Phàm nhân tu tiên 2
Chương 117 : Lại rơi vào cảnh nguy khốn
Dịch giả: loki1994
Ba người Hàn Lập nhanh chóng đem chiến lợi phẩm ra phân chia. Sau đó ba người lại một lần nữa tách ra tìm đường rời khỏi nơi này.
Nếu không thoát khỏi chỗ không gian quỷ dị dưới đất này, bọn hắn thực sự không thể an tâm được.
Hàn Lập đứng tại một khoảng đất trống cách xa pho tượng hơn trăm trượng, thi triển Minh Thanh Linh Mục, tra xét rõ ràng các nơi trong không gian này.
Giao Bát và Lục Khôn sau khi đã khôi phục được một chút, liền tự động tách riêng ra thi triển bí thuật dò xét xung quanh.
Thời gian trôi qua, ba người bọn họ vận dụng mọi loại thủ đoạn, những cũng không tìm được manh mối giúp thoát khỏi không gian này. Hàn Lập tuy vẫn còn có thể trấn tĩnh, nhưng hai người Lục Khôn bắt đầu có chút mất bình tĩnh.
Lúc này, đột nhiên xảy ra dị biến!
Toàn bộ không gian bỗng chấn động, kịch liệt rung chuyển.
Ba người thấy tình huống đó, trong lòng đều giật mình.
Nhưng chưa kịp để cho ba người làm ra hành đồng gì, không gian dưới mặt đất đột nhiên nổ tung, vỡ vụn hoàn toàn.
Ục ục!
Một mảng mây máu sền sệt đột nhiên tuôn ra từ trong lòng đất, bỗng nhiên tăng mạnh, nhanh như chớp bao phủ hoàn toàn thân thể ba người Hàn Lập. Sau đó co rút lại, kéo bọn hắn chui vào mặt đất vỡ vụn phía dưới.
Trước mắt Hàn Lập thấy trời đất quay cuồng, nhưng đám mây máu đang vây quanh thân thể bọn hắn đang một mực cuốn đi.
Đến khi bọn người Hàn Lập ổn định lại thân hình, liền phát hiện bản thân đã xuất hiện bên trong một không gian khổng lồ khác.
Nơi này thoạt nhìn là một động quật dưới mặt đất, so với không gian trước đó thì to gấp mấy lần, nhưng bị một hồ nước khổng lồ chiếm hơn phân nửa diện tích mặt đất. Nước hồ có màu đỏ như máu, lại có vẻ sền sệt, bọt khí không ngừng thoát ra từ cái hồ, sau đó vỡ tung.
Mỗi một bọt khí vỡ ra liền có một mảng sương mù huyết hồng thoát ra. Toàn bộ động quật dưới mặt đất, khắp nơi đầu tràn ngập huyết vụ nhàn nhạt.
Ở trung tâm của hồ nước màu đỏ, có một mảnh đất vuông vức nổi lên tạo thành một hòn đảo, lớn chừng trăm dặm, hình dáng lờ mờ giống như một quảng trường khổng lồ.
Lúc này, ba người Hàn Lập đang đứng ở trên quảng trường.
Trong khoảng sân rộng sừng sững một tòa cung điện khổng lồ, xung quanh bị những đám mây máu nồng đậm bao phủ. Từ bên ngoài, chỉ có thể thấy mơ hồ hình dáng của cung điện.
Động quật khổng lồ dưới mặt đất, bốn bề tĩnh lặng một cách đáng sợ, không một bóng người. Chỉ có những âm thanh bọt khí vỡ vụn phát ra liên tục trong hồ nước.
Hai gã Tán Tiên lúc trước đào tẩu cũng không thấy bóng dáng đâu cả.
Hàn Lập liếc nhìn xung quanh, quan sát tất cả cảnh vật trong tầm mắt. Lúc hắn vừa mới chuẩn bị thả thần thức ra để dò xét tình hình bốn phía, miệng bỗng nhiên khẽ “Ồ” lên một tiếng.
Bên trong sương mù màu máu tràn ngập một luồng lực lượng kỳ dị, làm cho thần thức của hắn không thể thoát khỏi cơ thể để tiến hành dò xét.
Sắc mặt Giao Bát cùng Lục Khôn cũng trầm xuống, hiển nhiên bọn họ cũng đã phát hiện ra tình huống này. Bọn họ giơ một tay ra trước, thả ra hóa thân Địa Chích của mình.
Miệng Lục Khôn khẽ nhúc nhích, đang muốn nói gì đó.
"Cẩn thận phía dưới!" Hàn Lập đột nhiên hét lớn một tiếng.
Chưa kịp dứt lời, mặt đất dưới chân ba người đột nhiên vỡ ra, mấy cái cốt trảo huyết hồng to lớn xuất hiện, chụp vào chân của bọn hắn.
Thân hình ba người lập tức nhảy lên, bay lơ lửng giữa không trung, làm cho những cốt trảo kia bắt hụt.
Phốc phốc phốc!
Mặt đất không ngừng nứt ra, từng bộ khô lâu to lớn màu đỏ như máu không ngừng leo ra từ bên trong. Nháy mắt, đã xuất hiện mấy trăm bộ khô lâu.
Mỗi một bộ khô lâu đều tản mát ra khí tức cường đại không kém tu sĩ Hợp Thể kỳ chút nào.
Những bộ khô lâu phát ra một tiếng gầm nhẹ, thân hình nhanh chóng bắn về phía ba người Hàn Lập đang lơ lửng giữa không trung.
Cùng lúc đỏ, hòn đảo xung quang huyết hồ cũng quay cuồng một hồi, lập tức từng con quái vật đỏ như máu nhảy ra từ bên trong.
Những quái vật này với phần trên là cơ thể nữ tử tóc dài, máu me chảy đầy đầu, phía sau lưng mọc ra một đôi cánh dơi rộng thùng thình, phần dưới lại là cơ thể rắn.
Những quái vật nửa người nửa rắn này lập tức tản ra khí tức cũng không kém so với những khô lâu kia. Vừa mới bay ra khỏi huyết hồ, lập tức hóa thành một đạo huyết ảnh, đánh tới ba người Hàn Lập đang ở giữa không trung.
Trong khoảnh khắc, gần một ngàn khô lâu cùng xà nữ vây lấy xung quanh ba người chật như nêm.
Ba người bọn hắn thấy cảnh này, sắc mặt đều biến đổi.
Giao Bát hừ lạnh một tiếng, cũng không làm bất kỳ động tác nào. Thân thể hóa thân Địa Chích bên cạnh gã tỏa ra một luồng thanh quang lóa mắt, giống như ánh sáng mặt trời. Hai tay Hóa thân vung lên, thanh quang quanh người bắn ra, lóe lên rồi chia ra thành bốn đầu Phong Long màu xanh, bay đi bốn phía.
Ầm ầm!
Mười mấy con khô lâu, xà nữ đang bay đến bị Phong Long đụng trúng, đánh bay ra ngoài. Hơn phân nửa đám quái vật bị đánh trúng, thân thể chia năm xẻ bảy tan nát.
Nhưng vẫn còn một phần nhỏ, mặc dù nhìn qua đã bị hao tổn, nhưng mà sương mù màu máu xung quanh như có linh tính, lập tức tràn vào cơ thể bọn chúng. Có thể dễ dàng nhìn thấy vết thương đang được hồi phục, qua mấy hơi thở liền lập tức khỏi hẳn.
Tình huống này khiến cho Giao Bát không khỏi nhíu mày.
Bốn đầu Phong Long này nhìn có vẻ bình thường, nhưng thật ra mỗi một đầu đều do gã thi triển lực lượng pháp tắc ngưng tụ ra, sức mạnh của một kích nếu không phải tu sĩ Đại Thừa Kỳ thì cũng không thể chống đỡ nổi. Thân thể của đám khô lâu và xà nữ nhìn như vậy mà vô cùng cứng rắn, hơn nữa lại còn có năng lực tự chữa trị mạnh mẽ.
Lục Khôn không có sử dụng hóa thân Địa Chích, gã muốn giữ lại Tín Niệm lực. Gã vung tay lên, tế ra tám cây phi đao màu xanh lam, nương theo gió phồng to lên, biến thành tám cây cự nhận màu xanh lam, quay tròn nhảy múa xung quanh.
Mỗi một cây cự nhận màu xanh làm đều mơ hồ hiện lên báy tám đạo quang ảnh. Tám cây cự nhận trong chốc lát đã huyễn hóa ra mấy chục quang ảnh to lớn màu xanh, nhanh như chớp chém ra bốn phương tám hướng xung quanh, phát ra từng đợt âm thanh ù ù như sóng dữ.Trong chớp mắt, trong phạm vi trăm trượng đều là đao mang sáng như tuyết, tràn ngập hàn quang, uy thế ngập trời.
Có hơn mười con khô lâu cùng xà nữ bị chém trúng, thân thể lập tức tan vỡ.
Thủ đoạn của Hàn Lập nếu so sánh với thủ đoạn của Giao Bát cùng Lục Khôn thì rất bình thường, không có gì lạ. Chỉ là một quyền tiếp lấy một quyền đánh tới xung quanh.
Mỗi một quyền đánh ra, hư không xung quanh liền chấn động kịch liệt.
Bất cứ kẻ địch nào có ý định tấn công hắn đều bị đánh nát bởi một quyền, không có bất kì ngoại lệ.
Qua mấy nhịp thở, tính ra đã có hàng trăm khô lâu cùng với xà nữ đã bị ba người tiêu diệt.
Nhưng mà, số lượng khô lâu và xà nữ liên tục được sinh ra để vây đánh ba người. Nhìn chung, số lượng quái vật không có giảm bớt chút nào.
"Hai vị đạo hữu, tung tích của Giao Tam bây giờ không rõ, còn Công Thâu Hồng thì rất có khả năng đang ở bên trong tòa cung điện màu máu kia. Địch trong tối, chúng ta ngoài sáng. Cứ tiếp tục như vậy tuyệt đối không phải là kế sách hay." Hàn Lập thông qua Minh Thanh Linh Mục nhìn quanh bốn phía, sử dụng mặt nạ truyền âm cho hai người còn lại, băn khoăn nói.
"Không lẽ ngươi đã tìm được phương pháp thoát khỏi nơi này?" Lục Khôn sắc mặt vui mừng hỏi.
Giao Bát cũng nhìn lại.
Động quật này nhìn có vẻ rất bình thường, nhưng mà hai người Lục Khôn có thể rõ ràng cảm ứng được, toàn bộ động quật bị một luồng lực lượng pháp tắc cường đại bao phủ, muốn thoát ra ngoài tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.
“Tìm được mấy chỗ khả nghi, nhưng mà, nếu muốn phá vỡ cần một chút thời gian. Bọn khô lâu cùng xà nữ này rất vướng víu tay chân.” Hàn Lập truyền âm nói.
“Những quái vật này để ta đối phó cho, ta có cách có thể vây khốn bọn chúng được một lát. Ngươi mang theo Lục Khôn, mau chóng nghĩ cách tìm được lối ra.” Giao Bát hơi trầm ngâm, nói.
"Tốt, đành phải làm phiền các hạ rồi."
Hàn Lập liền nói, lập tức đánh ra quyền kích liên hoàn, bảy tám quyền ảnh vô hình bắn ra, sau đó bỗng nhiên nổ tung.
“Ầm ầm” Một tiếng nổ tung kinh thiên động địa vang lên.
Một nguồn sức mạnh đáng sợ đột nhiên nổ tung, phá vỡ vây khô lâu và xà nữ ở xung quang, tạo ra một lỗ hổng.
Thanh quanh toàn thân Hàn Lập đại thịnh, tranh thủ bắn xuyên qua lỗ hổng trong vòng vây, bay đến đỉnh chóp nào đó ở trong động quật.
Khô lâu cùng xà nữ khựng lại một chút, bỗng nhiên đồng thanh phát ra một tiếng rống to. Hơn phân nữa đám quái đang vây khốn, liền bỏ qua Giao Bát và Lục Khôn, trực tiếp hướng về Hàn Lập công kích.
Giao Bát hừ lạnh một tiếng, ngón tay liền chuyển động. Hóa thân Địa chích tách ra thêm một lần nữa, thanh quang càng thêm cực kì chói mắt so với lúc trước. Từng vòng thanh quang khuếch tán ra xung quanh, trong khoảnh khắc đã bao phủ hơn một nửa không gian động quật.
Ong ong!
Hư không đột nhiên truyền ra một đợt âm thanh run rẩy quỷ dị. Nơi bị thanh quang chiếu qua, thiên địa nguyên khí liền run rẩy. Trong hư không, thình lình xuất hiện từng đạo tơ mỏng màu xanh, quấn chặt lấy khô lâu cùng với xà nữ, khiến cho tốc độ của bọn chúng lập tức trở nên chậm chạp.
Hàn Lập thấy vậy, tiếp tục bay không ngừng một khắc nào. Nháy mắt, hắn đã bay đến một nơi nào đó gần phụ cận đỉnh động, đánh ra một quyền.
Vào lúc này, nơi đỉnh động bỗng hiện liên hoa ảnh bóng người, hai thân ảnh từ bên trong bay ra. Chính là hai người đại hán râu quai nón và sửu phụ váy đen đã đào tẩu trước đó.
Đại hán râu quai nón không nói gì, xông tới Hàn Lập, đột nhiên tung ra một quyền công kích hắn.
Trên nắm tay gã, bộ quyền giáp bằng bạch cốt nhìn khá dữ tợn đột nhiên bộc phát quang mang, một đạo quyền ảnh hình ác quỷ khổng lồ bắn ra.
Hắc quang trong tay sửu phụ váy đen lóe lên, xuất hiện thêm một cây Lang Nha bổng thô to màu đen. Nhoáng một cái đã huyễn hóa ra côn ảnh màu đen trùng trùng điệp điệp, hóa thành một ngọn núi lớn màu đen, đánh về phía Hàn Lập.
Một tiếng ầm vang lên giống như bang thiên địa liệt!
Quyền ảnh hình ác quỷ ầm ầm vỡ vụn ra, ngọn núi lớn màu đen cũng bỗng nhiên lập tức vỡ ra.
Thân thể của đại hán râu quai nón và sửu phụ váy đen bỗng nhiên chấn động mạnh, bị đánh bay ra ngoài, mạnh mẽ bắn vào vách tường trên đỉnh động. Toàn bộ động quật ù ù rung chuyển, khuôn mặt hai người bọn chúng tràn đầy vẻ khiếp sợ.
Lúc trước, nhìn qua trận chiến của Hàn Lập cùng Cừu Ngũ, mặc dù đã biết lực lượng thân thể Hàn Lập không thể coi thường. Nhưng mà, tới lúc giao thủ rồi mới biết, lực lượng thân thể của hắn vượt xa hơn hẳn so với dự liệu của chúng.
Thân thể Hàn Lập cũng bị chấn động, lùi về sau hai bước. Lúc này, mới giữ vững thân thể.
"Giao Thập Ngũ, ta đến giúp ngươi một tay!"
Một đạo lam quang bắn ra xuất hiện ở phía sau, lóe lên rồi hiện ra thân ảnh hai người, là Lục Khôn và hóa thân Địa Chích của gã không biết đã được gọi ra từ khi nào.
Gã khẽ quát một tiếng, há miệng phun ra một ngụm lam quang, chui vào trong hóa thân bên cạnh.
Lập tức, Hóa thân Địa Chích lam quang đại thịnh, há miệng phun một phát.
Sưu sưu!
Hai đoàn quang mang thủy lam bắn ra, bên trong chứa đựng vô số phù văn màu xanh lập lòe, tản mát ra Thủy Pháp tắc chấn động mãnh liệt.
Chùm sáng thủy lam lóe lên, thình lình mọc ra đầu và tứ chi, hóa thành hai Thủy nhân màu lam, phân biệt hướng đại hán râu quai nón và sửu phụ váy đen, nhanh chóng đánh tới.
Biến hóa liên tiếp xuất hiện nhìn hơi phức tạp, nhưng thật ra hoàn thành trong nháy mắt.
Đại hán râu quai nón giờ phút này vừa mới ổn định lại thân hình, mắt thấy Thủy nhân màu lam bay vụt đến, con ngươi liền co rút lại, lật tay đem quyền giáp trên tay ném ra ngoài, há to miệng phun ra một ngụm tinh huyết, lóe lên hóa thành một cỗ huyết vụ dung nhập vào trong quyền giáp.
Trên quyền giáp lập tức hiện ra một tầng huyết sắc, một tiếng nổ to vang lên. Mơ hồ đằng sau, thình lình hóa thành một đầu quỷ huyết hồng dữ tợn to cỡ một tòa lầu các.
Hai mắt đang nhắm của đầu quỷ vừa mở, trong mắt đại phóng huyết quang, miệng máu bỗng nhiên há to, bắn ra huyết diễm cuồn cuộn đánh tới bóng người màu xanh lam.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
162 chương
1341 chương
512 chương
8 chương
1641 chương
77 chương
282 chương