Phàm nhân tu tiên 2
Chương 614 : Tin tức nho nhỏ
Bên trong Nhàn Vân Sơn, năm tháng dài dằng dặc, thời gian trôi qua nhanh, nhoáng một cái đã qua gần hai trăm năm.
Hai trăm năm, khắp Nhàn Vân Sơn như "Nhàn vân dã hạc", mỗi ngày vẫn như trước, ngâm thơ vẽ tranh, phong hoa tuyết nguyệt, tốc độ năm như ngày, mỗi người đều hưởng thụ cảm giác vui vẻ an nhàn "Thời gian Thần Tiên", đại bộ phận mọi người không để tâm tới việc bế quan tu luyện.
Đối với việc trong núi nhiều hơn mấy người, hoặc là ít đi mấy người, mọi người tự nhiên không có quan tâm, dù sao sinh thời, đi tới Nhàn Vân Sơn này, quen biết một trận chính là duyên, đã không quan tâm đi tới, cần gì phải hỏi đến tương lai?
Chân Tiên giới vẫn là Chân Tiên giới, nhưng phàm tục đã thay đổi đến mấy đời, trải qua vô số ân oán báo thù, thậm chí còn thay đổi cả triều đại.
Bởi vì cái gọi là, "Tiên Giới một ngày, nhân gian ngàn năm".
Hàn Lập sau khi dàn xếp Ma Quang, cũng đã có "thân phận mới", cứ qua một đoạn thời gian, sẽ vượt qua vạn dặm vào Tụ Côn nội thành một chuyến, tìm kiếm "Huyền Chỉ Tinh Thạch".
Dần dà, rất nhiều chưởng quầy thương hội nội thành đã làm mấy lần sinh ý đan dược với hắn, thường xuyên mua bán nên quen mặt, cũng đều biết Hỏa Diệp Tông có một vị ngoại môn trưởng lão một lòng tìm kiếm "Hoa tâm thạch".
Bất quá lần vào thành gần nhất, Hàn Lập phát hiện rất nhiều địa phương trong thành đều được tu sửa, một ít con đường lớn cũng bắt đầu giăng đèn kết hoa, trang trí mới hoàn toàn, chuẩn bị lễ mừng long trọng, cứ nghìn năm tổ chức kỷ niệm xây thành tại Tụ Côn Thành, nghênh đón thương khách đến từ bốn phương tám hướng.
Đặc biệt là mấy tháng gần đây, từ địa phương khác của Hắc Sơn Tiên Vực, thậm chí từ mấy Tiên Vực phụ cận, từng chiếc đò ngang dày đặc vượt qua khoảng cách rộng lớn bay vào trong thành, các bến cảng trong thành càng trở nên bận rộn hơn.
Trước cửa các cửa hàng nội thành, từ lâu đã phủ lên đủ loại quảng cáo, phía trên dùng kim phấn viết những chữ thu hút thương khách như "Hàng thật giá thật", "Tiên phàm không lừa", cũng có một chút thương nhân không theo quy cũ, viết theo các cách khác "Mua một tặng một", "Tặng chiết khấu", "Ba nghìn năm đợi một hồi".
So sánh với ngày trước, dòng người trong Tụ Côn Thành càng thêm dày đặc, các thương hội trong thành mở Tiên gia khách sạn đã cung không đủ cầu, sớm bị thương nhân và tu sĩ từ nơi khác đến ở chật ních, rất nhiều tông môn nội thành cũng nhao nhao cho bên ngoài thuê biệt uyển cùng phòng trọ ở tạm thời, kiếm lấy một phần thu nhập tiền cho thuê.
Ngay Phù Vân Sơn Mạch cách xa ngoài thành như vậy, ngày thường yên lặng cũng bị phá vỡ, rất nhiều tu sĩ ở ẩn trong núi cũng đều rục rịch, định thừa dịp lễ mừng vào Tụ Côn Thành một chuyến, tìm kiếm một ít đồ vật lọt vào mắt xanh.
Lẽ ra bọn họ ở đây lâu dài như vậy, đối với buổi lễ long trọng tại Tụ Côn Thành không nên nhiệt tình mãnh liệt như thế, nhưng trên thực tế, bọn họ lại giống với những tu sĩ đến từ phương xa, đều nóng bỏng mong đợi ngày tổ chức lễ mừng đến.
Bởi vì, trong bảy ngày tổ chức lễ tại Tụ Côn Thành, giới hạn nội thành và ngoài thành bị phá vỡ, đến lúc đó bốn cánh cửa nội thành mở rộng, không có bất kỳ hạn chế nào, cho phép bất luận kẻ nào tiến vào nội thành.
Hơn nữa, lúc nội thành mở ra, trong nội thành sẽ có mấy trăm đấu giá hội với quy mô không đồng nhất dưới sự chủ trì của các thế lực, trong đó làm cho người chú ý nhất chính là hành cung phía bắc do Hắc Sơn Tiên Cung thiết lập, liên hợp cùng chi nhánh Bách Tạo Sơn tổ chức đấu giá hội cỡ lớn tại Ngọc Côn Lâu.
Sở dĩ đấu giá hội này có thể làm cho hầu như một nửa Hắc Sơn Tiên Vực chú ý, không chỉ vì nó có bối cảnh cường đại, mà vì hầu như mỗi một lần đấu giá hội, đều có mấy kiện bảo vật đỉnh cấp xuất hiện mà Thái Ất Ngọc Tiên cũng phải thèm muốn.
Mỗi khi có bảo vật như vậy xuất hiện, đều dẫn tới quần hùng thế lực khắp nơi tranh chấp, dựa vào thực lực nội tình đánh nhau sống chết một phen, mặc kệ cuối cùng hoa rơi vào nhà nào, đều truyền thành một giai thoại.
Bảy ngày trước khi lễ mừng được tổ chức, Hàn Lập cũng đã đi theo Cảnh Dương thượng nhân vào trú Ngọc Côn Lâu.
Trong lầu thiết lập cung điện dưới mặt đất, bên trong bố trí các loại pháp trận và cơ quan tinh xảo, lại có thêm ba gã trưởng lão Kim Tiên Trưởng lão trấn giữ một tấc không rời, vật phẩm bán đấu giá từ Hắc Sơn Tiên Vực, thậm chí từ các nơi khác đem đến cũng được cất trữ ở đây.
Hàn Lập và hai gã giám Đan Sư khác, cùng theo Cảnh Dương thượng nhân tiến hành phân biệt các loại đan dược cùng Linh dược bảo vật, xác nhận không có vấn đề liền đưa vào danh sách, ghi vào trong danh sách đấu giá.
Thẳng đến chạng vạng tối trước ngày tổ chức lễ mừng, hết thảy vật phẩm bán đấu giá dùng để chống đỡ Ngọc Côn Lâu, mới được tạo danh sách đưa vào kho.
Cảnh Dương Thượng Nhân vốn sinh hoạt thanh nhàn thành thói quen không muốn bị quấy nhiễu, khó khăn lắm mới rủ bỏ hết việc vặt phía sau, thừa dịp đêm trăng đi tới biệt uyển đã an bài cho Hàn Lập.
Vừa đến ngoài cửa phòng, còn không đợi gã lên tiếng, Hàn Lập đã đưa tay mở cửa phòng, mời gã vào phòng.
"Thế nào, mọi chuyện tự thân vận động cảm giác không tệ chứ? Hặc hặc..." Hàn Lập mời Cảnh Dương thượng nhân ngồi xuống, sau đó rót một ly trà xanh, cười trêu chọc nói.
"Thật sự lâu rồi không có tham gia vào những sự vụ quy tắc như thế này, thật có chút không quen... Tiểu tử ngươi đừng có giễu cợt ta..." Cảnh Dương thượng nhân khoát tay áo, cười khổ nói.
Dứt lời, gã có chút chịu không nổi liếc qua chén trà Hàn Lập đang cầm trên tay, mở miệng hỏi: "Vậy Hỏa Tiên Tửu có còn hay không?"
"Tửu phương không phải là đã cho ngươi rồi hả? Như thế nào còn muốn quản rượu ta?" Hàn Lập cười khẽ một tiếng, hỏi.
"Đừng nhỏ mọn như vậy chứ, rượu của ngươi không phải là càng đủ niên đại sao! Ta cất rượu kia vẫn chưa tới một trăm năm mươi năm, tư vị còn kém xa. Hơn nữa, ta cũng không uống chùa rượu của ngươi, có chút tin tức nho nhỏ tiết lộ cho ngươi." Cảnh Dương thượng nhân giảm thấp giọng nói vài phần, thần thần bí bí nói.
Hàn Lập nghe vậy, bất đắc dĩ cười một tiếng, bàn tay vung lên, một vò rượu màu xám thẫm liền xuất hiện trên bàn.
"Đây là một vò cuối cùng mà ta cất giấu kỹ, năm tuổi còn cao hơn so với lần trước lấy ra, tin tức nho nhỏ của ngươi cũng không thể có lỗi với rượu của ta đấy." Hàn Lập phất tay mở nút bình, nói.
Nương theo đó là mùi rượu thuần khiết tràn đầy cả gian phòng ốc, sâu rượu trong bụng Cảnh Dương thượng nhân như móc câu, không thể chờ đợi được dùng chén trà nhỏ rót đầy một ly, uống một hơi cạn sạch.
Rượu ngon vào cổ họng, gã ngửa đầu chậc chậc chậc, thưởng thức dư vị giữa răng môi, thần tình say mê.
Hàn Lập một bên thấy vậy muốn bật cười, nhưng cũng không thúc giục gã.
"Quả nhiên là hảo tửu..." Cảnh Dương thượng nhân giơ ngón tay cái lên, tán thán nói.
Vừa dứt lời, gà liền nắm vò rượu lên định rót tiếp, kết quả bị Hàn Lập ngăn lại.
"Còn không chịu nói tin tức?" Hàn Lập hỏi.
"Hắc hắc... Không để ta uống thêm hai ly nữa rồi nói?" Cảnh Dương thượng nhân gượng cười hai tiếng, nói ra.
"Nói mau." Hàn Lập không để ý đến gã, nói thẳng.
"Được rồi... Nói cho ngươi biết, ngươi muốn Huyền Chỉ Tinh Thạch liền rơi xuống, cuối cùng trong một đống hàng xế chiều hôm nay, vừa vặn có vật ấy." Cảnh Dương thượng nhân thu tay lại, rung đùi đắc ý nói.
"Chuyện này là thật?" Hàn Lập lập tức vui vẻ, truy vấn.
"Ngươi đừng có cao hứng gấp, thứ này giá cũng không thấp, bắt đầu chỉ có giá một nghìn Tiên Nguyên Thạch, giá sau cùng tăng lên mấy phần cũng rất có khả năng đấy, tiền trong túi ngươi có đủ hay không?" Cảnh Dương thượng nhân cố ý liếc nhìn đánh giá hắn, hỏi.
Trong lòng Hàn Lập bật cười, tăng lên mấy phen cũng chỉ mấy nghìn Tiên Nguyên Thạch mà thôi, mặc dù đối với tu sĩ Kim Tiên bình thường khác cũng là một khoản xa xỉ, nhưng đối với hắn hôm nay cũng không coi vào đâu.
"Cảnh Dương đạo hữu đừng quên, ta là một gã Đan Sư, tuy rằng tiêu phí tiền như mở cổng nước chảy, nhưng tốc độ tiền đến cũng không chậm. Ta đã mưu đồ việc này lâu như vậy, tự nhiên là đã chuẩn bị." Hàn Lập vừa cười vừa nói.
Cảnh Dương thượng nhân thấy bộ dạng Hàn Lập như vậy, trong đầu nghĩ Hàn Lập vừa mới đến, không hiểu được buổi đấu giá này rất "Hung hiểm", không cẩn thận một chút sẽ chết trong xấu hổ vì ví tiền rỗng tuếch, nghèo rớt mồng tơi.
"Đến lúc đó nếu Tiên Nguyên Thạch không đủ, trước tiên có thể đưa chút ít đan dược cho Bách Tạo Sơn chúng ta, ta nhất định cho ngươi cái giá vừa ý, về sau nếu muốn chuộc lại, cũng có thể mua lại với giá gốc. Thế nào, thoả thuận chứ?" Gã không trực tiếp giội nước lã lên Hàn Lập, mà nói như thế.
Hàn Lập giao trọn bình Hỏa Tiên Tửu cho Cảnh Dương thượng nhân, gọn gàng nói:
"Thành giao."
...
Sáng sớm ngày thứ hai, một tiếng chuông vang vọng cả tòa Tụ Côn Thành.
Bốn cửa thành Đông Nam Tây Bắc phong cấm nội thành đã lâu mở ra toàn bộ, hết thảy tu sĩ trấn giữ kiểm tra tại đây đều rút lui toàn bộ, tu sĩ tuần thành phân bố trên tường thành lại gia tăng lên gấp mấy lần.
Phù văn cấm chế trên cửa thành biến mất hào quang, các lộ tu sĩ sớm đã đợi chờ ở bên ngoài cửa thành nhao nhao không chờ đợi được xuyên qua cổng tò vò, tràn vào trong nội thành.
Đường phố nội thành ngày trước thanh tĩnh lập tức trở nên náo động, đám người lộn xộn đi dọc theo con đường phân tán ra các phía nội thành, có người đi bán Pháp bảo Tiên Khí ở cửa hàng, có người trực tiếp đi đến đấu giá hội.
Toàn bộ nội thành, vậy mà trở nên náo nhiệt hơn so với ngoại thành.
Đến ban đêm, đèn Tụ Côn nội thành thắp sáng lên rực rỡ, khắp nơi đốt sáng đèn lồng đỏ, hết thảy mọi nơi một mảnh không minh, trên tường thành còn có từng trận khói lửa bốc lên trợ hứng, bầu không khí náo nhiệt không giảm chút nào.
Cứ liên tiếp như vậy qua sáu ngày, đấu giá hội Ngọc Côn Lâu khiến người trong thành chú mục nhất, rốt cuộc mở màn.
Hàn Lập và Cảnh Dương thượng nhân với tư cách người của đơn vị tổ chức, tự nhiên tiến nhập đấu giá hội Ngọc Côn Lâu trước một bước.
Vào bên trong, hắn mới phát hiện từ bên ngoài nhìn vào chỉ thấy Ngọc Côn Lâu là một tòa nhà hình tháp, nhưng không gian bên trong lại rất rộng lớn.
Chỉ thấy ở giữa lầu xây dựng một toà bệ đá hình tròn diện tích hơi rộng, rõ ràng là nơi trưng bày vật đấu giá, bốn phía thì phân bố từng phòng khách quý nhỏ liên tiếp, làm thành một vòng chỉnh tề.
Phía sau lầu một là lầu hai, lầu ba vây quanh một vòng, thoạt nhìn có chừng mấy trăm cái.
Trong từng phòng khách quý đặt một cái bàn cùng một cái bồ đoàn, trên góc bàn bên phải đốt một lò đàn hương, ở giữa đặt một ít tiên sơ Linh quả cùng một bình rượu ngon.
Hàn Lập cùng Cảnh Dương thượng nhân chọn một gian phòng khách quý lầu hai, dẫn đầu đi vào.
Trong phòng có một cung trang nữ tử trẻ tuổi, lập tức đặt thêm cho hai người một cái bồ đoàn, rót rượu ngon cho bọn hắn
Trong lúc vô tình Hàn Lập ghé mắt nhìn qua, mới kinh ngạc phát hiện cung nga nữ tử này vậy mà không phải người thật, chẳng qua là một cỗ khôi lỗi, bởi vì khí tức thấp kém, vẻn vẹn tương đương với tu sĩ Kết Đan Kỳ, ngược lại không làm người ta chú ý tới.
"Cảnh Dương đạo hữu, ngươi thật sự không đi chủ trì đại hội?" Hàn Lập thu hồi ánh mắt, hỏi.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương