Phàm nhân tu tiên 2
Chương 566 : Bát linh tụ hợp
Ngay lúc các bộ tộc Thú Tộc tranh luận với khí thế ngút trời.
Bên trong mật thất động quật, Hàn Lập đang khoanh chân ngồi trên giường đá mật thất, hai mắt nhắm nghiền, ánh sáng màu xanh lưu chuyển trên khuôn mặt, dường như đang nhập định tu hành.
Lúc này, Kim Đồng và Bạch Ngọc Tỳ Hưu cũng không có thủ hộ, không biết có phải bị thu vào hay không.
Đối với âm mưu của các bộ tộc Thú Tộc, hắn vẫn hồn nhiên không biết, đang thầm chuẩn bị cho đại địch kế tiếp.
So với tình trạng bị toàn bộ Thiên Đình đuổi giết, tình huống trước mắt càng khó giải quyết, thậm chí có thể nói là từ khi hắn đi đến Chân Tiên giới, nguy cơ lần này là lớn nhất.
Trước đó, mặc dù dưới cơ duyên xảo hợp, hắn chém giết một gã giám sát sứ Thiên Đình, nhưng hiện tại hắn phải đối mặt, chính là một Phệ Kim Tiên có tu vi vượt xa bản thân trọn vẹn một đại cảnh giới, còn vượt qua cả Công Thâu Cửu trước kia.
Tuy rằng phần thắng xa vời, nhưng hắn tự nhiên sẽ không cam nguyện từ bỏ, chỉ cần có một đường sinh cơ, hắn sẽ dùng mọi biện pháp, từ giữa đường sinh cơ nơi này tìm ra một con đường sống.
Cứ như vậy, thời gian trôi qua từng chút.
Không biết qua bao lâu, mí mắt Hàn Lập khẽ động, hai mắt mở ra, đồng thời ánh sáng màu xanh lưu chuyển trên thân cũng theo đó thu vào.
Sắc mặt hắn không đổi nhìn bên ngoài phòng một cái, tiếp theo chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Cùng lúc đó, trung tâm Ám tinh hạp cốc, ở một vách núi gần mảnh sơn cốc này, một đạo nhân ảnh ở trên không bay vụt qua nhanh như tên bắn, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh lóe lên, dừng gấp giữa không trung.
Một gã nam tử nho nhã mặc trường bào màu trắng, tóc dài màu lam nhạt buộc sau lưng, thân hình hiện ra đúng là Nặc Thanh Lân.
Gã vươn một tay ra, ngăn trước người, nói với hư không phía trước:
"Trở về cùng ta."
Chỉ thấy trong hư không, một bàn tay hết sức nhỏ trắng như ngọc vạch áo choàng che trên đầu xuống, trên thân loé lên hôi quang, thân ảnh lăng không lơ lửng hiện ra, đúng là Nặc Y Phàm.
"Phụ thân, Lệ tiền bối có ân với chúng ta, chúng ta sao lại. . ."
Nàng còn chưa nói hết lời, đã bị Nặc Thanh Lân cắt đứt.
"Đây là kết quả tất cả bộ tộc Thú Tộc chúng ta thương nghị đồng thuận, không phải ý của ta . . ." Nặc Thanh Lân lắc đầu, chậm rãi nói ra.
"Như vậy là không đúng! Phụ thân người một mực nói Nhân tộc gian trá giảo hoạt bội bạc, hành vi chúng ta bây giờ có khác gì bọn họ chứ?" Lông mày Nặc Y Phàm nhíu chặt, hỏi.
"Đây là ý chỉ của Vương, vi phụ có thể làm gì . . ." Nặc Thanh Lân thở dài, nói ra.
Nặc Y Phàm nghe vậy, sắc mặt biến đổi lần nữa, lộ ra vẻ thất vọng, không hề mở miệng, quay đầu nhìn về phía vách núi xa xa kia.
Lúc này, bốn phía vạch núi, trong vòng trăm dặm, U Thần Tộc nhân hầu như đã rút hết, đại quân với mấy nghìn tên chiến sĩ tinh nhuệ nhất của bát đại Thánh tộc Thú tộc, dưới sự dẫn đầu của mười mấy tên Đại Tế Ti, vây nơi này chật như nêm cối.
Nặc Thanh Lân và tộc trưởng bát đại Thánh tộc, bây giờ tất cả đều lơ lửng trên không vách núi, thần sắc nghiêm trọng nhìn về tòa động phủ này.
Hổ Sư tộc trưởng Ân Thân vung tay lên, trong lòng bàn tay nhiều ra một tiểu kỳ da thú màu úa vàng, vung về phía mười mấy tên Đại Tế Ti xa xa kia.
Mười mấy tên Đại Tế Ti thấy thế, nhao nhao huy động cốt trượng trong tay, trong miệng đồng thời vang lên một hồi thanh âm ngâm tụng cổ quái.
Theo thanh âm này vang lên, sông lớn trong Ám tinh trong hạp cốc lập tức chảy mãnh liệt như điên, dây leo hoa mạn màu xanh bên hai vách đá bờ sông vươn ra, đạo đạo hào quang tím xanh hiển hiện ra, ngưng tụ ra từng đồ án đồ đằng mặt Hồ.
Theo từng đồ án này xuất hiện, trong hạp cốc vốn vẫn còn ban ngày, ánh sáng cũng bắt đầu trở nên ảm đạm, giống như gần xế chiều, bóng tối dần buông xuống.
Cùng lúc đó, từng ngôi sao toả sáng hào quang từ bốn phương tám hướng bay lên, hội tụ thành một ngân hà đẹp mắt trên chín tầng trời, từ trong bầu trời đêm rủ xuống thẳng tắp, từ trong hóa ra từng đạo lực lượng cổ quái nhưng huyền diệu, tràn ngập toàn bộ hạp cốc.
Ngay lúc mười mấy tên Đại Tế Ti ngâm xướng, mấy nghìn tên chiến sĩ tinh nhuệ các tộc cũng nhao nhao hoa chân múa tay theo cùng.
Rất nhanh, bốn phía vách núi hạp cốc kia liền có đạo đạo hào quang ngưng tụ, một toà pháp trận giam cầm cự đại từ trong hiển hiện ra, triệt để vây trọn mảnh vách núi cùng động phủ ở trên đó lại.
"Lệ đạo hữu, kính xin đi ra gặp mặt. Tất cả bộ tộc Thú Tộc có việc thương lượng." Ân Thân mở miệng quát, tiếng như chuông đồng vang vọng trong hạp cốc sơn thủy.
Vách núi kia vẫn một mực lặng im, không có người lên tiếng.
"Lệ đạo hữu, kính xin đi ra gặp . . ." Thần sắc Ân Thân không đổi, tiếp tục nói.
Lão có thể cảm nhận được khí tức Hàn Lập vẫn còn trong động phủ, vì vậy không lo lắng chút nào.
Không ít chiến sĩ trong bát đại Thánh tộc, còn có U Thần Tộc, đều từng thấy qua một màn chiến đấu của Hàn Lập với Trùng Linh, tuy không muốn thừa nhận, nhưng trong đáy lòng bọn họ vẫn có chút sợ hãi Hàn Lập.
Trên thực tế không chỉ bọn họ, Ô Lỗ cùng Mạn Lâm tộc trưởng, sâu trong đáy lòng cũng hết sức kiêng kỵ hắn.
Nhưng mà trước sinh tử tồn vong bộ tộc, bọn họ sớm đã lựa chọn đường đi của mình.
Sau khi Ân Thân kêu gọi qua ba lần, đám Thú Tộc nhân rốt cuộc cảm thấy sự tình có chút không đúng.
"Tựa hồ có chút không thích hợp?" Ô Lỗ chau mày, mở miệng nói ra.
Đám người Mạn Lâm nhìn nhau, thần sắc có chút nghi hoặc.
"Hừ, giả thần giả quỷ, ta tới xem."
Dạ Kiêu tộc trưởng Đăng Quỷ lên tiếng khiển trách một câu, sau đó thân hình lóe lên, tựa như một con chim ưng, im hơi lặng tiếng xông về sườn ngọn núi kia, tốc độ nhanh như một đạo lôi quang.
Nhưng mà, còn không đợi gã bay đến gần, trên vách núi bỗng nhiên vang lên một âm thanh "Ầm ầm".
Hai cánh cửa nặng nề bị một cỗ cự lực đánh vỡ nát, chia năm xẻ bảy bắn ra.
Một cổ sóng khí cường thịnh cuốn theo bụi mù cuồn cuộn, khuếch tán ra.
Đăng Quỷ vừa định tới gần, thần sắc bỗng nhiên biến đổi, thân hình lập tức lùi nhanh lại, treo giữa không trung xa xa.
Đám người Thú tộc còn lại cũng nhịn không được thần sắc khẩn trương lên, tất cả đều nhìn lên vách núi.
Chỉ thấy trên sườn dốc, một gã nam tử trung niên mặc trường bào màu xanh đang đứng chắp tay, thần sắc thong dong nhìn về đám tộc trưởng bên này.
Ngoại trừ rải rác một ít tộc trưởng, những người còn lại không dám mảy may đối mặt cùng hắn, Thú Tộc kiêu ngạo trước mặt tu sĩ Nhân tộc lại không dám ngẩng cao đầu.
Rải rác trong đám người tộc trưởng bao gồm Ân Thân, vị lão tộc trưởng Hổ Sư nhất tộc, cùng với lão phụ tóc bạc tiều tuỵ Thần Tượng, còn có Nặc Thanh Lân.
Nặc Thanh Lân nhìn về phía Hàn Lập, ánh mắt hết sức phức tạp, tựa hồ có vài phần áy náy, cũng có chút thương cảm, còn mang theo vài phần bất đắc dĩ.
Hàn Lập từ đầu đến cuối vẫn im lặng, ánh mắt bình thản, trên thân cũng không phát ra khí tức Kim Tiên trung kỳ, thậm chí ngay cả một câu cũng không nói, nhưng tựa hồ lại có một loại uy áp vô hình, làm cho gần vạn tên Thú Tộc tinh nhuệ nguyên bản khí thế ngút trời phải trì trệ.
Trong thời gian ngắn, trên bờ sườn dốc lâm vào một mảnh yên lặng cổ quái.
Nhưng vào lúc này, thần sắc Ân Thân đột ngột lạnh đi, nghiêm giọng quát to:
"Động thủ!"
Lệnh vừa ban ra, lập tức mười mấy tên Đại Tế Ti cầm cốt trượng nhanh chóng quơ múa, âm thanh chú ngữ tối nghĩa hỗn tạp vang lên bốn phía, trong lòng bàn tay mỗi người có máu tươi chảy ra, như tia nước nhỏ uốn lượn chảy xuôi theo cốt trượng.
Theo máu tươi thấm vào, cốt trượng trắng như tuyết trở nên màu đỏ tanh, hào quang càng ngày càng thịnh.
Pháp trận trên không bao vây toàn bộ vách núi bắt đầu hiện ra từng đạo hư ảnh Chân Linh cực lớn, hơn nữa đạo đạo quang mang ngưng tụ lại, dần dần trở nên ngưng thực.
Từng cỗ uy áp vô cùng to lớn cũng bắt đầu từ bầu trời hạ xuống, làm Thú Tộc nhân ở đây đều cảm thấy có chút hít thở không thông.
Rất nhanh, thân thể Chân Linh thứ nhất liền hàng lâm trên không sườn núi, trên người nó mặc áo giáp màu xanh, phía sau có sáu đuôi, đúng là đầu Thanh Hồ Túc Lục kia.
Theo sát phía sau, một đầu Độc Giác Cự Tê hình thể to lớn như núi, ánh sáng màu xanh rạng rỡ quanh thân, cùng một đầu chim ưng cực lớn toàn thân lông vũ đen kịt như sắt, cũng hiển hiện ở trên không.
Từng đợt chấn động khí tức cường đại không ngừng sinh ra, tám đầu cung phụng Chân Linh Thú tộc lần lượt hiện ra chân thân, toàn bộ đều hướng ánh mắt nhìn sang trung niên nam tử áo xanh ở sườn dốc bên kia.
Đối mặt áp bách của chân thân bát đại Chân Linh, Hàn Lập vẫn không nói một lời, đứng chắp tay.
Ánh mắt Lục vĩ Thanh Hồ chớp chớp nhìn một lát, bỗng nhiên nhướng mày, thân hình bỗng nhiên lướt xuống dưới, một đuôi Hồ cuốn theo tiếng gió gào thét, trùng trùng điệp điệp vỗ xuống Hàn Lập.
"Oanh" một tiếng vang thật lớn.
Trên vách núi nổi lên bụi mù bốn phía, ầm ầm sụp đổ vỡ ra, thân ảnh Hàn Lập cũng bị dìm ngập trong bụi mù.
Đám người Thú Tộc, tính luôn cả bảy Chân Linh còn lại, đều có chút phát mộng, vào thời khắc này, đều không rõ tình huống như thế nào.
"Đám ngu xuẩn các ngươi, người nọ sớm đã trốn đi, các ngươi vây quanh một cái thế thân, lại làm ra cử động lớn như vậy." Đầu Túc Lục chuyển một cái nhìn về phía các tộc trưởng, hơi mỉa mai nổi giận nói.
Chỉ thấy đuôi Hồ nâng lên, đâu còn thấy bóng dáng Hàn Lập, chỉ có một hạt đậu ố vàng cùng một trương mặt nạ đầu ngựa màu xanh, hơi hơi chớp động hào quang ở giữa khối nham thạch vụn.
Mà miếng hạt đậu kia sau khi tiêu hao hết một điểm Linh khí cuối cùng, triệt để ảm đạm xuống.
Ân Thân nhìn xem một màn này, lúc này mới chạy tới Nặc Thanh Lân, trầm giọng hỏi: "Đây là có chuyện gì? Người nọ tại sao lại sớm biết rõ tin tức, trốn đi?"
"Ta làm sao biết? Chẳng lẽ ngươi hoài nghi ta?" Nặc Thanh Lân bị lão này hỏi, hỏa khí nổi lên, cả giận nói.
"Nghe nói quan hệ giữa lệnh ái cùng người nọ không phải là nông cạn. . ." Lông mày Đăng Quỷ nhướng lên, quái gở nói.
"Từ khi định ra kế sách, nha đầu Y Phàm kia vẫn bị ta cấm túc, ngươi đừng vội ăn nói bậy bạ." Nặc Thanh Lân lạnh giọng trách mắng.
Gã vừa dứt lời, thân thể cao lớn Lục Vĩ Thanh Hồ cũng chuyển hướng sang bên này, ngữ khí bất thiện lên tiếng hỏi: "Ngươi nói Y Phàm nha đầu kia thế nào?"
Đăng Quỷ nghe vậy, sắc mặt lập tức biến đổi, cúi đầu, không dám nói gì nữa.
Mặc dù thực lực Lục Vĩ Thanh Hồ không phải là xuất chúng trong đám cung phụng Chân Linh các tộc, nhưng là con trai trưởng của U Hộ, là Vương của Chân Linh, Chân Linh của Dạ Kiêu tộc gã còn phải kiêng kị vài phần, gã làm sao lại dám ngỗ nghịch trêu chọc.
Hai người Ô Lỗ cùng Mạn Lâm liếc nhìn nhau, trong mắt đều lộ ra vẻ hả hê, người nào không biết vị Túc Lục đại nhân này có chút cưng chiều nha đầu Nặc Y Phàm kia, Đăng Quỷ lại còn dám đi trêu chọc bà cô này?
Mà Trong bát đại Thánh tộc, U Thần tộc lại có vị trí cao hơn một chút, đại bộ phận nguyên nhân là do bọn họ thờ phụng Chân Linh là vị Túc Lục đại nhân này, mà một phần nguyên nhân cũng là vì Túc Lục đại nhân thập phần coi trọng nha đầu Nặc Y Phàm.
Vị chim ưng có lông vũ dài đen kịt, đúng là cung phụng Chân Linh Dạ Kiêu nhất tộc, bây giờ trong mắt cũng loé lên hàn quang, trừng mắt nhìn Đăng Quỷ, làm phía sau gã túa ta mồ hôi lạnh, thở mạnh một cái cũng không dám.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương