại khó như vậy chứ?." Thanh niên áo đen bất đắc dĩ thở dài.
Thanh âm thở dài vừa dứt, thân hình người này chợt uốn éo, hóa thành một sợi dây bạc vặn vẹo, lăng không biến mất tại chỗ, pháp trận giam cầm chung quanh tựa hồ không có tác dụng chút nào.
Tu sĩ áo tím kia vẫn đứng chắp tay, ngẩng đầu nhìn lên trời, không để ý tới sự tình chung quanh chút nào, coi như hết thảy phát sinh trước mắt không quan hệ chút nào với y.
"Muốn chạy? Mơ tưởng!"
Đại hán tóc đỏ phẫn nộ quát một tiếng, hoả diễm trên thân đại phóng lần nữa, nhanh chóng khuếch tán ra chung quanh, trong nháy mắt hình thành một cái Linh vực đỏ thẫm lớn ngàn trượng, bao phủ cả mấy tầng kiến trúc phụ cận cùng hơn phân nửa đấu giá hội vào trong.
Bên trong Linh Vực đỏ thẫm, vô số hoả diễm cuồn cuộn như thực chất. Trong phạm vi Linh vực, ngoại trừ Ngọc Côn lâu, những kiến trúc khác nhanh chóng hòa tan, hóa thành từng trận khói xanh biến mất vô tung.
Đám người Hàn Lập ở phía xa quan sát, lần nữa lui về sau một khoảng cách, may mắn bọn hắn nguyên bản đứng rất xa, cũng không bị Linh Vực đỏ thẫm cuốn vào.
Nhưng ngay sau đó, trong mắt đại hán tóc đỏ lộ ra một tia kinh ngạc.
Sau khi thanh niên áo đen kia biến mất, dường như triệt để mất đi tung tích, bất luận là Linh Vực hay là thần thức, đều không cách nào cảm ứng được, tựa như bốc hơi khỏi nhân gian.
Ngay khi thanh niên áo đen biến mất, gậy trúc nam tử cũng lập tức đưa tay bấm niệm pháp quyết vung lên.
Một đạo ánh sáng màu xanh trong tay gã bắn ra, chui vào trong hư không.
Sau một khắc, lấy đấu giá hội làm trung tâm, một màn sáng màu xanh mờ mịt bao phủ hơn mười dặm hiển hiện ra.
Màn sáng hiện ra có hình dạng bán cầu, vô số thanh ảnh giống như vòi rồng cuồn cuộn phía trên không thôi, phát ra tiếng nổ mạnh ầm ầm.
Chấn động không gian nhè nhẹ từ trong màn sáng màu xanh truyền ra, hiển nhiên bên trong có bổ sung cấm chế không gian, phòng ngừa thanh niên áo đen sử dụng không gian truyền tống đào tẩu.
Vì bắt Ngân Hồ, hai người sớm đã chuẩn bị hết thảy.
Làm xong những thứ này, ánh mắt gậy trúc nam tử cũng nhìn chung quanh, cảm ứng tung tích thanh niên áo đen kia.
"Ồ!" Hắn khẽ di một tiếng.
Chỉ thấy bên trong Linh vực hoả diễm của đại hán tóc đỏ, tu sĩ áo tím kia vẫn đứng chắp tay như cũ, cũng không có vận công hộ thể, nhưng hoả diễm đỏ thẫm chung quanh đến gần y ba thuớc lập tức bị một cỗ lực lượng vô hình đẩy ra.
"Cái này là..." Ánh mắt gậy trúc nam tử ngưng tụ, đang nghĩ cách dò xét một chút.
Vào thời khắc này, một tiếng hét lớn truyền đến, thân hình đại hán tóc đỏ quay tít một vòng, Cự Kiếm trong tay trảm xuống phía sau lưng.
"Đinh" một tiếng giòn vang, Hỏa Giao Cự Kiếm chặn lại một đạo kiếm quang màu bạc.
Kiếm quang màu bạc này cực kỳ nhỏ, hơn nữa mỏng như cánh ve, tản mát ra hào quang cực kỳ đen tối, trong đó mơ hồ có thể thấy từng điểm phù văn màu bạc chớp động.
Đại hán tóc đỏ cười lạnh một tiếng, hoả diễm trên Cự Kiếm đại thịnh, bộc phát ra một cỗ khí tức đáng sợ.
"Leng keng" một tiếng giòn vang, kiếm quang màu đen vang lên tiếng đứt gãy.
Nhưng vào thời khắc này, hư không sau lưng đại hán tóc đỏ hơi chấn động, hai đạo kiếm quang màu bạc giống như đúc lăng không lơ lửng hiện ra, nhanh chóng vô cùng đâm về hậu tâm đại hán
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương