Phàm nhân tu tiên 2
Chương 1010 : cốt nhục tình thâm
“Tố Tố, kết giao các tộc, phát triển bổn tộc tuy rằng không sai, nhưng an nguy của ngươi càng thêm trọng yếu, ngươi bây giờ có trách nhiệm gánh vác cả Thanh Hồ tộc, mẫu thân đã như vậy, người tuyệt đối không được xảy ra chuyện gì”. Thiếu phụ áo xanh nhìn về phía Diệp Tố Tố, khẽ thở dài nói ra.
“Không, không được, mẫu thân nhất định sẽ tốt lên thôi” Diệp Tố Tố đột nhiên kích động nói lên.
“Ta khẳng định sẽ khá hơn, ngươi không cần phải lo lắng”. Thiếu phụ áo xanh hối hận vì nhất thời lỡ lời, để lộ là sự bi quan trong lòng, liền vội vàng nói.
Diệp Tố Tố cúi đầu hơi thấp xuống, trong mắt hiện lên tia kiên quyết, hai tay nhanh như chớp vươn ra, điểm lên trái của Thiếu phụ, bạch quang tại ngón tay đại phóng.
“Ngươi…” Thiếu phụ trừng mắt lớn, nhưng đồng tử lập tức buông lỏng, rơi vào ngủ say.
“Thiếu chủ, ngươi làm gì vậy?” Nữ tử quần trắng ở bên cạnh thấy cảnh này liền kinh ngạc nói.
Diệp Tố Tố không nói gì, lấy ra một cái phù bút màu hồng, khắc họa trận văn xung quanh giường ngọc, đồng thời lấy ra các loại tài liệu để vào trong đó.
Nữ tử quần trắng nhiều lúc muốn mở miệng hỏi, nhưng chứng kiến Diệp Tố Tố vô cùng chăm chú nên mạnh mẽ nhịn xuống.
Thời gian trôi qua từng chút, đã qua cả buổi, sắc trời bên ngoài nổi lên vài tia màu trắng bạc.
Diệp Tố Tố rốt cuộc dừng tay, đã bố trí xong một cái huyết sắc pháp trận tại bên giường ngọc.
“Thiếu chủ, đây là pháp trận gì?” Nữ tử quần trắng không biết pháp trận này, mở miệng hỏi.
“Hóa Huyết Quy Nguyên Trận” Diệp Tố Tố chậm rãi nói ra.
“Cái gì! Hóa Huyết Quy Nguyên Trận là pháp trận nghịch thiên, dùng để tách lực lượng huyết mạch rồi chuyển hóa đến người khác. Ngươi muốn rót huyết mạch Thanh Hồ của bản thân vào cơ thể tộc trưởng, trợ giúp nàng chống cự hàn khí xâm nhập sao? Tuyệt đối không thể! Hóa Huyết Quy Nguyên Trận gây tổn hại thân thể quá lớn, hơn nữa một khi tách ra lực lượng huyết mạch, sẽ không có khả năng khôi phục, ngươi sẽ bị hủy hết đạo hạnh, thậm chí bị đánh quay về nguyên hình.” Nữ tử quần trắng trầm giọng nói ra.
“Chỉ cần có thể cứu được mẫu thân, ta không quan tâm.” Diệp Tố Tố nhàn nhạt nói ra, ánh mắt yên tĩnh vô cùng, khóe miệng thậm chí còn lộ ra một tia tươi cười thật bình tĩnh.
Trong bóng tối gần đó, Hàn Lập chứng kiến thần tình của Diệp Tố Tố, khẽ cau mày, hiển nhiên có chút động dung.
“Nếu vậy, hãy để ta tới đi, tu vi của ta cao hơn người rất xa, khả năng thành công càng lớn” Nữ tử quần trắng lắc đầu nói ra.
“Không, Khâu trưởng lão tuy rằng tu vi cao hơn ta, nhưng luận sự tinh thuần của huyết mạch Thanh Hồ, thì ta tốt hơn một chút, hơn nữa Khâu trưởng lão ngươi có chỗ không biết, mượn dùng Hóa Huyết Quy Nguyên Trận để cho huyết mạch dung hợp, cả hai chúng ta có quan hệ huyết thống thân cận, khả năng thành công càng lớn” Diệp Tố Tố kiên quyết nói ra.
“Cái này…” Nữ tử quần trắng nghẹn lời.
“Mẫu thân đã nhiễm hàn độc vô cùng đáng sợ, dù thi triển bí thuật này, khả năng cứu trở về cũng chỉ có năm thành, nếu trời cao không có mắt, thì hai người thi pháp ở chỗ này đều sẽ chết. Khâu trưởng lão ngươi là Kim Tiên hoàn hảo duy nhất còn lại của Thanh Hồ nhất tộc, mẫu thân vừa mới nói an toàn của ta bây giờ rất trọng yếu, kỳ thật an nguy của ngươi lại càng trọng yếu hơn, có ngươi ở đây, coi như ta và mẫu thân bất hạnh vẫn lạc, Thanh Hồ nhất tộc còn có một tia hy vọng, nếu như ngươi có mệnh hệ gì, Thanh Hồ nhất tộc coi như thật sự xong rồi.” Diệp Tố Tố tiếp tục nói.
Nữ tử quần trắng im lặng đứng nơi đó, không nói một lời, không biết suy nghĩ cái gì.
“Vì vậy, hãy giao chuyện nơi này cho ta, nếu như ta cùng mẫu thân bất hạnh lâm nạn, Thanh Hồ nhất tộc liền nhờ cậy Khâu trưởng lão rồi” Diệp Tố Tố gật đầu với nữ tử quần trắng, trịnh trọng nói ra.
Vừa nói xong, nàng cất bước đi vào huyết sắc pháp trận.
Nhưng vào thời khắc này, cổ tay nàng bị siết chặt, bị nữ tử quần trắng nắm chặt.
“Khâu trưởng lão…” Diệp Tố Tố nhìn lại.
“Thiếu chủ, ngươi vừa mới nói chúng ta thân là người lãnh đạo Thanh Hồ nhất tộc, phải bỏ lại cảm giác của bản thân, mọi chuyện đều phải xuất phát cân nhắc lợi ích tộc quần, thiên tư của thiếu chủ cực cao, huyết mạch Thanh Hồ được thức tỉnh càng nồng đậm, càng trên ta và tộc trưởng, ngày sau thành tài không thể hạn lượng. Tộc trưởng đã như thế này, coi như là ngươi sử dụng Hóa Huyết Quy Nguyên Trận, cũng chưa chắc có thể cứu nàng. Ta biết nói như vậy có chút tàn nhẫn, nhưng nếu vì Thanh Hồ nhất tộc mà suy nghĩ, ngươi không nên mạo hiểm như vậy, hơn nữa ta nghĩ tộc trưởng cũng không muốn như thế.” Nữ tử quần trắng hiện lên một tia thống khổ, nhưng phải lên tiếng nói.
“Không, ta bây giờ cũng không phải xuất phát từ tình riêng, chính là vì Thanh Hồ tộc ta, tuy rằng ta có chút thiên tư, nhưng hiện tại chỉ là Chân tiên trung kỳ, ngày sau có thể thành tựu Kim Tiên hay không thì không thể biết trước được. Dùng một Chân Tiên như ta đổi lấy một Kim Tiên, dù chỉ cơ hội năm thành, cuộc làm ăn này cũng rất có lợi.” Diệp Tố Tố chậm rãi kéo tay nữ tử quần trắng, nói ra.
Nữ tử quần trắng quýnh lên, nhưng nhất thời không nghĩ ra lý do gì để tác động đến Diệp Tố Tố.
“Hơn nữa, năm đó vì cứu ta, mẫu thân mới bị đám tặc tử Thiên Thủy tông gây thương tích, Khâu trưởng lão ngươi cũng suýt bị liên lụy. Nếu ta không vì nàng mà làm gì đó, cả đời sẽ phải áy náy, tâm cảnh sẽ lưu lại vết ảnh hưởng, đừng nói tiến giai Kim Tiên, dù sau này muốn đột phát Chân Tiên hậu kỳ cũng là xa vời.” Diệp Tố Tố nhìn nữ tử quần trắng, nói nhẹ nhưng chắc như chém đinh chặt sắt.
Nữ tử quần trắng biết rõ tâm nàng đã quyết, sẽ không sửa đổi, đành phải thở dài, lui qua một bên.
“Về sau có chuyện gì, liền nhờ cậy Khâu trưởng lão rồi!” Diệp Tố Tố cười một tiếng yếu ớt với nữ tử quần trắng, sau đó cất bước vào pháp trận, ngồi xuống trước đầu Thiếu phụ áo xanh.
Nàng dựng thẳng song chưởng trước người, kết thành một thủ ấn kỳ dị, trong miệng niệm tụng chú ngữ thần bí thật trầm thấp.
Trong thạch thất bỗng nhiên vang lên âm thanh gào thét, mặt đất có huyết sắc pháp trận trong chốc lát sáng lên rực rỡ, như là có sinh mệnh, tại giữa pháp trận lấp lánh bay lên.
Nguyên khí dao động mãnh liệt trong thạch thất, bộc phát ra bốn phương tám hướng.
Nữ tử quần trắng thấy cảnh này, sắc mặt khẽ biến, vội vàng bấm niệm pháp quyết điểm vào tường thạch thất.
Cấm chế của thạch thất nhanh chóng vận chuyển, vô số hào quang ngôi sao hiện ra, ngăn cản chấn động trận pháp tiết ra ngoài.
Nhưng chấn động của huyết sắc pháp trận này quá mức kịch liệt, cấm chế xung quanh chỉ có thể ngăn lại phân nửa, vẫn để lọt một ít ra ngoài.
Nữ tử quần trắng cũng không cố gắng ngăn cản, nhìn chằm chằm vào hai người bên trong huyết trận.
Vào thời khắc này, huyết sắc pháp trận phát sinh biến hóa.
Một hồi tiếng “xùy xùy” rít gào sắc nhọn vang lên, sau đó vô số tia huyết hồng từ các nơi trong pháp trận bay lên, quấn quanh thân Diệp Tố Tố, rồi chui vào cơ thể nàng.
Trong bóng râm xa xa, Hàn Lập thấy cảnh này, đuôi lông mày nhảy lên, trong nội tâm có chút kinh ngạc.
Trên thân Diệp Tố Tố tản ra trận trận ánh sáng xanh ngời, đôi mi thanh tú nhíu lại, lộ vẻ thống khổ, nhưng lập tức đè xuông, trong miệng tiếp tục đọc chú ngữ.
Hào quanh xung quanh huyết trận càng lớn, càng có thêm những tia huyết sắc bay lên chui vào cơ thể nàng.
Trên thân Diệp Tố Tố lóe lên ánh sáng xanh càng ngày càng sáng, thân thể thình lình hiện ra từng đường vân màu xanh, giống như đường kinh mạch khắp toàn thân, chiếu sáng rạng rỡ, làm cho người ta cảm nhận được một lực lượng huyết mạch mãnh liệt.
Cùng lúc đó, phía sau lưng ánh sáng xanh hiện lên một hư ảnh hồ ly màu xanh, tràn ngập cảm giác cao quý uy nghiêm, thế nhưng chỉ có hai cái đuôi.
Diệp Tố Tố bỗng vươn một tay ra, đặt tại mi tâm của Thiếu phụ trên giường.
Vô số đạo huyết sắc từ lòng bàn tay bắn ra, chui vào mi tâm thiếu phụ.
Giữa những tia máu kia có thể mơ hồ thấy từng đạo hoa văn màu xanh, theo đó rót vào cơ thể thiếu phụ.
Thanh y thiếu phụ cũng lóe lên ánh sáng màu xanh, hiện ra từng đường vân màu xanh, so với đường vân trên thân Diệp Tố Tố thì màu sắc ảm đạm hơn một ít.
Nhưng theo những tia máu từ tay Diệp Tố Tố rót vào, đường vân xanh trên thân thanh y thiếu phụ dần trở nên sáng ngời.
Đường vân xanh trên thân Diệp Tố Tố lại chậm rãi trở nên ảm đạm, sắc mặt cũng nhanh chóng trắng bệch, hư ảnh hồ ly sau lưng cũng trở nên mỏng manh.
Nhưng mà trong mắt nàng lại lộ ra sắc mặt vui mừng, tay kia bấm niệm pháp quyết điểm một cái.
Một đạo ánh sáng xanh từ đầu ngón tay kia bắn ra, chui vào đan điền của Thiếu phụ.
“Ầm” một tiếng, trên thân thiếu phụ đột nhiên phát ra ánh sáng xanh chói mắt, dường như mặt trời xanh chói chang.
Những ánh sáng xanh này lập tức thu liễm lại, tiếp đó “xoẹt” một tiếng, hóa thành một tầng lửa xanh bao trùm nửa người trên của nàng, đồng thời lan tràn xuống nửa dưới đang bị đóng băng của nàng.
Băng sơn màu lam óng ánh cùng ngọn lửa màu xanh đụng nhau một cái, lập tức phát ra âm thanh “xùy xùy”, giằng co một lát liền chậm rãi hòa tan biến mất.
Nữ tử quần trắng bên cạnh thấy cảnh này, sắc mặt vốn căng thẳng cũng khẽ thả lỏng.
Trong bóng tối phía xa, tring mắt Hàn Lập nổi lên một vầng ánh tím, nhìn về phía sâu trong băng tinh, chậm rãi lắc đầu.
Ngọn lửa màu xanh chậm rãi ép sát, băng tinh màu lam nhanh chóng hòa tan, từ phần eo rút dần đi, rất nhanh đã tới bàn chân.
Bàn chân thanh y thiếu phụ bây giờ thình lình đã biến thành màu xanh thẳm, thoạt nhìn như hai đoạn thủy tinh xanh thẳm, bên trong có một cỗ lam sắc quang mang chớp động qua lại.
Nhưng đến lúc này, tốc độ hòa tan băng tinh màu lam giảm mạnh, bắt đầu ngăn cản được sự trùng kích của ngọn lửa màu xanh.
Đường vân xanh trên thân Diệp Tố Tố bây giờ đã ảm đạm nhiều, hầu như nhìn không rõ nữa, hư ảnh hồ ly sau lưng cũng gần như biến mất.
Nàng nhìn về bắp chân màu lam của thiếu phụ, tròng mắt hơi híp lại, khẽ quát một tiếng, huyết sắc pháp trận lần nữa sáng ngời, vô số huyết quang chen chúc vào cơ thể nàng, trong nháy mắt truyền đến toàn thân.
Trong cơ thể Diệp Tố Tố lóe lên huyết mạch màu xanh, sau đó biến mất, hóa thành một đoàn ánh sáng xanh hồi tụ tới lòng bàn tay, dung nhập vào cơ thể thiếu phụ.
Ngọn lửa xanh ở trên thân thanh y thiếu phụ một lần nữa đại thịnh, hung hăng đánh mạnh vào băng tinh màu lam, một lần nữa đẩy nó xuống một đoạn, nhưng cuối cùng lại không thể hoàn toàn khu trừ.
Không chỉ như thế, ánh sáng màu xanh bên trong bắp chân thiếu phụ đột nhiên tỏa hào quang rực rỡ, ồ ạt phản công, bỗng đẩy lui ngọn lửa màu xanh.
Một cỗ cực hàn chi khí bỗng bộc phát, băng tinh màu lam nhanh chóng ngưng kết, một lần nữa đóng băng thân thể thanh y thiếu phụ.
Hàn khí trong thạch thất đột nhiên tăng mạnh, càng lớn hơn lúc trước, trên vách tường xuất hiện một tầng băng tinh, rung động “ken két”.
Trên mặt đất, huyết sắc pháp trận cũng bị băng tinh đông lại, bất ngờ đóng băng luôn thân thể Diệp Tố Tố vào trong.
Bây giờ sắc mặt nàng trắng bệch tột đỉnh, toàn bộ người lung lay sắp đổ, thấy cảnh này, lập tức biểu lộ vẻ sợ hãi, vô kế khả thi.
Nữ tử quần trắng thấy cảnh này, sắc mặt đại biến, không còn thúc giục cấm chế thạch thất nữa, đang muốn tiến lên.
Diệp Tố Tố quay đầu nhìn sang, ánh mắt hai người giao nhau một cái.
Sắc mặt nữ tử quần trắng nháy mắt trở nên trắng bệch vô cùng, lập tức dừng bước.
Thanh y thiếu phụ nằm trên giường bị hàn khí kích thích, hai mắt khẽ động, tỉnh lại.
Nàng nhìn thấy tình huống xung quanh, lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra, khẽ quát một tiếng, ngọn lửa xanh trên thân lập tức thoáng thịnh lại, tạm thời ngăn chặn ánh sáng màu lam xâm nhập.
“Khâu trưởng lão, mau dẫn Tố Tố ly khai…” Thanh y thiếu phụ hô.
Nhưng không chờ nàng nói hết lời, lam sắc quang mang lại lần nữa đại phóng, tiếp tục xâm nhập đến, giữa hào quang hiện lên vô số phù văn màu lam, ngưng tụ thành một đoàn hỏa diễm màu lam, dễ như trở bàn tay đánh tan ngọn lửa màu xanh quanh thân thiếu phụ.
Băng tinh màu lam nhanh chóng lan tràn, nháy mắt đã đến bộ ngực cao ngất của thiếu phụ, mắt thấy muốn triệt để đóng băng toàn thân nàng.
Băng tinh màu lam trên thân Diệp Tố Tố cũng nhanh chóng lan tràn, đông kết gần nửa cơ thể nàng.
Nữ tử quần trắng đứng một bên thấy cảnh này, ánh mắt giãy giụa, rất nhanh cắn răng một cái, ánh sáng xanh quanh thân đại phóng, muốn liều mình xông lên.
Vào thời khắc này, một bóng người màu đen lăng không chắn trước mặt nàng. Không ai khác, chính là Hàn Lập.
Truyện khác cùng thể loại
16 chương
476 chương
42 chương
56 chương
738 chương
124 chương
48 chương
512 chương