Phàm nhân tu tiên 2
Chương 513 : Không nghĩ tới
Một tiếng “Ối” vang lên, đưa Hàn Lập quay lại với hiện thực.
Hàn Lập nhìn lại nơi phát ra tiếng kêu, thấy vừa rồi Mặc Vũ còn nhẹ nhàng tình cảm nắm tay Lục Vũ Tình mà giờ thì đầu lão lại đang nghẹo sang một bên, một tai đang bị một bàn tay nhéo lấy, vẻ mặt lão nhăn nhó đau đớn.
Mà chủ nhân bàn tay ngọc ngà đó chính là "Lục Vũ Tình".
Giao Tam thấy vậy, cũng ngạc nhiên một lúc.
"Bảo ngươi đừng có nắm, ngươi còn dám nắm! Coi lời nói của lão nương là gió thoảng bên tai hả?” “Lục Vũ Tình" thay đổi vẻ thẹn thùng lúc trước, nổi giận nói.
"Ối, đừng... đừng…, đau muốn đứt cả tai rồi, ta sai rồi... ta biết sai rồi được chưa?" Miệng Mặc Vũ kêu rên liên tục, vội vàng xin tha.
“Lần trước không phải là người cũng nhận sai rồi sao, có sửa đổi không? Nếu không phải do ngươi, thì sao ta đến nông nỗi này?” “Lục Vũ Tình” kéo nhẹ tay một cái, đầu Mặc Vũ cũng bị kéo lên vài phần.
"Không phải ta đến để nhận lỗi với ngươi rồi sao... Mọi người đang nhìn kìa..." Mặc Vũ nghiêng cổ, trên mặt cố nặn ra vẻ tươi cười, cười nịnh nói.
"Lục Vũ Tình" liếc nhìn Hàn Lập cùng Giao Tam đang đứng ở bên cạnh một cái, miệng hừ nhẹ một tiếng, hai ngón tay ngọc buông lỗ tai Mặc Vũ ra.
Mặc Vũ như được đại xá, vội vàng dùng một tay che lỗ tai, quay qua cười cười nịnh nọt "Lục Vũ Tình".
"Ngươi lại để cho đám Thương Lưu cung kia chạy thoát? Nếu Thiên Đình biết những việc xảy ra ở chỗ này, hẳn là ngươi cũng biết hậu quả?” “Lục Vũ Tình" nhíu mày nói.
"Những tên đó chỉ là tiểu nhân vật không quan trọng, không cần phải để ý. Hơn nữa nếu có giết bọn chúng đi chăng nữa thì cũng không giấu được việc chúng ta phục sinh." Mặc Vũ cười hắc hắc nói
"Lục Vũ Tình" nghe vậy, đuôi lông mày nhảy lên, định nói thêm gì nữa, nhưng Mặc Vũ lại đột nhiên xoay người qua nhìn hai người Hàn Lập, vỗ ngực nói:
"Lần này ta cùng Vô Sinh phục sinh, may mắn nhờ nhị vị giúp đỡ. Mặc dù Mặc Vũ ta không phải là chính nhân quân tử gì, nhưng từ trước đến nay có ân tất báo, các ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói ra, hai vợ chồng ta nhất định không để các ngươi thất vọng."
"Lục Vũ Tình" nghe vậy, trừng mắt nhìn Mặc Vũ, sau đó mắt phượng chuyển sang nhìn Hàn Lập, mở miệng nói: "Hàn đạo hữu, nhờ lúc trước có ngươi một đường hộ tống, ta mới có thể thuận lợi cởi bỏ niêm phong trí nhớ. Nếu không báo đáo ân tình này thì đạo tâm ta sẽ có chướng ngại, vì vậy ngươi không cần phải khách khí, có yêu cầu gì cứ nói."
"Hàn đạo hữu? Không phải vừa nãy những người kia gọi ngươi là Lệ Phi Vũ à? Uy, cuối cùng tiểu tử nhà ngươi tên gì?" Mặc Vũ nghe Lục Vũ Tình nói vậy, trầm giọng tra hỏi.
"Tính danh chẳng qua là để xưng hô mà thôi, các hạ gọi ta Lệ Phi Vũ là tốt rồi." Ánh mắt Hàn Lập hơi chớp động, nói ra.
"Hừ, che che giấu giấu, ngươi thực là quá phức tạp!" Mặc Vũ bất mãn liếc nhìn Hàn Lập, khẽ nói.
Nghe vậy, ánh mắt Giao Tam bỗng nhúc nhích một chút, nhưng vẫn không nói gì.
Hàn Lập không muốn nói nhiều về chuyện này, liền mở miệng nói: "Nếu Lục đạo hữu đã nói như vậy, tại hạ cung kính không bằng tuân mệnh. Tuy rằng ta đã tu thành Linh vực, nhưng vẫn không thể nắm giữ hoàn toàn. Hai vị đều là tiền bối, tại hạ muốn mời hai vị chỉ điểm một chút về phương pháp sử dụng Linh Vực.”
Mặc Vũ cùng "Lục Vũ Tình" nghe vậy, liếc mắt nhìn lẫn nhau.
“Linh vực của mỗi người, bởi vì tu luyện pháp tắc không giống nhau nên phương pháp vận dụng cũng khác nhau, cần người tu luyện tự mình nghiên cứu vận dụng, tuy nhiên vẫn có thể tham khảo một chút tâm đắc tu luyện của người khác”. Mặc Vũ cong ngón tay búng ra, một quầng sáng mờ bay ra rơi trước người Hàn Lập, hóa thành một ngọc giản màu xám.
"Đa tạ." Hàn Lập tiếp nhận ngọc giản, thần thức quét qua, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười.
"Giao Tam, ngươi có yêu cầu gì, cứ việc nói ra đi." Mặc Vũ xoay chuyển ánh mắt, nhìn về phía Giao Tam nói ra.
Ánh mắt Giao Tam lộ ra vẻ do dự, không lập tức nói chuyện, trầm mặc một lát mới mở miệng nói: "Ta tới đây cứu ngươi, là phụng mệnh làm việc, chuyện thù lao thì không cần. Thế nhưng ở trong Luân Hồi điện, ta nghe nói Mặc Vũ Chân nhân có kiến thức rộng rãi, không gì không biết, cho nên muốn thỉnh ngươi một vấn đề”.
"A, cứ nói đừng ngại." Mặc Vũ có chút ngoài ý muốn, lập tức gật đầu nói ra.
Giao Tam trầm ngâm hỏi: “Vừa rồi Linh vực của ta cùng Thời gian Linh vực của Lệ đạo hữu sinh ra cộng hưởng, uy năng bỗng nhiên tăng nhiều, không biết Mặc Vũ đạo hữu có biết vì sao lại như vậy không?”
Mặc Vũ nghe vậy, mỉm cười nói: "Nhìn toàn bộ Tiên Giới, những người có thể đạt đến cảnh giới Kim Tiên đều nắm giữ cơ bản một pháp tắc nào đó, dù sao thì những tán tu không nắm giữ pháp tắc mà muốn vượt qua tam suy chi kiếp là rất khó khăn, nếu muốn thành tựu Kim Tiên, lại càng thêm khó. Nói chung, đối với mỗi loại pháp tắc, cảm ngộ càng sâu thì uy năng của Linh vực khi thi triển ra càng lớn. Bất quá pháp tắc chi đạo là những quy tắc cơ bản nhất của bản nguyên thế giới, nó vốn huyền ảo vô cùng, giữa chúng cũng thường tồn tại liên quan nào đó. Có một số quy tắc khi kết hợp vận dụng cùng nhau sẽ làm uy lực tăng mạnh.”
"Pháp tắc kết hợp?" Trong lòng Hàn Lập khẽ động.
Mặc Vũ chậm rãi nói: "Không sai. Bất quá loại tình huống này phi thường ít thấy, không phải bất cứ pháp tắc nào cũng thể kết hợp với nhau được, chỉ có những pháp tắc có tính chất tương hỗ nhau mới có thể kết hợp thi triển; Ví dụ như Âm chi pháp tắc có thể kết hợp cùng Dương chi pháp tắc hoặc Phong chi pháp tắc có thể kết hợp với Hỏa chi pháp tắc.”
"Thì ra là thế, nói như vậy, mới vừa rồi Thời gian pháp tắc của ta cùng pháp tắc của Giao Tam đạo hữu sinh ra hiệu quả kết hợp, vì vậy uy năng mới tăng nhiều.” Hàn Lập gật đầu nhẹ, nhìn lại chỗ Giao Tam.
Giao Tam nhìn Mặc Vũ, trầm giọng hỏi: “Theo ta được biết, tu luyện pháp tắc kết hợp không dễ, hơn nữa mặc dù là pháp tắc tương hỗ nhau nhưng muốn kết hợp thi triển cũng cần ngộ tính cực lớn, còn cần có thời gian phối hợp luyện tập dài mới làm được. Ta cùng Lệ đạo hữu tuy thỉnh thoảng có gặp nhau vài lần nhưng hôm nay mới thi triển ra pháp tắc, hơn nữa còn chưa bao giờ trao đổi về vấn đề này, vậy làm sao có thể đột nhiên xuất hiện tình huống pháp tắc kết hợp, ta muốn hỏi chính là cái này.”
"Pháp tắc chi đạo thâm ảo vô cùng, dù là một phương đạo chủ, cũng không dám nói có thể lý giải hoàn toàn. Mà sự tình pháp tắc ngẫu nhiên kết hợp, cũng không phải là chưa từng có, Giao Tam đạo hữu không cần để trong lòng những chuyện này. Huống chi nếu ta không nhìn lầm, Giao Tam đạo hữu ngươi nắm giữ, hẳn là một trong Tam Đại Chí Tôn pháp tắc - Luân Hồi pháp tắc, hai người các ngươi tu luyện đều là Chí Tôn pháp tắc, hắc hắc, loại kết hợp này ta cũng không thấy nhiều." Mặc Vũ giải thích.
Giao Tam nghe vậy, ánh mắt lập loè, tựa hồ những giải thích này cũng không làm nàng thỏa mãn, nhưng cũng không nói gì nữa.
Hàn Lập nhìn Giao Tam, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
Nguyên lai pháp tắc của Giao Tam là Luân hồi pháp tắc, chẳng trách lúc ấy hắn cảm thấy có chút kỳ quái.
"Yêu cầu của nhị vị chúng ta đều đã hoàn thành. Hai người bọn ta vừa mới thức tỉnh, còn phải xử lý nhiều việc, sẽ không ở lâu với các ngươi. Sau đây ta sẽ thi pháp truyền tống hai người các ngươi ra khỏi Minh Hàn Tiên Phủ, mời nhị vị chờ một chút.” “Lục Vũ Tình” mở miệng nói, phất một tay lên.
Nói xong, cũng không đợi Hàn Lập và Giao Tam mở miệng, một cỗ thanh quang bọc nàng và Mặc Vũ lại, bay về phía xa, lóe lên biến mất vô tung.
Hàn Lập đưa mắt nhìn hai người ly khai, nhưng trong lòng thì âm thầm buông lỏng.
Tuy rằng trước đây hắn có không ít hoài nghi, phỏng đoán về đạo tàn hồn kia, nhưng lại không nghĩ rằng đó chính là một gã Hôi Tiên hàng thật giá thật, mà vị “Lục Vũ Tình” này, con của Hắc Phong đảo chủ lại tựa hồ là chuyển thế của Vô Sinh Đạo nhân, Minh Hàn Tiên quân chân chính?
Mà càng không nghĩ tới Minh Hàn Tiên quân đã kết thành đạo lữ với vị Thái ất Hôi tiên Mặc Vũ này, tựa hồ từ không biết bao nhiêu vạn năm trước rồi, với lại nhìn tình cảm của hai người quả thật không tệ.
Cái này thật đúng là tạo hóa trêu ngươi a.
Đang cân nhắc, Hàn Lập quay đầu liếc nhìn Giao Tam.
Nàng này vẫn đang đứng ở đó, tuy rằng không nhìn rõ thần tình của nàng qua lớp mặt nạ, nhưng phán đoán từ ánh mắt nàng, tựa hồ vẫn còn nhíu mày trầm ngâm.
Hắn lắc đầu, không để ý tới nàng này nữa, thân hình đáp xuống dưới cung điện sụp đổ kia, thần thức lan ra.
Rất nhanh, sắc mặt Hàn Lập vui vẻ, phất tay phát ra mấy đạo thanh quang bay về bốn phía, sau một lát cuốn về một ít thứ gì đó, đó là mấy khối mái vòm màu vàng đã bị tàn phá, còn có tàn thể của hai cỗ khôi lỗi màu vàng.
Mấy miếng mái vòm này rõ ràng là dùng một loại tài liệu màu vàng luyện chế thành, phía trên khắc rõ từng đạo linh văn, tản mát ra một cỗ khí tức pháp tắc đặc thù, có chút tương tự với Nguyên Hợp Ngũ Cực Sơn của hắn.
Lúc trước hắn muốn thu lại vật này, dù sao nó cũng có thể chống cự đan kiếp, sau này hắn luyện đan sẽ cần đến vật ấy, tuy hiện giờ bị tàn phá rồi, nhưng linh tính của tài liệu không bị mất, còn có thể trọng dụng.
Còn về hai cỗ khôi lỗi này, hắn cũng cảm thấy có chút hứng thú.
Giao Tam vẫn đứng tại chỗ, nhìn như không thấy cử động của Hàn Lập, tựa hồ cũng không có ý định kiếm một ít chiến lợi phẩm.
Hàn Lập phất tay thu mấy thứ này vào, đang định tiếp tục tìm kiếm ở chỗ này xem còn nhặt được chút gì nữa không.
Vào thời khắc này, một cỗ kim quang vừa thô vừa to đột nhiên từ trên trời giáng xuống, thoáng cái bao phủ cả hắn và Giao Tam vào trong.
Hàn Lập chỉ cảm thấy không khí quanh thân xiết chặt, áp lực vô cùng trầm trọng từ kim quang thẩm thấu ra, trùm lên toàn thân hắn, làm cho hắn không thể động đậy.
Giữa kim quang, vô số Linh văn lưu chuyển cuồn cuộn không thôi, hội tụ về hai bên người hắn và Giao Tam, một cái pháp trận màu vàng rất nhanh được hình thành.
"Ô...ô...n...g" một tiếng!
Hào quang trên pháp trận màu vàng tỏa sáng, phát ra âm thanh gào thét cực lớn.
Hai người thấy hoa mắt, kim quang tràn ngập trong mắt, thân hình biến mất trong cột sáng màu vàng.
...
Trong một lâm viên với những bụi cỏ dại ở Minh Hàn Tiên Phủ, ở đó có một tòa lầu các ba tầng được bảo tồn hoàn chỉnh.
Trên ban công của tầng lầu, có hai nhân ảnh đang đứng, tay trong tay nhau nhìn về phía xa.
Trong đó có một nam tử trung niên, mặc một thân đạo bào màu xanh sẫm, trên mặt mày kiếm mắt sáng, đúng là phong thần tuấn dật, lúc này gã đang ôm một cô gái ở trong lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mây.
"Vô Sinh, so với trước nàng thon gọn hơn không ít nha, như trước đây ta cũng không ôm nàng trọn trong lòng được như thế này”. Trung niên đạo nhân vừa cười vừa nói
Hai người này không ai khác, chính là Hôi Tiên Mặc Vũ cùng Minh Hàn Tiên Quân Lục Vân.
"Nói như vậy, ngươi ưa thích bộ dáng này của ta hả? " Lông mày Lục Vân nhíu lại, lạnh nhạt nói ra.
Mặc Vũ nghe vậy, thần sắc lập tức cứng đờ, mồ hôi lạnh từ hai bên thái dương chảy xuống.
"Bộ dáng thế nào không quan trọng, quan trọng là... Bên trong nàng, chính là nàng." Trong lòng của lão đột nhiên hiện linh quang, vội vàng nghiêm mặt nói ra.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương