Phàm nhân tu tiên 2
Chương 517 : Phất nhanh
Dịch: N0bita
Biên: Độc Hành
Nhóm dịch Phàm Nhân Tông
Trở lại trên đảo, Hàn Lập thu hồi trận bàn cùng trọng hàm bát bảo vào trong vòng trữ vật, rồi tiếp tục kiểm kê đồ vật của Phong Thiên Đô.
Đan dược cũng như đan phương của Phong Thiên Đô về số lượng và chất lượng đều thua xa so với Tiêu Tấn Hàn.
Nhưng linh tài cất giấu của Phong Thiên Đô lại phong phú hơn Tiêu Tấn Hàn.
Trong đó Thiên Hà Tinh Sa có hơn nửa cân, ngoài ra còn hơn mười khối La Thải Hà Tinh cỡ lòng bàn tay, cùng với bảy tám bình Âm Trầm U Thủy. Ba món đồ này đều là linh tài quan trọng để luyện chế Hậu Thiên Tiên Khí. Trong một buổi đấu giá lớn ở Tiên Vực, dù chỉ một ít mấy món này xuất hiện cũng đủ cho quần tiên tranh nhau vỡ đầu rồi.
Ngoài những kim thạch này, Phong Thiên Đô còn cất giấu hai cây Ngân Lạc Tiên Đằng dài đến một xích, to bằng cánh tay trẻ con. Vật này là tiên tài khôi lỗi tiếng tăm lừng lẫy ở Bắc Hàn Tiên Vực, căn bản chính là báu vật vô giá chỉ ngộ không thể cầu.
Hắn dựa theo một ít điển tích ghi chép trong sử sách, biết được vật này luyện chế thành khôi lỗi thì thân thể có thể so với Chân tiên, trong cơ thể sinh ra kinh mạch giống như tiên nhân bình thường, có thể vận chuyển Tiên Linh Lực như người sống, do đó ngoài thần thông lúc đầu của bản thân còn có thể sử dụng được cả thuật pháp tiên gia.
Hàn Lập thu lại tất cả mấy món đồ này, sau đó ánh mắt rơi vào phía trên một cây trúc trượng có màu xanh như ngọc bích.
Vật ấy dài khoảng ba thước, đã trưởng thành lớn bằng ngón cái, toàn thân có chín đoạn, mỗi đoạn trúc đều hiện ra hào quang màu trắng, tuy rằng không còn rễ nhưng sinh cơ vẫn bừng bừng, rõ ràng là một bảo vật mộc chi pháp tắc.
Tuy hắn tu luyện Thời gian pháp tắc, còn Địa chích hóa thân lại tu luyện Thủy chi pháp tắc, cả hai đều không thường xuyên tiếp xúc với pháp tắc thuộc tính khác, nhưng cũng biết rõ vật phẩm chứa lực lượng pháp tắc trân quý đến mức nào.
Đặc biệt với những tu sĩ tu luyện lực lượng pháp tắc mộc thuộc tính, cây trúc trượng này càng là bảo vật chỉ có thể ngộ nhưng không thể cầu.
Hàn Lập muốn cô đọng sợi tơ Thời gian pháp tắc, sau này cũng cần rất nhiều đồ vật ẩn chứa thời gian pháp tắc, đến khi đó có thể dùng bảo vật này trao đổi với những tu sĩ khác.
Ngoại trừ cây trúc trượng màu xanh này ra, những đồ vật còn lại Hàn Lập không để vào mắt.
Không phải những đồ vật còn lại không có giá trị, mà bởi vì hiện nay nhãn quang của hắn thưc sự rất cao. Nếu không một đống Tiên nguyên thạch số lượng còn nhiều hơn của Tiêu Tấn Hàn kia, cũng đủ làm kinh hãi một đám Chân tiên rồi.
Kiểm kê xong một loạt mấy món đồ của Phong Thiên Đô, Hàn lập ngưng lại một chút, rồi cầm lấy vòng trữ vật màu trắng của Công Thâu Cửu luyện hóa, dốc hết đồ vật ở bên trong ra ngoài.
"Rầm rầm" vang lên một hồi!
Số tiên nguyên thạch còn nhiều hơn của Phong Thiên Đô cùng Tiêu Tấn Hàn cộng lại, phải nhiều hơn gấp đôi. Nó như một ngọn núi nhỏ xuất hiện ở mảnh đất trống trong rừng, tiên nguyên thạch ở phía trên vẫn đang chậm rãi rơi xuống, tràn ra mảnh đất trống chung quanh, mấy món bảo vật khác chỉ còn cách gom lại đặt ở chỗ khác.
Nhìn thấy ngọn núi nhỏ tiên nguyên thạch còn cao hơn mình đứng, Hàn Lập khẽ nhếch miệng, kinh ngạc đến không biết phải nói gì.
"Một gã tu sĩ Thái Ất sao lại mang tiên nguyên thạch trong người nhiều đến vậy chứ..." Một lúc lâu sau, hắn mới tự lẩm bẩm thu lại hết đống tiên nguyên thạch này.
Cộng thêm số tiên nguyên thạch lúc trước của đám người Cừ Linh, Tiêu Tấn Hàn cùng Phong Thiên Đô, hiện giờ tổng số tiên nguyên thạch của hắn đã lên tới gần hai trăm vạn miếng, có lẽ một tông phái thế lực lớn dốc hết tài lực cũng chỉ như này mà thôi.
Cảm giác đột nhiên phất nhanh làm cho tâm hồn Hàn Lập không khỏi lâng lâng, có chút bồng bềnh bay bổng.
Nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại.
Con đường tu hành phía trước còn dài đằng đẵng, tài nguyên hao phí càng khó tính được, riêng việc sưu tầm đồ vật ẩn chứa thời gian pháp tắc như Thái Phỉ Độc Mục cũng cần vô số tài nguyên rồi, chưa nói gì đến luyện chế Đạo đan thời gian, các loại đan dược quý hiếm.
Nghĩ như vậy, cảm giác cực kỳ vui sướng lúc trước của Hàn Lập triệt để tan biến.
Hắn đi tới khoảng đất trống khác tiếp tục xem xét di vật của Công Thâu Cửu.
Chiếu vào tầm mắt hắn, đầu tiên là một giá gỗ rất lớn, phía trên treo đầy các loại mặt nạ Vô Thường Minh rục rỡ muôn màu, ngưu quỷ xà thần, long hổ phượng quy, đến hơn một nghìn chiếc.
"Cái này là..." Hàn Lập nhìn khắp trên dưới, lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Trên đó có các loại mặt nạ, có cái ghi chữ "Giao", lại có mặt nạ ghi chữ "Hạc", cũng có mặt nạ ghi chữ "Long", "Kiêu", "Hồ".
Hàn Lập nhìn những mặt nạ này từ màu xanh đến đỏ nhạt, đủ loại màu sắc mặt nạ dị thú, không khỏi có chút cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, thầm nghĩ nếu lần này mà mình chết trong tay gã kia, chỉ sợ mấy tấm mặt nạ trên người cũng đều bị treo ở đây rồi.
"Sau này cũng không phải lo thiếu mặt nạ sử dụng..." Hắn khẽ thở dài, rồi lại cười hắc hắc, tay áo phất lên thu lại giá gỗ.
Đồ vật Công Thâu Cửu cất giữ thực sự rất nhiều, nên Hàn Lập đành phải lựa chọn trước mấy loại đan dược, gom tất cả vào một chỗ bắt đầu xem xét.
Số lượng đan dược của Công Thâu Cửu không ít, hơn nữa phẩm cấp rất cao, phần lớn hắn không nhận biết được, có lẽ là đan dược cấp bậc Thái Ất.
Dù vậy Hàn Lập cũng là một gã Thiên đan sư, thông qua quan sát mùi vị cùng tính chất của đan dược, đại khái cũng có thể suy đoán được, những đan dược này chủ yếu là đan dược khôi phục chữa thương, có thể tăng tiến tu vi chỉ có hai loại.
Mà trùng hợp trên bình ngọc cất giữ hai loại đan dược đều dán một tấm giấy bạc lá vàng, phía trên viết tục danh theo thứ tự là Ngọc Thanh Đan cùng Ất Uyển Đan.
Nhưng làm cho hắn có chút tiếc nuối là bên trong hai bình ngọc Ngọc Thanh Đan cùng Ất Uyển Đan đều chỉ còn vẻn vẹn một viên.
Bởi vì chất liệu lá vàng kia cũng có chút đặc thù, nên hắn muốn cẩn thận tra xét một chút.
Khi tay hắn vừa mới chạm vào, bên trên lá vàng liền sáng lên quang mang, từng ký tự màu vàng hiện ra giữa không trung.
"Ngọc Dương Tủy, Phong Linh Tử, Cửu Diệp Thù Du..." Hàn Lập nhìn từng danh mục xuất hiện, trong lòng đã hiểu rõ.
Cái lá vàng này ghi chép chính là đan phương để luyện chế đan dược này.
Để ý kĩ bên dưới, Hàn Lập lại căn cứ tên thuốc dược tính, đối chiếu với từng món linh dược của Công Thâu Cửu, thì phát hiện phần lớn vẫn còn tồn dư, nhưng số lượng cũng không nhiều.
"Đã có đan phương thì cũng dễ rồi..." Hàn Lập vui vẻ nhếch miệng hiện lên một chút, chậm rãi nói ra.
Vừa nói xong, hắn lại nâng hộp ngọc màu đen cuối cùng lên, lập tức xé toạc phù lục màu vàng dán bên ngoài rồi mở ra.
Nương theo nắp hộp mở ra là một mùi thuốc nồng nặc phả vào mặt.
Hàn Lập đưa mắt nhìn sang, liền thấy một viên đan dược óng ánh trắng như ngọc nằm trong hộp, mặt ngoài hiện ra ba đạo đường vân, bên ngoài có sương mù bốc lên, cách ba tấc phía trên đan dược ngưng tụ ra một đạo tường vân màu trắng.
"Đạo văn..." Hàn Lập liếc mắt một cái đã nhận ra ba đạo kim văn kia, không nhịn được kinh ngạc kêu lên.
Đan dược màu trắng này chính là một viên Đạo đan tam phẩm ẩn chứa Khí chi pháp tắc.
Sự quý hiếm của Đạo đan tất nhiên không cần phải nói cũng biết, muốn thành đan đều phải trải qua đan kiếp, vì vậy tỷ lệ thành đan rất thấp. Viên Đạo đan tam phẩm trước mặt này tuyệt đối xứng đáng là một báu vật vô giá.
Hàn Lập không nhịn được vui sướng, cầm trên tay xem đi xem lại, nhất quyết không chịu buông.
Hơn nửa ngày sau, hắn mới khép lại hộp ngọc, dán phù lục lên thu vào.
Thu lại đan dược, Hàn Lập trì hoãn một lúc lâu mới bắt đầu kiểm kê pháp bảo của Công Thâu Cửu.
Không biết có phải do đã tới cấp độ Thái Ất, nên gã không dựa quá nhiều vào pháp bảo như tu sĩ Kim tiên, vì vậy vòng trữ vật của Công Thâu Cửu có rất ít pháp bảo, chỉ có hai kiện Hậu thiên Tiên khí.
Mấy cái pháp bảo đến một kiện cũng không có.
Một món trong đó là cái chuông nhỏ phủ màu xanh gỉ đồng to cỡ lòng bàn tay, thoạt nhìn như vừa mới đào từ dưới đất lên, vẻ ngoài mục nát không chịu nổi.
Vậy mà Hàn Lập với tu vi Kim Tiên muốn bóp nát nó lại không thể làm được.
Trừ cái đó ra, hắn còn phát hiện một điểm cổ quái, khi cái chuông này treo ở không trung, hắn lấy bất cứ vật gì đánh vào thân chuông nhưng thủy chung không phát ra nửa điểm âm thanh.
Vì vậy đến cuối cùng hắn cũng không biết được cách khu sử chân chính bảo vật này.
Một món tiên khí khác là thanh chiến đao màu đen tạo hình cổ quái, dài khoảng năm thước, thân đao cùng chuôi đao chia đều làm hai nửa, bên trên khắc đầy đồ văn lôi vân phong cách cổ xưa.
Ngay từ đầu, Hàn Lập đã quán chú tiên linh lực vào trong, bên trên chiến đao cổ quái rung động mãnh liệt không ngừng, tất cả đồ vắn lôi vân đều chuyển thành màu vàng óng ánh, trong đó bắt đầu xuất hiện những tia điện màu vàng lấp lóe, sinh ra từng đợt lôi đình chi lực.
Sau đó, khi hắn quán chú vào lực lượng Lôi Bằng ở trong cơ thể cùng Tịch Tà Thần Lôi trong Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, thì chiến đao lại càng rung động lắc lư nhiều hơn, đồ văn lôi vân cũng chớp sáng, có dấu hiệu bài xích.
Tâm niệm Hàn Lập khẽ động, gọi Giải Đạo Nhân ra ngoài.
Vừa mới hiện thân, ánh mắt Giải Đạo Nhân khẽ lướt qua chiến lợi phẩm chưa thu hồi trên mặt đất, rồi không nhìn nữa.
"Hàn đạo hữu..." giọng điệu gã bình tĩnh mở miệng nói.
Thấy vậy, ánh mắt Hàn Lập chớp lên nói: "Lúc trước chém giết một trận thu hoạch cũng không ít, cây chiến đao lôi vân này là một trong số đó. Giải đạo hữu vừa vặn am hiểu lôi pháp, không bằng thử một lần, nhìn xem có thích hợp không?"
Giải Đạo Nhân không vội vã trả lời, ánh mắt nhìn lướt qua chiến đao, vẻ mặt cũng hơi đổi.
"Làm sao vậy? Có gì không ổn sao?" Hàn Lập thấy vậy liền hỏi.
"Nếu ta nhìn không lầm, đao này tên là Trảm Đình, chính là một thanh thần binh tiếng tăm lừng lẫy ở Hắc Thổ Tiên Vực." Ánh mắt Giải Đạo Nhân không rời chiến đao, chậm rãi nói ra.
"Hắc Thổ Tiên Vực...Xem ra trí nhớ đạo hữu tựa hồ khôi phục không ít nhỉ?" Hàn Lập hơi nhíu mày, nói ra.
"Từ lúc đi vào Bắc Hàn Tiên Vực, một ít đoạn ngắn kí ức lại thoáng hiện lên. Gần đây lại càng thường xuyên hơn, ta dần dần xâu chuỗi lại những đoạn ngắn khó hiểu này, nên đã biết nhiều chuyện hơn." Giải Đạo Nhân không phủ nhận đáp lại.
"Không sao, ta cũng không để ý việc này. Ngươi có thể nhận ra đao này, cũng coi như có duyên với nó, thanh chiến đao Trảm Đình này liền tặng cho ngươi." Hàn Lập cười cười, nói ra.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương