Phàm nhân tu tiên 2
Chương 558 : Không kịp chuẩn bị
Dịch giả: Độc Hành
"Huyết điệt!" Con ngươi Nặc Thanh Lân co rụt lại, mặt những người khác cũng biến sắc theo.
"Trùng này sau khi nhập huyết lập tức lan ra, hoà làm một thể với vật chủ kí sinh, cơ hồ khó tách rời được, lại thôn phệ tinh huyết của vật chủ hình thành huyết lựu, tiếp theo dẫn phát tự bạo giống như thủ đoạn tu sĩ tự bạo, mười phần khó chơi. Bởi vì nó cực kì nhỏ bé, tốc độ lại cực nhanh, khiến người ta khó lòng phòng bị. Bất quá bồi dưỡng trùng này cũng không hề dễ dàng, chắc chắn bên Trùng tộc cũng sẽ không có nhiều loại này." Nặc Y Phàm nhìn thấy khuôn mặt Hàn Lập hiện vẻ nghi hoặc, giải thích.
Hàn Lập nghe vậy gật đầu, đang muốn nói gì, sắc mặt đột nhiên biến đổi, kéo Nặc Y Phàm bên cạnh lại, hóa thành một đạo thanh hồng từ trên bình đài màu đen bắn ra.
Bọn người Nặc Thanh Lân khẽ giật mình, mặt đều biến sắc, trên thân toả sáng hào quang, bắn ra bốn phía nhanh như điện.
Sau một khắc, dưới bình đài màu đen vỡ ra, một con Sa thú miệng lớn như bồn máu từ bên trong phóng ra nhanh như thiểm điện, phía trên miệng lớn tràn đầy răng trắng hếu bén nhọn, một ngụm nuốt cả bình đài màu đen vào trong miệng, thình lình chính là đầu Sa thú khổng lồ vừa mới xuất hiện kia.
Phần lớn bọn người Nặc Thanh Lân đều thoát hiểm chạy ra được, nhưng trên bình đài vẫn còn mấy tộc trưởng Chân Tiên cảnh không kịp trốn chạy, bị con thú này nuốt chung với bình đài màu đen.
Miệng lớn Sa Thú cắn nuốt, mấy tiếng kêu thảm thiết từ bên trong truyền ra, sau đó im bặt đi.
Một màn này làm cho những bộ tộc có tộc trưởng bị nạn đại loạn một trận, may mà những tộc đàn này chiếm số ít trong đại quân Thú tộc.
Giữa không trung cách đó hơn mười dặm loé lên thanh quang, thân ảnh Hàn Lập cùng Nặc Y Phàm hiện ra.
Thần sắc Hàn Lập ngưng trọng, nhíu mày.
Gương mặt xinh đẹp của Nặc Y Phàm tái nhợt đi, vội vàng quay sang Hàn Lập bên cạnh nói một tiếng cám ơn.
Đài quan chiến bị đánh lén phá hủy, Nặc Thanh Lân may mắn thoát ra, thân hình đứng giữa không trung phía xa, sắc mặt khó coi vô cùng, ánh mắt nhao nhao nhìn về phía đầu Sa thú khổng lồ từ dưới đất phóng ra mà không có dấu hiệu nào báo trước, đang định hiệp thủ xuất kích.
Nhưng đầu Sa thú khổng lồ không để ý đến bọn người Nặc Thanh Lân, thân hình khổng lồ từ dưới chui ra, hóa thành một đạo ảo ảnh mơ hồ, nhanh chóng nhào tới phía hai người Hàn Lập.
Hàn Lập thấy thế, tay chụp lấy Nặc Y Phàm, đồng thời trên thân loé lên kim sắc lôi quang.
Một tiếng sét đùng đoàng vang lên, hai người hóa thành một đạo kim sắc lôi điện, bắn về phía xa.
Lôi Độn Thuật lấy tốc độ thành danh, mặc dù Hàn Lập mang theo một người, tốc độ vẫn nhanh hơn không ít so với đầu Sa Thú khổng lồ kia.
Sa Thú nổi giận gầm lên một tiếng, trên thân đại phóng hoàng mang, vô số phù văn màu vàng kèm mây mù hoà lẫn trong đó.
Thân hình khổng lồ của nó đột nhiên rút nhỏ lại gần nửa, tốc độ đột ngột tăng lên ba phần, nhanh chóng truy kích hai người Hàn Lập.
"Y Phàm..." Cha con tương liên, Nặc Thanh Lân thấy cảnh này, lập tức khẩn trương, đang tính đuổi theo.
"Nặc tộc trưởng, có tu sĩ nhân tộc kia, lệnh ái tạm thời không có gì đáng ngại, chiến sự quan trọng hơn." Ô Lỗ bên cạnh đưa tay cản lại, đồng thời nhìn xuống dưới cuộc chiến.
Nặc Thanh Lân nghe vậy nhìn xuống phía dưới, sắc mặt hơi đổi.
Trong đại quân Trùng tộc, chẳng biết lúc nào xuất hiện mấy con rết có hình thể, chiều cao có thể so với những cự nhân khổng lồ da xám, mặc dù có chút chênh lệch với Sa trùng khổng lồ, nhưng bên trong chiến trường tán loạn lại bắt mắt vô cùng.
Toàn thân mấy đầu rết này một màu trắng bạc, thân thể mỗi con đều dữ tợn, sáng như tuyết, hai cặp trảo càng sắc bén dị thường, lóe ra quang mang rét lạnh, trực tiếp giết vào đại quân Thú tộc, trong miệng không ngừng phun ra sương độc màu vàng.
Chiến sĩ Thú tộc đụng đến sương mù màu vàng này, toàn thân lập tức hư thối nhanh chóng, tu vi hơi thấp thì cốt nhục trực tiếp hóa thành một bãi máu sền sệt, mặt cũng biến thành cháy đen, kêu lên xuỳ xuỳ.
Khí thế đại quân Trùng tộc đại chấn, lấy mấy đầu rết khổng lồ cầm đầu, không ngừng tiến lên.
Các chiến sĩ Thú tộc mặc dù liều chết ngăn cản, nhưng bắt đầu xuất hiện xu hướng bại lui.
Nặc Thanh Lân ở nơi này, trừ một đại hán mặt sẹo U Thần tộc tựa hồ thụ mệnh bám theo Hàn Lập, những người còn lại thất thần trong giây lát, một lần nữa tụ tập trên không đại quân Thú tộc.
Giờ phút này đại quân Thú tộc bị bức phải liên tiếp bại lui về phía sau, tăng thêm bình đài màu đen bị hủy, như rắn mất đầu, vừa kinh vừa sợ, trận hình có chút hỗn loạn. Nhưng khi thấy bọn người Nặc Thanh Lân xuất hiện trên không, các bộ lạc Thú tộc lần nữa ổn định tâm thần, sĩ khí tăng lên nhiều.
Cùng lúc đó, một thiếu phụ che mặt cầm đầu ba gã Kim Tiên Thú tộc từ trong trận đi ra, mỗi người phân biệt tế ra một cốt trống nhỏ màu trắng, một cốt địch cùng một bạch cốt tiểu kỳ, quay tròn trong hư không trước người.
Miệng ba người lẩm bẩm, ba kiện bảo vật đồng thời nổi lên một tầng bạch quang lành lạnh.
Sau một khắc, dưới chân ba người lắc lư ù ù, mặt đất chợt nứt ra, trong khe nứt có bạch quang chớp động, thình lình chui ra từng cây xương thú thô to.
Những xương thú này cao chừng mấy trăm trượng, số lượng chừng hàng ngàn cây, xếp thành hàng chỉnh tề, phảng phất như một hàng rào xương thú, ngăn trước đại quân Trùng tộc.
Phía trên xương thú khắc đầy các loại phù văn, khác biệt với các trận văn thông thường, những phù văn này là từ các loại đồ án hình thú tạo thành, cho người ta một loại cảm giác thô cuồng, nhưng tản mát ra ba động linh lực cường đại dị thường.
Thiếu phụ che mặt chợt quát khẽ một tiếng, hai tay biến đổi pháp quyết, đỉnh đầu loé lên hắc quang, một chiếc lệnh bài màu đen bay ra.
Vật này cũng không tinh tế, lồi lõm, nhìn tựa hồ dùng xương yêu thú điêu khắc thành.
Mặt ngoài lệnh bài minh khắc nổi lên đồ án đầu thú, mắt nhỏ mũi nhọn, có chút quái dị.
Thiếu phụ che mặt há miệng phun ra một ngụm tinh huyết, chui vào bên trong lệnh bài màu đen.
Mặt ngoài lệnh bài màu đen lập tức hiện ra một tầng hắc quang, một cỗ khí tức khó hiểu từ đó phun ra ngoài, lập tức phát ra thanh âm xuy xuy, vô số đạo hắc quang từ lệnh bài bắn ra, chui vào bên trong những xương thú to lớn kia.
Linh văn bên trên những xương thú này toả hào quang rực rỡ, nhanh chóng nhúc nhích, làm những xương thú cũng rung động không ngừng, tựa hồ sống lại.
Bên trên những xương thú này thình lình hiện ra một viên cầu hình dạng cái trống, lập tức thanh âm đại tác, vô số cốt mâu màu trắng sắc bén từ đó bắn ra, giống như vô số tên nỏ, rơi như mưa vào đại quân Trùng tộc.
Hết thảy nói phức tạp dài dòng, nhưng xảy ra chỉ trong chớp mắt mà thôi.
Đại quân Trùng tộc phía trước lập tức bị bắn thủng lổ chỗ như tổ ong vò vẽ, máu chảy rải khắp mặt đất.
Mấy đầu rết cự đại trở thành tâm điểm tấn công, vô số cốt mâu bắn vào trên thân bọn chúng.
Chỉ thấy đốm lửa văng tứ tung, bên ngoài thân con rết khổng lồ cứng rắn vô cùng, những cốt mâu sắc bén này cũng không làm gì được chúng, chỉ lưu lại bên ngoài thân từng đạo bạch ngấn.
Cốt mâu mặc dù không làm bị thương mấy đầu rết khổng lồ này, nhưng chúng bị cốt mâu đánh vào người, hiển nhiên cũng không được tốt cho lắm, trong miệng gào rít không thôi, người uốn éo liên tiếp lui về phía sau.
Vào thời khắc này, bốn đạo độn quang từ đại quân Trùng tộc phóng ra, bay nhào tới nhanh như điện.
Mỗi một đạo độn quang đều phát ra khí tức cường đại, rõ ràng là bốn tên cấp bậc Kim Tiên.
Thiếu phụ che mặt thấy cảnh này, hai mắt nhíu lại, lập tức phất tay đánh ra một đạo pháp quyết, chui vào trong cốt trống nhỏ màu trắng.
Cốt trống nhỏ chớp động quang mang, tiếng trống gióng lên đinh tai nhức óc, từng đạo bạch quang sền sệt từ đó bắn ra, lần nữa phân biệt chui vào bên trong tất cả xương thú.
Một màn quỷ dị xuất hiện!
Nương theo đó một trận thanh âm "Tạch tạch tạch" vang lên.
Tất cả xương thú đồng thời vỡ vụn ra, hóa thành mảng lớn chất lỏng với linh quang màu trắng, nhanh chóng dung hợp với nhau, hình thành một màn sáng trắng to lớn không ngớt, ngăn trước đại quân Thú tộc.
Trên màn sáng xương trắng mơ hồ hiện ra các loại đồ án hình thú, phía trên bạch quang lưu chuyển, tựa như dòng nước chảy róc rách, nhìn rất dày đặc, làm cho người ta một loại cảm giác không thể nào phá huỷ.
Bốn đạo độn quang tu sĩ Kim Tiên cảnh Trùng tộc bay vụt đến trước màn sáng, độn quang thu vào, biến thành bốn thân ảnh.
Một lão giả màu vàng, một gã đại hán đầu trọc, còn có hai nữ tử kim bào có thần sắc lạnh lùng, tướng mạo y chang nhau, tựa hồ là tỷ muội song sinh.
Bốn người hiển nhiên không ngờ cấm chế màu trắng này lại hoàn thành nhanh như vậy, hơi ngẩn ra.
Nhưng ngay sau đó, lão giả áo vàng phất một tay lên, ba đạo kim mang bắn ra, lóe lên xuất hiện trước màn sáng trắng, hung hăng đánh xuống.
Ầm!
Kim quang bổ trúng, trên màn sáng trắng nổi lên từng gợn sóng, khuếch tán ra chung quanh, nhưng rất nhanh liền khôi phục như cũ.
Ba đạo kim quang nhanh chóng ảm đạm, hiện ra thân ảnh ba con quái trùng hình đao.
Toàn thân trùng này xán lạn kim quang, tán phát ra trận trận khí tức sắc bén, phảng phất như ba thanh lợi kiếm sắc bén không gì không phá được.
Lão giả áo vàng thấy cảnh này, sắc mặt hơi trầm xuống, lập tức nhìn về phía ba kiện bảo vật bạch cốt trên đỉnh đầu ba người, cười lạnh nói: "Từng nghe bên trong U Thần tộc có ba kiện dị bảo, Thiên Tuyệt Ma Linh Cổ, Tam Tài Nguyên Cốt Địch, Già Thiên Bạch Cốt Kỳ, chính là dùng ba bộ hài cốt Chân Linh Thái Ất cảnh luyện chế thành, được xưng là "Bạch cốt Tam Bảo", diệu dụng vô cùng, hôm nay ngược lại muốn lĩnh giáo một phen."
Dứt lời, lão vung tay lên lần nữa.
Mấy chục con kim sắc quái trùng bắn ra, giữa không trung quay tít một vòng, nhanh chóng hội tụ lại một chỗ.
Ba con kim sắc quái trùng lúc trước cũng bay qua, hội tụ lại, trong nháy mắt hình thành một thanh kim kiếm chói mắt.
Lão giả áo vàng mở miệng phun ra một ngụm máu tươi, chui vào trong phi kiếm màu vàng óng.
Phi kiếm màu vàng óng lập tức nhúc nhích nhẹ, tách ra kim quang trùng thiên, lập tức ngưng lại, hóa thành một đạo kim sắc cự kiếm lớn trăm trượng, tản mát ra khí tức sắc bén khủng bố, sau đó đột nhiên lấy một thế khai thiên tích địa, chém về phía màn sáng trắng.
Một tiếng nổ vang rung trời!
Trên màn sáng trắng thình lình bị đánh ra một vết rách thật dài, nhưng cũng không quá sâu.
Thần sắc ba người thiếu phụ che mặt vẫn không biến, trong miệng tụng niệm chú ngữ trầm thấp cổ quái, hai tay không ngừng bấm niệm pháp quyết.
Trống nhỏ màu trắng lập tức trướng lớn lên mấy phần, đồng thời gõ vang tùng tùng, ống sáo bạch cốt cũng vang lên thanh âm ô ô, cuối cùng cờ nhỏ bạch cốt lăng không chuyển động, tán phát ra trận trận bạch quang.
Giờ khắc này, thi thể hai tộc trên chiến trường như nhận phải sức hút, lập tức động đậy, run rẩy dữ dội.
Huyết nhục trên thi thể rất nhanh ly thể ra, lộ ra từng cỗ hài cốt đẫm máu.
Sưu sưu sưu!
Những bộ hài cốt này đều bắn ra, dung nhập vào trong màn sáng xương trắng.
Phía trên màn sáng chớp động bạch quang, vết rách nhanh chóng khôi phục.
Bốn tên Kim Tiên Trùng tộc thấy cảnh này, sắc mặt đều biến đổi.
"Hừ!"
Lão giả áo vàng hừ lạnh một tiếng, phi kiếm màu vàng óng lần nữa đánh xuống.
Cùng lúc đó, ba tên Kim Tiên Trùng tộc kia cũng nhao nhao xuất thủ.
Chỉ thấy gã đại hán đầu trọc vung tay lên, một đoàn bạch quang loá mắt nổi lên trước người.
Xuyên thấu qua bạch quang, có thể nhìn thấy bên trong là một vật gì đó màu trắng, giống như một đống bùn nhão màu trắng, không ngừng nhúc nhích, cho người ta một loại cảm giác quỷ dị rùng mình.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương