Phàm nhân tu tiên 2
Chương 322 : Đấu giá hội dưới mặt đất
“Cố chưởng quỹ, dậy làm ăn này.” Thục Thiên Thánh cười cười với Hàn Lập sau đó tiến lên mấy bước, gõ gõ vào quầy hàng, gọi to.
Lão đầu gầy còm mở to mắt, uể oải quan sát Thục Thiên Thánh một chút sau đó nhìn sang Hàn Lập phía sau rồi mới từ từ ngồi dậy. Sau khi ngáp một cái, lão mới hỏi bằng giọng khàn khàn: “Hai vị muốn mua thứ gì?”
“Tất nhiên là thứ tốt nhất trong tiệm các ngươi.” Thục Thiên Thánh di chuyển ngón tay.
Hàn Lập ghé mắt nhìn sang thì thấy tay y đang vẽ nên một hoa văn cổ quái.
Đôi mắt mờ nhạt của lão đầu gầy còm lóe lên một tia tinh quang. Lão nhẹ gật đầu, đứng dậy đi vào trong tiệm.
Hai người vội vàng theo sau.
Không lâu sau, cả ba đã tiến vào một căn nhà gỗ cũ nát phía sau cửa hàng.
Lão già gầy còm vỗ lên vách tường cũ hai cái. Chỉ nghe vài tiếng “Ken két”, vách tường hiện ra một tầng thanh quang, để lộ một cánh cửa dẫn vào thông đạo đen kịt, thoạt nhìn tựa như hướng thẳng xuống mặt đất.
“Hội trường ở ngay bên dưới.” Lão già vừa nói vừa lấy ra hai cái mặt nạ màu trắng giao cho bọn họ.
Thục Thiện Thánh nhận lấy mặt nạ, đưa một cái cho Hàn Lập sau đó dẫn đầu tiến vào thông đạo.
Hàn Lập xem xét mặt nạ một thoáng, sau đó gật nhẹ với lão già rồi cũng cất bước tiến vào.
Ầm ầm!
Cửa đá sau lưng bỗng nhiên khép lại, thông đạo trở nên tối đen như mực. Có điều chút bóng tối ấy hiển nhiên không thể tạo thành ảnh hưởng với hai người bọn họ.
Thục Thiên Thánh đeo mặt nạ Tinh Nguyệt lên mặt. Chỉ thấy thanh quang đại phóng, ngưng tụ thành một màn sáng bao quanh thân thể của y.
Hàn Lập thấy vậy không khỏi có chút ngạc nhiên. Quang mang trắng xanh kia có chút huyền diệu, lấy thần thức của hắn cũng không thể xuyên qua. Khí tức trên người Thục Thiên Thánh đã được che đậy phân nửa.
Nếu không phải cả hai vẫn đang đứng cùng một chỗ, Hàn Lập cũng không cách nào khẳng định người đứng trước mặt chính là Thục Thiên Thánh.
Hiệu quả che giấu khí tức của mặt nạ này rất giống mặt nạ của Vô Thường Minh, có điều so về khả năng hoàn toàn thay đổi khí tức của người đeo thì vẫn kém hơn rất nhiều.
Hàn Lập đeo mặt nạ lên, sau đó thi pháp một chút.
Mặt nạ không hề có chút phản ứng.
Hắn khẽ giật mình bèn vận chuyển Tiên linh lực trong cơ thể, tràn vào bên trong mặt nạ.
Mặt nạ màu trắng tựa như đầm sâu không đáy, không ngừng hút lấy Tiên linh lực trên người Hàn Lập. Mặc dù bách quang có sáng hơn chút nhưng còn lâu mới có thể đạt tới hiệu quả như của Thục Thiên Thánh.
“Hừ!” Hàn Lập hừ lạnh một tiếng, điều động hơn nửa Tiên linh lực trong người.
Ông!
Mặt nạ lúc này mới tỏa sáng rực rỡ, tạo thành màn sáng màu trắng, bao phủ cả người hắn vào trong.
Hàn Lập nhíu mày. Lúc này hắn mới hiểu ra, mặt nạ này chính là thủ đoạn phân biệt tu vi. Không có cấp bậc Chân Tiên trung kỳ quả thật không thể thôi động được đó.
Hai người đi theo thông đạo một hồi, chuyển qua đường rẽ, tiến vào một cái thạch thất. Tận cùng bên trong thình lình có một quang môn màu trắng, tản ra ánh sáng nhu hòa trong đêm.
“Đi thôi, đấu giá hội trong này.” Thục Thiên Thánh tựa hồ có chút quen thuộc đối với nơi này, sau khi nói một tiếng liền cất bước tiến vào.
Màn sáng trên người y cộng hưởng đôi chút với ánh sáng từ quang môn. Chỉ thấy quang mang lóe lên, cả người đã biến mất không còn tăm tích.
Hàn Lập cũng bước vào. Chỉ thấy hoa mắt, bản thân đã xuất hiện bên trong đại sảnh nào đó.
Thục Thiên Thánh tiến vào trước, y đang đứng cách hắn không xa.
Hàn Lập đưa mắt quan sát chung quanh thì thấy đại sảnh có hình bầu dục, diện tích cực lớn chừng ba bốn trăm trượng.
Trong sảnh trang trí hoa lệ, mặt đất phủ lên gạch hoa đỏ thẫm, nóc phòng treo mấy giàn đèn cung đình to lớn, tinh xảo, vách tường cũng khảm nạm không ít bảo thạch.
Chỉ là nơi này tựa hồ đặt dưới mặt đất, dù có đèn cung đình và bảo thạch chiếu sáng vẫn mang cảm giác lờ mờ.
Trong địa sảnh có mấy chục cái ghế to rộng, đều dùng gỗ quý tạc thành.
Lúc này, nơi đó đã có không ít người, chỉ là bọn họ đều giống Hàn Lập, được màn sáng bao phủ cho nên không thể nhận thức lẫn nhau.
Phía trước hàng ghế là một bệ đá cao hơn mặt đất đôi chút. Trên đó có đặt một cái bàn dài hình vuông cùng ba cái ghế rộng. Tất cả đều bỏ trống.
Hai người Hàn Lập tiến đến cũng không tạo thành bao nhiêu chú ý. Chỉ có những người bên cạnh nhìn thoáng qua nhưng đều nhanh chóng quay đi.
“Xem ra đấu giá hội còn một lúc nữa mới bắt đầu, chúng ta tìm chỗ ngồi xuống đã.” Thục Thiên Thánh thấp giọng nói ra.
Hàn Lập gật nhẹ đầu, cùng Thục Thiên Thánh ngồi xuống hai cái ghế.
Họ Hàn đưa mắt nhìn quanh, ánh mắt lóe lên vẻ khác lạ.
Vách tường bốn phía hiện lên một tầng cấm chế màu vàng nhạt, thoạt nhìn không chút thu hút nhưng hắn nhận ra không thể coi thường cấm chế này.
Cấm chế này rõ ràng mang thuộc tính Thổ, tựa như hòa thành một thể với đất đai rộng lớn xung quanh. Tấn công nó cũng như tấn công cả khu vực xung quanh.
Cấm chế cao minh như vậy thật sự hiếm thấy.
Hàn Lập nhíu mày, dù hắn toàn lực xuất thủ chỉ sợ cũng không phá hết được chúng.Hội đấu giá lần này dùng đến đến thủ đoạn phòng hộ lợi hại như vậy, quả thật không thể coi thường.
Đám đông trong đại sảnh đều nhắm mắt tĩnh tọa. Gần như không ai nói chuyện, vô cùng an tĩnh. Không khí có chút nặng nề, khẩn trương.
Thời gian trôi qua từng chút, chớp mắt đã một canh giờ.
Trong thời gian này lại có hai tu sĩ tìm đến, cũng đều lẳng lặng ngồi xuống hai cái ghế trong sảnh.
Nhưng vào lúc này, cánh cửa gỗ phía mặt bên của đại sảnh “kẹt kẹt” một tiếng mở ra, ba đạo nhân ảnh, hai cao một thấp đi ra từ bên trong.
Ba người này cũng được màn sáng màu trắng xanh bao phủ toàn thân, không thể nhìn thấy chân dung.
Ba người cùng đi tới phía sau bàn đá rồi ngồi xuống tại đó, người có dáng lùn thấp nhất ngồi ở vị trí chính giữa.
“Thật có lỗi khi để các vị đạo hữu đợi lâu. Trước khi đấu giá hội lần này bắt đầu, ta xin giới thiệu một chút về tiến trình của đấu giá hội.” Người có dáng lùn mở miệng nói ra.
Thanh âm to không gì sánh được, cảm giác như có thể xuyên thủng kim thạch, đám người ở dưới nghe thấy liền chấn động, nhao nhao ngồi ngay ngắn lại.
“Đấu giá hội lần này chia làm hai phần, nửa trước là ba người chúng ta đấu giá như bình thường, sau đó các vị nếu có vật quý hiếm có thể lên đài tự chủ giao dịch. Chúng ta sẽ không can thiệp, cũng không thu bất cứ một khoản phí nào. Tốt, chúng ta liền bắt đầu.” Người dáng lùn giới thiệu ngắn gọn quy củ, sau đó liền bình tĩnh tuyên bố.
Vừa dứt lời, người cao lớn ngồi bên trái phất tay, lấy ra một vật, là một hộp gỗ hình sợi dài được dán mấy tấm phù lục ở phía trên.
Bên trong hộp là một thanh trường kiếm màu xanh lam, tạo hình phong cách cổ xưa, tản mát lam quang chói mắt, giống như có từng dòng nước lưu động trên lưỡi kiếm, mơ hồ phát ra âm thành ào ào.
Giữa lam quang thỉnh thoảng lại hiện lên vài đoạn phù văn màu lam, một cỗ lực lượng pháp tắc mãnh liệt lan ra từ đó.
“Tiên khí!” Người có dáng lùn còn chưa mở miệng, ở dưới đã có người kinh hô.
Hàn Lập hơi động lòng, vật đấu giá thứ nhất đã là một kiện Tiên Khí có phẩm giai không thấp. Điều này khiến hắn có thêm mấy phần mong đợi những đồ vật ở phía sau.
“Vị đạo hữu này nói không sai, kiện đấu giá thứ nhất trong ngày hôm nay chính là chuôi Liệt Hải Trảm Tiên Kiếm, là một kiện Tiên khí hàng thật giá thật, ẩn chứa Thủy Chi Pháp Tắc cực kỳ phong phú. Những kiện Tiên Khí bình thường không thể so sánh được, chính là dùng...” Người dáng lùn cười một tiếng, sau đó chậm rãi nói ra.
Người này rất có tài ăn nói, chỉ vài câu nói đã đem chuôi Tiên Khí cấp bậc bình thường thổi phồng tới mức trên trời dưới đất đều hiếm gặp, uy lực tuyệt lân, người nào cầm thanh kiếm này trong tay có thể đánh đâu thắng đó.
Đám người phía dưới bị thuyết phục không ít, tham lam kích động nhìn bảo kiếm màu xanh.
“Liệt Hải Trảm Tiên Kiếm, giá khởi điểm sáu mươi khối Tiên Nguyên Thạch, mỗi lần tăng giá không ít hơn hai khối Tiên Nguyên Thạch.” Người dáng lùn tuyên bố bắt đầu.
“Sáu mươi khối”
“Sáu lăm khối”
“Ta ra bảy mươi khối!”
Vừa mới bắt đầu, đám người phía dưới nô nức tấp nập ra giá, trong thoáng chốc, chuôi Liệt Hải Trảm Tiên Kiếm đã bị đẩy lên một trăm ba mươi khối Tiên Nguyên Thạch.
Đến giá này, chỉ còn lại vài người ra giá cạnh tranh, lại trải qua vài lần ra giá, cuối cùng bị một người trả một trăm sáu mươi khối Tiên Nguyên Thạch lấy đi.
Hàn Lập chỉ im lặng quan sát từ đầu tới cuối, không có xuất thủ.
Thanh Liệt Hải Trảm Tiên Kiếm ẩn chứa lực lượng pháp tắc mặc dù phong phú, nhưng nếu tinh tế cảm giác liền phát hiện có chút lộn xộn, tựa hồ khi luyện chế mắc chút sai lầm nào đó. Giá tiền như vậy có chút hơi cao rồi.
Kiện thứ nhất đã tạo nên một đoạn cao trào, người dáng lùn kia hiển nhiên rất cao hứng, cất giọng nói:
“Tiếp theo là kiện bảo vật thứ hai, Đản Hồn Hoa có niên đại mười vạn năm, giá trị vật này chắc không cần ta phải nhiều lời, là tài liệu luyện chế thân ngoại hóa thân tốt nhất.”
Người cao lớn bên cạnh lấy ra một cái hộp ngọc, sau khi mở hiện ra một đóa linh hoa màu vàng nhạt.
Mọi người dưới đài đang nghị luận ầm ĩ, vật này mặc dù giá trị không hơn Tiên Khí, nhưng lại hơn ở việc quý hiếm.
Người có dáng lùn như thường lệ tán dương tâng bốc đóa Đản Hồn Hoa này một hồi, sau đó tuyên bố: “Giá khởi điểm là ba mươi khối Tiên Nguyên Thạch, mỗi lần tăng giá không thể ít hơn một khối.”
Hàn Lập lẳng lặng ngồi xem, trong mắt lóe lên vẻ kinh ngạc.
Hắn nghĩ không ra ở nơi này có thể gặp một gốc Đản Hồn Hoa mười vặn năm.
Hắn tự nhiên không có ý tranh giành, hạt giống Đản Hồn Hoa vẫn còn trong tay, nếu cần có thể tự hành thúc giục.
Hàn Lập mặc dù không có ý tranh giành, nhưng Thục Thiên Thánh bên cạnh dường như rất muốn Đản Hồn Hoa, bắt đầu tham gia đấu giá.
Bất quá chỉ đi được vài vòng, đóa Đản Hồn Hoa này rất nhanh vượt giá tám mươi khối Tiên Nguyên Thạch. Thạch Thiên Thánh hậm hực thu tay lại, cuối cùng vật này được một người ra giá chín mươi lăm khối Tiên Nguyên Thạch thu về tay.
Hàn Lập thấy cảnh này, hơi động trong lòng một chút.
Đản Hồn Hoa tại Cổ Vân đại lục vậy mà có thể bán được giá cao như thế, có Chưởng Thiên Bình, hắn có thể tùy thời thúc giục đem bán. Nhưng linh thảo được thúc giục đều ẩn chứa lực lượng thời gian, tại Tiên Giới tùy ý bán đi có thể làm lộ bí mật bình nhỏ, việc này tuyệt đối không được làm.
Vừa nghĩ đến đây, Hàn Lập không khỏi thở dài.
Đấu giá hội tiếp tục tiến hành, trong nháy mắt đã bán được hai ba mươi kiện.
Những vật này quả nhiên đều không tầm thường, đều cực kì trân quý, không có một vật nào có giá dưới năm mươi Tiên nguyên thạch.
Chỉ là vẫn chưa thấy xuất hiện Huyết Tinh Ngẫu.
Hàn Lập cau mày, Thục Thiên Thánh ở bên cạnh có chút bất an.
“Thục đạo hữu, tin tức của ngươi không sai chứ?” Hàn Lập truyền âm hỏi thăm Thục Thiên Thánh.
“Tuyệt đối không sai, tại hạ và thế lực sau lưng cuộc đấu giá có chút quan hệ, bọn hắn không thể gạt ta.” Thục Thiên Thánh vội vàng giải thích.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương