Như bị ánh mắt của Lý Mộ làm bỏng, cậu thấy hơi sợ hãi: “… Còn có một phần nữa, anh có muốn nghe không?” Lý Mộ trầm mặc, ngẫm nghĩ: “Để lát nữa hát?” Cậu gật đầu: “Tủ lạnh có bánh sinh nhật, anh có muốn ăn kem ước điều ước không?” Lý Mộ nhìn chăm chú vào cậu: “Em phải đút cho anh.” Trang Khâm tưởng tượng ra hình ảnh dùng thìa đút cho trẻ con ăn, gật đầu đáp: “Được thôi.” Bánh kem Trang Khâm nhận lúc Tiểu Liên vừa đi khỏi, vừa nhận được là cho ngay vào tủ lạnh, vì biết Lý Mộ không thích ăn nên chỉ mua một cái nhỏ, ăn bánh kem vào sinh nhật là một loại nghi thức, trên sổ hộ khẩu và chứng minh thư, sinh nhật của Trang Khâm chính là vào tháng mà cậu được nhặt được, vì lúc ghi vào hộ khẩu sư phụ và sư nương đều không nhớ ngày nhặt được cậu là lúc nào nên liền ước lượng đại khái ghi vào. Khi còn nhỏ vào sinh nhật cậu vì ngày chỉ là điền bừa vào, cũng không ai để ý, không ai nhớ rõ. Sư đệ sinh nhật một tuổi, sư nương mua bánh kem về, Trang Khâm ăn theo một miếng, rất thích, nhưng không dám đòi hỏi. Thứ cậu muốn quá nhiều, thường thường đều kìm nén dưới đáy lòng không dám nói thành lời, nỗ lực nhất chính là tranh thủ một lần nói với sư phụ mình không diễn kịch, không hát Côn khúc nữa, muốn học đóng phim, học biểu diễn. Lần đầu, cuối cùng cũng làm được. Bánh kem được bê lên bàn ăn, cắm nến lên, đèn tắt, lửa chập chờn trên ngọn nến. Trang Khâm bảo Lý Mộ ước đi. Từ nhỏ Lý Mộ đã sớm trưởng thành, rất lâu rồi anh không chơi trò ước ao này nữa, đến tuổi này lại nghiêm túc nghe lời cậu, ước một nguyện vọng dưới đáy lòng, muốn cột chặt người bên cạnh này vào bên cạnh mình cả đời. “Ước xong rồi.” Trang Khâm: “Em đi bật đèn.” “Không hỏi anh đã ước điều gì à?” “Nói ra rồi sẽ không linh nữa.” Trang Khâm bật đèn quay lại, cầm thìa xúc một miếng, đút tới bên miệng Lý Mộ, “Ăn đi.” Trang Khâm: “Muốn em đút anh mà?” “Anh nói đút, cũng không phải là cái này.” Lý Mộ đặt cái thìa bên miệng mình xuống, quệt ngón tay một cái, giơ tay, quét lên mũi và khóe miệng Trang Khâm một cái. Lý Mộ cúi đầu lại gần, trong lúc Trang Khâm hơi ngơ ra không phản ứng, anh đưa lưỡi liếm chóp mũi cậu, quay đầu, rũ mắt. Ánh mắt Trang Khâm lập lòe, để ý tay Lý Mộ còn dính một ít nghe, sắp làm bẩn diễn phục của mình, chuông cảnh báo vang lên, đột nhiên thò tay quá nắm chặt lấy bàn tay anh. Mười ngón tay đan vào nhau làm tim Lý Mộ đập thình thịch, không biết phải hình dung cảm xúc này ra sao, anh cúi đầu liếm kem dính trên khóe miệng kia, vô cùng dịu dàng đưa lưỡi vào trong, Trang Khâm nhắm hai mắt, nguồn sáng trên đầu làm người kinh ngạc cảm thán, mặc anh muốn làm gì thì làm. “Quệt kem lên người, đút cho anh?” Trang Khâm cuối cùng cũng hiểu ý anh, nghĩ tới hình ảnh kia là thấy mặt đỏ tai hồng: “Bôi lên mặt… thì được.” Nói xong cậu nghĩ, thực ra bôi lên mặt cũng rất… sắc tình. “Cổ thì sao?” “Cũng… được.” Trang Khâm lùi từng bước một. “Ngực thì sao?” Lý Mộ từng bước ép sát. “Nơi này…” “Nơi này không được à?” Trang Khâm: “Ừm.” “Ừm là được hay là không được?” Trang Khâm nhìn vào đôi mắt thâm thúy của anh, đáp lời: “Sinh nhật anh, nghe lời anh.” Lý Mộ đối mặt với đôi mắt như nước của cậu, trong lòng là cảm giác mềm mại nói không nên lời, khi vùi đầu muốn hôn, phát hiện diễn phục vướng víu. Trang Khâm: “Diễn phục… không thể.” “Không cho em nuốt lời.” Đêm nay anh không muốn ăn bánh kem, ngón tay anh lần sờ trên hình thêu của diễn phục, nhưng không tìm thấy khóa kéo đâu. Trang Khâm: “Bộ đồ này rất quý, không thể dùng nhiều sức lực như vậy. Để em… Cái này người khác không cởi được. Em còn phải đi tắm đã, anh chờ em.” “Được.” Lý Mộ đương nhiên là đợi. Trang Khâm cởi diễn phục ra kiểm tra cẩn thận xem có dính kem không, nếu bị dính thì phải tranh thủ giặt sạch ngay, kiểm tra xong thì đi vào phòng tắm. Bồn tắm thực sự lớn, Trang Khâm đứng tắm dưới vòi sen, kính thủy tinh chiếu lên làn da hơi ửng hồng dưới nước ấm của cậu. Cậu bị Lý Mộ hỏi những câu hỏi kia, cũng sẽ cảm thấy ngượng, giờ nhớ lại, hình như thực sự có cảm giác bị người ăn bánh kem trên người, tắm rửa nhốn nháo một lúc, Trang Khâm mặc áo tắm dài vào, đứng trước gương nghĩ, đợi lát nữa còn phải tắm lần nữa, cũng may mai không có công việc, chỉ cần ở nhà xem lại những tư liệu còn lại của “Tàng Tâm”, bằng không tay tê rần đi học ghi chép cũng khó khăn. — Lý Mộ không mang theo đồ đã tới, người mặc một bộ áo ngủ màu hạ rộng thùng thình của Trang Khâm, đây là đồ bên nhãn hiệu gửi tới cho Trang Khâm, hoa văn lá cây màu trắng đen, Trang Khâm rất thích đồ dùng trong nhà của nhãn hiệu này, mềm mại thoải mái, ngay cả dép đi trong nhà cũng cùng một nhãn hiệu. Nhưng mặc lên người mình và mặc trên người Lý Mộ cảm giác hoàn toàn khác biệt, vì vai rộng nên nút thắt đai lưng đã lỏng ra rất nhiều, sau khi ngủ một giấc thì khoác hờ trên người, bên trong trần như nhộng. Trang Khâm bò dậy nghe điện thoại. Lý Mộ ngủ đắp chăn không kĩ, đùi thò ra ngoài áo ngủ, cơ bắp rèn luyện trên người anh vừa rắn chắc vừa đẹp đẽ, lại bảo trì tốt thói quen sinh hoạt và ăn uống lâu ngày, hơn nữa mỗi ngày đều tập thể hình nên mới có thể duy trì tốt như thế. Trong điện thoại, chị Mân nói: “Tiểu Khâm, còn đang nghe không?” “Có ạ.” Trang Khâm vào toilet, bóp kem đánh răng lên bàn chải. Chị Mân: “Sao giọng khàn vậy, bị cảm à?” Tối qua Lý Mộ trên người cậu, bảo cậu hát khúc, Trang Khâm hát tời đứt quãng, thở hổn hển, bị anh giam lấy không hát không tha cho cậu. Giọng của chị Mân kéo cậu về: “Vậy cậu để ý đừng để bị ốm, chuyển mùa dễ bị lắm.” “Vâng.” Chị Mân: “Chị hỏi cậu, việc cắt nối biên tập của tổ chương trình các em kia là thế nào?” “Chương trình ấy hả? Tập nào, em chưa xem.” “Vừa ra preview, tập tiếp theo, em PK với người khác, em nghĩ thế nào lại đồng ý nói lời thoại gốc hả???” “À à, tập đó hả.” Trang Khâm nhớ ra, là tập quay hơn nửa tháng trước. “Phản ứng em kiểu gì thế hả, các cư dân mạng đều nổ tung lên rồi, chỉ chờ để chê cười em!!” Cô là một người đại diện thân kinh bách chiến, năng lực kháng áp một bậc, vậy mà đọc comment của anh hùng bàn phím vẫn phải giận đến trắng mắt. Trang Khâm: “Ratings cao không phải là khá tốt ạ?” “Tốt gì mà tốt!” Lúc trước Trang Khâm bị MC chương trình kia bẫy một lần, Tô Mân đã thề đời này không bao giờ để Trang Khâm nói tiếng Anh trước mặt công chúng nữa. Khi đó Trang Khâm là một minh tinh nhỏ đột nhiên nổi lên sau một vai diễn, chuyện này khiến cho trên mạng nóng sốt lên, thậm chí lần đầu tiên được lên No. 1 hotsearch, mấy câu tiếng Anh của cậu sốt sồn sột, ai cũng biết cái tên Trang Khâm này, tuy bị bôi đen cũng giúp nổi tiếng, đem lại độ chú ý không nhỏ cho Trang Khâm nhưng lúc ấy là lúc ấy, chuyện xấu hổ thế này, tuyệt không được tái diễn lần hai! “Không sao đâu chị Mân, lần đó hình như là em thắng,” Trang Khâm an ủi, “Em phát huy không quá kém cỏi, không bị mất mặt.” “Thắng? Vậy cư dân mạng và thủy quân sẽ quy chụp cho cậu đi cửa sau!” Chị Mân nói, “Chị đi sắp xếp marketing, bảo bên chương trình đẩy tiết mục ra sau, cậu chuẩn bị tinh thần bị người ta cắt ghép video tệ hại đi.” Trang Khâm rửa mặt xong: “Biểu hiện lần đó của em thực sự không quá tên, tuy Thiệu Bình rất giỏi nhưng em thắng anh ta, không hề có chuyện cửa sau gì hết.” Chương trình có kịch bản sẵn, đây là lúc kí hợp đồng đã biết rồi, chương trình tuyển chọn cũng chỉ là diễn cho người xem xem, đừng nhìn hiện trường có người bỏ phiếu, cơ bản không hề có tác dụng, số liệu đều do người sau màn quyết định, không ai biết thật giả, cùng lắm là chương trình “Trăm Vị Diễn Xuất” này có sự tự do cao hơn thôi, nhưng ai thua ai thắng, cơ bản đều do tổ chương trình khống chế cả rồi. Trang Khâm biết mình được tổ chương trình dùng nhiều tiền mời tới để tạo sức hút, mục đích là muốn nâng đỡ hai diễn viên trong đó, Trang Khâm không có hứng thú với ngôi vị quán quân, cậu cầm tiền tới làm việc, tiện học hỏi, PK tôi luyện kĩ thuật diễn của mình với các diễn viên ưu tú khác. Tô Mân thì bán tín bán nghi, vì biết tiếng Anh của Trang Khâm chẳng ra gì, hay là lén tự học? Nhưng cậu lấy đâu ra thời gian chứ. Cô nói thêm một câu: “Vấn đề không phải ở biểu hiện hay thắng thua, mà là tổ chương trình cắt ghép thế nào, Thiệu Bình nhiều năm đóng vai phụ không nổi, có thể biết là do không có bối cảnh, nhưng chị đã xem anh ta diễn xuất trong mấy tập trước, mấy blogger đều nói diễn viên này diễn tốt mà không có tiếng tăm gì, chỉ là muốn tiêu tiền, thế nên có người nâng đỡ hay không cũng chưa chắc, nếu cắt ghép bất lợi cho cậu thì…” Tô Mân hơi đau đầu, chỗ khó xử chính là đây, cô là người đại diện của diễn viên, không có quyền bảo tổ chương trình cắt ghép thế nào, vì tổ chương trình tốn hai nghìn vạn mời Trang Khâm, phải phối hợp tất cả sự sắp xếp của tổ chương trình. Trang Khâm: “Chị Mân, nếu chị lo lắng, em có thể hỏi đạo diễn Mã một chút, quan hệ giữa em và ông ấy cũng còn ổn.” “Vấn đề ở người tổng chế tác của các cậu, chuyện người ta thích làm nhất là tạo ra những chuyện lung tung rối loạn hấp dẫn người xem.” Nghệ sĩ khác dưới trướng Tô Mân đã bị tổ chương trình của người chế tác này edit cho lọt hố. Lý Mộ nghe thấy cậu nói chuyện điện thoại, vốn đã tỉnh dậy, cũng không nhúc nhích. Tối qua tới hiệu thuốc mua một hộp thuốc trị cảm che giấu tai mắt người khác và mấy hộp combo gel bôi trơn, bao cao su, gel đã mở ra rồi, bao lại không dùng được. Đứa nhỏ không muốn lên giường với anh, Lý Mộ cũng không ép buộc, dù sao trên đời cũng không có chuyện một lúc ăn hết nhiều ngon ngọt như vậy… Tô Mân nói: “Cậu là người không có bối cảnh, nhưng quan hệ của cậu với Tống Khác không tồi phải không? Anh ta là thân thích với tổng chế tác, chị nghe nói, là em họ xa này họ, tạo quan hệ tốt với anh ta, sẽ có lợi.” Trang Khâm cũng biết qua chuyện này, biết hắn có quan hệ với đài địa phương nhưng cũng không thể vì chuyện này mà tạo quan hệ. Vừa nghe cậu từ chối, Tô Mân tức giận: “Có gì mất mặt mũi đâu? Cũng không bắt cậu đi xin xỏ gì, chỉ là hỏi một chút, bên người có quan hệ lại không lợi dụng, đồ ngốc!” “Nếu em đã làm bạn với anh ấy, quan hệ của chúng em không thể thay thế được vật khác.” “Đúng là đồ đầu gỗ! Cũng chẳng bảo cậu làm việc thấp hèn gì, thật sự là bạn bè thì những việc này chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức. Thuận miệng hỏi giúp cậu một chút, có gì khó chứ, cũng không khiến cho quan hệ bạn bè của hai người trở nên không đơn thuần.” Tô Mân cũng không biết nên tức hay mừng vì sự kiên trì với điểm mấu chốt này của cậu. “Chị Mân, không giống nhau, em và đàn anh Tống cũng chỉ là bạn bè bình thường, không tới được cái mức này.” Chỉ là trong giới có thể nói thêm được vài lời, biết được nhân phẩm của đối phương không phải là kiểu người sẽ thọc vài đao sau lưng bạn bè mà thôi. Tô Mân cũng không biết nên nói gì, Trang Khâm là người có giới hạn, rất nhiều ông chủ lớn đều liên lạc với cô, Trang Khâm có cơ hội một bước lên trời, nhưng cậu lại không đồng ý. Cái gọi là cưỡng ép quy tắc ngầm cũng không tồn tại, đối với người đó mà nói, ngủ với hotboy nào mà không phải là ngủ, có người bỏ được thể diện có người không bỏ được, không bỏ được đương nhiên phải đi đường vòng, có khả năng vĩnh viễn không có ngày ló mặt, Trang Khâm đã là người có vận may cực tốt rồi. Trước mắt cũng chỉ có thể chờ thêm vài ngày bản cắt nối được xuất ra. Tham gia loại chương trình này có cả lợi và hại, lợi là kỹ thuật diễn của Trang Khâm đều được bày ra, người xem sẽ phát hiện cậu thực ra không phải bình hoa gì, là người khắc khổ học tập, hại là hoàn toàn để bên chế tác nắm chuôi dao, đoàn đội họ chỉ có thể bị động marketing. Ly Mộ cảm thấy đã nghe được đoạn nói chuyện không nên nghe, lúc này cũng không biết nên tiếp tục giả vờ ngủ hay là dậy mắng người đại diện. Rất nhanh, Trang Khâm bên kia đã nghe xong cuộc gọi. Lý Mộ giữ nguyên động tác giả vờ ngủ, nhưng giả vờ không thành công. Trang Khâm đi từ trong toilet ra: “Anh dậy rồi hả?” Lý Mộ mở mắt ra, quần áo lỏng lẻo lộ hơn nửa ngực, cơ bụng như ẩn như hiện: “Em nói chuyện với người đại diện à?” “Anh nghe thấy rồi?” “Nghe được một chút.” Lý Mộ đứng dậy, áo ngủ rộng thùng thình trượt từ trên vai xuống, giọng nói lạnh lùng, “Đừng để ý tới mấy lời bậy bạ cô ta nói, sau lưng em có anh, phải đi cầu ai?” “Anh Mộ, quan hệ của chúng ta không phải là kiểu đó.” Trang Khâm không hiểu anh đã nghe được bao nhiêu. “Kiểu đó là kiểu gì?” Tình nhân lén lút? “Là quan hệ yêu đương nghiêm túc,” Trang Khâm không biết anh đã nghe được bao nhiêu, thẳng thắn thành khẩn nói, “Em thích anh, mới ở bên anh,c còn làm… mấy chuyện đó với anh. Nếu như em không thích anh, quan lại chỉ bởi vì anh có thể giúp em, tính chất sẽ không còn giống vậy nữa.” “Em cảm thấy, thích anh và xin anh giúp đỡ không thể cùng tồn tại sao?” Trong suy nghĩ của Trang Khâm, cậu thực sự phân định rạch ròi giữa công việc và tình cảm, hai bên không thể đan xen. “Ở chỗ anh đây, không cần phải phân định rõ ràng như thế. Cơ thể và trái tim anh đều có thể cho em, vật ngoài thân tại sao lại không thể?”