Phàm nhân tu tiên 2

Chương 1347 : Tới như ảnh

Dịch: Vì anh vô tình Biên: Độc Hành Nhóm dịch Phàm Nhân Tông Nơi nào đó ở Thiên Đình, có một tòa cung điện màu vàng đang trôi nổi giữa không trung. Xung quanh cung điện có vô số khí lưu vờn quanh, làm mọi thứ chung quanh vỡ nát, khiến cho khoảng không nơi đây trở nên bừa bộn, giống như lúc thiên địa chưa hình thành còn mang bộ dáng hỗn độn. Cung điện màu vàng mặc dù màu sắc rực rỡ, nhưng cũng không có cảm giác xa hoa, ngược lại còn mang theo phong cách dị thường cổ xưa, cảm giác giống như tòa đạo quán. Cửa lớn cung điện đóng chặt, bên trong mơ hồ có vô số âm thanh trầm muộn truyền ra, toàn bộ cung điện thỉnh thoảng lại rung động, khiến cho hư không phụ cận càng thêm rung chuyển kịch liệt. Vào lúc này, trong cung điện màu vàng âm thanh đột nhiên im bặt, trên cửa chính im ắng mở ra một khe hở, một bóng ngươi từ bên trong nhìn có vẻ chậm nhưng rất nhanh đã bay ra, chính là Cổ Hoặc Kim. Xuyên qua khe hở của cánh cửa, có thể thấy trong điện là không gian màu vàng rộng bao la, không nhìn thấy điểm cuối, lại không có mặt đất tương tự như Cửu Thiên ngoại vực. Trên không của không gian màu vàng, lơ lửng từng hình cầu to bằng gian phòng, chớp động các loại quang mang, như ngàn vạn ngôi sao nhấp nháy. Cửa lớn nhanh chóng đóng lại, ngăn cách hoàn toàn bên trong. Cổ Hoặc Kim vung tay lên, một quyển trục màu huyền hoàng từ trong tay áo bay ra, hai đầu đều được phù điêu Kim Long xinh xắn chiếm giữ, nhìn rất tinh xảo, hẳn là bảo vật không tầm thường. Tay Cổ Hoặc Kim điểm một cái, hai đầu Kim Long trên quyển trục đột nhiên sống lại, cắn lấy hai bên quyển trục mở ra từ từ. Trên quyển trục là từng hàng tên người, màu sắc khác nhau, phát ra các loại vầng sáng. Có cái vô cùng sáng ngời, lại có cái tương đối ảm đạm. Lúc này một tên người ở khá cao, đã hoàn toàn biến thành màu tối, đó là Hiên Viên Kiệt. “Lại có người, có thể giết chết Hiên Viên Kiệt.” Cổ Hoặc Kim tự mình lẩm bẩm, sau đó hai đồng tử đột nhiên biến thành màu vàng óng, bắn ra kim quang dài hơn thước lên tên Hiên Viên Kiệt trên quyển trục. Vô số đạo Huyền Hoàng chi khí như vải tơ từ trên quyển trục buông xuống, chui vào trong hư không. Tên người màu đen kia lập tức biến lớn vô hạn, dường như mở ra một không gian thông đạo, nhanh chóng kéo dài tới trước. Trong nháy măt, một mảnh khu vực bao la hiện lên, có vô số thiên thạch đang lơ lửng trong đó, còn có các loại nguyên tố hỗn loạn, chính là vực ngoại không gian lúc trước. Hàn Lập và Kim Đồng đang khoanh chân ngồi ở đó. “Trùng Tổ? Đã trở về sao, cũng tốt, đỡ phải mất công tìm từng tên. A, người này là...” Cổ Hoặc Kim nhìn qua Kim Đồng nhàn nhạt nói một câu, sau đó nhìn Hàn Lập kế bên, khẽ ồ một tiếng. Trong vực ngoại không gian, thần sắc Hàn Lập đột nhiên khẽ động, rồi đứng dậy nhìn mọi phía xung quanh. Sau một khắc, hắn lập tức quát khẽ, hai tay vung lên nhanh như chớp. Mười đạo kiếm ảnh màu vàng như thiểm điện từ tay trái bắn ra, bay về bốn phương tám hướng. Tốc độ những lôi điện kiếm ảnh này rất nhanh, bất kỳ từ ngữ nào cũng không thể hình dung. Phảng phất đạo lôi điện này có thể vượt qua giới hạn không gian và thời gian, nháy mắt đã biến mất không thấy gì nữa. Tay phải Hàn Lập với tới bên cạnh, một vệt kim quang từ lòng bàn tay bắn ra, quấn lấy Kim Đồng đang ngồi xếp bằng. Nhưng ngay lúc này, trong không gian phụ cận, tốc độ thời gian trôi qua bỗng nhiên đại loạn, trong tiếng ầm vang, một bàn tay màu vàng óng lớn khoảng trăm dặm xuất hiện ở trên không, vỗ xuống hai người Hàn Lập. Một cỗ Thời Gian Pháp Tắc chi lực từ trên cự chưởng bộc phát, làm mọi thứ trong phụ cận đứng im, thời gian tựa như bị đông cứng. Nhưng lôi điện truyền tống của Hàn Lập thực sự quá nhanh, đã sớm một bước rời đi, trước khi lực lượng thời gian của bàn tay màu vàng óng tác động tới. Một tiếng sét đánh vang lên, thân ảnh hai người lập tức biến mất. Bàn tay màu vàng óng vỗ xuống, nơi Hàn Lập và Kim Đồng vừa mới đứng, thời gian và không gian cùng các loại khác trong nháy mắt sụp đổ. Sóng màu vàng xuất hiện ngập trời, lan tỏa ra bốn phương tám hướng, nhưng điều kì quái là lại không có bất kì âm thanh nào phát ra. Chung quanh phương viên mấy trăm vạn dặm, trong nháy mắt tất cả đều biến thành bột mịn, cũng im ắng như vậy. Trong ranh giới Man Hoang phụ cận Long Uyên Tiên Vực, trên không của mảnh sa mạc hiện ra một đạo lôi quang, một thanh lôi kiếm màu vàng phá không xuất hiện. Hư không phía dưới lôi kiếm ba động, thân hình Hàn Lập và Kim Đồng đột nhiên hiện ra. “Vừa nãy là thần thông Thời Gian Cự Chưởng đã giết sư tôn Di La năm xưa, xem ra Thời Gian Đạo Tổ đã chú ý đến ta...” Mắt Hàn Lập hơi híp lại, khẽ than thở. Mặc dù hắn đã sớm biết ngày này sẽ đến, nhưng khi thật sự xảy ra, trong lòng của hắn vẫn có chút khẩn trương như trước. Nhưng chẳng hiểu tại sao, trong sự khẩn trương này lại kèm theo một chút hưng phấn và chờ mong. “Vừa mới đó là?” giờ phút này Kim Đồng cũng từ trong tu luyện tỉnh lại, mặt lộ vẻ kinh hãi. “Là Cổ Hoặc Kim, xem ra chúng ta giết chết Hiên Viên Kiệt đã làm người này chú ý rồi.” Hàn Lập bình tĩnh nói. Kim Đồng nghe xong, sắc mặt khẽ biến. Trước cung điện màu vàng trên Thiên Đình, ánh mắt Cổ Hoặc Kim lộ vẻ kinh ngạc. “Thật nhanh... Lại không chậm hơn bao nhiêu so với thuấn gian di động của Thạch Không Ngư.” Cổ Hoặc Kim khen một tiếng, nhưng không dừng tay, kim quang trong mắt nhanh chóng chớp động. Trên Huyền Hoàng quyển trục, cảnh sắc cũng nhanh chóng thay đổi, thân ảnh Hàn Lập và Kim Đồng lại xuất hiện lần nữa. Bàn tay Cổ Hoặc Kim kết một cái thủ ấn, vỗ về hư không phía trước. Không trung trên sa mạc, Hàn Lập nhìn xung quanh, sau đó bấm niệm pháp quyết, xung quanh hai người lần nữa hiện ra đạo lôi quang màu vàng. Vừa mới thi triển lôi độn, hắn đã cố gắng xóa đi khí tức lưu lại, lại truyền tống khoảng cách rất xa, gần như vượt ngang một cái Tiên Vực. Xem như Đạo Tổ Thời Gian Pháp Tắc, thần thức cũng không thể nào dò xét xa đến vậy được. Bất quá vì lí do an toàn, hắn vẫn muốn tiếp tục truyền tống một lần nữa. Ngay lúc này, hư không trên đỉnh đầu ba động, một tiếng nổ mạnh vang lên, bàn tay lớn màu vàng óng lại xuất hiện. Cự chưởng không khác biệt trước đó, năm ngón tay gập lại, kết một cái thủ ấn sau đó vỗ xuống. Kim quang chói mắt, tốc độ rơi xuống của cự chưởng so với trước thình lình nhanh thêm mấy phần. “Sao lại thế!” trong mắt Hàn Lập lóe lên vẻ kinh ngạc, pháp quyết trong tay điểm một cái. Bên ngoài hai người lấp loé lôi quang, cùng với lôi kiếm trên đầu lần nữa thuấn di biên mất, khó khăn tránh thoát khỏi cự chưởng kia. Trong Thiên Hà Tiên Vực lân cận với Long Uyên Tiên Vực, trên không một dãy núi lơ lửng một thanh kiếm, đang chuyển động phát ra từng trận kiếm minh. Phía dưới lôi kiếm xảy ra ba động, thân ảnh Hàn Lập và Kim Đồng xuất hiện. Sắc mặt Hàn Lập ngưng trọng, không chút trì hoãn lần nữa thúc dục Lôi Kiếm Truyền Tống Thuật. Trong truyền tống, hắn đồng thời phất tay áo lên. Hơn hai mươi chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm từ tay áo của hắn bắn ra, chui vào hư không phụ cận. Biên giới Thiên Hà Tiên Vực, trong hư không lấp loé lôi quang, thân ảnh hai người Hàn Lập hiện ra. Hàn Lập vẫn như cũ không dừng lại chút nào, lại thôi động lôi kiếm truyền tống, thân ảnh biến mất lần nữa. Truyền tống như vậy vài chục lần, hai người đã vượt qua mấy cái Tiên Vực, đi vào một Tiên Vực tràn đầy mùi đất hôi thối và chướng khí, lúc này Hàn Lập mới dừng lại. “Truyền tống xa như vậy, chắc không có việc gì nữa.” Hàn Lập nghĩ thầm trong lòng. Nhưng như muốn chế giễu hắn, kim quang trên bầu trời lóe lên, bàn tay lớn màu vàng óng kia lại rơi xuống lần nữa, tốc độ so với hai lần trước nhanh hơn nhiều, đồng thời phát ra tiếng rít gào. Sắc mặt Hàn Lập trầm xuống, lập tức muốn thi triển lôi kiếm truyền tống lần nữa. “Ông” một tiếng, vô số kim quang từ trong hư không xung quanh thẩm thấu ra, làm hư không bốn phía đều biến thành màu vàng, cực kỳ vững chắc. Hắn và những lôi kiếm khác lập tức bị ngăn cản cảm ứng. Nét mặt Hàn Lập biến sắc, nhưng cũng không bối rối, hai tay nhanh chóng bấm niệm pháp quyết, huyễn hóa ra vô số chỉ ảnh. Kim quang như thủy triều từ trong thể nội của hắn tuôn ra, xen lẫn trong đó là vô số phù văn màu vàng, trong nháy mắt hình thành một linh vực màu vàng diện tích khoảng mười dặm. Chân Ngôn Bảo Luân, Quang Âm Tịnh Bình, Huyễn Thần Sa Lậu, Đông Ất Thần Mộc, Đoạn Thời Lưu Hoả, năm kiện đồ vật pháp tắc cũng xuất hiện trong kim quang, vây quanh thân thể của hắn rồi nhanh chóng chuyển động. Bên trong linh vực, mọi thứ trở nên ngưng thực, hình thành một mảnh trời có sông và núi. Hắn toàn lực vận chuyển Thời Gian Pháp Tắc, khó khăn lắm mới kịp hoàn thành trước khi bàn tay lớn màu vàng óng rơi xuống. Khi bàn tay lớn màu vàng óng hạ xuống dưới, có vô số gợn sóng màu vàng tản ra, tất cả mọi thứ xung quanh đều đứng im. Chỉ có Linh Vực của Hàn Lập không bị ảnh hưởng, năm kiện đồ vật Thời Gian Pháp Tắc nhanh chóng chuyển động, Linh Vực màu vàng càng thêm thâm thúy, giống như là một thế giới khác. “Ầm ầm” một tiếng vang kinh thiên động địa. Bàn tay lớn màu vàng óng nhanh chóng đập lên trên Linh Vực màu vàng, Linh Vực dao động kịch liệt, thiên thạch trên không trung cũng bị đánh xuống, nện vào mặt đất. Đại lục phía dưới trong tiếng nổ vang ầm ầm, xuát hiện từng vết rạn nứt to lớn, mảng lớn nham tương từ lòng đất dâng trào, toàn bộ đại lục sụp đổ. Mà mảnh trời sông núi trong Linh Vực xuất hiện từng khe hở to lớn, lại ngoan cường không bị sụp đổ. Hàn Lập cũng theo Linh Vực bị đánh rơi xuống, thân hình lảo đảo, phun ra một ngum máu tươi. “Chịu một kích Thiên Hoàng Đại Thủ Ấn của ta, Linh Vực vậy mà không bị sụp đổ.” Ở trong Thiên Đình, trên mặt Cổ Hoặc Kim lần nữa hiện lên một tia kinh ngạc. Tay y lập tức bấm niệm pháp quyết, rạch trên không một cái. Nơi bàn tay lớn màu vàng óng, trong lòng bàn tay hiện ra một cái chuông khắc hoa văn cổ xưa. Nó đột nhiên sáng lên, cự chưởng cũng phồng lớn lên gấp đôi, nắm chặt Linh Vực của Hàn Lập lại, dùng sức bóp ép, dường như muốn trực tiếp bóp nát ra. Linh Vực màu vàng lập tức rung động, kim quang chớp loạn, vết rách bên trong bắt đầu mở rộng ra. Mặc dù Hàn Lập thổ huyết, nhưng cũng không có gì đáng ngại, khi thấy cảnh này vội vàng toàn lực thôi động Linh Vực. Chỉ nghe “Ầm ầm “ một tiếng, trong Linh Vực lại đột nhiên xuất hiện một thiên môn to lớn màu vàng. Lúc trước đại chiến với Phùng Thanh Thủy và Trần Như Yên, hắn mặc dù đã cẩn thận nhưng vẫn tạo ra không ít sát nghiệt. Lần này Hàn Lập không đành lòng tạo thành thương vong không cần thiết, cho nên không mở ra các đại giới diện liên thông thiên môn, đành mượn tạm lực lượng thời gian trong đó. Thiện niệm tốt đẹp xuất hiện, từ nơi sâu xa bỗng có một cỗ lực lượng vô hình truyền lại, khẩu quyết “Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết” hiện ra trong lòng hắn, lại hiểu rõ hơn trước kia rất nhiều. Trong lòng Hàn Lập hiện lên một tia thông suốt, bấm pháp quyết một cái. Đồng thời trên thiên môn hiện ra năm đạo kim quang, phân biệt ra thành ngũ hành là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, chính là năm loại Thời Gian Pháp Tắc chi lực của Đại Ngũ Hành Huyễn Thế Quyết. Một tiếng vang trầm thấp, thiên môn bỗng nhiên mở rộng. Vô số kim quang chi lực ẩn chứa đại đạo như nước lũ được xả cống, từ trong thiên môn lao ra dung nhập vào trong Linh Vực. Lần này thiên môn buông xuống đại đạo pháp tắc chi lực so với trước càng nhiều. Vết rách trong Linh Vực lập tức dừng lại, không tiếp tục mở rộng nữa. Trong lòng Hàn Lập vui mừng, hai tay vung vẩy, năm đạo kim quang từ trong linh vực bắn ra, quay tít một vòng, sau đó hình thành một mảnh tường vân màu vàng che khuất bầu trời. Đúng là Bất Hủ Kim Vân, nhằm về hướng bàn tay màu vàng óng. Một tiếng kêu khẽ từ bên cạnh truyền tới, Kim Đồng đã hoá thân thành bản thể Phệ Kim Tiên, sau đó há miệng phun ra. Ngàn vạn đạo tinh quang màu vàng bắn ra, hội tụ thành đạo quang trụ khổng lồ, trảm lên bàn tay màu vàng óng to lớn kia. Hàn Lập và Kim Đồng liên thủ, lập tức chặn lại được bàn tay lớn màu vàng óng. Trong Linh Vực, kim quang không còn rung chuyển, khôi phục bình thường. Đồng thời kim quang trong thiên môn không ngừng dung nhập, vết rách trong Linh Vực nhanh chóng lấp đầy