Phàm nhân tu tiên 2

Chương 312 : Hai gốc hoa

Dịch giả: Nguyên Anh & nhatchimai0000 Đột nhiên, mí mắt Hàn Lập khẽ động. Cặp mắt vốn nhắm chặt bỗng mở ra, hai luồng kim quang giống như thực chất bắn ra ngoài. Hai bàn tay hắn “kết động”* pháp quyết, bàn tay úp vào nhau, song thủ tương hợp thu thế, hai ngón tay đột ngột bắn thẳng như kiếm chọc ra phía trước thăm dò. "*kết động: bàn tay thực hiện các động tác ngắt, véo, bóp, bấm… thay đổi động tác liên tục". Phía sau lưng, Chân Ngôn Bảo Luân hào quang mãnh liệt, một trăm lẻ tám vòng đạo văn thời gian đồng loạt sáng lên. Lòng bàn tay hắn đột nhiên tràn ngập kim quang, hướng về đầu ngón tay tụ lại tạo ra một đám tinh ti kim sắc nhỏ cỡ lông trâu, ngọ nguậy chui ra dò xét. Mới thò ra được khoảng một tấc chợt có tiếng “Keng” vang lên, tinh tuyến óng ánh vỡ vụn thành điểm điểm kim quang rồi tiêu tán trong không trung. Quang mang kim sắc trong mắt cũng lóe lên, rồi từ từ rút đi. Hắn nhìn toàn thân đầy máu đen, khóe miệng tự cười giễu. Thử nghiệm lần này dường như tiến bộ so với lần trước nhưng vẫn còn thiếu một bước để ngưng tụ ra sợi tơ Thời Gian Pháp Tắc, cuối cùng vẫn thất bại trong gang tấc. “Xem ra dù trực tiếp uống Tham Thiên Tạo Hóa Lộ, những tưởng qua đó tìm hiểu Thời Gian Pháp Tắc, một trong Tam Đại Pháp Tắc quả thật không đơn giản rồi. Có lẽ bây giờ chỉ còn cách phục dụng Đạo Đan mới có thể thành công.” Hàn Lập trầm ngâm một lát, rốt cuộc cũng tự lầm bầm quyết định. Hiện giờ hắn đã có thể lý giải được vì sao trên Tiên giới lại tôn sùng Đạo Đan đến thế. Sử dụng đan dược tốt hơn trực tiếp phục dụng Linh Dược hoặc tài liệu chính luyện chế đan dược. Qua đan dược, tu luyện giả sẽ đạt được sự lĩnh ngộ cao nhất lực lượng pháp tắc ẩn chứa trong tài liệu, vì thế mà hữu hiệu hơn nhiều so với chuyện trực tiếp nuốt linh tài. May thân gia của hắn hiện tại tương đối khá, lại hơn nữa có thể kiếm được linh tài ẩn chứa thời gian pháp tắc khá dễ dàng, nếu không thì thật không dám đi theo con đường này. Hắn thở dài, uống vào một viên đan dược, kim quang lại lần nữa sáng lên bao trùm toàn thân. Hơn mười ngày trôi qua. Hàn Lập bước ra khỏi mật thất, chậm rãi bước dọc hành lang động phủ, đi về phía Linh Dược Điền. Bên trong Dược viên là một màu xanh tươi tắn, linh khí dạt dào, khắp nơi đều bừng bừng sinh cơ. Trên bờ ruộng, khôi lỗi cự viên cầm theo những thùng gỗ màu xanh không ngừng múc ra những gáo đầy linh dịch tỏa ra thanh quang nhè nhẹ, tưới khắp dược điền. Phương pháp điều phối linh dịch này Hàn Lập lấy từ cuốn sổ nhỏ ghi chép tâm đắc về Đạo Binh mà Hô Ngôn Đạo Nhân đưa cho, hắn lại không dùng trên gốc Đạo Binh kia mà đem đi tưới cho các linh dược khác. Hàn Lập nhìn lướt qua các loại linh dược trong vườn, cuối cùng dừng lại ở một góc, ánh mắt sáng lên. Vốn cây mẫu đậu mới trổ chồi non đã không còn, thay vào đó là một gốc cây to lớn cao khoảng một trượng màu vàng óng, nhìn có chút thần bí. Thân cây màu vàng đất, phiến lá lại màu vàng nhạt. Trên phiến lá có rất nhiều đường vân màu vàng, chồng lên nhau tầng tầng lớp lớp làm cho người khác có chút khó quan sát, những đường vân này thuận theo phiến lá lan tràn xuống khắp cành, thân cây. Dưới tầng lá rậm rạp, những quả đậu màu xanh dài nhỏ và hẹp treo lúc lắc, phía trên quả gồ lên mấy đường cong cong đầy đặn, cho thấy phía trong là những hạt đậu sung mãn. Hàn Lập thầm vui mừng, bước nhanh về phía trước, dạo quanh gốc Đạo Binh một vòng, cẩn thận đếm từng quả đậu một, tâm trạng quả thật rất giống nông phu trong mùa thu hoạch sau một năm gieo trồng vất vả. Sau khi đếm tới đếm lui mấy lần, chính xác được bảy mươi lăm quả đậu, trong mỗi quả đậu có bảy hạt thì sẽ được hơn năm trăm hạt đậu. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bỏ công luyện chế kỹ lưỡng thì trong tay sẽ có hơn năm trăm Đậu Binh uy lực không hề tầm thường. Nhưng những hạt đậu này còn chưa hoàn toàn chín muồi. Căn cứ vào tâm đắc của Hô Ngôn Đạo Nhân, lúc Đậu Binh thành thục thì thân cây sẽ dần khô héo, lá cây sẽ lụi tàn, toàn bộ dinh dưỡng dồn vào cung cấp cho hạt đậu. Đến đúng thời điểm, quả đậu sẽ tự vỡ ra, hạt đậu bung ra ngoài. Với cây Đạo Binh này, vì hạt đậu chưa đến lúc thành thục nên không phát ra bất cứ khí tức đặc thù nào, cũng không biết nó biến dị đến tận cùng là tốt hay xấu. Nhưng Hàn Lập cũng không quá lo lắng về điều này, nguyên nhân Đậu Binh biến dị chắc là do được tưới bằng lục dịch, mà cứ liên quan tới tiểu bình thì khả năng sẽ không có chuyện gì xấu. Ngắm nghía cả nửa ngày Hàn Lập mới xoay người, định quay về. Nhưng bất chợt hắn phát hiện trên đỉnh của cây Đạo Binh có hai đóa hoa nhỏ màu vàng, dường như chuẩn bị kết thành hạt đậu. Hắn dừng lại quan sát một chút, ánh mắt toát lên vẻ nghi hoặc, phất tay lấy ra cuốn sách mà Hô Ngôn Đạo Nhân tặng, lật nhanh đến một trang giấy, cẩn thận nghiên cứu. Lúc lâu sau hắn mới cất sách, ngẩng đầu nghi ngờ nói:“Trên sách miêu tả rõ ràng, để sản sinh Mẫu Đậu thì thời gian nở hoa, thành thục sẽ dài hơn nhiều so với hạt đậu phổ thông. Nhưng bình thường chỉ có một hạt Mẫu Đậu, sao ở nơi này lại có hai đóa hoa....Chẳng lẽ cũng tại do biến dị?” Nếu quả thực như thế thì đương nhiên là chuyện tốt, tốc độ bồi dưỡng Đậu Binh sẽ tăng lên đáng kể, nhưng để cho an toàn, hay là sau này đi thỉnh giáo Hô Ngôn Đạo Nhân cho chắc chắn. Nghĩ như thế, hắn quay người đi về hướng khác. Khu vực linh điền này trồng từng cây linh dược có hình dạng khác nhau, số lượng cũng không nhiều, cũng chỉ lác đác vài loại nhưng mỗi cây đều tỏa ra khí tức đặc thù. Nhóm cây này chính là các loại linh dược mà những năm gần đây Hàn Lập vất vả tìm kiếm, tất cả đều là nguyên liệu để luyện chế đạo đan, nhưng mới chỉ được một phần. Bởi nguyên do lúc có được thâm niên mỗi cây khác nhau nên trải qua thời gian dài nuôi dưỡng từng cây đều đạt tới trạng thái riêng, không đồng đều. Trong đó có mấy chục gốc như băng tinh màu lam có tuổi đời lâu nhất, nhìn thì giống phong lan, phiến lá lại trong suốt tỏa ra ánh sáng, chính là loại linh dược cổ quái hắn thu thập được trong Phù Sơn Bí Cảnh năm đó. Vốn Hàn Lập không rõ đây là linh dược gì, mãi đến tận sau này mới biết chính là U Vụ Thảo được nhắc đến trong Đan Phương Đạo Đan. Nói ra cũng may mắn, bởi vì loại này sinh trưởng ở góc hẻo lánh không người biết tới trong Phù Sơn Bí Cảnh nên một vài cây đã đạt tới tuổi thọ mười vạn năm, đủ điều kiện để luyện chế đan dược. Cách chỗ trồng U Vụ Thảo không xa là một tòa pháp trận loại nhỏ, trong đó có mười mấy cây non vừa mới nảy mầm. Linh dược có tên là “Nhập Sa Quỳ”, cũng là một thành phần nổi danh trong Đan Phương Đạo Đan, do Mộng Vân Quy mang về hơn trăm năm trước. Linh dược này phần trên mặt đất sinh trưởng cực chậm, nhưng bộ rễ dưới đất lại phát triển nhanh một cách dị thường, nếu không có trận pháp ngăn cách chỉ sợ đã vươn đến khắp Linh Điền, không chừa đất sống cho các loại linh dược khác. Thành phần trong Đan Phương Đạo Đan ngoài trừ các tài liệu chính thì bộ phận nguyên liệu phụ thu thập cũng không dễ dàng. Mộng Vân Quy có thể tìm kiếm được như thế này đã là thiên đại cơ duyên, thậm chí trên đường về còn bị người chặn đường cướp đoạt, thiếu chút nữa mất mạng. May mà có bí bảo hộ thân do Hàn Lập ban tặng mới có thể bình yên thoát thân. Mộng Vân Quy sau khi trở về được Hàn Lập trọng thưởng liền ở lại Xích Hà Phong tĩnh tâm tu luyện hơn mười năm rồi lại tiếp tục lên đường tìm kiếm linh dược. Cũng phải nhắc đến, trong vòng hai trăm năm nay ngoài trừ Mộng Vân Quy ra, Mộng Thiển Thiển và Tôn Bất Chính cũng quay về một lần, nhưng đúng vào lúc mấu chốt Hàn Lập trùng kích Tiên Khiếu nên không gặp hai người. Mộng Thiển Thiển đợi một thời gian khá dài, một mặt muốn chờ Hàn Lập xuất quan, một mặt muốn vui đùa cùng với Niệm Vũ và Song Thủ Sư Ưng Thú không muốn rời đi. Nhưng kể cả Mộng Thiển Thiển hay Tôn Bất Chính đều không may mắn như Mộng Vân Quy, chỉ tìm kiếm được một ít mầm non và hạt giống linh dược trong Địa Giai Đan Phương, không thu thập được nguyên liệu của Đan Phương Đạo Đan. Với việc này Hàn Lập không để trong lòng, cho đến tận hôm nay hắn cũng chỉ mới tìm kiếm được tới tay lác đác vài loại Đạo Đan linh dược phổ biến hơn như Đồ Linh Hoa Nhị, còn những loại khác mặc dù hắn đã ban bố nhiệm vụ trong Vô Thường Minh, tăng phần thưởng lên mấy lần nhưng vẫn chưa có phản hồi. Đứng suy nghĩ một lát, hắn đi ra khỏi dược điền, chẳng mấy chốc về tới một gian mật thất khác. Đến trước cửa đá, Hàn Lập nhấc tay khẽ vẫy vào khoảng không. Một mảnh phù văn trên cửa đá sáng lên, tiếp đến từng trận âm thanh “Ù ù”, cửa đá trượt sang một bên lộ ra cổng tò vò đủ cho một người vào. Phía bên trong cửa quang mang tử kim chớp lóe liên tục, tiếng sấm ầm ầm vang lên không ngớt. Trong mật thất, tòa pháp trận vẫn còn đó, lóe ra quang mang mênh mông, tám cột Câu Lôi Mộc màu vàng đứng bốn phía ánh sáng ảm đạm, dường như lôi điện chi lực trong đó đã bị xói mòn quá nhiều, linh lực gần như tiêu hao hết. Bộ Tiên Khôi Lỗi ngồi xếp bằng trong lôi trận, quanh thân hồ quang điện màu tím lượn lờ không ngừng, đặc biệt chỗ lồng ngực tập trung nhiều lôi điện nhất, ánh sáng chói mắt. Hàn Lập thấy vậy hai hàng lông mày nhăn lại. Lỗ khảm ở trung tâm pháp trận trống rỗng, viên ngọc trai màu tím biến mất không còn. “Giải đạo hữu”. Hàn Lập dùng thần niệm truyền âm cho Giải Đạo Nhân. Nam tử mặc hoàng bào ngồi xếp bằng, hai mắt nhắm nghiền, không có nửa điểm phản ứng. Hàn Lập suy nghĩ một chút, cũng không có hành động gì mà chỉ đứng một chỗ chờ đợi. Qua một hồi lâu, đoàn lôi điện quanh quẩn ở lồng ngực nam tử rung động ầm ầm rồi thu vào trong, không còn thấy gì nữa. Đồng thời lúc đó tất cả hồ quang điện màu tím đang bao phủ pháp trận cũng biến mất, linh văn trên Câu Lôi Mộc cũng dần dần ảm đạm, toàn bộ pháp trận đình chỉ vận chuyển, yên tĩnh trở lại. Một vệt kim quang sáng lên trước ngực nam tử, một con cua màu vàng lớn bằng bàn tay chậm rãi bò ra, rồi đột nhiên co chân nhảy về phía Hàn Lập. Hàn Lập thấy thế mở lòng bàn tay tiếp lấy cua vàng. “Thế nào rồi?” Hàn Lập nâng Giải Đạo Nhân lên ngang tầm mắt hỏi. Lúc này khí tức trên Giải Đạo Nhân so với lúc trước vững chắc hơn rất nhiều, trên tám chân nhỏ được khảm lên những đường vân màu tím tinh tế vô cùng, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện ra.