Trong thời gian nghỉ ngơi ở khán hòng, có người lật xem bản dịch kịch bản Trung – Anh chương trình phát, cũng có người lấy điện thoại ra xem thử đoạn cắt của phim điện ảnh chưa xem bao giờ. “Trang Khâm sẽ phải dùng ngôn ngữ gốc để biểu diễn, vậy không phải xong đời rồi à??” Những người đăng ký tới xem trực tiếp tại trường quay ít nhiều cũng rất để ý tới tin tức giải trí, tin mới một năm trước nhớ lại, chỉ như mới mấy tháng trước. Có người xem nhỏ giọng bàn tán ở trường quay: “Tao nhớ tiếng Anh của em nát lắm, trên Bili có người up video cắt ghép lên, tìm từ khóa Trang Khâm tiếng Anh mà xem, sẽ có ngay, share phải lên đến trăm vạn rồi… chậc chậc, phải gọi là lật xe tại chỗ.” Một đợt người này xem đã hai tiếng, đúng lúc thấy hai người Trang Trịnh diễn vai phối hợp, vì đúng lúc diễn cảnh đối chọi gay gắt, Trịnh Phong Bách cầm đạo cụ là đao chọc thẳng trán cậu, vẻ mặt hung ác, Trang Khâm thì bát phong bất động, hai người diễn như thật, diễn xong giám khảo còn nói: “Hai người diễn cảnh này đúng là quá hợp, khí tràng đúng lúc đối lập! Quan hệ bên ngoài có giống trên sân khấu không?” Câu hỏi này vô cùng sắc nhọn, Trịnh Phong Bách liền nói không phải, thậm chí còn ôm vai Trang Khâm: “Mọi người đều biết quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.” Cảnh biểu diễn kia Trang Khâm diễn kiểu nhân vật bề ngoài bình tĩnh bên trong bùng nổ, có người xem ở hiện trường lần đầu thấy kĩ thuật diễn của cậu bùng nổ, quả thực có chút làm cả khán phòng khiếp sợ. Lập tức sắp tới cảnh tiếp theo, có người thấy đáng tiếc: “Cậu ta diễn cùng ổn lắm, nhưng mà nói thoại tiếng Anh thiệt quá nhỉ?” “Thiệu Bình này là ai, đã diễn vai gì? Sao chưa nghe nói tới bao giờ…” “Diễn cùng nhiều phết rồi đấy, một hai cứ bắt phải nói tiếng Anh, bắt nạt người xem nghe không hiểu à???” “Tôi cảm thấy gã kia cố tình làm khó Trang Khâm?” Lý Mộ không lên tiếng ngồi im một góc khán phòng. Nghe thấy người xem bàn tán tiếng Anh của Trang Khâm kém cỏi tới mất mặt, anh thành ra có chút nghi hoặc, vì Lý Mộ biết Trang Khâm không phải là không biết nói. Ở Đông Nam Á yêu cầu dùng nhiều tiếng Anh, Lý Mộ nhớ cậu nói không tệ. Trước đó thấy trên mạng có bàn tán, tưởng là cố tình bôi xấu, cũng chưa xem kĩ. Lần này xem kĩ lại video một lần. Quả thực là lật xe ngay tại chỗ, thảm không nỡ nhìn. Lại nhìn thời gian, tháng tư năm ngoái tới bây giờ, thời gian một năm rưỡi —— hẳn là có học hỏi bổ sung. Lý Mộ yên tâm cả về năng lực và kỹ thuật diễn của cậu. Ánh đèn sân khấu rực rỡ, diễn viên lên đài, Trang Khâm mặc bộ quần áo của bệnh nhân màu vàng nhạt đã bị giặt tới trắng bệch, trang điểm trên mặt làm ngũ quan của cậu càng rõ ràng, càng đẹp hơn. Người lấm tấm giọt nước càng làm cho hình tượng nhân vật mới từ dưới biển đi lên của cậu càng thêm chân thật. Mấy ngày bị ảo giác và ác mộng bủa vây, không biết thật giả, khó lòng phân biệt, nhân vật đã nghi ngờ tất cả mọi chuyện, dưới bình tĩnh bề ngoài là cảm xúc điên cuồng trú ngụ, đôi mắt đen như mực sâu thẳm lại ẩn chứa ánh sáng, chỉ vào giám ngục nói: “Tôi biết, loại thuốc tâm lý bác sĩ nói tới rồi. Tôi tìm được cô ấy, không ai tìm được cô ấy đâu!” Hai lời thoại liên tiếp, đều là nói bằng tiếng Anh, vô cùng lưu loát, không hề mắc kẹt, tự nhiên như sinh ra vì nhân vật này —— mà Thiệu Bình sắm vai đối thủ ngồi trước cửa sổ bối cảnh, vừa nghe cậu mở miệng, tâm thái bày mưu tính kế lập tức có chút không xong. Không đúng, sao nó đọc thoại lưu loát như thế được?? Thiệu Bình miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, đọc lời thoại tiếp đó: “Tôi không nghi ngờ anh, bởi vì cô ta không có thật.” Ở đoạn này Trang Khâm không có thoại, chỉ là vẻ mặt và ánh mắt xảy ra biến hóa, trở nên hoài nghi, cho rằng gã đang nói lời hoang đường, chỉ là dưới đáy lòng lại có chút không tin tưởng. Sân khấu để làm người xem hiểu rõ hơn, những lúc thế này cảm xúc càng phải khoa trương hơn diễn phim điện ảnh, Trang Khâm không có quá nhiều thời gian để nhập vai, cũng may trước đó cậu đã có sự nghiên cứu. Chỉ là để diễn tốt một bệnh nhân tâm thần phân liệt, sự tổn thương đối với diễn viên cũng là vô cùng lớn. Nhưng giám khảo đều thấy được, vẻ mặt và cảm xúc của cậu đều được khống chế rất chính xác. Thiệu Bình khoanh tay: “Ảo giác của anh còn nghiêm trọng hơn cả tôi nghĩ… Anh không hề uống thuốc chống tinh thần phân liệt gì. Anh không hề dùng bất cứ thuốc gì.” “Vì sao tay tôi lại run rẩy?!” Trang Khâm vươn đôi tay run rẩy không thể khống chế, là di chứng do thuốc để lại lâu ngày. Thiệu Bình: “Anh đã tới đây hai năm, anh là bệnh nhân của bệnh viện này.” Trang Khâm khựng lại một chút. Thiệu Bình nhảy câu, có khoảng tận bảy tám câu thoại đã bị nhảy vọt qua luôn. Ở giữa đáng lẽ ra sẽ có sự chuyển biến cảm xúc thong thả, đột ngột chuyển biến, Trang Khâm bị bắt đọc thoại tiếp: “… Nhiều sự thật như vậy, anh cho rằng có thể khiến cho tôi cảm thấy bản thân chính là kẻ điên sao? Tôi là cảnh sát Liên bang.” “Đã từng mà thôi.” Thiệu Bình không ngờ cậu tiếp lời thoại trôi chảy như thế, đáng ra phải không nên như thế, một tiếng rưỡi học thoại, sao lại nhớ rõ như thế? “Sao một đoạn này lại bỏ qua rồi?” Thiệu Bình không biết trong tay người xem đều cầm kịch bản Trung Anh đối chiếu. Giờ phút này người xem đối chiếu với kịch bản, đều phát hiện một đống lớn thoại không cánh mà bay. Nhưng diễn viên lại không hề có chút dấu vết nào, người xem đành phải cho rằng diễn viên đã thay đổi kịch bản. Trang Khâm cầm một bản ghi chép về việc mình nhập viện, nhanh chóng nhìn tờ giấy trắng đọc thành tiếng: “Bệnh nhân là quân nhân xuất ngũ, rất thông minh, từng… làm cảnh sát Liên bang, có khuynh hướng bạo lực, phủ nhận phạm tội, bịa chuyện, không thể nào đối mặt với sự thật…” Một đoạn này yêu cầu đọc nhanh, nhanh tới mức làm người nghe nghe không rõ, nhưng từ chữ lại được đọc rõ ràng. Làm người xem cho rằng có phải cậu đang vừa nhìn vừa đọc không, sao có thể đọc nhanh lại chuẩn như thế. Cậu vung mạnh tay, ném giấy trắng đi, không hề nói lí lẽ: “Nói bậy!” Cảm xúc từ bình tĩnh dần bùng nổ, ánh mắt kia tỏa ra sự điên cuồng, lời thoại lưu loát mà ngữ khí lại khống chế chính xác, làm Thiệu Bình hoàn toàn bị cậu dẫn dắt. Gã phát hiện không ổn, mình bị Trang Khâm lấn át, gã bắt đầu phản kháng, muốn dùng giọng càng to hơn để cắt lời cậu. Nhưng vẫn bị Trang Khâm vững vàng đè ép, đối phương quá nhập vai, sự hoài nghi của bệnh nhân tâm thần hoài nghi thế giới, không thể tiếp nhận sự thật thình lình xảy ra, vì sự thật bi thương và khó tin, cảm xúc phức tạp khó giải thích, người xem tự như có thể cảm nhận được thiết lập nhân vật từ cách biểu diễn của cậu. Đến cuối cùng, Trang Khâm bị đẩy mạnh đi, ngồi trên ghế giật điện, bị phẫu thuật não. Màn hình tại trường quay đặc tả khuôn mặt cậu. Trong mắt cậu hiện lên sự đau thương tới bình tĩnh, rõ ràng không hề khóc, lại làm người xem cảm nhận được sự thống khổ tới cực hạn. Trường quay lặng ngắt như tờ. Kết thúc, cúi chào, người xem vỗ tay, vô cùng chấn động. Trang Khâm nghỉ ngơi chỉnh đốn lại vài phút sau cánh gà. Diễn viên sẽ rất ít người sẽ điều chỉnh tinh thần mình thành nhân vật bệnh nhân tâm lý này, nếu khống chế không tốt, sẽ rất dễ sa vào không thể tự kiềm chế. Trái tim nảy lên đã hơi bình phục lại, chậm rãi trở về thế giới thực, chỉ thấy Trang Khâm ngẩng đầu lên, thấy Thiệu Bình dưới màn hình nói với mình: “Cậu diễn tốt quá, quá nhập vai.” Chớp mắt, lại cảm thấy như một lời nói giả dối. “… Cảm ơn, anh cũng vậy.” Trạng thái tinh thần của Trang Khâm đã bị tâm tư xấu ảnh hưởng một chút, cậu hoàn mỹ che giấu, lại một lần nữa lên sân khấu, lắng nghe lời nhận xét. Giám khảo chuyên nghiệp, trong lúc họ biểu diễn đã ghi chép lại điểm yếu của họ, nếu muốn nói giảm nói tránh, lúc này sẽ nói huyên thuyên một hồi, hoặc chiếu kịch bản chương trình phát. Đầu tiên là công thức hóa khen: “Hai diễn viên xử lý kịch bản tiếng Anh, đều giỏi hơn chúng tôi tưởng tượng rất nhiều, không ngờ hai người sẽ nói tốt như thế, quá lưu loát, như xem một bộ phim điện ảnh chính gốc vậy, nếu ở dưới có hiện phụ đề cho chúng tôi ở hiện trường xem thì tốt rồi —— Thiệu Bình bạn học chuyên ngành tiếng Anh à?” Người xem ở đây không có người nước ngoài, thế nên chẳng sợ người xem giỏi tiếng Anh, nghe xong loạn cào cào, cũng cảm thấy cách phát âm của diễn viên rất chuẩn xác. Thiệu Bình: “Không phải, em có học ở nước ngoài một năm, khi về bắt đầu làm diễn viên, đã diễn vai quần chúng nhiều năm.” Giám khảo: “Trang Khâm bạn cũng vậy?” Trang Khâm lắc đầu: “Em học chuyên ngành diễn xuất, có điều mấy tháng trước đóng phim ở Đông Nam Á, ít nhiều gì cũng phải sử dụng tới tiếng Anh, nên thường xuyên học tập.” Giám khảo: “Luyện tiếng Anh ở Đông Nam Á tới mức độ như vậy, thực sự không dễ dàng gì, thật đấy.” Người xem cười ha ha. Sau đó giám khảo lại nói tới việc biểu diễn: “Phim gốc vô cùng kinh điển, cá nhân tôi rất thích, đã xem rất nhiều lần.” Nhưng cách biểu diễn của Trang Khâm không giống với phim gốc lắm, dường như vừa nhận được kịch bản đã bắt đầu tự mình xử lý, vẻ mặt của cậu, động tác, ngữ khí, tất cả đều tự mình thiết kế, hơn nữa bởi vì thêm cảm xúc và nhập vai, biểu diễn không hề có dấu vết, vô cùng chân thật. Giám khảo nói: “Bạn có thể đánh vỡ thường quy, không hề bắt chước ai, còn diễn sát kịch bản như vậy, thật giỏi.” Giám khảo này luôn khen ngợi cậu, đúng là giám khảo nữ rất yêu thích Trang Khâm kia. Đạo diễn Tằng lại đưa ra một vấn đề khác: “Hai người không diễn theo kịch bản.” “Tôi là đạo diễn, ở chỗ tôi, diễn viên có thể xử lý một chút kịch bản, nhưng tuyệt đối không thể bỏ qua nhiều lời thoại như vậy, vì sao cả hai lại muốn bỏ qua lời thoại?” Vẻ mặt của ông nghiêm túc, “Ai sửa?” Trang Khâm: “Đoạn thảo luận về thuốc kia ạ?” Thiệu Bình nào ngờ giám khảo lại chú ý tới vấn đề này, vội trách: “Đây là chuyện chúng em đã thảo luận ở cánh gà, em lo cậu ấy không thuộc được nhiều lời thoại như vậy, đã hỏi muốn xóa đi một đoạn không, sau đó cậu ấy cũng học thuộc một chút, lời thoại kia có vài danh từ riêng, rất khó…” Đổi trắng thay đen dưới nhiều máy quay như vậy, Trang Khâm đã gặp phải không ít lần. Giới giải trí chính là chiến trường, lần này gặp được vẫn là chuyện nhỏ, nhưng đa số thời gian, cậu đều không thể lật ngược lại, chỉ đành nén giận, để tránh sau khi phản bác lại bị truyền thông lấy ra chỉ trích. Đặc biệt là tình huống như bây giờ, nếu mình phản bác, truyền thông sẽ nói gì? Ngôi sao lớn ức hiếp diễn viên nhỏ trước mặt mọi người? Trong đầu Trang Khâm không ngừng hiện lên lời nhắc nhở của Tô Mân với mình, nhắc cậu đừng gây ra chuyện, thiết lập hình tượng ổn định, đừng để truyền thông tìm được cớ bôi nhỏ. Ngược lại, là lời Lý Mộ nói. “Em dễ bắt nạt như vậy, chuyện gì cũng đồng ý, dễ nhận thiệt thòi.” Thiệu Bình giải thích xong, nhìn về phía Trang Khâm, phát hiện cậu như đang thất thần. Đạo diễn Tằng nhìn Trang Khâm trên sân khấu, hỏi: “Là như vậy? Hai người đã thương lượng muốn bỏ đi?” Trang Khâm: “… Không.” “Đoạn diễn kia, không có ai nói với em là muốn bỏ đi, em tốn một tiếng rưỡi một mình nhớ thoại, trên sân khấu vừa rồi là lần đầu tiên chúng em diễn với nhau, không hề có dặn dò thỏa thuận trước, nên mới xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy.” Giọng cậu rất ôn hòa. Thiệu Bình ngẩn ra —— trong mắt gã, Trang Khâm không phải người có tính cách sẽ phản bác người khác trên sân khấu như thế. Gã lập tức tiếp lời: “Tôi theo lời cậu muốn bỏ đi, chắc là cậu học thuộc kịch bản quá chăm chú nên không để ý tới.” “Có phải là anh nhớ nhầm, quên nói cho tôi không?” Gã đã hơi hoảng: “Không thể nào, tôi không hề nhớ nhầm!” Người xem nhìn nhau. Cục diện tranh cãi trên sân khấu rất khó coi. Trang Khâm không tranh cãi tiếp, dù sao chân tướng là gì, chỉ có thể chờ chương trình phát sóng mới biết được, nếu biên tập nhằm vào mình, mình nói ra sẽ bị xuyên tạc. Trong tai nghe, đạo diễn chỉ thị bảo họ dừng lại. Thiệu Bình không dám nói lời nào. Trang Khâm có tính cách thế nào, đạo diễn Tằng hiểu rất rõ. Ông vừa nhìn là biết trong hai người ai nói thật, ai nói dối. Đạo diễn Tằng đứng lên nói: “Tôi xen lời một chút, chỉnh sửa kịch bản linh tinh là chuyện sau này không thể xảy ra nữa, nếu muốn sửa kịch bản, hai diễn viên phải báo cho tổ đạo diễn, nếu muốn biểu diễn kịch bản gốc, đột ngột báo cho diễn viên diễn cùng là bất công. Trang Khâm nhận được kịch bản tiếng Anh mới hơn một tiếng, cậu ấy học thuộc một đoạn dài như vậy, đổi thành người khác chưa chắc đã học thuộc được.” Đây là trực tiếp ra mặt vì Trang Khâm. Các giám khảo khác sôi nổi phụ họa, yêu cầu tổ chương trình tăng thêm một quy tắc, tổ chương trình thích nhất là tranh luận và mâu thuẫn, không có mâu thuẫn tranh luận sẽ không có gì đáng xem, thế nên chẳng sợ diễn viên dùng chút kĩ xảo nhỏ, họ cũng luôn mắt nhắm mắt mở, chỉ cần chương trình hay là được, còn ai thắng ai thua, đều là chuyện có thể thao tác. Người xem cũng bị tiết tấu dẫn dắt, sôi nổi sử dụng quyền bỏ phiếu của mình, đưa Trang Khâm tới ngôi vị quán quân, nhận được thẻ bài miễn tử. Quay lại hậu trường, Trang Khâm tháo tai nghe xuống, đổi sang microphone dùng thường ngày. Cậu thay quần áo, tẩy trang. Nghĩ đến lúc chương trình chiếu ra, nếu cắt nối biên tập bất lợi cho mình, tới lúc đó chị Mân lại nói mình. Tài khoản marketing đều thích hắt nước bẩn, mà xã giao đều cần phải tiêu tiền. Rõ ràng nhịn đi là không xảy ra chuyện gì nữa, cũng không cho tổ chương trình cơ hội để cắt ghép, nhưng cố tình lần này cậu lại không nhịn nữa. Phòng phát sóng lại thay một nhóm người xem khác, ghi hình tiếp. Lý Mộ chỉ là ngồi dưới đó, thấy cậu bình tĩnh bảo vệ quyền lợi của mình, tranh luận với người khác chuyện bỏ qua lời thoại, liền biết là cậu bị bắt nạt. Lý Mộ đã nhắn tin cho cậu. Trước khi lên sân khấu Trang Khâm đã đăng xuất khỏi WeChat, bây giờ vẫn chưa đăng nhập lại, lúc cậu tẩy trang đã hỏi mọi người có thể về kí túc xá trước không. Quay từ sáng tới tối, còn là ba kịch bản khác nhau, có một kịch bản còn là học thuộc tiếng Anh ngay, áp lực vừa qua, cơn mệt kéo đến, cậu không thể dựng thẳng người nổi, chỉ muốn ngã xuống giường nghỉ ngơi. Trang Khâm đi tìm đạo diễn, đạo diễn vốn muốn nói không được, nào ngờ sắc mặt cậu kém như vậy, lập tức nhớ trước đó Trang Khâm vì quá mệt nhọc nên ngất xỉu trong một chương trình trước đó, nick weibo chính thức của chương trình kia đã bị fans tấn công tới chìm xuống. Đạo diễn nói: “Cậu ổn chứ? Có cần cho cậu nghỉ một ngày không, mai chỉ có một tiết học giảng về lời thoại, không quay cũng được.” Trang Khâm nói không cần nghỉ: “Tôi nghỉ một đêm này là ổn rồi.” “Không cần thật hả? Tôi thấy trạng thái của cậu không tốt lắm đâu.” “Quay hơi mệt thôi, không sao cả.” Cậu đã nói vậy, đạo diễn cũng không níu kéo thêm, để cậu đi về, Trang Khâm vào toilet, lúc này mới thấy cuộc gọi nhỡ trong điện thoại do tổ chương trình phát cho. Trang Khâm không dám lưu số của Lý Mộ trong điện thoại, nghe điện thoại hai lần xong đều xóa lịch sử liên lạc đi. Có điều số của Lý Mộ cậu nhớ rõ. Trong toilet không có ai theo dõi, nhưng sợ tai vách mạch rừng, Trang Khâm không gọi lại, mà gửi tin nhắn. Lý Mộ: “Anh đang ở sảnh phát sóng tòa nhà quảng bá chỗ em.” Mấy phút sau, Trang Khâm theo đường cũ trở lại chỗ điều khiển của đạo diễn. “Đạo diễn Mã…” Trang Khâm gõ cửa đi vào, dáng vẻ rất yếu ớt, “Tôi xin nghỉ một ngày được không? Tôi cảm thấy… bụng không thoải mái lắm.” Cậu ít khi nói dối, nhưng làm diễn viên, nói dối không hề khó khăn. “Vừa rồi cho cậu nghỉ, nói không cần cơ mà?” Trang Khâm đỏ mặt, hơi không được tự nhiên vì lời nói dối bị chọc thủng. Cậu che bụng, xin: “Tôi thực sự hơi không thoải mái, nếu không nghỉ được…” “Được rồi, đùa thôi, cho cậu nghỉ một ngày.” “Cảm ơn đạo diễn Mã!” Trong tổ chương trình, người chế tác là lớn nhất, nhưng đạo diễn cũng có quyền lên tiếng tương đương, mấy chuyện như xin nghỉ này tìm ông ta cũng được. Đạo diễn Mã nói: “Buổi tối cậu có về không? Không về tôi còn nói với quản lý.” “Buổi tối à…” Trang Khâm suy nghĩ, “Chắc là… sẽ về thôi.” Tác giả có lời muốn nói: Lý Mộ: Em nằm mơ à.