Phàm nhân tu tiên 2

Chương 1267 : Trở về bát hoang

"Khặc khặc… Đừng có giãy chết nữa! Thay vì kéo ta chôn cùng, chi bằng hãy buông tay để ta đánh cược một lần. Tối thiểu… hai tên tiểu tùy tùng kia của ngươi còn có cơ may sống sót." Ác thi lại khuyên nhủ. Tâm thần Hàn Lập vẫn đang chập chờn, do dự… Thời gian còn lại quả thực không nhiều lắm. Nhưng chứng kiến thân thể mình đã chạm đến cực hạn, Hàn Lập đành nghiến răng nghiến lợi đưa ra quyết định. Tâm niệm vừa động, những xiềng xích do Cách Nguyên Pháp Liên tạo thành đang trói chặt Ác thi kia liền phát ra một hồi tiếng vang trầm đục, rồi rục rịch buông lỏng. "Khặc khặc… vậy mới phải chứ…" Ác thi càn rỡ cuồng tiếu. Nhưng nó còn chưa kịp đắc ý, chỉ cười được nửa miệng liền trợn mắt líu lưỡi. Bởi lẽ Hàn Lập không hoàn toàn giải khai phong ấn, mà chỉ là thu hồi một nửa số lượng Cách Nguyên Pháp Liên. "Mượn lực lượng cũng không nhất thiết phải mượn toàn bộ." Hàn Lập cười lạnh. "Ngươi…" Ác thi lập tức nổi trận lôi đình. Một bộ phận Cách Nguyên Pháp Liên được tháo gỡ khiến những chỗ tiên khiếu chưa hoàn toàn thông suốt trên người Hàn Lập cũng theo đó mà được giải khai. Thậm chí, một nửa số tiên khiếu đó tự hành quán thông. Một luồng lực lượng bổ sung lập tức tuôn trào trong thể nội Hàn Lập, giúp hắn một lần nữa giành lại quyền khống chế thân thể. Chỉ thấy hai tay Hàn Lập đồng thời lật một cái. Kim lôi lại ngưng tụ trong lòng bàn tay một lần nữa, tản mát từng đợt từng đợt chấn động khủng bố. Chứng kiến một màn bất thình lình trước mắt, Nhạc Thanh âm thầm cả kinh. Căn bản, y nghĩ mãi cũng không hiểu: rốt cuộc vì sao Hàn Lập có thể làm được như hiện tại. Y lập tức giơ tay kết thành pháp quyết, Linh Vực vốn đang khuếch trương bên ngoài bị thu về trong cơ thể trong nháy mắt. Thân thể Nhạc Thanh bộc phát một loại khí thế hùng hậu vô cùng. Một tay y giơ cao Cự Kiếm, tay kia vung vẩy pháp quyết một vòng quanh thân kiếm. Lập tức có một luồng lực lượng Pháp tắc thuộc tính Thổ hết sức nồng đậm chảy vào thân Cự Kiếm. Bảy đạo Sơn nhạc phù văn một lần nữa hiện ra trên thân kiếm. Nhạc Thanh gầm lên một tiếng, lấy thế phát sau mà đến trước. Cự Kiếm trong tay y bổ xuống đầu Hàn Lập nhanh như chớp. Một luồng kiếm quang cự đại như xẻ đôi cả bầu trời thình lình xuất hiện giữa hư không. Chính giữa kiếm quang là bảy tòa sơn phong hùng vĩ. Trên mỗi một tòa sơn phong đều được khắc họa những dòng phù chú thật lớn. Phía trên bảy tòa sơn phong có hoàng vân bao phủ, mang theo một khí thế hùng hồn, trấn áp thiên địa. Nhưng đúng lúc này, Hàn Lập chợt biến đổi thế tay. Thanh kiếm trong tay hắn bỗng nhiên bị bẻ cong, biến thành một cánh cung vàng rực ngưng tụ đầy kim lôi. Ngoài ra, lôi điện trên cánh cung còn hóa thành một mũi tên màu vàng gần như thực chất, trực chỉ Nhạc Thanh. Chỉ nghe tiếng mũi tên phá không lao đi vùn vụt. Trong khoảnh khắc, mũi tên vàng rực ngưng tụ từ thiên lôi liền xuyên thủng tòa sơn phong thứ nhất. Ngay sau đó là tòa thứ hai, thứ ba… Mũi tên màu vàng như lao vào chỗ không người, một hơi xuyên qua cả bảy ngọn núi hùng vĩ, trực tiếp hiện ra trước mặt Nhạc Thanh. Nhưng dù sao người nọ cũng là một tu sĩ Đại La cảnh Hậu kỳ, lâm nguy bất loạn, ứng phó với dị biến vô cùng mau lẹ. Trước tiên y nâng thanh Cự Kiếm to bản ngang người hòng đón đỡ công kích. Tiếp đó, thân hình y lập tức né qua một bên để tránh bị thương ở những bộ vị hiểm yếu. "Ầm ầm ầm… " Nhưng thế tới của mũi tên nhanh đến bất khả tư nghị. Thời điểm mũi tên va chạm với thanh Cự Kiếm, loạt những tiếng nổ đùng trên bảy tòa sơn phong phía sau mới liên tiếp truyền đến, hoàn toàn lấn át thanh âm mũi tên xuyên qua Cự Kiếm, cắm vào ngực trái Nhạc Thanh. Thân thể Nhạc Thanh bị trùng kích bởi một lực lượng cực lớn. Y bị đánh bay đi đến mấy ngàn trượng. Cả người như một mảnh thiên thạch lao vùn vụt xuống mặt đất. "Ầm…" Bụi mù bốc lên tứ phía. Mặt đất trong vòng ngàn dặm sụt xuống gần trăm trượng. Ở trung tâm của vụ sụt lún, nơi trực tiếp hứng chịu thân thể Nhạc Thanh đã biến thành một cái hố sâu đến cả ngàn trượng. Trên không trung, tình cảnh của Hàn Lập cũng chẳng khá hơn là bao. Toàn thân hắn cháy đen. Thất khiếu chảy máu. Sắc đen trong mắt hắn càng ngày càng trở nên u tối. Thân thể hắn loạng choạng một cái rồi từ trên không rơi xuống. Ba mươi sáu chuôi Thanh Trúc Phong Vân Kiếm, nhờ vào một chút lực lượng cuối cùng bay vụt tới, đỡ lấy thân thể hắn, rồi nhẹ nhàng hạ xuống mặt đất. Vô Hối và Phá Phong thấy vậy thì lập tức đại biến. Hiển nhiên bọn chúng không không thể ngờ rằng: ngay cả tu sĩ Đại La cảnh Hậu Kỳ như Nhạc Thanh lại bị một kẻ kém y trọn vẹn hai tiểu cảnh giới là Hàn Lập đánh bay. Nội tâm kinh hãi, tất nhiên sẽ khiến đấu chí đại giảm. Kim Đồng và Tiểu Bạch liền thừa cơ bức lui hai tên Vô Hối và Phá Phong, rồi vội vã lao về phía Hàn Lập. Hai tên kia cũng không tiếp tục dây dưa, lập tức bay về phía Nhạc Thanh hạ lạc. "Đại thúc…" Kim Đồng nâng Hàn Lập dậy, nhăn nhó gọi tên hắn. Toàn thân Hàn Lập giờ đã vô lực. Thức hải cũng đang cuồn cuộn như kinh đào hải lãng. Hắn miễn cưỡng lấy ra một viên đan dược. Nhưng dù hắn cố gắng thế nào cũng không thể đưa viên thuốc lên môi. Tiểu Bạch thấy thế vội cầm lấy viên đan dược, giúp Hàn Lập nuốt xuống. "Đi! Đi mau! Tranh thủ rời khỏi nơi này…" Sau khi phục dụng đan dược, Hàn Lập liền gắng ngượng nói. Kim Đồng không nhiều lời, lập tức để Hàn Lập tựa vào vai mình rồi dìu hắn dậy, muốn rời khỏi nơi đây. "Chạy đi đâu?" Đúng lúc này liền có một tiếng thét phẫn nộ từ xa vọng lại. Hàn Lập khó khăn hé mắt nhìn về phía trước. Chỉ thấy trong đám bụi mù đằng kia có một thân ảnh cao lớn đang chậm rãi bay tới. Trên tay người nọ cầm theo thanh Cự Kiếm to bản, nhưng thân kiếm đã nhiều thêm một lỗ hổng chừng quả đấm. Vừa nhìn liền biết linh tính của vật này đã bị tổn hao rất nhiều. Về phần lân giáp trên thân người nọ thì càng thêm rách nát tả tơi. Lồng ngực trần trụi của Nhạc Thanh giờ đây xuất hiện một vết thương thật lớn, giống như vết tích của một chiếc đinh ốc xoáy sâu và da thịt. Huyết dịch kim sắc trào ra thành dòng từ giữa vết thương. Còn da thịt xung quanh miệng vết thương đã cháy đen một mảnh, kết thành vô số vết sẹo xấu xí giống như những con giun đang bò lổm ngổm. "Tu sĩ Đại La Hậu kỳ quả thực đáng sợ!" Hàn Lập chăm chú nhìn Nhạc Thanh đang từng bước áp sát bọn hắn, tự đáy lòng thở dài cảm thán. "Chỉ là một gã tu sĩ Đại La Sơ kỳ, vậy mà có thể khiến bổn tọa trọng thương đến mức này. Ngươi là kẻ thứ nhất, cũng chính là kẻ duy nhất. Hôm nay nếu không đánh cho ngươi thịt nát xương tan, thì quả thực khó mà tiêu được mối hận trong lòng bổn tọa." Nhạc Thanh nghiến răng gằn từng chữ một. Sắc mặt Kim Đồng lập tức trở nên ngưng trọng, liền buông Hàn Lập ra, tự mình đứng dậy che chắn cho hắn và Tiểu Bạch. "Lão đại…" Tiểu Bạch nhìn theo bóng lưng thiếu nữ của Kim Đồng, thì thào trong miệng. "Tu sĩ Đại La Hậu kỳ thì giỏi lắm sao?" Nhưng ngay tại thời khắc sinh tử này, chợt có một thanh âm lạnh như băng vang vọng giữa không trung, chẳng hề có lấy một chút dấu hiệu báo trước. Tựa như một trận phạm âm từ cửu thiên truyền xuống, quanh quẩn trong khu vực Đề Hồ Sơn. "Là ai?" Cước bộ của Nhạc Thanh khựng lại. Y ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt lộ rõ vẻ cảnh giác. Bầu trời nguyên bản đang trong xanh, thình lình tối sầm lại, dường như biến thành đêm đen trong nháy mắt. Nội tâm Hàn Lập đại hỉ, gắng sức ngửa đầu nhìn lên. Chỉ thấy một thân hình khổng lồ giữa vòm trời cao vời vợi đang cấp tốc hạ xuống. Càng hạ thấp, thân hình này càng thu nhỏ, cuối cùng hóa thành một vị đại hán khoác chiếc áo choàng rộng thùng thình. Ngũ quan vị đại hán này sắc sảo rõ ràng, quai hàm tua tủa râu đen, cặp mắt hơi hơi lõm sâu vào bên trong. Cả người phát ra một loại khí thế tang thương cổ phác. Đây đúng là một trong bát đại Chân Linh Vương, Du Thiên Côn Bằng - Nhạc Miện. "Nhạc thúc thúc, sao người lại tới đây?" Tiểu Bạch kinh hỉ hô lớn. Kim Đồng khẽ liếc Nhạc Miện, âm thầm đánh giá cao thấp một phen. Nội tâm nàng bỗng nhiên sinh ra một loại cảm giác kính sợ rất khó xuất hiện. "Hừ, nếu ta không đến, tiểu gia hỏa nhà ngươi sẽ bị tên tiểu tử Hàn Lập kia vùi chết ở chỗ này." Nhạc Miện liếc xéo Hàn Lập một cái, tỏ vẻ tức giận. Kim Đồng nghe vậy, tất cả tâm tư kính sợ với đại hán trước đó liền biến mất vô ảnh vô tung. Nàng hung hăng trừng mắt nhìn Nhạc Miện. "Không nên trách chủ… Hàn đạo hữu. Là tự ta muốn đến đây..." Tiểu Bạch vội vàng giải thích. "Việc này lát để nữa hãy nói." Nhạc Miện khoát tay một cái, rồi quay sang nhìn ba người Nhạc Thanh. "Không thể tưởng được ngay cả Du Thiên Côn Bằng đã lâu không thấy bóng dáng, vậy mà cũng đã hiện thế. Xem ra thân phận tiểu gia hỏa kia quả thực không tầm thường…" Vẻ kinh ngạc trong mắt Nhạc Thanh dần dần rút đi. Y chậm rãi nói. "Thừa dịp ta chưa động thủ, lập tức cút đi." Nhạc Miện đáp gọn lỏn. Nhạc Thanh vốn đang chịu trọng thương, đối mặt với Man Hoang Chân Linh cấp bậc Đạo Tổ, tất nhiên sẽ không tự tìm đường chết. Y chỉ lấp lửng một câu: "Tiền bối đừng quên giáo huấn năm xưa của Man Hoang… " rồi lập tức dẫn hai người Vô Hối bay đi mất. "Đa tạ Nhạc tiền bối!" Hàn Lập đã khôi phục được một chút, lập tức đứng dậy, ôm quyền cảm tạ Nhạc Miện. "Điều tức thêm một chút đi. Có ta hộ pháp, không có ai dám tới quấy rầy ngươi." Nhạc Miện khẽ gật đầu, nhàn nhạt nói. Ngược lại, đối với Hàn Lập, lão cũng không thực sự trách tội. Trước đó chỉ vì quá lo lắng cho an nguy của Tiểu Bạch nên mới nặng lời đôi chút. Hàn Lập không nhiều lời, ngoan ngoãn ngồi xuống đả tọa, tiếp tục nhắm mắt điều tức. Qua trận chiến vừa rồi, không bàn đến những tổn thất lớn khác, ngay cả xiềng xích trói buộc Ác thi cũng phải giải khai một nửa, khiến cho thời gian chuẩn bị Trảm Thi của hắn càng gấp gáp hơn. "Thời gian ước định trước đây đã cận kề, ta đây chỉ chạy đến đón ngươi sớm một chút. Nào ngờ còn chưa đến nơi đã phát giác tiểu tử ngươi vận dụng đạo kim phù mà Bạch Trạch đưa cho, nên mới phải cấp tốc đuổi theo." Nhạc Miện khẽ lườmTiểu Bạch một cái. "Nhạc thúc thúc, là người lo lắng ta không chịu trở về đúng hạn nên mới đến a?" Tiểu Bạch cười cười. Nhạc Miện nghe xong cũng chẳng gật đầu, nhưng cũng không phủ nhận. "Người yên tâm đi! Lần này bôn ba, ta đã thấy rõ thực lực bản thân so với người khác chênh lệch bao nhiêu. Sau khi trở về, ta sẽ nhất định hảo hảo bế quan. Nếu không kế thừa hoàn toàn lực lượng truyền thừa của phụ thân, ta sẽ không ra ngoài nữa." Tiểu Bạch tiếp tục nói. "Vậy còn nghe được! Coi như có chút tiến bộ." Nhạc Miện nghe những lời ấy mới cảm thấy thật sự vui mừng, liên tục gật gù tán thưởng. Kim Đồng nãy giờ vẫn đứng lặng lẽ ở một bân, khóe miệng bất tri bất giác cũng trở nên vui vẻ vài phần. Ước chừng một canh giờ về sau, Hàn Lập rốt cuộc cũng hoàn thành việc điều, ung dung tỉnh lại. Nhạc Miện cáo biệt vài câu với hắn, đang muốn mang Tiểu Bạch ly khai. "Nhạc Miện tiền bối! Xin chờ một chút." Hàn Lập đột nhiên cất tiếng. "Chuyện gì?" Nhạc Miện dừng một chút, hơi ngoái lại nhìn Hàn Lập. "Tiền bối nếu như muốn về Bát Hoang Sơn, liệu có thể mang tại hạ theo một đoạn đường?" Hàn Lập ôm quyền khẩn khoản. "A… quả là kỳ lạ hiếm thấy. Ngươi cũng muốn đi Bát Hoang Sơn?" Nhạc Miện cảm thấy có chút kỳ quái. "Đúng vậy! Không biết có thể quấy rầy tiền bối một hai?" Hàn Lập vẫn ôm quyền nói. Sự tình Cửu Nguyên Quan đã triệt để chấm dứt. Trải qua việc này, càngkhiến ham muốn tăng cường thực lực của hắn thêm bức thiết. Từ giờ trở đi, phỏng chừng ở các đại Tiên Vực đều có lệnh truy nã hắn, ẩn núp ở chỗ nào cũng đều không an toàn. Ngược lại, Bát Hoang Sơn là nơi hoàn toàn thoát ly khống chế của Thiên Đình, là một nơi rất thích hợp cho hắn tu luyện. "Đương nhiên có thể." Nhạc Miện khẽ gật đầu, mỉm cười vung tay lên. Một luồng thanh phong cuồn cuộn lăng không hiện ra. Cả người Hàn Lập lập tức thân bất do kỷ mà bay lên không, xung quanh thiên toàn địa chuyển một hồi, căn bản không thể nào tự khống chế. Nội tâm Hàn Lập cả kinh, đang muốn vận chuyển Thời Gian pháp tắc để ổn định thân hình, thì chân hắn đã hạ xuống. Đồng thời có một luồng man lực nhu hòa ập tới. Hàn Lập lảo đảo một cái, ngồi phịch xuống một địa phương vô cùng ấm áp. Hắn nhìn ngó xung quanh một hồi, sắc mặt không khỏi đại biến. Hiện giờ, mấy người bọn hắn đang ngồi trên lưng một đầu cự cầm lông xanh. Thân thể cự cầm lông xanh này lớn đến mức khó tin. Không gian phía dưới sải cánh của nó dường như là một mảnh lục địa xanh mướt nhìn không rõ điểm đầu, điểm cuối. Nhạc Miện lúc này đang trực tiếp sử dụng bản thể Du Thiên Côn Bằng. So với đầu cự cầm lông xanh này, bản thân Hàn Lập dường như chỉ là một hạt hạt cát vô tri. Tiểu Bạch hiện cũng đang ngồi bên cạnh hắn. Sắc mặt nó có chút phức tạp. Ngoại trừ vẻ khiếp sợ, còn có một sự hưng phấn khó nén được và một chút gì đó mê hoặc.