Phàm nhân tu tiên 2
Chương 294 : Cứu viện
Dịch giả: Độc Hành
Bạch Tố Viện đối mặt với đám người Thập Phương Lâu như thủy triều tuôn đến hướng mình, một tay nàng kết kiếm quyết, mũi kiếm bay lên.
Xoẹt một tiếng!
Phía trên mũi kiếm Ngân Quang bắn ra, từng sợi tơ Ngân sắc phóng ra, đan vào quấn quanh với nhau giống như Thiên Nữ Tán Hoa đâm về bốn phương tám hướng.
Những nơi đi qua, trong hư không "Xì... " tiếng nổ lớn, không khí vặn vẹo mơ hồ. Lúc này có ba gã tu sĩ Hợp Thể kỳ không kịp đề phòng bị cuốn vào, thân hình bị chia thành mảnh nhỏ, phần còn lại của chân tay bị cụt bay loạn xạ.
"Boong boong boong "
Liên tiếp âm thanh bén nhọn như kim thạch va chạm vang lên, đám tu sỹ Thập Phương Lâu chung quanh cũng e ngại những sợi tơ bạc mềm dai này nên không dám quá phận tới gần.
Lúc này, một đạo ô quang lăng không từ phía trên mọi người xuất hiện, hiện ra một đạo nhân ảnh, tay cầm một cây trường thương đen kịt, đâm thẳng xuống đỉnh đầu Bạch Tố Viện, tốc độ nhanh như lôi mang.
Từ khí tức phát ra, rõ ràng là một gã tu sĩ Đại Thừa kỳ.
Bạch Tố Viện phản ứng cũng không chậm, chuôi kiếm hướng xuống, mũi kiếm đâm thẳng lên, va chạm kịch liệt với mũi thương.
Vốn tưởng rằng sau va chạm thì kiếm thương sẽ văng ngược ra, nhưng không nghĩ đến trường thương màu đen lại vô cùng quỷ dị đột nhiên tan chảy ra, biến thành trạng thái dịch thể, chảy dọc theo ngân sắc trường kiếm xuống dưới, xâm nhập vào cánh tay Bạch Tố Viện.
Chỉ thấy phía trên ngân sắc trường kiếm phát ra trận trận thanh âm "Ti ti" như bị ăn mòn, phát ra trận trận khói trắng, Linh quang tán loạn.
Bạch Tố Viện lại càng hoảng sợ, vội vàng hất tay lên, ý định hất văng dung dịch màu đen trên trường kiếm ra, nhưng ngoài ý muốn dung dịch màu đen sền sệt kia chẳng những không bị văng ra, ngược lại tiếp tục chảy tràn đến chỗ chuôi kiếm.
Nguy hiểm nghìn cân treo sợi tóc, ánh mắt nàng lóe lên, quyết định thật nhanh, năm ngón tay trực tiếp buông bỏ trường kiếm, thân hình chớp động mấy cái thối lui ra sau hơn trăm trượng.
Nhưng vào lúc này, một quang mang màu vàng đất bỗng nhiên từ dưới mặt đất chui ra, hóa thành một dây leo ánh sáng màu xanh vừa thô vừa to, uốn lượn lên quấn quanh hai chân cùng lưng eo nàng
Nhưng món sa y màu trắng trên người nàng lập tức bạch quang sáng rõ, từ trong sáng lên một tầng màn sáng, ngăn cách dây leo màu xanh bên ngoài.
Tay Bạch Tố Viện lập tức run lên, lấy ra một dãi lụa trắng khác, phóng đến phía dây leo màu xanh.
Phía trên lụa trắng có tơ vàng thêu đồ án loan nguyệt quay tròn liên tục, chung quanh có từng đoàn Linh văn hình dáng mây văn cổ sơ, phía trên quang mang tràn đầy, nhìn như ánh trăng.
Theo cổ tay nàng huy động, phía trên tơ vàng lụa trắng đại phóng quang mang, Linh Động tuần tra tới lui, phóng thích ra ánh trăng nhàn nhạt, hạ xuống gắt gao khốn trói dây leo màu xanh.
Ngay sau đó, chợt nghe trong miệng nàng niệm nhẹ một tiếng, quang mang phía trên tơ vàng lụa trắng lóe lên, đầu dây leo màu xanh lập tức hóa đá. Nàng nhẹ đảo tay qua, lập tức biến thành bột mịn.
Một màn này làm cho thân hình tên tu sĩ Đại Thừa Kỳ kia dừng lại một chút, không dám tiếp tục đuổi theo.
Đám người Thập Phương Lâu còn lại thấy thủ đoạn Bạch Tố Viện rất nhiều, mặc dù trong mắt hiện ra vẻ tham lam càng lớn, nhưng không ít người bắt đầu kéo giãn khoảng cách với nàng, ánh mắt vẫn không ngừng quét tới bên này.
Bọn hắn nhìn ra được, Bạch Tố Viện này còn có không ít đòn sát thủ chưa tung ra, lúc này chính diện làm mũi nhọn tấn công tuyệt không phải thượng sách, cho nên đều ôm tâm tư để người khác đi trước tiêu hao sinh lực địch, sau đó thừa cơ mưu lợi cá nhân.
Bạch Tố Viện thừa dịp tình thế trì hoãn, quét mắt nhìn chung quanh, lòng lại càng chùng xuống.
Nơi này tình thế càng trở nên không ổn, đại bộ phận đệ tử Thánh Khôi Môn đã trọng thương thậm chí chết trận, theo tình hình này thì quảng trường cũng kiên trì không được bao lâu nữa.
Trong mắt nàng thần sắc ảm đạm, một đám Pháp lực phóng ra, nhập vào phù lục dán ở cổ tay.
Chỉ thấy chỗ cổ tay Kim Quang sáng lên, lập tức lan tràn ra bao phủ toàn bộ cơ thể nàng, sau một hồi mơ hồ liền biến mất tại chỗ không thấy.
Nhưng mà, cơ hồ cùng một thời gian, cách đó không xa trong hư không đột nhiên chấn động, nổi lên một màn sáng màu vàng nhạt, một đạo nhân ảnh đụng phía trên màn sáng, "Phanh" một tiếng ngã ra rơi trên mặt đất.
Bóng người này không ai khác chính là Bạch Tố Viện.
Sau khi rớt trên mặt đất, nàng lập tức trở mình đứng lên, tay vung lên, tơ vàng lụa trắng phấp phới bay chung quanh nàng.
Trong mắt nàng tràn đầy vẻ kinh hãi, nhìn chung quanh, lại phát hiện những tu sũ Thập Phương Lâu kia đồng dạng cũng là mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, dường như ai cũng không biết tầng sáng hầu như bao trùm non nửa quảng trường này, đã bố trí xuống lúc nào?
"Hắc hắc hắc... Một đám gia hoả không biết thương hương tiếc ngọc, nàng này là của lão phu rồi!" Lúc này, một hồi tiếng cười khàn khàn vang lên, một lão giả độc nhãn mặc áo choàng màu đen, trên mặt được che kín bởi lân phiến màu xám, từ phía sau đám người đi tới, chậm rãi nói ra.
Mọi người nghe tiếng, nhao nhao nhìn lại hướng kia, phát hiện lão là một tu sĩ Chân Tiên Cảnh, sau đó bọn chúng thở dài một tiếng, tránh ra sau, trong mắt tràn đầy vẻ không cam lòng.
Những người này tu vi kẻ cao nhất bất quá là Đại Thừa kỳ, tự nhiên không ai dám tranh chấp cùng lão.
"Chậc chậc, Nguyệt Hoa Chi Thể, ngược lại là rất ít gặp a! Lão phu có công pháp song tu, rất thích hợp với thể chất của ngươi, hắc hắc..." Lão giả sờ sờ cằm, vừa cười vừa nói với Bạch Tố Viện, ánh mắt tham lam nhìn từ trên xuống dưới thân thể thiếu nữ.
Bạch Tố Viện cảm thấy một hồi lạnh sóng lưng, trong nội tâm không khỏi sinh ra một cỗ hàn khí, vô thức tay nắm chặt dãi lụa trắng."Phản kháng a, càng phản kháng càng có tư vị!" Nhìn thấy động tác của nàng, lão giả liếm liếm bờ môi, cười quái dị một tiếng nói.
Dứt lời, tay lão run lên, một tấm Linh phù màu xám lập tức từ ống tay áo bay vút phóng tới, tốc độ nhanh như thiểm điện, hóa thành một tia hôi mang, lập tức dán lên trán Bạch Tố Viện.
Nàng căn bản không kịp phản ứng, giống như bị trơ chú, toàn thân Pháp lực ngưng trệ, căn bản không thể động đậy.
Độc nhãn lão giả cười "Hắc hắc", bàn tay liền chộp tới Bạch Tố Viện.
Lần này chớ nói thu hoạch khác, chỉ cần chiếm được nữ tử Nguyệt Hoa Chi Thể này, lão cũng xem như được mùa thu hoạch lớn rồi.
Ngay lúc bàn tay lão giả sắp chạm vào quần áo Bạch Tố Viện, trên không trung bỗng nhiên có âm thanh Lôi Đình vang lên, một tia Kim Quang chói mắt từ trên cao phóng thẳng xuống, hóa thành một phi kiếm sắc vàng rực rỡ chém xuống.
Chỉ nghe "Phanh" một thanh âm vang lên! Màn sáng cấm chế lão giả bố trí ở bên ngoài giống như không có lập tức bị phi kiếm đâm thủng, nổ vỡ ra, mà đạo phi kiếm kia vẫn không chịu bỏ qua chém xuống đầu lão.
"Người nào!"
Độc nhãn lão giả kinh hãi, hai tay rụt lại, thân hình lướt gấp về sau mấy trăm trượng mới ngừng lại được, hơn mười tên tu sĩ Thập Phương Lâu cùng thanh giáp binh tốt bị lão đâm trúng trên đường té ngã tứ tung.
"Boong" một tiếng sắc nhọn vang lên.
Kim sắc trường kiếm đâm nghiêng vào mặt đất, trên thân kiếm chín ngôi sao chiếu sáng rạng rỡ.
Va chạm tạo nên mảng lớn sóng khí, làm một vòng chung quanh Bạch Tố Viện cùng tu sĩ, Khôi Lỗi đều bị thổi bay ra ngoài.
Hai đạo lưu quang từ trên trời giáng xuống, đáp trước người nàng, hiện ra hai đạo nhân ảnh, đúng là hai người Hàn Lập.
Độc nhãn lão giả thấy hai vị Chân Tiên dắt tay nhau tới, thực lực lại không kém mình, trong nội tâm rùng mình, không dám chần chừ liền biến thành độn quang tẩu thoát về hướng xa.
"Chạy cũng không chậm a!" Một tay Lân Cửu rút Cửu Tinh kim kiếm của mình lên, nhìn về hướng độc nhãn lão giả bỏ chạy, hừ lạnh một tiếng nói.
Bất quá sau khi nói xong, gã cũng không có ý tứ đuổi giết, mà lưu lại chỗ này.
Lúc trước Vân Nghê đại chiến cùng Lục Cơ ở trên không, tinh thần mặc dù căng thẳng, cũng không có buông lỏng quan sát tình hình biến hoá trên chủ đảo. Ngay thời điểm phát hiện tình thế nguy hiểm trên quảng trường, nàng lập tức thông qua bí thuật truyền âm cho gã, để cho gã nhanh đi bảo hộ Lân Thập Nhất.
Hai người Lân Cửu cùng Hàn Lập khó khăn lắm mới đến chủ đảo, lại nhận được truyền âm của Vân Nghê, suy nghĩ một chút liền biết được thân phận của Lân Thập Nhất, cho nên mới cùng Hàn Lập cấp tốc chạy tới cứu nàng.
Hàn Lập nhìn thoáng qua vị trí của Bạch Tố Viện, trong nội tâm mặc dù đã đoán được thân phận Lân Tam, đúng là Vân Nghê, một trong mười ba Kim Tiên của Chúc Long Đạo, nhưng vẫn có chút khó hiểu, với thực lực của nàng, tại sao lại tham dự nhiệm vụ lần này?
Chỉ thấy tay hắn giơ lên vỗ nhẹ vào trán của Bạch Tố Viện, một đạo hoa quang thanh sắc lập tức phóng ra vây tấm phù lục màu xám lại, nhẹ nhàng xé rách nó.
Bạch Tố Viện thân hình run lên, lảo đảo một cái mới đứng vững thân hình, một lần nữa khôi phục hành động.
"Đa tạ hai vị đạo hữu." Nàng lập tức đi lên trước, chắp tay với hai người Hàn Lập nói.
Hàn Lập cùng Lân Cửu đều thản nhiên tiếp nhận thi lễ của nàng, khoát tay áo, không nói gì.
Tu sĩ Thập Phương Lâu chung quanh tự nhiên không dám ra tay với hai người bọn họ, nhưng những thanh giáp binh tốt kia chỉ là đậu binh, căn bản sẽ không cố kỵ bọn họ, tiêu diệt xong đám tu sĩ Thánh Khôi Môn bên cạnh, liền ùn ùn xung phong liều chết xông đến.
Hai người bất đắc dĩ đành phải cùng nhau chém giết.
Chỉ thấy hơn trăm tên thanh giáp binh tốt vây quanh Hàn Lập, trong tay trường thương đoản kích dao búa nhao nhao chém lên người hắn.
Ánh sáng màu xanh quanh thân Hàn Lập hiện ra, Kim Lân trên hai nắm đấm lật lên, thân hình giống như con quay nhanh quay ngược lại, phát quyền liên tục ra bốn phương tám hướng. Trong tiếng gió vù vù, hiện ra một mảnh kim sắc quyền ảnh rậm rạp chằng chịt.
Những thanh giáp binh tốt kia, bất luận là binh khí hay là thân hình, thời điểm tiếp xúc với quyền ảnh, đều phát ra trận trận thanh âm nổ đùng, nhao nhao nổ bể ra, ngay cả một quyền cũng tiếp không được.
Thanh giáp binh tốt thân hình bạo liệt ra, vô số mảnh vỡ nhanh chóng bắn ra xung quanh, bắn trúng các đậu binh bên ngoài, phá ra những lỗ thủng lớn cỡ chén cơm trên người đậu binh.
Trong nội tâm Hàn Lập đánh giá một chút, liền phát hiện khí tức trên người những thanh giáp đậu binh này kỳ thật cùng những đậu binh Hoàng Cân mà hắn đã giao thủ trước kia không kém bao nhiêu, bất quá những đậu binh trước mắt này tốc độ lại càng mau lẹ, hành động cũng linh hoạt hơn một chút.
Vừa rồi những đậu kia binh bạo liệt bắn ra mảnh vỡ, đã bị không ít đậu binh khác tránh né được.
Mà cùng lúc đó, những đậu binh này Sinh Mệnh lực dường như càng ương ngạnh hơn, ngoại trừ thân thể bị hủy hoại hoàn toàn, còn lại dù cho đầu bị đánh nát, cơ hồ cũng không đình chỉ động tác công kích.
Hàn Lập một bên không ngừng đánh tan đám đậu binh xông đến này, một bên quét nhìn chung quanh, trong nội tâm thoáng có chút tiếc hận, đậu binh chung quanh có vẻ là loại bình thường, không giống Mẫu Đậu Binh Hoàng Cân cự nhân, nếu không hắn nhất định phải đánh tan, thu về một viên thanh giáp mẫu đậu để gieo trồng
Ước chừng một canh giờ sau, trên quảng trường nhân số chẳng những không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng nhiều.
Bốn phương tám hướng hòn đảo đều có độn quang không ngừng bay nhanh đến hướng bên này, ngay cả lực lượng tan tác còn sót lại của Thánh Khôi Môn cũng bắt đầu tập trung về phía quảng trường này.
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
371 chương
40 chương
1205 chương
133 chương
24 chương
1127 chương
1117 chương
677 chương