Phàm nhân tu tiên 2
Chương 196 : Khí tức lại hiện
Bên ngoài Hoạn Thú Viên, nam tử mày kiếm nghe thanh niên da đen nói lời ấy, đang muốn mở miệng nói, đột nhiên nhìn thấy ngọc bài trong tay Hàn Lập, dáng tươi cười liền cứng đờ.
"Diệp sư huynh, con Song Thủ Sư Ưng này đã được vị sư huynh này thuê rồi... Hay là, ngươi hãy chọn một con linh thú khác?" Nam tử mày kiếm nhìn Hàn Lập, hơi chần chừ, rồi gượng nói.
Thanh niên da đen nhíu mày nhìn Hàn Lập, trong mắt lộ ra một tia nghi hoặc.
Người trước mắt này mặc y phục bình thường, khí tức trên người như có như không, dùng thần thức của gã vậy mà cũng không nhìn ra nông sâu.
Ánh mắt thanh niên quét qua ngọc bài trong tay Hàn Lập, sau đó liếc qua đại hán tóc tím bên cạnh.
Đại hán tóc tím hiểu ý, tiến lên một bước, chắp tay nói: "Các hạ nhìn vô cùng lạ mặt, không biết là đệ tử của vị trưởng lão nào?"
"Ta là ai, các hạ không cần quan tâm. Điều này gọi là thứ tự trước sau, con Song Thủ Sư Ưng là ta nhìn trúng trước, mấy vị hay là đi chọn một con linh thú khác đi." Hàn Lập lạnh nhạt nói.
Hắn liền xoay người đi, không hề để ý tới đám người đại hán tóc tím, nói với thanh niên mặt tròn: "Ta còn có chuyện phải làm, ngươi hãy mở cấm chế giao con thú này ra đi."
Thanh niên mặt tròn liếc nhìn đám người thanh niên da đen, thần sắc có chút chần chờ, nhưng vẫn đáp ứng, lật tay lấy ra ngọc khuê màu xanh kia.
Thanh niên da đen thấy tình cảnh này, sắc mặt liền trầm xuống.
Đại hán tóc tím nổi giận lạnh lùng nói: "Khẩu khí các hạ thật lớn. Ngươi đã biết thân phận Diệp Phong sư huynh, dám dùng khẩu khí này nói chuyện ư! Thức thời thì hãy lập tức giao lại con Song Thủ Sư Ưng này, chúng ta sẽ cho ngươi hai phần tiền thuê coi như đền bù tổn thất. Bằng không thì..."
"A, bằng không thì thế nào?" Hàn Lập thần sắc không đổi, hai mắt lóe sáng, một cỗ khí thế không nói nên lời từ trên người phát tán ra, khiến cho đại hán tóc tím lời chưa kịp nói ra liền nuốt vào.
Hắn vì không muốn người khác chú ý nên mới thu liễm khí tức, dù sao một gã Chân Tiên mới xuất hiện sẽ dễ làm cho người ta chú ý, nhưng xem ra việc che giấu chưa hẳn là chuyện tốt, ngược lại còn rước lấy một ít phiền toái không cần thiết.
Nội tâm Hàn Lập khẽ chuyển, một bước tiến lên.
Ầm ầm!
Một cỗ linh áp đáng sợ từ trên người hắn lan ra, không khí ông ông điên cuồng rung động, hiện ra gợn sóng mà mắt thường có thể thấy được, trùm đến đám người Diệp Phong.
Những tu sĩ Hợp Thể kỳ kia đang cười nhạo lập tức biến thành sợ hãi, bị cỗ linh áp này tràn tới khiến bọn chúng dù không ngừng thối lui ra sau vài chục trượng nhưng vẫn đứng không vững.
Đại hán tóc tím lóe lên hoàng mang, tế ra một pháp bảo Ngọc Như Ý màu vàng, huyễn hóa ra một khe hở màu vàng bảo vệ toàn thân, nhưng cũng phải lùi lại bảy tám trượng mới miễn cưỡng đứng vững. Khe hở màu vàng kịch liệt chấn động.
Chỉ có thanh niên da đen kia nổ đùng một tiếng, từng đạo điện hồ ngân sắc hiện ra quấn chặt lấy toàn thân khiến gã giống như một vị thần sấm, kháng cự lại linh áp khổng lồ của Hàn Lập, dù không bị đẩy lùi nhưng sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.
Dưới sự khống chế của Hàn Lập, cỗ linh áp này chỉ tác động đến đám thanh niên da đen, chứ không ảnh hướng đến những nơi khác.
Song Thủ Sư Ưng là Yêu thú, đối với khí tức cảm ứng cực kỳ nhạy cảm. Nên khi cảm ứng được khí tức đáng sợ tỏa ra từ trên người Hàn Lập, ánh mắt nó lộ vẻ kính sợ, thân hình khổng lồ từ trên trời bay xuống nằm rạp trên mặt đất run rẩy.
Vào thời khắc này, nội tâm Hàn Lập bỗng khẽ giật mình, nhìn về phía thanh niên da đen, trong ánh mắt lại hiện lên một chút vui mừng.
Khí tức trên người kẻ này lại mang theo một tia khí tức của Giải Đạo Nhân, dù rằng rất yếu ớt.
Hàn Lập hít sâu một hơi, thần sắc lập tức khôi phục như thường, linh áp khổng lồ cũng theo đó biến mất.
"Chân Tiên..." Những tên Hợp Thể kỳ kia cuối cùng mới miễn cưỡng đứng vững nhưng thân thể vẫn như muốn nhũn ra, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Đại hán tóc tím mồ hôi đầy đầu, nội tâm không ngừng hối tiếc.
Thường ngày dựa vào Diệp Phong mà cáo mượn oai hùm, không ngờ hôm nay gã lại trêu chọc đúng một vị Chân Tiên.
Lôi điện màu bạc trên người thanh niên da đen cũng tiêu tán đi, sắc mặt âm tình bất định, trầm mặc đứng đó.
Gã tuy thực lực không tệ, nhưng mà tự mình biết rõ, so sánh cùng Chân Tiên còn xa mới bằng được.
Không gian xung quanh nhất thời yên tĩnh lại, tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.
"Kẻ này là ai, sao dám làm việc kiêu ngạo như thế?" Hàn Lập nhìn thanh niên mặt tròn, ngữ khí bình tĩnh hỏi.
"Lệ trưởng lão, vị này chính là Diệp Phong, đệ tử của trưởng lão Ma Tà ở điện Tiên Nguyên, đã tu luyện đến Đại Thừa đỉnh phong, nghe nói những năm gần đây có ý định độ kiếp thành Tiên, là nhân vật phong vân trong đám đệ tử nội môn." Thanh niên mặt tròn thấp giọng nói ra.
"Hóa ra là đệ tử hạch tâm, khó trách làm việc ngang tàng như vậy. Ta hỏi lại ngươi, ngươi muốn con Song Thủ Sư Ưng này?" Hàn Lập cười cười, lơ đễnh hỏi.
"Nếu như con Song Thủ Sư Ưng này đã được Lệ trưởng lão nhìn trúng trước, tự nhiên là của người. Tại hạ lúc trước lỗ mãng vô lễ, kính xin trưởng lão không chấp nhặt vãn bối." Diệp Phong lúc này đã đổi lại một khuôn mặt tươi cười, chắp tay nói.
"Ngươi tu luyện đúng là thần thông lôi điện, con Song Thủ Sư Ưng mang trên người huyết mạch lôi điện không kém nên cũng khó trách ngươi muốn. Ta mặc dù thân là trưởng lão, nhưng cũng không ỷ mạnh hiếp yếu. Như vậy đi, ta đứng bất động ở chỗ này, cũng không cần dùng bất kỳ pháp bảo nào tiếp ngươi một chiêu, nếu như ngươi có thể làm ta di chuyển một bước chân thì con Song Thủ Sư Ưng này để ngươi. Ngươi thấy như thế nào?" Hàn Lập cười nói.
Diệp Phong khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn Hàn Lập, không rõ vì sao hắn đột nhiên thay đổi.
Nhưng mà trong lòng gã giật mình, có lẽ người trước mắt này vừa nghe thanh niên mặt tròn đề cập mình là đệ tử của trưởng lão Ma Tà nên sinh lòng cố kỵ.
Trưởng lão Ma Tà có danh khí rất lớn trong các trưởng lão, thực lực đã đạt Chân Tiên hậu kỳ, lại chấp chưởng Điện Tiên Nguyên. Người trước mắt này nếu là trưởng lão chấp sự, thì tám phần là Tán Tiên bên ngoài vừa mới gia nhập tông môn, nên có chút không muốn đắc tội với sư phụ gã.
Nghĩ đến đây, nội tâm Diệp Phong càng khẳng định, trên mặt lộ ra nụ cười ấm áp, nhìn Hàn Lập chắp tay thi lễ nói:
"Nếu Lệ trưởng lão đã có ý này, tại hạ liền cả gan mạo phạm."
Cái khác không dám nói, nhưng về lực công kích, gã tuyệt đối tin tưởng, dù đối phương là Chân Tiên thì như thế nào?
Những người khác nghe hai người đối thoại, đều thối lui, lộ ra một mảng đất trống to lớn.
Hàn Lập phất tay áo, hơn mười đạo hoàng mang bắn ra chung quanh, mở ra một cái màn sáng màu vàng hơi mờ rất lớn, bao phủ hai người vào trong.
Diệp Phong thấy cảnh này, ánh mắt lóe lên, bỗng nhiên gào to, hai tay bấm niệm pháp quyết.
Uỳnh uỳnh rầm rầm!
Từng luồng lôi điện màu bạc to lớn từ trên người gã phóng ra, phát ra tiếng sấm cực lớn.
Sau một khắc, gã há rộng miệng, bắn ra một viên châu màu bạc lớn chừng ngón cái, tinh tế đẹp đẽ, nhưng tản mát ra linh lực chấn động làm người ta sợ hãi, mặt ngoài ẩn hiện lôi quang. Viên châu lơ lửng trên đỉnh đầu gã.
Theo hai tay bấm niệm, lôi điện màu bạc trên người đều hội tụ tại viên châu, điên cuồng quay tròn một hồi, ngưng tụ thành một quả lôi cầu màu bạc cực lớn, chừng trăm trượng.
Lôi cầu hình thể cực lớn, trên bề mặt tỏa ra điện quang màu bạc lóa mắt, giống như một mặt trời lôi điện tản mát ra uy áp lôi điện đáng sợ.
Tuy bị ngăn cách bởi màn sáng màu vàng, đám người đại hán tóc tím vẫn bị ảnh hưởng bởi uy áp của lôi cầu tản mát ra, lại lùi về sau vài bước, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi lẫn thán phục.
Con Song Thủ Sư Ưng cách hai tầng sáng bảo hộ, cũng phát ra tiếng gầm bất an.
Hàn Lập nhìn lôi cầu màu bạc, thần sắc như thường, nhưng trong lòng khẽ động.
Ầm ầm!
Không thấy hắn có bất kỳ động tác nào, trên người bỗng nhiên hiện ra vô số lôi điện màu bạc to lớn, tuy độ sáng không bằng so với lôi điện trên người Diệp Phong, nhưng lại linh động dị thường, giống như vô số linh xà bay tán loạn.
Sau đó lập tức trên thân Hàn Lập lại lóe lên tử quang, hiện ra vô số hồ quang điện màu tím, tản mát ra một cỗ khí tức cuồng dã thô bạo.
Hồ quang điện hai màu bạc và tím tản mát ra khí tức hoàn toàn khác nhau, hiển nhiên là hai loại lôi điện không giống nhau, nhưng lại đan xen vào nhau vô cùng dễ dàng, không có chút nào bài xích, thậm chí mơ hồ có chút hòa làm một.
Từng vòng hào quang màu tím bạc của lôi điện trên thân Hàn Lập tràn ra xung quanh, thanh thế không yếu chút nào.
Diệp Phong thấy cảnh này, sắc mặt lập tức biến đổi, không nghĩ tới Hàn Lập cũng tinh thông lôi điện lực, hơn nữa thủ đoạn khống lôi so với gã còn tinh diệu hơn nhiều.
Trong lòng gã có chút trầm xuống, sắc mặt âm tình bất định, bỗng nhiên hét lớn một tiếng.
Trên người gã lại hiện ra một tầng điện hồ màu bạc, rồi chui vào bên trong lôi cầu trên đỉnh đầu, khiến cho lôi cầu một lần nữa to lớn hơn một vòng.
"Đi!" Hai tay Diệp Phong vung lên, thình lình ném mạnh lôi cầu cực lớn ra, hung hăng đập tới Hàn Lập.
Trong nháy mắt, lôi cầu cực lớn liền xuất hiện trước người Hàn Lập, giống như thiên thạch hung hăng nện xuống, từng vòng vô hình chấn động bộc phát ra.
Sắc mặt Hàn Lập bình tĩnh, tay trái nhanh chóng trảo một cái vào hư không.
Ầm ầm!
Hồ quang điện hai màu bạc tím trên người hắn hội tụ tại cánh tay, lóe lên hóa thành một thanh kiếm lôi điện to lớn trăm trượng, mặt ngoài hiện ra rất nhiều phù văn lôi điện hai màu tím bạc nhỏ li ti.
Hắn vung tay lên, thanh kiếm lôi điện chém vào lôi cầu cực lớn.
Một tiếng nổ mạnh kinh thiên động địa!
Hai loại quang mang lôi đện đan vào cùng một chỗ, làm nổi lên một làn sóng khí khổng lồ quét ra bốn phía nhưng bị ngăn lại trong màn sáng màu vàng.
Cự kiếm lôi điện cùng lôi cầu màu bạc nhất thời bị kìm ở nguyên một chỗ, uy lực dường như ngang nhau.
Lực phản chấn khiến thân hình Diệp Phong run lên, lùi về phía sau mấy bước mới đứng vững.
Tay phải Hàn Lập vẫn đang để sau lưng, thần sắc trông vô cùng nhẹ nhàng.
Diệp Phong thấy cảnh này, sắc mặt trầm xuống, hai tay bấm niệm pháp quyết, bỗng nhiên há miệng phun ra một quang mang màu bạc, chui vào bên trong lôi cầu cực lớn.
Lôi cầu màu bạc lập tức kịch liệt cuồn cuộn, tỏa sáng hào quang, từ trong bay ra hơn mười miếng phù văn lôi điện cực lớn màu bạc.
Từng phù văn lôi điện đều lớn như cái cối xay, tản mát ra pháp tắc lực nhè nhẹ, vừa bắn ra liền như sao băng đánh tới phía cự kiếm lôi điện.
Oanh oanh oanh!
Từng phù văn đánh vào cự kiếm lôi điện làm cự kiếm chấn động, rung mạnh một cái, quang mang trên bề mặt bị đánh tan một ít.
Mười phù văn lôi điện thay phiên oanh kích, quang mang cự kiếm lôi điện ảm đạm dần, nhưng Hàn Lập dường như không chú ý những điểm này, mắt nhìn lôi cầu màu bạc có chút thất thần.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
162 chương
1341 chương
512 chương
8 chương
1641 chương
77 chương
282 chương