Phái Diễn Xuất FULL
Chương 93
Trái tim Lý Mộ đau đớn, chưa từng có cảm giác như vậy bao giờ.
Giọng anh nhẹ đi, nhỏ nhẹ dỗ dành: “Sao có thể không cần em nữa, anh nói rồi, chỉ cần em không chạy loạn… Có phải em không coi lời anh nói là thật không?”
Trang Khâm nào dám coi là thật, cậu là người trời sinh đã bi quan, dù Lý Mộ có nói thế nào, cậu cùng lắm cũng chỉ có thể tin tưởng vào lúc ấy.
Trang Khâm ôm anh chặt hơn, nhưng không nói lời nào, Lý Mộ không còn cách nào, cũng không nói gì.
Chú Huy nghe thấy tiếng họ, đi từ trong phòng ra, thấy dáng vẻ quần áo không chỉnh tề của Lý Mộ.
Ông khụ một tiếng: “Thiếu gia, có cần nấu canh giải rượu không?”
Lý Mộ mặt không đổi sắc mặc lại quần áo, nói không cần: “Chú Huy, chú nghỉ ngơi đi, tôi chăm sóc cho cậu ấy là được rồi.”
Chú Huy thấy hơi kinh hoảng, hơi gật đầu, không chút tiếng động quay về phòng.
Lý Mộ là thế hệ cuối cùng của ông ngoại, từ sớm chú Huy đã biết tính hướng của Lý Mộ, vì lúc anh còn đi học đã comeout với cả nhà từ lâu.
Tới ở chỗ này của Lý Mộ, ý Lý Mộ là muốn giúp ông dưỡng lão, cũng không cần ông làm lụng vất vả, chỉ cần giúp anh chăm sóc đứa nhỏ.
Chú Huy biết trong nhà sẽ không còn thế hệ sau, cũng không còn tiểu thiếu gia, thế nên Lý Mộ bảo ông gọi Trang Khâm là tiểu thiếu gia, ông liền gọi như vậy.
Lý Mộ bế Trang Khâm về phòng, cởi quần áo dính đầy mùi nước hoa linh tinh rối loạn trên người cậu ra, ném xuống đất, Trang Khâm bỗng nhiên nghe thấy tiếng vang lanh lảnh, lập tức tỉnh táo lại hai phần: “Anh vừa ném đồng hồ xuống đất đấy à…”
Lý Mộ bất đắc dĩ, đứng dậy đi nhặt, còn cố tình cho cậu nhìn xem: “Nhặt lên rồi.”
“Em xem có bị rơi hỏng không.”
Lý Mộ liền đưa đồng hồ cho cậu, Trang Khâm kiểm tra cẩn thận, xem có bị nứt xước không, ánh sáng từ kim cương mê hoặc đôi mắt người, kim đồng hồ quay không phát ra tiếng động, Trang Khâm đưa lại đồng hồ cho anh: “Không hỏng, anh cầm lấy đi.”
“Em thích không?” Lý Mộ nói, “Tặng em.”
“Em không cần.”
“Vậy em muốn gì?”
Trang Khâm đưa tay nắm chặt cánh tay anh, kéo anh xuống, sau đó ôm anh.
Cậu chủ động quấn lên như vậy, Lý Mộ vốn muốn bế cậu đi tắm, động tác cũng dừng lại: “Muốn anh ở cùng em?”
“Ừm.”
“Anh vẫn luôn ở bên em mà.” Lý Mộ chống trên người cậu, bắt đầu hôn cậu, “Muốn làm không?”
Ánh mắt Trang Khâm dần mờ đi, gật đầu nói muốn, Lý Mộ ôm mặt cậu, hôn lên môi cậu: “Nhìn anh.”
Trang Khâm nhìn vào mắt anh, đầu ngón tay Lý Mộ nhẹ nhàng sờ lên mí mắt cậu, nụ hôn dày đặc rơi xuống từ xương quai xanh, anh thò tay lên ngăn kéo đầu giường tìm công cụ trợ giúp.
Trang Khâm bị đau, cuộn tròn cả người lại, Lý Mộ dịu dàng hôn môi cậu: “Bảo bối, anh nhẹ tay một chút.”
Trang Khâm “Ô” một tiếng, chân cong lên tới tận eo, động tác của Lý Mộ rất chậm: “Cho em hết tất cả, em vẫn không tin lời anh.”
“Phải làm sao em mới tin anh đây?”
Trang Khâm thất thần.
Lý Mộ muốn dùng chút lực, sợ cậu đau cũng không nợ, ôm cậu đi tắm, đồng hồ đã chỉ qua 0 giờ, chuông ở trung tập thương mại gần đó vang lên 5 tiếng chuông.
Trang Khâm dựa vào lòng anh ngủ say.
Lý Mộ nhắn tin cho Khâu Minh ngày mai mang mèo tới đây, bây giờ chú Huy đã ở đây, Sữa Chua ở nhà cũng không tới mức hai người bận không có ai chăm sóc được.
Khâu Minh đang đón năm mới ở gần đó, thấy tin nhắn thì nhắn lại ngay: “Tin kia là do anh làm ra phải không?”
Khâu Minh: “30 triệu kia là anh quyên góp phải không, hay là bảo bối nhà anh tự mình kiếm, đúng là kiếm được nhiều thật đấy.
Quỹ của của nhà này khá là đáng tin cậy, ông chủ rất giàu, không tham số tiền này.”
Lý Mộ gõ chữ: “Là Lý Triều Thăng tổ chức, anh ta là anh họ tôi.”
“À đúng, Lý Triều Thăng, anh ta cũng là người nhà anh.” Khâu Minh biết gia nghiệp nhà anh lớn, trong nhà có nhiều người, nghe vậy thì hiểu rõ, nhưng hắn tỏ ý: “Tuy rằng 30 triệu trong mắt anh chỉ là một cái xe, quyên cũng quyên rồi, nhưng bảo bối nhà anh có thể lúc này đã đắc tội với rất nhiều người, nhưng mà đắc tội… thì đắc tội đi, cũng không ai chọc được vào anh.”
Lý Mộ: “Ừ.”
“Tuy rằng nói anh che chở không ai chọc vào được cậu ấy, nhưng nếu về sau hai người chia tay, cậu ấy chính là bức tường cho mọi người đẩy…”
Lý Mộ bảo cậu ta câm miệng.
“Cậu cũng cảm thấy chúng tôi sẽ chia tay?”
“Chỉ là có khả năng này thôi, ai lại hy vọng anh chia tay chứ, muốn tìm người tiếp theo cũng không dễ.”
Lý Mộ: “Không tìm người tiếp theo, đừng rủa ông đây, cút.”
“Tôi cũng không phải là đang rủa hai người mà… chỉ ăn ngay nói thật.”
Lý Mộ vừa đọc tin nhắn, vừa cúi đầu nhìn đứa nhỏ trong lòng, nhớ có một lần cậu nói: “Họ không cần em, sư phụ và sư nương cần em…”
Nhưng sư phụ và sư nương cậu, cũng không ở bên cậu.
Trong lòng Lý Mộ lại thấy đau đớn, thở dài, đuổi Khâu Minh đi: “Không nói nữa.”
Công ty truyền thông của Khâu Minh sau khi lớn lên, tin tức càng linh thông, đêm cuối năm này đã được định trước là không thể yên bình.
Bên ngoài đều đang nói bối cảnh Trang Khâm thâu sâu, có quan hệ thân thiết với Boss Chu lị của tập đoàn Tiên Phong Thời Thượng, thậm chí còn từng tới nhà họ, cùng chơi với con gái nhỏ nhà họ.
Cái giới này cũng chỉ to được như vậy, có dưa gì mới, sẽ được truyền khắp nơi ngay.
Có vài nghệ sĩ debut vì tạo thế cho mình, thậm chí còn bố trí ra vào bối cảnh giả dối, mọi người chỉ cười, sau lưng chê cười cô ta không ngớt.
Cũng chính là lừa cư dân mạng, có bối cảnh hay không, không thể giả vờ dài lâu được.
Một lần quyên 30 triệu là thế nào?
Thông thường chỉ có xí nghiệp lớn mới dám quyên góp như thế —— hào phóng như vậy, hoàn toàn không coi tiền là tiền, nếu người ta không có mấy tỷ thì không thể nào dám làm thế.
Nếu là kim chủ đập tiền, thì ở đâu ra có kim chủ hào phóng đến vậy?
Hoặc là trá hình từ thiện liên hợp, sau lưng buổi từ thiệu kia là ai, mọi người đều rõ, loại mạo hiểm lừa người xem này, sao có thể!
Trong một đêm, suy đoán bối cảnh và thân phận của cậu càng làm mọi người thêm xôn xao, nhưng có một chuyện ai nấy đều nhất trí, đấy là hotboy này có chút bối cảnh, không chọc vào được.
Tối qua phát sóng trực tiếp không ít cư dân mạng đều xem, nhưng đa số đều chỉ xem phần đi thảm đỏ phía trước, đoạn show đằng sau cũng không mấy ai ngồi xem tiếp.
Nhưng sau khi danh sách quyên góp xuất hiện, độ hot liền tăng lên ngay.
“Excuse me? 30, 08 triệu , là tôi nhìn nhầm hay người ta gõ thừa ra một số 0?”
Nếu cả danh sác đều hơn 10 triệu, cư dân mạng sẽ không thấy mới mẻ, quan trọng là xếp thứ hai ảnh đế mới chỉ quyên 120 vạn, làm các cư dân mạng thấy khác biệt như trời với đất.
“Làm minh tinh đúng là dễ kiếm tiền… Một lần quyên góp nhiều như vậy, bao nhiêu số 0, không đếm nổi!”
“Cũng bình thường mà nhỉ, Trang Khâm đang hot mà, minh tinh ấy à, quay một bộ phim là có mấy chục triệu, vụ XXX kia hồi trước quay phim được nhận catse 80 triệu cũng lòi ra ngoài ánh sáng rồi kìa… Trang Khâm đang hot vậy catse đóng phim hẳn cũng có 8 số.
Nhưng mà đúng là phải nhìn lại cậu ta, quyên nhiều thế, không phải ai cũng có thể quyết đoán thế…”
“Đúng vậy, minh tinh quay một bộ là có tiền, cơ mà tò mò máy người ở dưới quyên mười vạn năm vạn, là nghĩ như nào nhỉ, còn thấy mấy cái tên quen mắt đấy?? Keo vcl, mua một cái túi cũng không rẻ thế??”
“Lầu trên… không quyên góp thì thôi đừng bảo người khác keo ok? Người ta ít ra còn quyên mấy vạn, mày thì quyên được cái gì? Bị mày gõ hỏng cả bàn phím??”
“Mấy minh tinh nhỏ bị chê keo kiệt kia rất muốn chửi cmn, hận chết Trang Khâm trong lòng, nếu không phải cậu quyên 30 triệu lên hotsearch… họ cũng sẽ không bị kéo theo.
Biết trước đã chẳng thèm quyên góp! Tên trên danh sách khỏi hiện luôn, còn tốt hơn tí.
Theo kịch bản mấy năm trước, phần thảm đỏ là phần thu hút chú ý, quyên tiền bao nhiêu thì không mấy ai đào sâu, đây đã thành quy tắc ngầm, quyên chút tiền, tham gia xong hoạt động là xong việc.
Ai mà biết tự dưng có kẻ bổ đôi trời chui xuống góp 30 triệu, phá vỡ quy tắc vốn có.
Nhưng mọi người lúc này lại im lặng như gà, vẫn chưa biết rốt cuộc bối cảnh của Trang Khâm thế nào, hơi kiêng kị, nào dám chọc, nhỡ đá phải ván sắt, chết thế nào cũng không biết.
Trang Khâm và chị Mân chiến tranh hai ngày, cậu chủ động nhắn tin giải hòa.
Đầu tiên cậu thừa nhận mình đang yêu, nhưng không phải là quan hệ kim chủ như cô nghĩ.
Tô Mân hỏi: “Là diễn viên đóng phim với cậu kia sao?”
“Vâng, anh ấy tên Lý Mộ.”
“Lai lịch anh ta thế nào? Phú nhị đại ở đâu ra? Hợp đồng yêu cầu cậu không thể yêu đương cậu quên rồi hay sao? Còn là đồng tính nam… không cần sự nghiệp nữa à?! Chia tay có được không?”
Trang Khâm: “Em nhớ rõ…”
Trang Khâm trả lời từng câu một: “… Hình như anh ấy thu mua rất nhiều cổ phần của Duyệt Động.”
Tô Mân: “…”
Cô nhớ tới cổ đong thần bí chưa từng lộ mặt kia, có thể tra được tin tức công khai về tên của cổ đông, không phải là Lý Mộ.
Đó mới là cổ đông lớn đứng sau?
Cô lập tức nhớ tới một lần Trang Khâm bị phong sát, suýt nữa đoàn đội đã giải tán, rồi lại một lần xuân về.
Trang Khâm: “Không chia tay được.”
Tô Mân: “Anh ta ép em?”
Trang Khâm: “Không.”
Trang Khâm: “Em thích anh ấy.”
Tô Mân nghĩ thầm đứa nhỏ ngốc, coi kim chủ làm người yêu.
Lý Mộ sớm đã khó chịu với người đại diện không chuyên nghiệp này, sắp xếp công việc, hoạt động cho Trang Khâm, đều làm anh cảm thấy không tiêu chuẩn.
Nhưng đứa nhỏ rất nhớ tình cũ, Lý Mộ chỉ đành dùng cách khác xử lý, xếp cho Tô Mân thêm nhiều nghệ sĩ, trên tay người một nhiều, không thể quản lý Trang Khâm nhiều nữa, là có thể thuận lý thành chương lần nữa tìm người tới tiếp nhận.
Giải quyết xong mâu thuẫn với Tô Mân, Trang Khâm sắp xếp vào đoàn phim.
Tô Mân vốn còn muốn tới xem cùng cậu, ai ngờ bị công việc vướng chân, đi không nổi, chỉ đành cho cậu leo cây.
Trường quay bộ phim điện ảnh “Chỉ Thiếu Một Bước” này đúng lúc ở Nam Thành, chiếm diện tích vô cùng rộng lớn, chỉ xây dựng nội cảnh trong trường quay đã tốn non nửa năm.
Studio này là trường quay mới công ty chế tác phim điện ảnh tạo, lần đầu đưa vào sử dụng.
Ngày đầu vào đoàn phim, Trang Khâm vào ở trong khách sạn gần đó.
Điều kiện của khách sạn rất bình thường, là một khách sạn bốn sao đã rất cũ, tất cả mọi thứ đều đã lão hóa, góc tường thậm chí còn hơi mốc.
Trang Khâm mở cửa sổ thông gió, lại xem lịch trình diễn viên do người phụ trách phát cho.
Mỗi một nhân vật đối ứng với từng diễn viên, đều đánh dấu nhất nhất, Trang Khâm cẩn thận xem xét từng người.
Hai trợ lý cũng đi theo cậu, ở phòng dưới tầng.
Tiểu Liên gõ cửa đi vào, cầm bình thuốc diệt côn trùng, nói: “Anh Trang, khách sạn này có gián… Thảm cũng bẩn quá, em xịt cho anh một chút, xịt xong chúng ta ra ngoài đợi một lúc, để gió thổi đi hết mùi, để khách sạn mang máy hút bụi tới hút một lúc, tối là ngủ ngon.”
Điều kiện đúng là tệ, đoàn phim đối xử bình đẳng, thuê cho mỗi diễn viên đều là phòng giường đôi hoặc phòng cá nhân, nếu muốn ở trong phòng tốt hơn có thể tự bỏ thêm tiền.
Trang Khâm một mình ở phòng giường đôi, tầng lầu cũng phù hợp, cảm thấy không thành vấn đề, cũng không bỏ thêm tiền để ở phòng lớn.
Nhân viên trên dưới đoàn, thái độ với cậu đều rất vi diệu, vừa có cảm giác có khoảng cách, vừa hơi nâng đỡ cậu, thi thoảng sẽ chạy tới xum xoe với cậu.
Trang Khâm biết, đây cũng không phải vì cậu là nam chính.
Đóng phim đã nhiều, đạo diễn Khương ngày thường tính tình còn tốt, chỉ là hơi nghiêm túc, ai diễn phim nghiêm túc, ít NG, ông sẽ cho sắc mặt tốt, ai diễn dở, thích kéo dài, ông cũng không màng mặt mũi bảo cút ngay tại chỗ.
Mà năng khiếu và sự chăm chỉ của Trang Khâm, đạo diễn Khương đều coi trọng, mặc kệ bên ngoài nói nhảm gì, dù sao với ông diễn viên trẻ tuổi này có khuôn mặt ôn hòa, có thể bồi dưỡng tài năng.
Ông còn không biết cả ngày Trang Khâm đều hỏi ông câu hỏi, thực ra là đang học lỏm ông làm đạo diễn.
Trang Khâm còn nghe thấy nhân viên công tác lén rỉ tai nhau, 30 triệu gì đó, đoán cậu rốt cuộc là thần tiên ở đâu ra, vào đoàn thế nào, có người bảo: “Chính thức thử vài để vào, có thực lực.
Với đạo diễn Khương của chúng ta, có bối cảnh cũng không thể mang vốn vào đoàn làm nam chính chứ?”
Họ còn thích rình xem sinh hoạt cá nhân của cậu, nhưng Trang Khâm duy trì sinh hoạt hai điểm đoàn phim – khách sạn, gọi điện thoại cũng tránh chỗ khác, tuyệt không lộ ra điểm gì để người ta bàn tán được.
Không chỉ vậy, còn có nhân viên bới ra cậu mặc đồ gì, trông bình bình thường thường, lại rất có khí chất, là nhãn hiệu gì.
Có mắt nhìn có thể nhận ra: “Quần áo trên người người ta đều là hàng may riêng cao cấp, không có hãng nào sản xuất.”
Trang Khâm không biết gì cả.
Tủ quần áo của cậu đúng là nhiều thêm ít đồ, thoạt nhìn đơn giản giản dị, là phong cách của cậu, hỏi chú Huy mới biết được, là do chú Huy cố tình đặt mua.
Trang Khâm nhất nhất trả tiền cho ông, chú Huy bảo không cần: “Thiếu gia tháng nào cũng đưa cho tôi một khoản tiền, có một phần chuyên để chi trả cho tiểu thiếu gia mà.”
Trang Khâm hỏi ông mua quần áo ở đâu, chú Huy nói: “Tôi tìm bừa một hiệu may, cậu cứ mặc bừa đi, mặc hỏng thì mặc cái mới.”
Quần áo đúng là thoải mái hơn đồ mua, mài mòn cũng nhanh, quay phim được hơn một tháng, quần áo mặc hỏng mất hai bộ, đều là không cẩn thận dùng máy giặt làm hỏng.
Đây còn là trong tình huống ngày thường đóng phim đều mặc trang phục diễn rồi, Trang Khâm thấy mới giặt một lần đã hỏng, còn tưởng là rất rẻ.
Trung tuần tháng hai, người phụ trách thông báo ngày nghỉ lễ, bắt đầu nghỉ từ ngày tiểu niên*, tới mùng mười năm mới về đoàn quay tiếp.
*Theo Baike: Tiểu Niên, là ngày để quét dọn, cúng tế, được coi là sự khởi đầu của một “năm bận rộn”.
Do phong tục miền Bắc và miền Nam khác nhau, những ngày được gọi là “tiểu niên” cũng khác nhau.
Trong dân gian, ngày vía Bà (quét bụi, tế bếp) là ngày 24 tháng 12 âm lịch, ở hầu hết các vùng miền Nam, tục lệ ngày 24 tháng 12 âm lịch vẫn được duy trì, trong khi ở miền Bắc là vào ngày 23 tháng 12 âm lịch.
T đoán là giống với Tết ông Công ông Táo Việt Nam.
Trang Khâm đưa mắt nhìn lịch trình, sau đó cậu còn phải bớt thời giờ cùng đoàn phim “Tàng Tâm” tới Berlin.
Bây giờ phim vừa mới cắt vội xong, đã đưa tới Liên hoan phim Berlin thi vòng đầu, theo lời của đạo diễn Quách, qua được vòng đầu chắc chắn không thành vấn đề, có được giải không thì không chắc.
Phim cắt ghép xong, Trang Khâm còn chưa xem qua.
Vì muốn ăn Tết, Tiểu Liên và Tiểu Mã đã mua vé máy bay về quê trước, hỏi Trang Khâm có muốn cùng về không, Trang Kham nói phải suy xét một chút.
Cậu không biết đi ăn Tết ở đâu, Tiểu Liên hỏi cậu có về Mỹ không, Trang Khâm lắc đầu: “Không có nhiều thời gian, về gặp bão tuyết như lần trước cũng không biết chừng, lỡ thời gian về đoàn phim, sẽ làm chậm tiến độ của đoàn.” Trang Khâm nghĩ, chờ mình chấm dứt hợp đồng rồi, sẽ dành ra một chuyến sang Mỹ, ở với sư phụ và sư nương hai tháng, cho bản thân ngày nghỉ.
“Vậy… anh Trang, năm nay anh ăn Tết, ăn một mình ở nhà sao?”
“Không đâu, chỉ mấy ngày thôi, tôi có nhà, cũng không phải không có chỗ bán cơm ăn.” Trang Khâm nghĩ, Lý Mộ có phải sẽ về nhà không, anh ấy khác mình, còn có cả một đại gia đình.
Nhưng năm trước… lúc ăn Tết, Lý Mộ trượt tuyết ở nước ngoài, vậy anh ấy ăn Tết có về nhà không?
Nghĩ tới nghĩ lui, Trang Khâm cũng không thể hỏi Lý Mộ có sắp xếp gì vào Tết Âm lịch, chỉ đành bảo tài xế đưa mình tới biệt thự, gọi cô giúp việc tới quét dọn sạch sẽ, tới tối, Trang Khâm nhận được điện thoại của anh.
Trang Khâm đóng phim này một tháng rưỡi, hai người mới chỉ thấy mặt nhau được sáu bảy lần, thời gian nghỉ của đoàn phim rất ngắn, nghỉ được một hai ngày lại tăng tốt quay, Lý Mộ biết cậu diễn nhân vật này sẽ có áp lực tâm lý lớn, thế nên đêm nào cũng gọi điện thoại, video call với cậu.
Tuy phim điện ảnh anh có đầu tư, nhưng số tiền đầu tư không nhiều lắm, chỉ bỏ thêm mấy chục triệu vào, thế nên cũng không thể can thiệp vào sắp xếp của đoàn phim đối với diễn viên.
Lý Mộ hỏi cậu: “Anh nghe nói đoàn phim của các em nghỉ rồi? Sao không nói với anh một tiếng.”
“Giờ đang Tết.” Trang Khâm nói.
“Thì sao?”
Trang Khâm: “Thế nên… em nghĩ chắc là anh cũng về nhà rồi.”
“Có gọi anh về nhà, nhưng anh không đi, chờ em nghỉ.” Lý Mộ hỏi trong điện thoại, “Muốn đi đâu ăn Tết?”
Trang Khâm nghe vậy thì hơi động lòng: “Em thế nào cũng được.”
“Muốn đón Tết thế nào?”
Trang Khâm bảo ăn sủi cảo.
Lý Mộ bên kia điện thoại, cười nói mình gói cho cậu ăn, lại hỏi: “Được nghỉ mấy ngày?”
“Khoảng tầm nửa tháng.”
“Vậy em muốn về nhà cùng anh, hay là hưởng thụ thế giới hai người?”
Trang Khâm suy nghĩ, nói muốn thế giới hai người.
“Thế em ở nhà chờ anh.” Lý Mộ xem đồng hồ, “Anh đặt vé máy bay, tầm hai tiếng nữa tới.”
Trang Khâm: “Vậy em khử độc bồn tắm.”
“Ý em l.à muốn mời anh tắm chung?”
Trang Khâm nói không phải: “Em đã tắm xong trước rồi.”
Ý cười trong giọng Lý Mộ càng sâu, nói biết rồi.
“Đúng rồi.” Trang Khâm nói, “Chú Huy cũng ở một mình phải không, anh có muốn đưa chú tới đây không?”
“Sao, anh nghe không rõ.” Lý Mộ giơ máy ra xa.
Trang Khâm: “Em nói, chú Huy…”
Lý Mộ: “Tín hiệu không tốt.”
Trang Khâm: “…”
“Em biết là anh nghe thấy rồi đấy nhé.”
Lý Mộ đành bảo: “Chú Huy có con mà, anh bảo họ tới đón chú về ăn Tết.”
“À, vậy hả.”
Lý Mộ: “Với cả chú Huy lớn tuổi như vậy rồi, em định để cho chú ấy nghe chúng ta phát sóng trực tiếp hay sao?”
Truyện khác cùng thể loại
159 chương
9 chương
79 chương
16 chương