Phàm nhân tu tiên 2

Chương 602 : Đối kháng

Trong sơn động. Hàn Lập khoanh chân ngồi dưới đất, hai tay bấm niệm pháp quyết, toàn lực vận chuyển Chân Ngôn Hóa Luân Kinh, kim quang từ trên người hắn phun ra chói mắt, Chân Ngôn Bảo Luân cũng hiển hiện ra. Từng cỗ lực lượng Thời Gian pháp tắc tinh thuần tràn ngập giữa kim quang như sóng lớn cuồn cuộn, bao bọc thân thể hắn lại. Trong lòng Hàn Lập biết rõ hơn bất luận kẻ nào, dấu hiệu này chính là đệ ngũ suy của Thiên Nhân ngũ suy, sát suy sắp phủ xuống. Bởi vì lúc trước được một phen cơ duyên tạo hóa, tu vi của hắn tại cảnh giới Kim Tiên đột nhiên tăng mạnh, mặt khác bởi vì Kim Tiên tu luyện năm này tháng nọ, về sau có khả năng tao ngộ tứ suy, chỉ sợ sẽ không hàng lâm trên người hắn. Nhưng bây giờ hắn cách Thái Ất cảnh vẻn vẹn một bước ngắn, đệ ngũ suy bất luận thế nào cũng không thể tránh khỏi. Truy xét nguyên nhân, chỉ sợ trước đây vì muốn hóa giải nguy cơ, bản thân tu luyện Huyền Sát Minh Linh Công do Mặc Vũ cung cấp, ngoài ra, bản thân cũng tu luyện Luyện Thần Thuật đến tầng thứ tư, tựa hồ cũng liên quan tới việc này. Mặc dù trước đây mình đã chuẩn bị tâm lý, nhưng lúc suy này đột nhiên hàng lâm, làm hắn có cảm giác trở tay không kịp. Nhưng nếu nó đã đến, cũng chỉ có thể đối mặt. Sát suy này bộc phát mãnh liệt vô cùng khác với những khiếu suy trước kia, hắn cảm thấy sát khí nguyên bản ẩn núp trong cơ thể đang dần dần xao động, không ngừng trùng kích vào thần thức hải, đồng thời có bộ phận sát khí dẫn động sát khí trong hơn mười Tiên khiếu ẩn chứa sát khí, khiến cho sát khí trong đó bắt đầu tràn ra bên ngoài cơ thể. Bây giờ Hàn Lập cảm thấy sự bạo ngược trong lòng đang không ngừng tăng lên, nếu không phải lực khắc chế của mình rất mạnh, chỉ sợ sớm đã lâm vào điên cuồng rồi. Đồng thời, giữa không trung vị trí sơn động Hàn Lập, chẳng biết lúc nào trở nên âm u, bầu trời xuất hiện từng đám mây đen, mơ hồ có từng đạo hồng ảnh cuồn cuộn trong đó. Trong hư không lập tức vang lên thanh âm ô ô, giống như oan hồn tiếng quỷ khóc. Bên trong mấy trăm dặm phụ cận, hoa cỏ cây cối nhanh chóng trở nên héo rũ, mặt đất và núi đá cũng chậm rãi biến thành màu nâu đen. Nguyên bản vùng đất non xanh nước biếc, trong nháy mắt biến thành như địa ngục u minh, đám người Ma Quang phía xa chứng kiến cảnh này, sắc mặt cũng biến đổi. Không bao lâu, phía trên làn da khắp cơ thể Hàn Lập hiện ra mấy khối đen lốm đốm, giống như bị mực tàu xâm nhiễm, chậm rãi mở rộng ra, đồng thời bên trong lực lượng thần thức tinh khiết trong đầu cũng hiện lên nhè nhẹ hắc quang. Trong mắt của hắn càng đỏ hơn, trong lòng nổi lên một cỗ dục vọng muốn giết chóc. Trong miệng Hàn Lập quát khẽ một tiếng, hai tay bấm pháp quyết mãnh liệt, một hồi tiếng lôi minh trầm thấp vang lên, trên người hắn cũng xuất hiện từng đạo hồ quang điện màu vàng lớn bằng ngón tay cái, đúng là Ích Tà Thần Lôi. Cùng lúc đó, trên người hắn lại hiện ra các màu linh quang Tiên Khí, đan vào nhau lập loè. Hồ quang điện màu vàng rung động đì đùng, chớp động lên, nhưng những Ích Tà Thần Lôi này nguyên bản khắc chế hết thảy lực lượng Âm Sát, bây giờ lại không hề có tác dụng với sát khí trên thân Hàn Lập. Ngược lại, sát khí nồng đậm không ngừng ăn mòn xuống, Ích Tà Thần Lôi nguyên bản vừa thô vừa to chói mắt nhanh chóng trở nên hết sức ảm đạm, rất nhanh hoàn toàn biến mất. Mà những linh quang Tiên Khí kia bị sát khí xông lên, cũng nhanh chóng ảm đạm xuống, chỉ có một ít lực lượng pháp tắc ẩn chứa trong đó thoáng ngăn cản sát khí lại. Chỉ tiếc sát khí trùng kích quá mức mãnh liệt, những lực lượng pháp tắc mỏng manh của Tiên Khí kia rất nhanh chống đỡ hết nổi, biến thành tổ ong, chỉ còn lại lực lượng Thời gian pháp tắc của Hàn Lập một mình chèo chống. Đối với tình huống này, Hàn Lập cũng không kinh ngạc, hai tay đang không ngừng giao thoa, bấm pháp quyết. Chân Ngôn Bảo Luân phía sau hắn nhanh chóng chuyển động, Thời gian đạo văn phía trên rung rung lập loè, từ trong không ngừng tuôn ra từng cỗ Thời Gian Chi Lực, ngoan cường chặn lại nhưng sát khí này trùng kích. Mặc cho những sát khí này trùng kích mãnh liệt như thế nào, Thời Gian pháp tắc đều vững chắc không ngã, gắt gao ngăn chặn phía trước. Hàn Lập chứng kiến cảnh này, trong lòng âm thầm buông lỏng. Mặc dù đối với lần sát suy bộc phát này xác thực hắn cũng không chuẩn bị nhiều, nhưng cũng không phải là không có nghiên cứu qua, uy lực suy này cực kỳ đáng sợ, nhất là bạo phát giống như thiên hà đứt gãy, hồng thủy sụp đổ, mạnh mẽ vô cùng, không giống bốn suy kia như gió nhẹ mưa phùn. Đại đa số mọi người ngăn cản không nổi sát khí bộc phát mãnh liệt, sau khi sát suy hàng lâm không lâu liền lâm vào điên cuồng, cuối cùng Nguyên Anh cùng thân thể bạo liệt cùng một chỗ mà chết. May mắn hắn có Thời gian pháp tắc là một trong Tam Đại Chí Tôn pháp tắc hộ thể, nếu không cũng không nhất định sống qua cửa thứ nhất này. Tuy lực lượng Thời Gian pháp tắc này cường đại, nhưng những sát khí này cũng không phải là thứ từ bên ngoài đến, mà là xuất phát từ tiên khiếu trong cơ thể hắn, bất luận lực lượng Thời Gian pháp tắc ngăn cản kiệt lực như thế nào, vẫn có bộ phận sát khí chậm rãi xâm nhập vào trong thân thể và trong đầu hắn. Vết đen lốm đốm trên thân Hàn Lập nhanh chóng lan tràn ra, bây giờ đã lan đến nửa người, hồng mang trong mắt sáng ngời, sự khát máu trong lòng cũng đang không ngừng tăng lên. Hắn vận chuyển Luyện Thần Thuật ngăn chặn tạp niệm trong lòng, đồng thời vung tay lên. Lòng bàn tay loé lên bạch quang, nhiều ra một hộp ngọc màu trắng có hoa văn, phía trên dán một trương phù lục màu bạc, phát ra đạo đạo tia sáng trắng, trong đó xen lẫn chấn động lực lượng pháp tắc nhè nhẹ. Trong niệng Hàn Lập nhanh chóng tụng đọc chú ngữ, bấm nhanh mấy cái pháp quyết. Phù lục màu bạc tản mát ra hào quang sáng ngời mãnh liệt, sau đó phù một tiếng bốc cháy lên biến thành tro tàn. Hộp ngọc phát ra một tiếng vang nhỏ, tự động mở ra, bên trong nằm lặng yên một viên đan dược màu bạc lớn bằng quả long nhãn, tản mát ra mùi thuốc vô cùng nồng đậm, đúng là Thái Ất đan. Năm đó Hàn Lập liều chết may mắn cướp được ba miếng Thái Ất đan, nếu không hôm nay thật sự không biết phải làm cái gì bây giờ. Hắn cầm lấy đan dược, ngửa đầu phục dụng, lập tức dùng Tiên Linh Lực bao bọc Đan này, hung hăng luyện hóa. Thái Ất đan tản mát ra tia sáng trắng lập tức đại thịnh, hơn nữa tản mát ra từng cỗ khí tức cực nóng, dưới bụng Hàn Lập đau đớn từng trận như bị cháy, giống như hóa thành một đoàn hoả cầu màu bạc. Hàn Lập hít sâu một hơi, nhẫn nại chịu đựng sức nóng của Thái Ất đan, tiếp tục thúc giục Tiên Linh Lực luyện hóa. Thái Ất đan tản mát ra tia sáng trắng sáng ngời lần nữa, lúc tia sáng trắng chớp động tản mát ra từng dòng nước ấm to lớn, nhanh chóng chảy xuôi trong cơ thể hắn. Sát khí trong cơ thể Hàn Lập chạm đến dòng nước ấm này, lập tức như băng tuyết gặp lửa, nhanh chóng hòa tan biến mất. Bất quá dòng nước ấm này cũng đang không ngừng tiêu hao. Ánh sáng màu đỏ sáng lên trong mắt hắn chậm rãi dừng lại, sau đó bắt đầu tối xuống, điểm lấm tấm màu đen trên thân cũng đình chỉ khuếch tán, bắt đầu biến mất. Trong lòng Hàn Lập vui vẻ, Thái Ất đan quả nhiên không để cho hắn thất vọng. Hắn không nói hai lời tiếp tục bấm pháp quyết, luyện hóa Thái Ất đan xua tán sát khí trong cơ thể, ngừng cảm giác hết thảy mọi chuyện ngoại giới. Trong sơn động, trên thân Hàn Lập hiện ra quang mang màu trắng bạc nhè nhẹ, cùng kim quang giao nhau ánh lên ánh sáng rực rỡ. Giữa hào quang màu trắng bạc lộ ra một mùi thuốc kỳ dị, mặc dù cách thật xa nhưng đám người Ma Quang cũng ngửi được rõ ràng. "Ồ, chủ nhân đã bắt đầu luyện hóa sát khí, còn có mùi hương thuốc này, chẳng lẽ chủ nhân đã sớm chuẩn bị ứng phó sát suy này!" Giữa không trung, Tỳ Hưu vừa mừng vừa sợ. Trên mặt Ma Quang lộ ra một tia ngoài ý muốn, không nói gì thêm. Trong mắt Giải Đạo Nhân chớp động kim quang, không nói một lời thúc giục phi xa đáp xuống một chỗ phụ cận. Tỳ Hưu trông thấy hai người còn lại không nói gì, cũng cúi đầu nằm xuống, trên phi xa lần nữa lâm vào yên tĩnh. Thời gian trôi qua từng chút, trong nháy mắt đã qua hơn nửa năm. Sát khí trong có thể Hàn Lập bị đuổi tản ra hơn phân nửa, vết đen lốm đốm trên thân cơ bản đã biến mất, chỉ còn lại có mấy khối nhỏ, sát khí trong đầu cũng giống như vậy hầu như hoàn toàn biến mất. Bất quá quả Thái Ất đan trong cơ thể hắn giờ đã hoàn toàn bị luyện hóa, biến mất vô tung. Dòng nước ấm to lớn chậm rãi biến mất, sát khí lưu lại trong cơ thể Hàn Lập đã bị dồn đến một góc. Khi dược lực dòng nước ấm vừa biến mất, những sát khí này lập tức cuồn cuộn lên, thậm chí có dấu hiệu sống lại lần nữa. Trong lòng của hắn thất kinh, lập tức lại lật tay lấy ra một hộp ngọc màu trắng, bên trong lại là một quả Thái Ất đan. Hàn Lập cầm lấy quả Thái Ất đan này, không chần chờ chút nào, lần nữa nuốt xuống. Đan dược nhập vào cơ thể, dòng nước ấm gián đoạn được tiếp tế, lại đánh tới những sát khí còn lại kia. Đã có quả Thái Ất đan thứ hai, cũng không lâu lắm, những sát khí còn lại kia rất nhanh bị càn quét không còn. Vết đen lốm đốm bên ngoài thân Hàn Lập đều biến mất, làn da trở nên trắng muốt như ngọc, thậm chí mơ hồ nhìn xuyên thấu qua làn da cùng huyết nhục, có thể thấy từng đám xương cốt trong cơ thể. Nhưng Hàn Lập cũng không lộ ra vẻ nhẹ nhàng, sát khí trong cơ thể tuy rằng bị càn quét không còn, nhưng trong lòng hắn biết rõ, cũng chưa hoàn toàn vượt qua sát suy này. Trong cơ thể hắn mở ra một trăm lẻ bảy tiên khiếu, trong đó có bảy mươi mốt tiên khiếu là dùng sát khí để trùng kích mở ra. Sát khí trong cơ thể hắn tuy rằng bị dược lực Thái Ất đan xua tán, nhưng trong mỗi bảy mươi mốt tiên khiếu này chiếm cứ từng đạo hắc ti sát khí, cũng không có bị dược lực Thái Ất đan xua tán. Hàn Lập thấy cảnh này, nhăn mày lại. Quả nhiên như hắn sở liệu, những sát khí trong những tiên khiếu này đã trở ngại con đường tiến giai Thái Ất của hắn. Bất quá sau một khắc, lông mày nhíu lại của hắn liền giãn ra. Tuy rằng sát khí trong những tiên khiếu này còn chưa khu trừ, nhưng dược lực quả Thái Ất đan trong cơ thể hắn còn thừa hơn phân nửa, hơn nữa trên người hắn còn có quả Thái Ất đan đặc biệt thứ ba, khu trừ những sát khí trong những tiên khiếu này có lẽ dư xài. Hàn Lập hít sâu một hơi, thúc giục lực lượng dược lực Thái Ất đan còn thừa đánh tới những sát trí trong tiên khiếu. Từng dòng nước ấm mạnh mẽ dũng mãnh tiến vào trong tiên khiếu, những hắc ti sát khí kia lập tức chấn động, cuồn cuộn lên. Nhưng mà khác với những sát khí vừa rồi, mặc cho dòng nước ấm trùng kích như thế nào, những hắc ti sát khí này chỉ liên tục rung chuyển, giống như sớm đã cắm rễ thật sâu trong tiên khiếu, không có bị đuổi ra. Hàn Lập thấy cảnh này, trong lòng trầm xuống, tiếp tục thúc giục dược lực Thái Ất đan, bao trùm những hắc ti này, hung hăng đè ép nó. Thời gian trôi qua, trong nháy mắt lại qua tiếp nửa năm. Thần sắc nhẹ nhõm trên mặt Hàn Lập đã không còn thấy, thoạt nhìn rất là âm trầm. Nỗ lực nửa năm qua, thoạt nhìn những hắc ti sát khí trong tiên khiếu ảm đạm vài phần so với trước, nhưng chỉ vẻn vẹn như vậy thôi, những thứ sát khí trong tiên khiếu này vẫn như cũ một mực chiếm giữ nơi này. Bên trong bảy mươi mốt tiên khiếu, không có một hắc ti sát khí nào bị đuổi ra. Trong mắt Hàn Lập chớp động lãnh mang, nắm chặt nắm đấm. Vào thời khắc này, một tiếng vang nhỏ từ trong cơ thể hắn truyền ra. Rốt cuộc đã luyện hoá hoàn toàn dược lực quả Thái Ất đan thứ hai, hóa thành từng điểm hào quang màu trắng bạc, biến mất vô tung. Thái Ất đan biến mất, dòng nước ấm trong cơ thể nhanh chóng biến mất trong tiên khiếu. Vào thời khắc này, dị biến phát sinh! Dược lực Thái Ất đan vừa mới biến mất, hắc ti sát khí trong tiên khiếu lập tức sáng ngời mãnh liệt, tựa hồ hung ma bị đè nén hồi lâu rốt cuộc mất đi kiềm chế, bỗng nhiên bộc phát. Hắc ti sát khí tản mát ra hắc mang sáng ngời, hơn nữa nhanh chóng tự chuyển động.