Phàm nhân tu tiên 2
Chương 114 : Mạng đổi mạng
"Đi!"
Giao Thập Lục điểm ra một chỉ, chùy đen ba cạnh phát ra một tiếng nổ vang dội, nhanh chóng bắn ra một tia chớp màu đen, hung hăng đâm vào màn sáng màu đỏ ở bên trên.
Cùng lúc đó, dưới sự thúc dục pháp quyết mãnh liệt của Giao Cửu, mặt ngoài của cây trường đao màu xanh hiện ra từng đạo phù văn, quang mang trở nên chói mắt. Bên cạnh đó, song quyền của Hàn Lập thì biến thành vô số quyền ảnh, cũng nhanh chóng công kích màn sáng màu đỏ ở phía trên.
Tiếng nổ to vang dội!
Bề ngoài màn sáng màu đỏ quang mang nở rộ ra, lõm sâu xuống dưới, nhưng mà không có chút dấu hiệu nào cho thấy sắp bị vỡ tan.
Vào thời khắc này, những đường vân huyết sắc trên những bức tường xung quanh đột nhiên huyết quang đại phóng, truyền ra những âm thanh lộc cộc quái dị.
Đám mây máu khổng lồ kia đột nhiên quay cuồng, bỗng tách ra một phần huyết vụ trường xà, di chuyển khắp bốn phương tám hướng, bị những đường vân màu máu bên trong tường hút vào giống như là cá voi hút nước.
Trong nháy mắt, mây máu bay đầy trời đã biến mất không còn nhìn thấy gì, không gian dưới đất càng lộ ra vẻ vắng vẻ.
Những đường vân màu màu trên bức tường đột nhiên trở nên thô và to gấp nhiều lần so với trước. Những con mắt quỷ dị màu đỏ cũng theo đó phồng to lên nhiều lần, thoạt nhìn giống như là đang trừng mắt nhìn, có chút đáng sợ dữ tợn.
Làm cho bọn người Hàn Lập ngạc nhiên chính là màn sáng màu đỏ ngăn cách tại vách đá trước đỉnh chóp cũng theo đó trở nên rắn chắc thêm, chỗ bị ba người bọn hắn hợp sức công kích bị lõm xuống, càng làm huyết quang tách ra càng chói mắt.
Một tiếng "Phanh"!
Hắc chùy ba cạnh cùng trường đao màu xanh lam trực tiếp bị bắn ra ngoài.
Hàn Lập cũng bị dính lực phản chấn, thân hình lảo đảo một cái, trong mắt hắn lóe lên vẻ hoảng sợ.
Không chờ cho bọn hắn làm thêm gì nữa, những con mắt màu đỏ ở bốn phía tản ra huyết quang cực lớn. Quang mang màu máu chói mắt trong chớp lát đã bao phủ toàn bộ không gian dưới đất lại, đem nơi này trở thành một thế giới màu huyết hồng.
"Thùng thùng, thùng thùng "
Hàn Lập nhướng mày, hắn có thể cảm nhận rõ ràng được một luồng lực lượng pháp tắc mãnh liệt hơn nhiều so với trước, theo huyết quang xuyên thấu qua, không ngừng tràn vào bên trong thân thể hắn, khiến cho nhịp tim đột nhiên đập nhanh hơn mấy lần.
Cho dù thân thể cứng cỏi như hắn, cũng có chút cảm giác không chịu nổi.
Hàn Lập kêu lên một tiếng đau đớn, lập tức dốc toàn lực sử dụng Tiểu Bắc Đẩu Tinh Nguyên Công, phần trên cơ thể hắn nổi lên đồ án bảy điểm tinh quang, một luồng tinh quang bao phủ thân thể hắn lại.
Tất cả gân cốt, cơ bắp trong cơ thể hắn lập tức trở nên cứng như sắc, bên ngoài trái tim hắn nổi lên một tầng tinh quang, khiến cho nhịp tim đập cuối cùng cũng chậm lại được mấy phần.
Mặt mày Giao Cửu sớm đã trở nên không còn một hạt máu, gã không nói hai lời, tay bắt pháp quyết. Quang mang thủy lam quanh người lóe lên, một đạo hắc quang từ bên trong cơ thể bay ra, cũng nhanh chóng phồng lớn, hóa thành một lão giả mặc áo bào đen, toàn thân bị vầng sáng thủy lam chói mắt bao phủ.
Bên trong những vầng sáng xanh lam là vô số phù văn màu xanh chuyển động, tản mát ra từng đợt lực lượng pháp tắc mãnh liệt.
Hai tay Giao Cửu bấm niệm pháp quyết, sau đó phất tay tung ra một chiêu.
Vầng sáng xanh lam bao quang lão giả mặc áo bào đen lập tức đều bắn ra, dung nhập vào bên trong cơ thể.
Lam quang quanh người Giao Cửu phóng lớn, lực lượng pháp tắc hình thành một vòng bảo hộ sáng gấp mấy lần, liền chặn lại huyết quang đang ăn mòn xung quanh.
Trong ba người, thì Giao Thập Lục vốn không có cơ thể cường tráng mạnh mẽ như Hàn Lập. Gã là Tán Tiên, cũng không có cách nào thi triển lực lượng pháp tắc bảo vệ cơ thể được, nên khi từng luồng huyết quang mãnh liệt bao phủ xuống xung quanh, sắc mặt gã trong nháy mắt liền trở nên trắng bệch.
Một luồng lực lượng pháp tắc không ngừng điên cuồng tràn vào bên trong cơ thể gã, hóa thành một luồng lực lượng quỷ dị, hung hăng công kích vào tim gã.
Trái tim gã nhanh chóng đập nhanh, cuối cùng một tiếng “Phốc” trầm đục vang lên trong lồng ngực. Giao Thập Lục liên tục phun ra máu tươi, xen lẫn bên trong đó là những mảnh vỡ nội tạng. Một tiếng “Bịch” vang lên, thân thể gã ngã xuống mặt đất
Quang mang trên cây hắc chùy ba cạnh bỗng tiêu tán, một tiếng “Keng” vang lên, cây hắc chùy rơi xuống mặt đất.
Trong mắt Giao Thập Lục tràn đầy vẻ không cam tâm, giơ tay ra phía trước giống như đang muốn bắt lấy cái gì đó. Nhưng mà, thân thể hắn đột nhiên phồng to lên giống như bị thổi phồng, một tiếng “Phanh” vang lên. Thân thể gã nổ tung, hóa thành một mảng lớn huyết vụ vô cùng kiều diễm, tản mát ra Linh lực chấn động kinh người.
Nguyên Anh bên trong cơ thể gã không kịp thoát ra, bị cỗ Huyết pháp tắc ăn mòn, cơ thể nổ tung, đã chết.
Mà đám huyết vụ mới vừa biến thành kia giống như đang bị ai đó điều khiển. Vừa mới hình thành liền lập tức quay cuồng một hồi, sau đó chia ra thành mấy chục phần, chui vào bức tường xung quanh rồi biến mất. Giống như những đám mây máu trước đó, đều bị bức tường xung quanh hấp thụ.
Biến cố này phát sinh chỉ trong chớp mắt. Những bức tường xung quanh hấp thụ huyết vụ của Giao Thập Lục, lập tức luồng lực lượng pháp tắc tràn ngập trong không gian trở nên mạnh mẽ hơn.
Hàn Lập bỗng cảm thấy âm thanh trái tim đập thùng thùng lại vang lên ở bên tai. Mặc dù hắn hơi kinh sợ, nhưng hắn vẫn hít một hơi thật sâu, sau đó nhắm mắt lại.
Hắn đã chọn con đường Huyền Tiên để tu Tiên, với những vấn đề liên quan đến cơ thể, hắn đã nghiên cứu cực kì thấu đáo. Trái tim chính là chỗ căn bản trên cơ thể người, điều đó dĩ nhiên hắn cũng hiểu được.
Mà quỷ dị ở đây chính là âm thanh của nhịp tim, tuyệt đối không phải một lúc đập mạnh rồi bỗng đập nhanh, mà bên trong chắc chắn có ẩn chưa một quy luật nào đó.
Vừa rồi lúc cơ thể của Giao Thập Lục nổ tung, trong nháy mắt, có vẻ như hắn mơ hồ đã biết được điều gì đó.
Mặt khác, sau khi Giao Thập Lục chết, mũi miệng của Giao Cửu bỗng chảy ra máu tươi, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt.
Giao Cửu cũng ý thức được, lực lượng Huyết pháp tắc ở bốn phía xung quang bỗng nhiên mạnh mẽ hơn, rất có thể có liên quan đến cái chết của Giao Thập Lục.
Nhưng mà hôm nay, gã đã đem hóa thân Địa Chính chứa Tín Niệm lực bên trong cùng với lực lượng pháp tắc thu hồi lại. Đáng tiếc vẫn là không có cách nào ngăn cản được luồng pháp tắc quỷ dị bên trong huyết quang.
Phanh phanh phanh. . .
Gã có thể cảm nhận được, tốc độ của nhịp tim đã gần như đến cực hạn mà thân thể gã có thể chịu được.
"Không, ta tuyệt đối không cam tâm!"
Nội tâm Giao Cửu gào thét, đáng tiếc là hữu tâm vô lực. Ngay cả lời nói gã còn không thể thốt lên được, thâm chí còn trơ mắt đứng nhìn lồng ánh sáng pháp tắc đang bảo vệ thân thể dần dần trở nên ảm đạm. Trong mắt gã lộ ra một vẻ tuyệt vọng.
Một tiếng “Phanh”!
Một nắm đấm không biết từ đâu thình lình xuất hiện, xuyên qua vòng bảo vệ thân thể gã, đánh vào sau lưng, phía sau trái tim gã.
Một luồng quyền kình thẩm thấu vào cơ thể, lập tức phát huy tác dụng lên trái tim gã.
Luồng quyền kình này cực kỳ xảo diệu, như bông vải như sợi thô, nhấp nhô không ngừng. Chỉ một thoáng sau, liền khiến cho nhịp tim đập bình thường trở lại, sau đó luồng quyền kình công kích mạnh mẽ lên luồng pháp tắc quỷ dị trong cơ thể gã, khiến cho nó lập tức tiêu tán hơn phân nửa.
Phốc!
Giao Cửu há miệng phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trở nên bình thường. Gã quay đầu nhìn lại, liền phát hiện Hàn Lập không biết từ đâu đã ở phía sau, đang chậm rãi thu cánh tay lại.
Hắn cảm thấy nao nao, mặc dù không rõ tại sao một quyền của Hàn Lập lại có thể phá giải được sự ăn mòn của lực lượng pháp tắc, nhưng mà, gã vẫn cảm kích hướng Hàn Lập gật đầu nhẹ.
Lúc này, những con mắt màu đỏ trên tường chẳng biết tại sao lại bắt đầu khép lại từ từ, huyết quang tràn ngập toàn bộ không gian dưới lòng đất cũng theo đó nhanh chóng mà tiêu tán.
Nhưng ngững đường vân huyết sắc còn lại, ngăn tại phía trên vách đá bên trên tầng kia huyết quang cũng như trước không có tiêu tán.
Nhịp tim của Hàn Lập cùng Giao Cửu tuy đã khôi phục lại như bình thường, thở phào nhẹ nhõm, cảm giác giống như đã trải qua mấy đời.
Ở đằng xa, một bóng người đang rơi xuống từ trên trời, nhìn thân hình thì hóa ra là Giao Bát. Giờ phút này, toàn thân y đều đẫm máu, có chút thê thảm, hiển nhiên là đã bị đại thương nguyên khí. Nhưng mà, y có thể ngăn cản được luồng Huyết pháp tắc cuồng bạo xâm nhập thân thể, dĩ nhiên cũng có tìm hiểu về lực lượng pháp tắc, cũng có vài phần đặc biệt.
Ngoại trừ ba người bọn hắn ra thì trong cái không gian to lớn dưới mặt đất, chẳng còn ai sống sót cả. Trong không khí tràn ngập một mùi máu tanh làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Vừa rồi, bọn hắn phải tự lo cứu lấy bản thân, không có thời gian rảnh để đi quan sát tình huống xung quanh. Đối với tình huống của đám người Giao Bát như thế nào, cũng không có chú ý kỹ.
Xem ra, bốn người bọn Giao Bát, hiển nhiên cũng là tung ra hết các thủ đoạn để tìm cách xông ra khỏi không gian này. Nhưng rất tiếc lại không có kết quả, cuối cùng thì chỉ còn một mình Giao Bát còn sống, ba người còn lại chắc hẳn đã chết.
Nói cách khác, sau trận này, bốn tên tu sĩ cấp bậc Chân Tiên đã chết ngay tại chỗ, thậm chí có thể nói là hình thần câu diệt.
Trừ việc đó ra, tên đại hán lùn mặc áo bào tím đứng trên đài cao ở trung tâm không gian huyết sắc kia cũng biến mất không rõ tung tích. Nơi hắn đứng chỉ còn một cây huyết sắc đại phiên, linh quang ảm đạm, lẻ loi trơ trọi cắm vào mặt đất.
Hàn Lập không có chút vui mừng nào bởi vì cái chết của đại hán lùn mặc áo bào tím, ngược lại, lông mày hắn còn đang nhíu lại.
Thiết lập cạm bẫy nơi đây có khả năng chính là Đảo chủ Công Thâu Hồng của đảo Hồng Nguyệt. Người này quả nhiên tâm ngoan thủ lạt. Vì để dẫn dụ bọn người Hàn Lập đến đây, mà gã sẵn sàng hy sinh một tên Tán Tiên dưới trướng mình, điều đó có nghĩ là gã đã có ý định muốn giết hết bọn hắn.
Ý niệm trong lòng Hàn Lập điên cuồng chuyển động, lấy ra một ít đan dược ăn vào, nhanh chóng vận công để luyện hóa.
Hắn cũng không cho rằng đối phương có thể dễ dàng buông tha cho bọn hắn.
“Giao Thập Ngũ, lúc nãy đa tạ ân cứu mạng của ngươi, ta vô cùng cảm kích.”
Giao Cửu giờ phút này cũng một hơi đang ăn mấy viên đan dược, vội vàng xông vào Hàn Lập chắp tay nói lời cám ơn.
Nói rồi, gã giơ một tay lên, lão giả mặc áo bào đen đứng bên cạnh gãn nhanh chóng thu nhỏ lại, hóa thành một đạo hắc quang chui vào trong cơ thể gã.
"Mọi người đều gặp nguy hiểm, theo lý phải hỗ trợ lẫn nhau. Đạo hữu Giao Cửu không cần phải khách khí.” Hàn Lập hiển nhiên sớm đã phát hiện đối phương thả ra hóa thân Địa Chích, nhưng thần sắc trên mặt chưa biến, trong miệng thản nhiên nói.
Hóa thân kia hắn không những nhận biết được, mà đã từng giao thủ qua, chính là hóa thân của Lão tổ Lục Khôn lúc trước cùng với Hàn Khâu đến Đảo Ô Mông.
Không nghĩ đến người này lại là một thành viên lâu năm của Vô Thường Minh, lại thật đúng lúc đến chấp hành nhiệm vụ cùng với mình.
Lúc này, Giao Bát cũng từ phía xa bay tới, đến bên cạnh hai người Hàn Lập, chắp tay hướng về phía hai người, trên mặt hiện lên một nụ cười khổ, nói:
“Xem ra chúng ta đã chậm hơn một bước, bị Công Thâu Hồng tương kế tựu kế rồi.”
“Công Thâu Hồng tu luện công pháp tà dị như vậy, lại còn tàn sát vô số tu sĩ cùng với người phàm, quả thực phát rồ.” Giao Cửu hung hăng nói ra.
“Hai vị, hiện tại chúng ta vẫn chưa thoát khỏi tình huống nguy hiểm. Hay là, trước tiên suy nghĩ một chút, tìm cách thoát khỏi nơi này.” Hàn Lập quét mắt nhìn xung quanh, trong miệng chậm rãi nói ra.
Kết quả nó vừa dứt lời, một tiếng cười quái dị khằng khặc truyền đến:
"Hắc hắc, không nghĩ tới ba vị vẫn có thể sống sót. Vô Thường Minh quả nhiên là nơi Ngọa hổ tàng long!”
Ngay sau đó, chỗ đài cao trong không gian, một tiếng nổ ù ù vang lên, đài cao vỡ vụn sụp đổ, lộ ra một hang động lớn.
Một đoàn huyết vân từ đó bắn ra, hơi chấn động sau đó liền biến mất, hiện ra ba bóng người.
Một người trong đó chính là người phục kích Hàn Lập tại thành Thiên Thủy, chính là lão giả mặc áo bào tím. Hai người còn lại, một người mặc áo bào tím Huyết nguyệt là một đại hán trung niên, thân hình cường tráng, trên mặt hơi có râu quai nón, đôi mắt lóe ra từng tia tinh quang.
Người còn lại trong ba người là một thiếu phụ mặc váy đen, thân thể mập mạp, ngũ quan lùn dẹt, màu da ngăm đen như đáy nồi, nói chung rất là xấu xí.
Khí tức ba người này tản ra, đều là Chân Tiên.
Trong ba người, khí tức mạnh nhất là gã trung niên đại hán, hai người còn lại cũng tựa hồ lấy trung niên đại hán là người cầm đầu.
Đại hán râu quai nón ánh mắt âm trầm nhìn qua ba người Hàn Lập, khóe miệng vẫn như cũ, hiện ra một tia cười lạnh.
Truyện khác cùng thể loại
67 chương
162 chương
1341 chương
512 chương
8 chương
1641 chương
77 chương
282 chương